Chương 15 : Sánh vai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cận Nhiên, quay lại Tử Vi Viên cấm túc nửa tháng cho tôi!"

-------------------------

Cận Nhiên vừa nghe thấy giọng nói này thì lồng ngực co rút.

Máy truyền tin chứa đầy tạp âm chói tai không gì sánh được, rít lên như con rắn thụt lưỡi ra vào liếm quanh màng nhĩ, chiếc dù nhỏ khéo léo tránh được các đòn tấn công, may mắn là không dễ bị bắn trúng.

Cận Nhiên đứng bật dậy, nhìn chiếc dù nhỏ ở trong màn đêm đang lặn lên ngụp xuống, không cẩn thận thì một giây sau sẽ có thể bị bắn hạ, Bùi Hành Ngộ thậm chí còn không cơ hội đánh trả.

Cận Nhiên nổi nóng hét lớn, "Anh con mẹ nó trở lại làm cái đéo gì? Qua điểm chuyển tiếp rồi còn muốn quay lại tìm đường chết, anh thần kinh à!"

Bùi Hành Ngộ phớt lờ câu hỏi rít ra từ trong miệng y, giọng điệu vẫn bình tĩnh đều đều, như thể kẻ đang tránh đông tránh tay né công kích dưới vô số pháo đạn không phải là mình, ra lệnh, "Chu Bân, thử kết nối."

Chu Bân bị Cận Nhiên làm cho hoảng sợ rồi, hắn ổn định lại tinh thần, cưỡng ép mở cửa khoang dự bị trong khe nứt để chiếc dù tiếp đáp thành công, sau đó nhanh chóng đóng cửa lại.

Bùi Hành Ngộ ra khỏi chiếc dù, thẳng bước đến trước bàn điều khiển mà không quan tâm đến vết xước trên cổ. Chu Bân thấy hắn xuất hiện liền sinh ra một cảm giác tin tưởng an toàn.

"Tư lệnh!"

Bùi Hành Ngộ thoáng gật đầu, đứng cạnh Cận Nhiên kiểm tra tình hình cơ giáp, tổn hại bên ngoài là 70%, mạng lưới phòng ngự tinh thần bị phá vỡ, đạn dự trữ còn lại 30%, động cơ đẩy vẫn hoàn hảo không bị hư hại.

"Làm tốt lắm." Bùi Hành Ngộ không ngẩng đầu khen Cận Nhiên.

Cận Nhiên nhìn hắn không bị mất tay cụt chân mới xì một tiếng, "Nói nhảm, lão tử cũng tốt nghiệp 97.3 đấy, đừng có đặt tôi chung một chỗ với đám ngốc bạch ngọt Tử Vi Viên chỉ biết niệm khẩu lệnh."

Ngốc bạch ngọt Chu Bân uất ức cúi đầu, "Tư lệnh, Cận Nhiên cho trạm không gian nổ tung rồi, chúng ta phải làm sao bây giờ?"

Bùi Hành Ngộ lúc đi qua điểm chuyển tiếp vừa khéo cũng thấy được trạm không gian Hoắc Nhĩ ầm ầm nổ vỡ, khi đó hắn còn tưởng đối phương công kích bọn Cận Nhiên nên vô tình phá hủy nó.

"Cậu làm nổ?" Bùi Hành Ngộ nghiêng đầu hỏi.

Cận Nhiên bình thản "Ừ" một tiếng, "Trở về tùy anh phạt."

Bùi Hành Ngộ dừng lại một chút, nhìn vẻ mặt của y rõ ràng muốn nói lão tử không làm sai, nếu có quay ngược lại lão tử vẫn sẽ nã pháo, liền lắc đầu, "Tôi không muốn phạt cậu, đánh bom trạm không gian là lựa chọn tốt nhất."

Hắn cũng nghĩ ra biện pháp như vậy nhưng không làm, chỉ có một người điên như Cận Nhiên mới dám không chớp mắt cho nổ trạm không gian, chỉ có y mới có thể che đậy quá trình chuyển tiếp cho bọn họ dưới tình hình căng thẳng như vậy, và còn có thể trốn thoát kéo dài thời gian đến thế.

Miễn là động cơ lực đẩy không bị tổn hại, cơ giáp còn đủ nhiên liệu, y tuyệt đối có khả năng chống đỡ để đợi viện binh đóng quân gần nhất ở đây bị ép đến trợ giúp.

Bùi Hành Ngộ hỏi y, "Phát tín hiệu cầu cứu cho Hoắc Nhĩ rồi?"

