Chương 16 : Cấm túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tử Vi Viên không được phép uống rượu, giao ra đây."

--------------------------

Chu Bân giật thót trước một tiếng gắt gỏng lạnh rét của Bùi Hành Ngộ, nhỏ giọng, "Bùi tư lệnh."

Giọng điệu của Bùi Hành Ngộ chậm chậm trở lại bình thường, cùng Mai Phổ nói, "Trạm không gian bị nổ bởi vì Tham Lang tập kích, Tử Vi Viên trong lúc phản công vô ý phá hủy nó. Mai tư lệnh, anh hiểu rõ, đúng không?"

Mai Phổ không quan tâm ai làm nổ nó, hắn hiện tại chỉ muốn ném cái nồi này đi là được rồi, Bùi Hành Ngộ đưa cho hắn một thang tuyệt vời hắn tất nhiên xuống, liền bắt lấy, "Đúng là như vậy."

Nhưng ở trong lòng lại nghĩ, mới gọi ai là tư lệnh không có não hả!

Mai Phổ nghiến răng, nổ trạm không gian nơi bọn hắn đóng quân thì thôi đi, còn dám trào phúng hắn, Cận Nhiên phải không, đây là muốn gây thù kết oán!

"Tôi thay mặt Tử Vi Viên cảm ơn Mai tư lệnh cùng Thiên Ất, cáo từ." Bùi Hành Ngộ nói xong đem máy truyền tin đóng lại, nghiêng đầu nói với Chu Bân, "Chuẩn bị bước nhảy."

Chu Bân vội nói, "Vâng." Dừng một chút lại hỏi hắn, "Vậy Cận Nhiên đâu? Một mình cậu ta ở lại không xảy ra chuyện gì chứ."

Sắc mặt Bùi Hành Ngộ vẫn khó coi như trước, "Cậu ta không chết được."

Ba cơ giáp cỡ trung bị bắn hạ, một cái lung lay sắp đổ như đống phế liệu bị Cận Nhiên cưỡng chiếm, y ở bên kia cũng nghe thấy Bùi Hành tức giận nói "Không chết được", tấm tắc hai tiếng điều khiển cơ giáp kích hoạt bước nhảy dự phòng thứ hai đi theo Bùi Hành Ngộ, miễn cưỡng thông qua điểm chuyển tiếp.

Máy truyền tin vẫn chưa tắt, sau khi chuyển tiếp, y lại hỏi, "Vậy nếu nhốt tôi lại thì ai dọn nhà vệ sinh?"

Bùi Hành Ngộ nói, "Đi ra lại quét!"

Cận Nhiên hơi đau răng, bởi vì qua điểm chuyển tiếp chính là khu vực an toàn, y liền liên kết đường bay với Tử Vi Viên, đổi thành chế độ lái tự động, đem bộ đồ phòng hộ nặng trịch cởi xuống, lộ ra quân trang màu đen bên trong, gác chân vuốt tóc một cái.

"Trưởng quan~"

Mí mắt Bùi Hành Ngộ giật giật, nghe thấy giọng điệu xưng hô một cách đầy ngả ngớn này, cảm thấy lời kế tiếp y nói ra chắc chắn không phải ý tốt.

Quả nhiên, y nói, "Ngài nhốt phụ tá của ngài lại rồi, ai sẽ hầu hạ ngài đây hả, ngài giữ tôi bên người không phải để tôi phục vụ ngài hay sao? Nếu không thì đừng có nhốt tôi lại chứ."

Cái máy liên lạc này kết nối với toàn bộ khoang tàu, ngốc bạch ngọt Chu Bân nghe vô cùng rõ ràng, cẩn thận dè dặt nghiêng đầu nhìn Bùi tư lệnh ánh mắt lạnh buốt, lập tức thức thời quay đầu làm bộ ngắm phong cảnh, "Tai tôi ù quá, chắc không phải bị điếc rồi chứ?"

Bùi Hành Ngộ nói, "Nếu mở miệng câu nữa thì thêm nửa tháng! Nói tiếp đi, tôi giúp cậu ghi lại."

