Chương 9: Uyên Uyên đỉnh nhất, đỉnh nhất thế giới!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Uyên Uyên đỉnh nhất, đỉnh nhất thế giới!

Editor: Nhím ngu.

 Trộm vườn Quỳnh Bích Ngọc Lâm không phải là chuyện nhỏ gì, nhưng cũng không thể coi là chuyện lớn, loại chuyện này nói chung cũng chẳng đến mức phải quậy tới trước mặt Thiên Đế, Thiên giới tất nhiên sẽ tự có quy củ của Thiên giới, phạm phải lỗi sai nào thì tới đài Chiêu Hình nhận phán xét và trừng phạt nên có.

Nhưng việc của ngày hôm nay lại liên quan tới hai cung.

Một cung trong đó còn là cung điện của Thượng thần, cho dù phải phạt cũng phải thông báo Thượng thần sở thuộc trong cung điện đó mới được, cho nên việc này còn thực sự chỉ có Thiên Đế ra mặt giải quyết được.

Năm người bị thiên binh dẫn tới trước mặt Thiên Đế, vừa nhìn thấy Thiên Đế, hai kẻ của cung Lạc Hà liền vội vàng quỳ xuống.

Cảnh Hoán và Tùng Khê cũng không ngờ rằng mình vậy mà được nhìn thấy Thiên Đế, đây chính là người chưởng quản tất cả ở Thiên cung đấy, làm sao những kẻ thuộc tầng lớp cỏ dại ở Tiên giới như bọn họ có thể tiếp xúc được, tăng thêm chột dạ vốn có, cũng sợ tới mức quỳ xuống theo luôn.

Chỉ mỗi Tuyết Mịch đứng không nhúc nhích.

Tuyết Mịch chưa từng học qua lễ tiết gì, em vừa phá vỏ không lâu, đến cả quan hệ giữa ba giới bốn tộc Lạc Linh còn chưa có dạy xong, làm sao có thể học được lễ giáo nhanh như vậy được.

Huống chi em là Tiểu Long Quân, chỉ có người khác chào em, còn không đến lượt em chào người khác, cho nên em cũng không  biết thấy Thiên Đế là phải hành lễ như thế nào.

Cung Lạc Hà là thuộc cung của Thiên Đế, cho nên vừa nhận được tin tức thiên binh truyền đến dường như đã ngay lập tức phi thân mà tới.

Về Thiên cung, Tuyết Mịch vẫn có biết một chút, tuy không tường tận nhưng Lạc Linh đã từng giới thiệu sơ qua với em. 

Thiên Đế quản lý Tam Giới, nhưng cũng không phải là Tam Giới nghe lệnh Thiên Đế, Thiên Đế chỉ có thể xem là người chấp pháp của Tam Giới, cần trải qua khảo nghiệm của Thiên Đạo, trải qua thần kiếp rồi mới có thể nắm được Thiên Đế lệnh.

Mà việc Thiên Đế phải làm là cân bằng các giới, khống chế bốn mùa mưa nắng có thể luân chuyển, bình ổn đại nạn.

Cho nên Thiên Đế cần có thần quan và binh lực mà bản thân mình có thể điều động, đơn cử là cung Lạc Hà chính là thần cung thuộc về Thiên Đế, chủ yếu phụ trách việc luân chuyển sao trời. Còn có doanh Thiên Cơ, chủ yếu quản lý thần binh của Thiên cung, những thế lực thuộc về Thiên Đế này là người do Thiên Đế cất nhắc lên từ Hạ giới, nhiều nhất chỉ có chức tiên.

Một khi thành thần thì đã thoát khỏi Tam Giới, dĩ nhiên không phải là thứ Thiên Đế có khả năng quản lý, bởi vậy nếu người trong cung của Thần Quân phạm tội, cho dù là phạm phải việc chọc thủng cả Thiên cung thì cũng chỉ có vị Thần Quân kia có thể xử lý, đến cả Thiên Đế cũng chẳng nhúng tay vào được.

Trước mắt Thiên Đế chỉ có thể xử lý cung Lạc Hà, mấy đứa ở cung Trần Hư này còn phải chờ Thượng thần Thời Uyên đến mới được.

Lúc này cung Trần Hư vẫn chưa có ai tới, sau khi Thượng tiên Minh Thần đến nơi thì lướt mắt qua ba đứa trẻ con, cũng chỉ dừng lại trên người Tuyết Mịch còn đứng thẳng chưa quỳ thêm chốc lát, lúc này mới quay ánh mắt lại trên người đệ tử nhà mình.

Hai tên cung đồ nhìn thấy sư tôn nhà mình liền căng thẳng trong lòng, hô hấp dường như dồn dập hơn một chút, lúc chạm mắt với đồng bọn còn lộ ra chút kinh hoảng.