Cận Nhiên nghe vậy liền bật cười, "Tổ tông, Bùi trưởng quan của tôi ơi, ngài vẫn chưa biết vị trí của mình ở đâu trên Hoắc Nhĩ à, bên đó chỉ ước gì ngài chết ngay lập tức trong không gian đến cả mảnh vụn cũng đừng dư lại chỉ sợ ngài tro tàn lại cháy, hiện tại chiến hạm các người gửi tín hiệu cầu cứu về, bọn họ nhất định phải tổ chức một cuộc họp bàn, chờ đám lão già đó họp xong thì thi thể ngài cũng đủ nguội lạnh mất rồi."

Bùi Hành Ngộ im lặng không nói, Cận Nhiên mới tới Tử Vi Viên không lâu, dĩ nhiên lại biết nhiều chuyện như vậy.

Y không phải người ngoài mặt sẽ hành xử bốc đồng lỗ mãng như thế, bệnh điên của y, là can đảm dám làm những chuyện không có khả năng mà thôi.

Cận Nhiên nghịch nghịch cái máy truyền tin bên ngoài, hắng giọng một cái trong dài ngân hà đen tối vô tận, "Này đằng kia, các anh cũng quá vô dụng rồi đấy, chơi lâu như vậy vẫn đánh không xong, có đang rỗi không, tán gẫu một chút xem nào."

Chu Bân choáng váng, Cận Nhiên đang làm cái gì vậy?

Bùi Hành Ngộ cau mày, "Đừng hồ nháo."

Cận Nhiên nghiêng đầu thử kết nối liên lạc với đối phương, sau vài tiếng tích tích thì thực sự được thông qua, Cận Nhiên không đợi được mà lên tiếng trước, "Tử Vi Viên nghèo lắm, các người hô phong hoán vũ tới cướp một chuyến thì bõ bèn cái gì."

Chất giọng khàn khàn của người đàn ông chợt vang lên qua bộ đàm truyền tin, "Ai muốn cướp quân nhu của các cậu? Thứ tôi muốn là mạng của Bùi Hành Ngộ, lần trước chỉ phá được mỗi tháp giám sát Thiên Thương, thật đáng tiếc."

Bùi Hành Ngộ vừa nghe giọng nói này liền nhận ra, một trong những thủ lĩnh của Tham Lang, Vi Lạp, cũng chính tên này mới dám ở đây ban ngày ban mặt chặn đánh đòi giết hắn, còn vận dụng hỏa lực mạnh đến vậy.

"Thế không được, anh muốn mạng của tư lệnh chúng tôi tôi làm sao có thể liền nói cho anh, chi bằng thương lượng một chút, anh đổi mục tiêu nào khác đi, nếu hợp thì chúng tôi sẵn sàng làm lễ cúng bái." Cận Nhiên nói năng nhẹ nhàng nhưng tay lái vẫn không buông lỏng, linh hoạt đem cơ giáp trốn thoát.

Vi Lạp cười rộ lên, "Lấy mạng cậu để đổi?"

"Tham Lang." Bùi Hành Ngộ cười nhạt, "Lần trước không triệt để dọn sạch cái ổ chó để cho các người sống tạm lâu như vậy, là lỗi của tôi."

Cận Nhiên "Shh" một tiếng, quay đầu nhìn hắn, "Đừng có mở miệng là nhắc đến đánh giết, Tham Lang, nghe nói trên Tinh cầu của các anh có không ít đồ tốt, còn có rượu ngon, vừa khéo tôi cũng thích uống rượu, tôi dạy các anh cách chưng cất rượu có chịu không?"

"Nếu cậu còn sống." Vi Lạp nói.

Cận Nhiên cười cười, "Cái lời này, cùng anh tán dóc thôi sao lại nói đến sống chết rồi, bảo bối à mau nhìn phía sau anh đi."

Vi Lạp sửng sốt trước lời nhắc nhở của y, thật sự theo phản xạ nhìn về phía sau, trừ mình ra cũng chỉ có hai thuộc hạ khác, "Cậu đừng nghĩ cách kéo dài thời gian, tôi nói cho..."

Cùng lúc đó, trong máy truyền tin vang lên một giọng nói thất kinh.

"Đại nhân, có một đội cơ giáp hạng nặng đang tới gần, trang bị đầy đủ vũ khí!"

"Chúng ta bị đường đạn đạo của đối phương khóa rồi!"

"Lưới phòng ngự đang dao động không ổn, sắp bị phá!"

Thần kinh Vi Lạp như nhũn ra, da đầu muốn nổ tung, hắn chỉ lo đuổi giết Bùi Hành Ngộ mà bỏ quên mất suy nghĩ sẽ bị phản công, không ngờ rằng bọn họ lại chơi trò giương đông kích tây!