Cận Nhiên lập tức ngồi thẳng người, "Anh có bệnh à? Cấm túc tôi đối với anh có chỗ nào tốt? Anh thích chơi trò cưỡng ép ái tình à?"

"Tự tiện chủ trương một mình mạo hiểm, tự ý đánh nổ trạm không gian, ngay cả chiến hạm hải tặc cũng dám cướp, cậu là thổ phỉ ác bá sao?"

Mấy cái tội danh này nếu bị tính, đủ để y trở về Hoắc Nhĩ bị phế quân hàm.

"Tư lệnh, ngài vừa mới nói tôi cho nổ rất tốt mà, hiện tại lại giở giọng muốn khiển trách, tôi hỏi ngài, bằng lương tâm ngài mà nói, tôi yểm trợ ngài tiễn Bộ Ngu trở về đã phải làm những gì? Còn cái tội danh tự mình mạo hiểm, chúng ta khác nhau sao, anh không muốn một mình ở lại để người khác rời đi an toàn à?"

"Chỉ cậu có miệng!*" Bùi Hành Ngộ bị y làm cho đau đầu đến nghẹt thở, trực tiếp tắt máy liên lạc.

*就你有嘴/Jiù nǐ yǒu zuǐ/  Tựu nhĩ hữu chủy: Kiểu lưỡi không xương trăm đường lắt léo, cái này thường gặp trong meme.

**

Trở lại Tử Vi Viên, Mạnh Như Tiền đứng ở trên boong tàu, cái cổ nếu có thể dài ra thì chắc hắn đã biến thành hươu cao cổ được rồi.

Hắn xoa xoa tay đi đi lại lại, "Sao còn chưa về? Không phải chỉ có ba cái cơ giáp cỡ trung thôi à? Đừng nói Lâm Khai Tuế ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được, hay là đi chậm chưa tìm được Bùi Hành Ngộ? Asshi chếc tiệt, không được suy nghĩ lung tung!"

Hắn làm công tác tư tưởng cho mình, tự nghĩ, "Nếu Bùi Hành Ngộ và những người khác có thể an toàn quay về, hắn nguyện ý tổn thất một trăm, không phải, hai trăm tinh tế tiền!"

Tống Tư Thâm im lặng đứng ở bên cạnh giống như cái cột cờ nhỏ.

Chung Quản và Mạnh Như Tiền cùng nhau song ca, liên tiếp mà khấn, "Đừng gặp chuyện không may đừng gặp chuyện không may, Cận Nhiên một mình điều khiển chiến hạm yểm hộ tư lệnh cùng mọi người rời đi, cậu ấy còn chưa từng ra chiến trường bao giờ, Bùi tư lệnh lại một mình nhảy dù tiếp viện, làm ơn đừng có bất chắc đừng có bất chắc."

Tống Tư Thâm nghe anh ta lải nhải mà đau cả tai, đưa mắt nhìn ra dải thiên hà mênh mông chậm rãi lưu chuyển trong vũ trụ, lại nhìn về phía Đông, không biết đang suy nghĩ điều gì, một lát sau mi mắt rũ xuống.

Chung Quản nghi hoặc nhìn cậu, "Ây tiểu Tống Tống, đang nhìn gì thế? Cận Nhiên với Bùi tư lệnh hẳn sẽ trở về từ phương Bắc, nhóc liếc phía Đông làm chi?"

Tống Tư Thâm thu tầm mắt, "Không có gì."

"Về rồi!"

Không biết là ai kêu lên, tiếng nói vừa dứt liền thấy tinh vân xoay vòng tụ lại ở một khoảng không ngân hà, một cơ giáp hạng trung sứt mẻ lung lay như sắp đổ từ từ ra khỏi điểm chuyển tiếp, lúc bọn họ xuất phát không phải chiếc này.

Ngay sau đó bọn họ nhìn rõ nét chữ khắc trên thân tàu – Tham Lang, Mạnh Như Tiền nháy mắt căng thẳng dựng lông tơ.