Nhưng thấy sư tôn nhìn về phía ba tên trộm con trước tiên thì dường như cũng thoáng an tâm một chút, chờ sư tôn một lần nữa nhìn về phía bọn họ, hai cung đồ liền vội vàng quỳ về phía sư tôn nhà mình.

Không chờ Thượng tiên Minh Thần mở miệng đã một mạch khai ra chuyện đi ngang qua vườn Ngọc Lâm, thấy ba oắt trộm lén lén lút lút thế là bám theo một quãng, tận mắt thấy bọn nó trộm cắp quả Bích Linh, bọn họ ra mặt chặt đường nên dẫn thiên binh tới.

Tuyết Mịch khó thở, em đã lớn vậy rồi, từ lúc phá xác đến nay ít nhiều gì cũng gần một tháng mà còn chưa trải qua chuyện oan uổng trắng trợn nào như vậy, tay nhỏ nắm lại thật chặt, tóc trên đầu cũng sắp nổ tung: "Gạt người! Hai người các ngươi gạt người! Mới không phải như mấy người nói đâu!"

Thiên Đế ngồi trên ngai nãy giờ chưa nói lời nào lúc này mới trầm giọng cất lời, nhìn về phía Tuyết Mịch: "Vậy ngươi nói sự việc ra làm sao?"

Tuyết Mịch quay đầu nhìn về phía Thiên Đế, bộ dạng của Thiên Đế trên ghế cũng không còn trẻ tuổi, giữa lông mày có nếp nhăn, ánh mắt trông thì ấm áp nhưng lại mang theo một loại áp lực bức người, đế phục rườm rà mở ra từng lớp, ngồi ở phía trên nhìn xuống, khí thế quanh thân càng thêm áp bách.

Nhưng không biết có phải vì chẳng phải là người cùng tộc hay không, Tuyết Mịch cũng không có nhận ra cảm giác áp bức trên người vị Thiên Đế này chút nào, chỉ là người ta lớn lên tương đối uy nghiêm, nét mặt đáng sợ mà thôi, còn không làm em sợ hãi bằng Thời Uyên mặt không biểu cảm liếc mắt nhìn em lúc tức giận do bị em quấn phiền.

Vậy nên Thiên Đế hỏi, Tuyết Mịch nhìn thẳng lại đáp: "Chúng ta theo chân hai người bọn họ vào trong!"

Thượng tiên Minh Thần sau khi đi vào chỉ hành lễ với Thiên Đế chứ chưa mở miệng đột nhiên vươn tay, hai ngón tay vung một cái, túi vải lớn chừng bàn tay nằm trong vạt áo Tùng Khê đã bay ra, một luồng linh lực hiện lên, chiếc túi kia chia năm xẻ bảy trong nháy mắt, mấy thứ đồ linh tinh vụn vặt bên trong rơi trên mặt đấy.

Có mấy hạt linh châu hạ đẳng, một ít thịt linh thú cấp thấp, mấy bình đan dược đến thân bình cũng hư hỏng, ngoài ra còn có hai quả Bích Linh được ngọc bao lấy còn chưa phá vỡ cực kỳ dễ thấy.

Thượng tiên Minh Thần không hề nhiều lời gì, chỉ là xoay về phía Thiên Đế hơi khom lưng, lạnh lùng nói: "Bệ hạ, sự thật thắng nguỵ biện."

Đúng lúc này, một thiên binh đi vào trong điện, khom mình hành lễ rồi nói: "Bệ hạ, gần đây đại hội Phong Thần mở tiệc, tiên giả các giới vãng lai nhiều, cửa cung trông coi sơ sót, để hai tên ở tầng trời thứ hai này lẫn vào, về phần vị tiên đồng ở cung Trần Hư này, chúng thần đã phái người đi cung Trần Hư xác minh."

Trong đó một tên cung đồ của cung Lạc Hà vội vàng chêm vào: "Mấy tên trộm con này quả nhiên là sớm có âm mưu, nghe nói tầng trời thứ ba mở tiệc Phong Thần liền thừa cơ lẫn vào Thượng giới lẻn vào vườn trôm cắp! Thiên Đế bệ hạ, sư tôn, trộm cắp bậc này nhất định không thể khinh suất tha thứ, bằng không uy nghiêm của Thiên cung chúng ta để ở đâu!"

Tên cung đồ ở bên cạnh còn nhỏ giọng lầm bầm: "Nói không chừng cái tên cung Trần Hư kia cũng là giả đấy." Hắn chưa từng nghe qua cung Trần Hư có tiên đồng gì, những tiên nga trong cung Trần Hư không nhiều, chưa nói mỗi một người đều nổi danh, nhưng tốt xấu ở Thiên giới mấy ngàn năm, có tiên đồng hay không hắn cũng nên biết.

