Chương 10: Bị phạt o(╥﹏╥)o

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Bị phạt o(╥﹏╥)o

Editor: Nhím ngu.

Về lại chốn quen, Tuyết Mịch hoàn toàn thả lỏng, miệng nhỏ bắt đầu tía lia không ngừng với Thời Uyên về kiến thức bên ngoài hôm nay của mình.

Tùng Khê và Cảnh Hoán đi theo cúi thấp đầu xuống, cố gắng ngoan ngoãn yên tĩnh thu nhỏ lại cảm giác tồn tại của hai đứa.

Hôm nay không chỉ Thiên Đế và Thượng tiên Minh Thần bất ngờ, hai người họ cũng bị sừng rồng đột nhiên chui ra trên đầu Tuyết Mịch doạ sợ, nếu hai đứa biết Tuyết Mịch là Tiểu Long Quân thì có nói sao cũng không dám lừa gạt em.

Nhưng việc cũng đã rồi, làm được hay không làm được thì cũng không thể vãn hồi, cho nên hai người thành thật chờ phán quyết của Thượng thần Thời Uyên.

Có điều trong lòng Tùng Khê nghĩ tới hình như hôm nay mình không chỉ quát Tuyết Mịch mỗi một lần, sắc mặt lập tức càng trắng hơn mấy phần.

Tuyết Mịch kể đi kể lại kiến thức ngày hôm nay, cũng chẳng có ăn khớp gì mấy, trước đấy còn đang kể chuyện thấy được một con hạc to đến mức có thể cõng người bay đi, sau đã nhảy tới hoa hoa cỏ cỏ dưới chân, trong đầu nghĩ gì thì nói nấy.

Lời bé con vừa vụn vặt vừa lặp đi lặp lại, nếu không phải Tùng Khê và Cảnh Hoán cũng thấy được những thứ Tuyết Mịch kể nên mới có thể hiểu Tuyết Mịch đang nói gì, thì bằng cái năng lực tự thuật đấy của Tuyết Mịch bọn họ cũng có hơi nghe không hiểu thật.

Nhưng Thượng thần Thời Uyên cứ bị Tuyết Mịch dính mãi, cùng với vị tiên nữ xinh đẹp không có sắc mặt quá tốt với bọn họ ở phía sau đều rất kiên nhẫn nghe, không có chút thiếu kiên nhẫn nào.

Chờ miệng nhỏ của Tuyết Mịch ngừng nói, Lạc Linh liền tranh thủ rót một chén nước quả từ trong ấm, Thời Uyên một tay nâng chén đưa tới bên môi Tuyết Mịch, hai móng vuốt nhỏ của Tuyết Mịch ôm thẳng lấy tay Thời Uyên ghé tới cạnh chén uống sạch một hớp, còn duỗi đầu lưỡi liếm liếm môi: "Ngọt quá, ngon ghê!"

Nhìn thấy Tùng Khê và Cảnh Hoán đứng bên cạnh cúi đầu im lặng không nói lời nào, Tuyết Mịch nhảy xuống khỏi người Thời Uyên, ôm lấy cái ấm trên bàn hồi nãy Lạc Linh mới rót nước cho em, cũng định rót cho chúng nó một ly.

Lạc Linh vội vươn tay ôm lại ấm, giọng nói nhỏ nhẹ: "Bọn họ không uống được những thứ này."

Tuyết Mịch ngẩng đầu khó hiểu nhìn Lạc Linh: "Vì sao ạ?"

Lạc Linh cầm một ấm linh thuỷ bình thường rót ra hai chén, giải thích: "Bọn họ thậm chí còn không phải hạ tiên, chỉ là thân thể phàm thai bình thường, không chịu nổi linh lực của quả Ô Lê, nếu mà uống sẽ nổ tan xác mà chết vì linh lực quá mạnh mẽ."