"Thưa đại nhân! Lưới giám sát báo về có ba cơ giáp hạng nặng đã đi qua điểm chuyển tiếp đang hướng tới đây, chúng ta bị bao vây rồi!"

Sức đẩy của cơ chế nén ép khi qua điểm chuyển tiếp vẫn ở mức ba, tốc độ vọt tới nhanh đến khủng khiếp. Vi Lạp còn chưa kịp hạ lệnh đã thấy hỏa lực của đối phương dàn quanh trước mặt, nhằm thẳng lưới phòng ngự mà ngắm bắn, đồng loạt oanh tạc như mưa sao băng.

Hệ thống phòng ngự kiên cố lúc này chẳng khác nào bọt khí bong bóng dần tan biến, hầu như không còn lại gì, chiến hạm do Lâm Khai Tuế chỉ huy có khắc ba chữ Tử Vi Viên đã đến, đem ba chiến hạm hạng trung của Vi Lạp bao vây.

Vô số pháo ion và pháo năng lượng chùm hạt tập trung hướng về phía Vi Lạp, tình cảnh hệt như bầy sói dữ vây quanh đám thỏ trắng yếu ớt.

"Tư lệnh, ngài không sao chứ?" Giọng của Lâm Khai Tuế phát ra từ máy truyền tin kết nối.

Bùi Hành Ngộ ra lệnh, "Diệt!"

Một giây tiếp theo, từ máy truyền tin vang lên một tiếng ù ù kéo dài khiến màng nhĩ ngứa ngáy, Cận Nhiên sỡ sỡ lỗ tai, hừ một tiếng nói với Chu Bân, "Baby, tư lệnh của các người tàn nhẫn quá."

Bùi Hành Ngộ không để ý tới y, ánh mắt chăm chú dõi theo bên ngoài, vũ khí bắn ra những ngọn lửa cực lớn chĩa thẳng vào Tham Lang, nhưng mà ngay lúc đánh trúng, trong nháy mắt đã bị chặn lại!

Không biết từ đâu lao ra một cơ giáp hạng nặng chắn ngang ở giữa, chính xác ngăn cản 80% hỏa lực, 20% bị đánh vào không ít, động cơ lực đẩy cũng bị hỏng một bên.

Chu Bân sợ hãi kêu lên, "Là ai?! Bọn chúng làm sao đột nhiên lại có chi viện?"

Sắc mặt Bùi Hành Ngộ trầm xuống, lập tức ra xem tín hiệu giám sát bên ngoài, vừa nhìn hắn liền suýt tắc thở, "Mai Phổ! Cái quái..." Phẩm chất tốt đẹp của hắn cuối cùng cũng khắc chế hắn kìm nén không nói nốt nửa câu còn lại.

Chu Bân cẩn thận nghiêng đầu, nhìn sắc mặt khó coi của Bùi Hành Ngộ đang ra lệnh cho Tử Vi Viên, "Mặc kệ Mai Phổ cùng Thiên Ất, tiếp tục thừa dịp Vi Lạp chạy thoát truy kích hắn, phải tiêu diệt bằng được!"

Lại nói, "Chu Bân, kết nối liên lạc Thiên Ất."

"Vâng, tư lệnh."

Cận Nhiên thực ra biết về Mai Phổ, cũng bị hành động ngu xuẩn vừa rồi của hắn làm cho khó chịu, "Nói hắn không có não đúng là không có thật, sớm biết chi viện là cái dạng này tôi đã chẳng cho nổ trạm không gian, bây giờ có khác gì đem Lôi Phong* đặt ra trước mặt chứ!"

* Là một công dân kiểu mẫu giàu lòng vị tha, ý Cận Nhiên ở đây là châm biếm Mai Phổ đang đi tha cho địch.

Thiết bị liên lạc được kết nối, giọng nói lo lắng của Mai Phổ vang lên, "Bùi tư lệnh, ngài có ổn không! Tôi đã chặn tất cả các đường đạn đạo lại rồi! Các người không hề có thương vong nha!"

Bùi Hành Ngộ tức đến nỗi không muốn nói chuyện với hắn.

Chu Bân cũng không dám nói, Cận Nhiên nghiêng đầu nhìn Bùi Hành Ngộ, thấy sắc mặt hắn vẫn đen xì liền ho khan cười nói, "Tư lệnh không có não à, anh đi chặn hết đường đạn đạo đánh ra của Bùi tư lệnh rồi, làm không tệ, rất đáng khen ngợi."