"Đề phòng!"

Mọi người lập tức đề phòng, kết quả lúc sau cập bến mới thấy bên trên tàu lộ ra một cánh tay, từ cửa khoang bước ra chính là Cận Nhiên!

Chung Quản thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhìn thấy Bùi Hành Ngộ bước xuống từ chiến hạm còn lại, lúc này tảng đá đè nặng trong lòng mới triệt để buông xuống.

Mạnh Như Tiền lau lau con mắt, lao tới giơ tay chào, "Tư lệnh!"

Bùi Hành Ngộ nói "Ừ", quay đầu nhìn cặp chân dài miên man của Cận Nhiên đang bước xuống khỏi cơ giáp , y vừa đi về phía hắn trên tay vừa cầm thêm một cái bình nhỏ, thân hình cao ngất thẳng tắp cơ hồ hòa tan trong bóng đêm.

Quân phục của Tử Vi Viên xem ra rất hợp với y, lông mày đen nhánh, trong mắt mang theo một loại khí chất bễ nghễ giống hệt thổ phỉ, trong đầu Bùi Hành Ngộ đột nhiên hiện ra hình ảnh y một tay vác khẩu súng photon lên vai, cái dáng vẻ hệt như "cường hào ác bá".

"Tử Vi Viên không được phép uống rượu." Bùi Hành Ngô đưa tay, "Mang đến đây."

Cận Nhiên dừng một chút, đem chiếc bình đặt vào tay hắn, hơi dựa vào hắn, nhỏ giọng nói, "Giữ nó bên người, chờ ngày ly hôn anh tôi sẽ lấy ra uống chúc mừng, đừng có vứt."

Bùi Hành Ngộ cũng hạ thấp giọng nhìn sang, "Để lại một nửa, tôi cũng chúc mừng."

Cận Nhiên nhíu mày.

Hai người ánh mắt chạm nhau, sóng ngầm thác lũ cuộn trào mãnh liệt.

(Cái nết của Cận trỏe trâu nó hải ẻ zậy đó quý dị =))))

Mạnh Như Tiền không nghe rõ nhưng luôn cảm thấy Cận Nhiên lại nói gì đó quá đáng, vội vàng bảo, "Cận Nhiên, tư lệnh cũng mệt rồi, cậu mau đi nghỉ ngơi đi."

Cận Nhiên hướng phía sau khoát tay, "Tôi đi phòng tạm giam."

Mạnh Như Tiền kỳ quái hỏi, "Hả? Sao lại đi phòng tạm giam? Không phải nói đi dọn...nhà vệ sinh sao?"

Ánh mắt Bùi Hành Ngộ đặt trên bóng lưng Cận Nhiên dần thu lại, có chút mệt mỏi, "Cậu ta không nghe lời, vốn tôi định một mình ở lại để cậu ta đem Bộ Ngu trở về, nhưng cậu ta dám mặc đồ phòng hộ rồi nhảy lên tàu hộ tống."

"Gì?" Mạnh Như Tiền mở miệng, mất một lúc lâu mới hiểu hêts được, "Không phải, Cận Nhiên đây là ý gì...Hộ tống ngài? Không cho phép ngài bước vào nơi nguy hiểm? Thế cái đó tuy là hồ nháo cũng không thể bắt cậu ta đi cấm túc chứ!"

Bùi Hành Ngộ im lặng một lúc, hắn không rõ tại sao Cận Nhiên lại làm vậy nên không nói tiếp, thay vào đó chỉ nói, "Khi quay lại điểm chuyển tiếp tôi đã thấy cậu ta cho nổ tung trạm không gian Hoắc Nhĩ, lại chạy lên chiến hạm Tham Lang chém đông cướp tây, điên thành như vậy nếu không giáo huấn thì phải làm gì."