Đã nói vậy rồi thì đương nhiên Tuyết Mịch không dám cho chúng nó ăn bậy uống bậy, trước đó Lạc Linh có nói qua là Nhân tộc và Yêu tộc vô cùng khác biệt, lúc đó em còn chưa có khái niệm nhận biết gì, dẫu sao em cũng chưa từng tiếp xúc với Nhân tộc, bây giờ đã gặp thì cũng theo đó mà biết rõ ràng rồi.

Những thứ em thường dùng như thức uống vào tay Nhân tộc thì lại thành thứ dính một chút cũng sẽ nổ tan xác mà chết, nghĩ như thế, ánh mắt Tuyết Mịch nhìn Tùng Khê và Cảnh Hoán càng toả ra thương xót trìu mến, Nhân tộc kém quá nha, thật là yếu ớt dễ vỡ.

Trong lòng còn băn khoăn chuyện vừa nãy tại sảnh lớn, tụi Tùng Khê không dám mở miệng, từ trước đến giờ Tuyết Mịch đã bao giờ lo lắng gì ở trước mặt Thời Uyên đâu nên hỏi thẳng luôn: "Uyên Uyên, huynh dẫn bọn họ về rồi, có phải là bọn họ sẽ không cần đi cái đài gì đấy chịu phạt không?"

Thời Uyên nhìn em: "Đã làm sai chuyện thì tất nhiên là phải phạt, chờ bên Thiên Đế có kết quả, nên làm gì thì vẫn phải làm nấy."

Tuyết Mịch cho rằng người còn mang về rồi thì chuyện cũng đã đi qua, không ngờ rằng vẫn còn phải chịu phạt, sợ hai người họ bị đánh chết tại chỗ ở trên đài gì gì đó, Tuyết Mịch liền vội ôm cánh tay Thời Uyên, làm nũng: "Nhưng, nhưng bọn họ biết sai rồi, huynh có thể xin giúp họ được không? Có được hay không ạ?"

Thời Uyên không đáp lại lời em van nài, cũng không có phán xét đủ loại hành vi hôm nay em làm, chỉ hỏi: "Hôm nay chơi ở ngoài vui rồi đúng không?"

Ngoại trừ lúc cuối cùng bị bắt đi vừa tứ cố vô thân lại còn tủi thân, hôm nay em vẫn chơi rất vui, thế là gật đầu: "Chơi vui lắm ạ, lần sau em còn có thể đi ra ngoài không? Lần sau huynh dẫn em  ra ngoài chơi có được hay không?" 

Thời Uyên cười đáp: "Tất nhiên là được, chờ em học hành tiến bộ, ta sẽ dẫn em đi ra ngoài chơi."

Nói xong, Thời Uyên đứng dậy sai bảo Lạc Linh: "Ở bên ngoài giày vò cả một ngày rồi, dẫn em ấy về tắm rửa dùng bữa."

Tuyết Mịch liền chỉ về phía Tùng Khê và Cảnh Hoán: "Vậy bọn họ thì sao?"

Thời Uyên không thèm để ý trả lời: "Em muốn dẫn đi thì cứ dẫn đi đi."

Chờ Thời Uyên rời khỏi, hai thằng nhóc nơm nớp lo sợ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn sắc mặt trắng đến mức còn chưa khôi phục của bọn họ, Tuyết Mịch an ủi: "Không có chuyện gì đâu, mấy cậu đến sân của ta ở trước đã, mấy cậu có đói bụng không? Lạc Linh!"

Lạc Linh đi tới: "Tiểu Long Quân."

Tuyết Mịch ngẩng đầu nhìn Lạc Linh: "Có thứ gì bọn họ có thể ăn được không? Có thể giúp em chuẩn bị một chút không ạ?"

Lạc Linh đáp: "Tất nhiên là có, thần sẽ phân phó người chuẩn bị."