Mai Phổ sững sờ mất một lúc, hắn vừa mới xông vào liền nhìn thấy tên lửa đang áp đảo bắn về một phía, không quan tâm nhiều liền trực tiếp ra lệnh đánh chặn, trong lòng còn thở phào nhẹ nhõm.

May mà mình tới kịp.

"Bùi tư lệnh...ha ha, ha ha ha, tôi đến vội quá nên không chú ý, tôi rất sợ cậu sẽ bị thương, xin lỗi xin lỗi." Mai Phổ cười khan vài tiếng, trong bộ đàm lại không có bất kỳ ai đáp lại hắn, tiếng cười gượng gạo lại bị lúng túng nuốt về.

"Khụ khụ." Mai Phổ làm bộ khiển trách Mạc Lỗ đứng bên cạnh, "Cậu nhanh quá nhỉ! Cũng không nhìn xem ai là địch đã tới chặn lại, vạn nhất có chuyện bất ngờ thì sao?"

Mạc Lỗ bị mắng té tát, rõ ràng là lệnh của ngài, tôi chỉ theo sau phục tùng.

Hơn nữa Mạc Lỗ nhớ quá rõ giọng nói của Cận Nhiên, nghiến răng châm chọc, "Cậu đang chế giễu ai vậy hả? Cậu nghĩ mình xứng nói chuyện cùng Mai tư lệnh của chúng tôi như thế sao?!"

Cận Nhiên không muốn nói chuyện với tên đó, quay lại nhìn Bùi Hành Ngộ, "Này, chúng ta đi vui vẻ một lát nha?"

Bùi Hành Ngộ hơi giật mình, lập tức lãnh hội được mục đích của y, "Không được!"

Chậm rồi.

Cận Nhiên điều khiển chiếc cơ giáp bị tàn phá chồng chất tới gần chiến hạm đổ nát Tham Lang đã bị Tử Vi Viên bắn trúng, đánh ra một đạn pháo laser uy lực không lớn.

Thân tàu lắc lư, Cận Nhiên bắn liên tiếp ba phát nữa như hạt đậu, cửa ở phía đối diện sập xuống lộ ra lối đi hình cái lỗ, người bên trong đã sớm tẩu thoát, chỉ còn lại một tên run rẩy điều khiển bảng chỉ huy, nỗ lực đem cơ giáp kéo dãn khoảng cách.

Cận Nhiên đứng dậy nhường chỗ, nhặt quần áo và mũ bảo hộ vừa cởi ra mặc vào, thản nhiên vác khẩu súng photon lên vai, lướt qua Bùi Hành Ngộ, vẻ mặt chẳng khác nào cường hào ác bá.

"Cận Nhiên, đừng làm càn!" Trước khi giọng nói của Bùi Hành Ngộ cất lên, Cận Nhiên đã nhảy qua phía đối diện.

Trái tim Bùi Hành Ngộ như vọt lên tận cuống họng ngay lập tức, gần như ngừng thở, y cứ thế nhảy qua như vậy, nếu hai cơ giáp đột nhiên đến gần có biết y sẽ chèn ép nghiền nát hay không!

Cách khá xa rồi y chưa chắc đã đáp thành công, từ khoang cửa bên này nhảy sang một cái cửa khoang khác, huống chi đây là đang đánh giặc, quả thực hồ nháo!

Bùi Hành Ngộ điều khiển cơ giáp lui về phía sau một chút tạo khoảng cách chính xác, Cận Nhiên mặc quần áo phòng hộ có chứa động cơ lực đẩy, rất nhanh đã đối diện với cửa khoang, xông vào bên trong huýt sáo một cái với tên hải tặc, sau đó đem súng Photon ở trên vai hạ xuống, híp mắt chuẩn bị ngắm bắn.

"Bang bang bang" ba tiếng, Cận Nhiên đem mũ bảo hộ cùng súng ném đi, lần này không có cởi quần áo phòng hộ, chỉ đem tên hải tặc đã tắt thở kéo qua một bên, tự mình ngồi vào trước bàn điều khiển và ghế lái.

Y móc cái máy truyền tin kết nối với Bùi Hành Ngộ, hắng giọng nói, "Bùi trưởng quan, chiến lợi phẩm còn rất..."

Bùi tư lệnh trước nay vẫn luôn lãnh tính bây giờ bị làm cho tức đến tái mét mặt mày, giận dữ gầm vào trong bộ đàm truyền tin, "Cận Nhiên! Quay về Tử Vi Viên cậu đóng cửa cấm túc nửa tháng cho tôi!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net