"Dám nổ cả trạm không gian Hoắc Nhĩ? Đúng là ăn gan hùm mật gấu, có điều suy nghĩ một chút tôi lại thấy rất thống khoái." Mạnh Như Tiền mỉm cười, nếu có gan hắn cũng sẽ đánh bom cho nổ cái trạm không gian đó luôn, nhưng hắn không dám.

Bùi Hành Ngộ nói thêm, "Hôm nay là do cậu ta có điểm tốt nghiệp xuất sắc, phản ứng nhanh mà khí phách cũng có đủ, đổi thành người khác thiếu một trong những thứ đó e là đã chết trước mặt tôi rồi."

Mạnh Như Tiền im lặng.

Bùi Hành Ngộ nắm chặt bình rượu, trầm giọng nói, "Bọn họ đều có cha mẹ, đưa tới tay tôi, tôi làm sao có thể để bọn họ một mình ở lại, sau cùng ngay cả thi thể cũng không giữ được, chỉ còn lại vẻn vẹn một con chip ký ức trả về Hoắc Nhĩ."

Mạnh Như Tiền không biết phải nói gì, vào quân đội sẽ phải ra chiến trường, đây là con đường chết một đi không trở lại, những người còn sống sót được đều đã rất may mắn, nhưng Bùi Hành Ngộ từ đầu tới cuối bước vẫn không qua được rào cản này.

"Vậy ngài định cấm túc cậu ta bao lâu?"

"Nửa tháng."

**

Cận Nhiên ở phòng tạm giam một hồi, đưa tay trái lột bao tay màu đen bên tay phải xuống, lộ ra bàn tay thiếu mất một cái ngón út, trên ngón trỏ còn có một chiếc nhẫn cẩm thạch ngọc bích màu xanh.

Chiếc nhẫn này là Cận Nhàn để lại cho y.

Cận Nhàn năm đó đứng trong đội hình hạm trưởng của Thiên Kỷ, cùng với Nặc Lạp Á Bạch Tây là hai nữ Alpha duy nhất trên chiến hạm đó.

Cận Nhiên từ khi sinh ra đã thiếu một ngón tay út, con mắt mang sắc xám bạc, sau lại kiểm tra tin tức tố nhận được kết quả rằng y là người bẩm sinh thiếu khuyết, Cận Thiệu Nguyên tìm vô số người kiểm tra cho y nhưng đều có chung một kết quả, nói y sau này không thể trở thành quân nhân, cặp mắt kia không thể nhìn quá xa, ngay cả làm người bình thường cũng trở nên trắc trở.

Cận Thiệu Nguyên lúc đó mới từ hạm đội điều xuống, trở thành thứ trưởng của Quân đoàn số 7, nếu không có trợ lực ông sẽ không có cơ hội thăng chức, cho dù có cũng không có người kế vị, cho nên từ khi Cận Nhiên còn nhỏ ông đã tìm người xúc tác tin tức tố cho y.

Cận Nhàn không nỡ để em trai phải chịu khổ như vậy, dứt khoát thay y tiến vào trường quân đội, trải qua huấn luyện gian khổ nghiêm khắc không gì sánh bằng mới thành công đứng trong quân ngũ, trở thành nữ tướng quân dưới quyền Nặc Á Lạp Bạch Tây.

Vậy mà Thiên Kỷ phát nổ, lại chỉ còn Bùi Hành Ngộ sống sót.

Cận Nhiên siết chặt hai tay, lòng bàn tay đau nhói vì chiếc nhẫn đâm vào, nghĩ tới câu nói đầy tức giận của Bùi Hành Ngộ "Cận Nhiên, quay về Tử Vi Viện cấm túc nửa tháng cho tôi!", còn có dáng vẻ hắn vội vã nhảy dù lao tới khoang tàu.

Hắn căn bản có đủ thời gian quay về Tử Vi Viên, nếu quay về Tử Vi Viên hắn cũng không cần đích thân mạo hiểm trở lại.

Nhưng hắn rõ ràng đã trở lại ngay lập tức sau khi đưa Bộ Ngu an toàn đi qua điểm chuyển tiếp.

Bùi Hành Ngộ vì cái gì lần nữa quay lại.