Lúc này Tuyết Mịch mới yên tâm dẫn bọn họ về sân nhỏ của mình, trong cung Trần Hư hình như toàn là Yêu tộc, em còn tưởng là sẽ không có gì cho Nhân tộc ăn được nữa cơ.

Tùng Khê theo sau Tuyết Mịch, nhìn những tiên nga ở những nơi Tuyết Mịch đi qua đều khom mình hành lễ, một lần nữa nhận thức rõ ràng rằng đứa trẻ cậu cho rằng ngốc nghếch dễ dụ dễ lừa này lại là Tiểu Long Quân tôn quý.

May là mặc dù lúc đầu cậu cũng cất giấu chút tâm tư không tốt, nhưng rốt cục cũng không thực hiện, bằng không nếu cậu thực sự đổ hết tất cả mọi chuyện lên đầu của em giống như kế hoạch ban đầu, vậy thì sợ rằng mình và Cảnh Hoán bây giờ cũng đã tan thành tro bụi.

Trên người những kẻ từ hạ giới đi lên này còn dính lại một ít khí đục, mặc dù những khí đục này gần như không có ảnh hưởng gì đến Tuyết Mịch, nhưng Lạc Linh vẫn tỉ mỉ để người dẫn bọn chúng đi tẩy rửa một chút, Tiểu Long Quân đang trong giai đoạn rèn luyện thần hồn, tạo dựng nền tảng cơ sở cho việc tu luyện sau này, không thể vì chút chuyện không đáng chú ý này mà có sơ hở được.

Tuyết Mịch tin tưởng Lạc Linh cực kỳ, biết Lạc Linh sắp xếp người dẫn bọn họ đi tắm rửa thay quần áo rồi, em cũng an tâm đi ngâm bồn tắm.

Trong ao linh to lớn là chất lỏng màu đỏ nhạt, mỗi lần tắm rửa Tuyết Mịch đều thoải mái trực tiếp hoá thành nguyên hình, Lạc Linh sẽ dùng khăn lông mềm mại cẩn thận lau mỗi một miếng vảy trên người em, chờ tắm rửa xong thì cả người tuyết trắng cũng đã ngâm đến độ trông giống như một lớp tuyết mỏng mùa đông bọc lấy hoa mai đỏ, trắng hồng căng mướt.

Dựa theo quy luật nghỉ ngơi thông thường, nếu tắm rửa xong còn chưa mệt rã rời thì Lạc Linh sẽ chuẩn bị cho em một chút điểm tâm thơm ngọt, với lại hôm nay vẫn chưa dùng bữa tối, em đã đói bụng từ lâu, sau khi về tới tẩm cung liền đợi Lạc Linh cho ăn.

Lại không đoán được rằng lần này thứ Lạc Linh đưa tới không phải là bữa tối của em, mà là một đống bút mực giấy nghiên.

Nhìn đống được bày biện trước mặt mình theo thứ tự, mặt mũi Tuyết Mịch tràn ngập mịt mờ.

Lạc Linh nói: "Thần Quân phân phó, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày Tiểu Long Quân phải luyện chữ mười tờ, viết xong mới có thể dùng bữa."

Bụng còn đang sôi ùng ục, mặc dù rồng con phá vỏ là có thể có được sức mạnh của Thượng tiên, nhưng vẫn chưa thực sự phi thăng thành tiên, cần ăn thì vẫn phải ăn, không dùng đan Ích Cốc thì vẫn sẽ bị đói.

Nghe được Lạc Linh bảo viết chữ xong mới được ăn, Tuyết Mịch nhịn không được cúi đầu nhìn cái bụng còn đang sôi ùng ục của em một chút, sau đó lại nhìn đống đồ trên bàn.

Một trang giấy lớn cỡ cái bàn, với cả em cũng chưa viết chữ lần nào, thậm chí bây giờ còn đang trong giai đoạn nhận mặt chữ, một chữ lại nhỏ như thế, này mà muốn viết hết mười tờ giấy, em cảm thấy đến ngày mai em vẫn còn chưa có cơm ăn.

Trong lòng thì nghĩ vậy, tay lại bắt đầu nghe lời làm theo, Lạc Linh dùng linh lực để bản chép mẫu lơ lửng trên không trung, thuận tiện cho Tiểu Long Quân đọc chép, uốn nắn tư thế cầm bút của Tiểu Long Quân, nhìn từng chữ của em toàn là nhìn hình mẫu trên giấy rồi vẽ theo.

Một canh giờ đã qua, tờ giấy thứ nhất còn chưa được một nửa, cứ viết một chữ là em lại phải nhìn một lúc lâu, phải cố gắng nhìn chằm chằm xem bầu mà vẽ gáo cho nên tốc độ rất chậm, càng viết càng đói, không có cơm ăn, viết không hết chữ, lại còn chưa thắp sáng kỹ năng phản nghịch, không biết còn có lựa chọn quẳng bút chạy lấy người cũng được nữa.

Cứ thành thật ngồi trên ghế mà tủi thân như thế.

Tủi thân như vậy lại đột nhiên nảy ra ý tưởng, nghĩ đến vị Thượng tiên trông vừa âm u lạnh lùng vừa xấu xa ở trong sảnh lớn lúc trước có bảo đệ tử nhà hắn phạm sai lầm phải về chép phạt, rồi xem lại bản thân, Tuyết Mịch quay đầu nước mắt đầm đìa nhìn Lạc Linh: "Có phải hôm nay em đi ra ngoài chơi Uyên Uyên không vui, nên phạt em viết chữ đúng không?"

Lạc Linh cười một tiếng: "Thần Quân bảo, Tiểu Long Quân phải tự mình suy ngẫm."

Tuyết Mịch nhướng mày lại hỏi một lần nữa: "Uyên Uyên đang phạt em đúng không?"

Lạc Linh gật đầu thắng thắn trả lời: "Đúng vậy đấy ạ."

Tuyết Mịch chớp chớp mắt, tràn đầy nghi hoặc: "Nhưng vừa nãy Uyên Uyên không hề tức giận, cũng không có vẻ không vui mà."

Lạc Linh vẫn nói câu nói kia: "Thần Quân nói Tiểu Long Quân phải tự mình suy ngẫm, người bên ngoài chỉ điểm cho sẽ mãi không bằng Tiểu Long Quân tự mình hiểu ra được."

Lại thêm một tiếng rột rột trong bụng, Tuyết Mịch suy nghĩ, tay không dừng bút còn đang nỗ lực viết từng chữ một, tỉ mẩn ngẫm lại cả ngày hôm nay từ đầu đến cuối rồi ngừng bút nhìn về phía Lạc Linh: "Em không nên chạy lung tung đi ra ngoài chơi với kẻ không quen biết ạ? Em đã hỏi qua Uyên Uyên rồi, Uyên Uyên đồng ý em mới đi mà."

Lạc Linh dịu dàng nhìn Tuyết Mịch, vẫn không nói gì.

Tuyết Mịch dẩu dẩu môi, một lát sau: "Em không nên đi theo đám bọn họ tự tiện xông vào vườn Ngọc Lâm, đặt bản thân vào nguy hiểm, đúng không ạ?"

Lạc Linh hỏi lại: "Tiểu Long Quân thấy sao?"

Tuyết Mịch gật đầu thật nhẹ: "Em nghĩ là vì chuyện này, Uyên Uyên đồng ý thì em mới đi ra ngoài chơi, cho nên huynh ấy sẽ không tức giận bởi vì em chạy ra ngoài, chắc chắn huynh ấy giận em biết rõ Tùng Khê và Cảnh Hoán định đi làm việc xấu mà không chỉ không ngăn cản, lại còn dám đi theo bọn họ cùng nhau làm chuyện không tốt, tự tiện xông vào vườn Ngọc Lâm trộm quả."