Cận Nhiên dựa vào tường nhìn chiếc nhẫn, trong lòng quẫn bách.

Bùi Hành Ngộ yêu cầu y đưa Bộ Ngu rời đi, một mình ở lại đối phó với đám hải tặc không gian. Vì cái gì đã rời đi rồi còn quay trở về, chiếc dù nhảy không có khả năng phản công càng không thể phòng thủ, nếu bị bắn trúng thì chỉ có con đường chết.

Hắn sau khi đến không nói gì, vẻ mặt lãnh đạm bất biến chỉ huy Tử Vi Viên bao vậy truy sát hải tặc không gian.

Bùi Hành Ngộ.

Cận Nhiên nghiền ngầm cái tên này hai lần ở trong lòng, khẽ nhắm mắt nhớ lại khuôn mặt nghiêm nghị lạnh nhạt của hắn thêm một lần, không biết lúc đó hắn cùng Cận Thiệu Nguyên đã làm cái thỏa thuận gì.

Có phải vì đã thỏa thuận với Cận Thiệu Nguyên nên hắn mới liều mạng trở lại không? Hay là hắn sợ rằng y sẽ tiết lộ mối quan hệ hôn nhân này với tất cả mọi người?

"Cận Nhiên, Cận Nhiên." Giọng Chung Quản vang lên bên ngoài cửa sắt, cắt ngang dòng suy nghĩ của y.

Cận Nhiên nhảy xuống giường, mở một cửa sổ nhỏ, "Có chuyện gì?"

"Cậu có phải chưa ăn gì đúng không, tôi lén mang cho cậu nè, còn có mấy đồ sinh hoạt cá nhân với cả quần áo nữa." Chung Quản cẩn thận hạ giọng, "Tư lệnh không biết."

Cận Nhiên nhận lấy.

Chung Quản thấp giọng khuyên y, "Cậu đừng có lộn xộn gây rắc rối nữa, cả cái tình khí âm dương bát đản kia cũng thu lại đi, tôi nghe bọn họ nói cậu ngay cả trạm không gian cũng dám nổ, mẹ nó cậu không sợ bị truy cứu trách nhiệm à?"

Cận Nhiên lười nghe cái này, hướng cậu cởi áo, "Được rồi, tôi biết rồi, cậu trở về đi."

Chung Quản biết y không muốn nghe, vừa nhỏ tiếng vừa hỏi y, "Vết thương trên mặt cậu là sao thế? Cậu đánh nhau à?"

Cân Nhiên vươn lưỡi nhấn nhấn bên má, "Đánh một lũ ngu, não tàn Mạc Lỗ của Quân đoàn 11 kia dám chế nhạo Bùi...Thôi thôi cậu đi đi, miễn lại để tư lệnh của cậu nhìn thấy..."

Lời còn chưa dứt, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đã truyền đến.

"Chung Quản."

Chung Quản rét run một cái, lập tức xoay người chào, "Tư lệnh!"

"Cậu ở đây làm gì?"

Chung Quản nơm nớp lo sợ nói, "Tôi...tôi tới đưa Cận Nhiên vài món đồ, xin lỗi, tôi lần sau sẽ không tự ý tới nữa."

"Đưa xong rồi."

Chung Quản không ngừng gật đầu.

"Xong rồi thì đi đi."

Chung Quản nhanh chóng liếc nhìn Cận Nhiên ý bảo y tự cầu phúc cho mình đi, sau đó cực kỳ nhanh lẹ, nửa giây cũng không muốn lưu lại một chỗ với Bùi tư lệnh.

Cận Nhiên bĩu môi, đóng cửa sổ chuẩn bị đi về giường ngủ thì bị Bùi Hành Ngộ gọi lại, "Cận Nhiên."

"Chuyện gì?"

Bùi Hành Ngộ vươn tay đẩy cửa sổ, ngón tay thon dài trắng nõn áp trên mặt tấm pha lê trong suốt, chỉ tay lộ ra ngấn trắng, "Đưa tay đây."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net