Lạc Linh hỏi: "Vậy lần sau Tiểu Long Quân lại gặp được chuyện như vậy thì nên làm gì?"

Tuyết Mịch chẳng thèm nghĩ nữa, trả lời luôn: "Trước tiên phải dẫn bọn họ quay về tìm Uyên Uyên hỏi phải làm sao."

Lạc Linh bật cười, chẳng qua Tuyết Mịch cũng chỉ lớn có chừng đấy, trải nghiệm cuộc sống còn quá ít ỏi lại còn chưa có năng lực phán đoán, lần này dạy cho em một bài học, về sau gặp được chuyện mình không thể xử lí thì không được tự tiện quyết định, quay lại tìm người lớn xin giúp đỡ mới là nên.

Mục đích của Thần Quân đã đạt được, Lạc Linh trông chừng Tuyết Mịch viết xong một tờ giấy to rồi mới cất bút cho em, gọi người mang bữa tối đến. Về phần còn lại, chờ ăn cơm xong vẫn phải tiếp tục, nếu là trừng phạt thì đương nhiên phải trừng phạt đúng chỗ.

Lúc Tùng Khê và Cảnh Hoán được dẫn tới, Lạc Linh đang làm bữa tối cho Tuyết Mịch, vừa nhìn thấy vỏ quả rỗng màu xanh được đặt bên cạnh, Tùng Khê đã bật thốt lên: "Quả Bích Linh!"

Tuyết Mịch nhìn Tùng Khê một chút, lại nhìn vỏ quả sữa ngày nào em cũng uống: "Quả Bích Linh đâu có trông như thế, quả Bích Linh có vỏ bằng ngọc mà."

Lạc Linh không thèm ngẩng đầu lên đáp: "Đây là quả Bích Linh, lớp vỏ của quả ở trên cây là do đá ngọc ngưng tụ thành bao bọc ở bên ngoài, có thể ngăn linh lực ở trong quả thoát ra tốt hơn, chỉ có lúc dùng để ăn mới phá vỡ vỏ ngoài."

Tuyết Mịch kinh ngạc: "Cho nên em ăn quả Bích Linh mỗi ngày ạ?"

Lạc Linh gật đầu: "Đúng vậy."

Vừa nghĩ tới một chuyến ở bên ngoài ngày hôm nay, cùng với Tùng Khê và Cảnh Hoán bây giờ còn chưa biết sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào, Tuyết Mịch càng than thở thật sâu sắc: "Sau này gặp chuyện, nhất định em sẽ quay về hỏi Uyên Uyên trước đã, sẽ không tiếp tục tự tiện quyết định nữa."

Thứ mà tụi Tùng Khê muốn cũng chỉ là quả sữa em ăn hàng ngày, sớm biết như vậy thì cần gì phải phí công đến thế.

Tùng Khê và Cảnh Hoán cũng một lời khó nói hết, vật mà bọn họ liều chết muốn tìm, quanh đi quẩn lại lại dùng cách thức như vậy để đến trước mặt họ thêm một lần nữa.

Hết chương 10.

01.08.2023.

Editor có lời muốn nói: Chương này có lời tác giả, đại ý của bả là trong thiết lập mà bả tưởng tượng ra thì Thời Uyên cao 1m9, còn Tuyết Mịch cao đến tầm hông hoặc eo Thời Uyên, vừa đủ để giơ hai tay lên là ôm được đùi luôn. Nghe đáng iu thiệt chớ.

Tác giả kêu thiết lập như dị là vừa đủ chất bé con, vừa hợp để mấy chương sau Tuyết Mịch còn đi học =)))))) Rồng phát triển khá chậm nên Tuyết Mịch sẽ giữ ngoại hình này cũng kha khá chương mới lớn lên thành "thiếu niên" đó, nhắc lại là thiếu niên nhen.

Mà tên chương này thêm cái icon cuti xểu =))))))


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net