Tuy lời này thanh âm không lớn, nhưng trong điện không phải Thượng tiên thì cũng là Thượng thần, đương nhiên sẽ không nghe sai được.

Thượng tiên Minh Thần cong mắt lên nhìn về phía người đang lầm bầm kia, tên cung đồ trong nháy mắt trắng bệch mặt, sợ tới mức lập tức cúi đầu câm miệng.

Thượng tiên Minh Thần nói: "Bây giờ sự việc đã rất rõ ràng, tên tiên đồng của cung Trần Hư này lưu lại cho Thượng thần Thời Uyên tự xử lý, hai kẻ Hạ giới này lén xông vào Thượng giới, đột nhập vườn Ngọc Lâm, trộm cắp quả Bích Linh, nên trực tiếp đưa tới đài Chiêu Hình."

Tuyết Mịch liền vội vàng chắn ở trước mặt Tùng Khê và Cảnh Khoán, hung dữ nhìn chằm chằm vào Thượng tiên Minh Thần: "Không cho ngươi đụng đến bọn họ!"

Nói rồi nhìn đồ trên mặt đất: "Trả quả Bích Linh cho các ngươi, bọn họ không phải cố ý làm chuyện xấu, bọn họ là muốn cứu người."

Thấy vị Thượng tiên Minh Thần này thần sắc lạnh như băng, nhất là một đôi mắt nhỏ dài, nhìn qua khiến người ta vô tình cảm thấy cả người lạnh lẽo, Tuyết Mịch đem lòng ghét, thế là em trực tiếp quay đầu đi xem Thiên Đế: "Bọn họ không phải cố ý, chúng ta không nên lẻn vào vườn Ngọc Lâm, chúng ta nhận sai, ngươi phạt nhẹ một chút có được hay không?"

Thượng tiên Minh Thần cười lạnh một tiếng: "Ngươi có phải là tiên đồng của cung Trần Hư hay không còn chờ xác minh, ở đây làm gì có chỗ cho ngươi nói chuyện, luật lệ Thiên giới nghiêm minh, làm sao mà ngươi bảo nhẹ là nhẹ, bảo nặng là nặng? Nếu các ngươi đã nhận tội vậy càng tốt, đỡ phải đi thẩm vấn thêm lần nữa, sớm nhận tội nói không chừng các ngươi biểu hiện đàng hoàng có thể giảm bớt trừng phạt, bây giờ quậy đến trước mặt Thiên Đế thì không còn đường cứu vãn!"

Thượng tiên Minh Thần nói xong, liền nhìn về Thiên Đế xin chỉ thị: "Bệ hạ, bằng không trước mang hai tên Hạ giới này đi, về phần thằng bé tự nhận mình là người cung Trần Hư, chờ người của cung Trần Hư đến rồi hẵng xử lý."

Thiên Đế ánh mắt không rõ ý vị liếc nhìn Thượng tiên Minh Thần, trả lời: "Vậy hai tên đồ nhi này của ngươi thì phải làm sao?"

Minh Thần nhìn hai thằng nhóc quỳ gối bên cạnh mình, thấy thần sắc hấp tấp của bọn họ, nhíu mày nói: "Hai tên này mặc dù cũng có lý do, nhưng phát hiện ra kẻ trộm không kịp thời báo cáo lại tham công liều lĩnh, cũng xâm nhập vào vườn Ngọc Lâm, cũng không coi như là công tội bù nhau, thôi thì phạt chép thiên quy trăm lần xem như trừng trị."

Nghe được sư tôn nói, hai tên kia hình như có chút tủi thân, nhưng vẫn vâng dạ đồng ý.

Tuyết Mịch nghe được hai người kia tự tiện xông vào vườn Ngọc Lâm thì phạt chép, lại nhìn Tùng Khê và Cảnh Hoán không nói lời nào, mặt trắng xám như chờ nhận mệnh qua đời, nhịn không được hỏi Thiên Đế: "Vậy bọn họ thì sao? Bọn họ sẽ bị phạt gì vậy? Cũng là phạt chép là được đúng không?"

Nếu là như vậy, hình như cũng không phải rất nghiêm trọng.

Thiên Đế trên bảo toạ dường như cười khẽ một tiếng: "Lên đài Chiêu Hình thì làm sao mà phạt chép được, bọn họ tự tiện xông vào Thượng giới, trộm cắp quả Bích Linh, mỗi người một trăm roi Thần Cốt."

Nghe Thiên Đế nói, Tùng Khê và Cảnh Hoán dường như tan hết sức lực trong nháy mắt, vốn còn có thể quỳ thẳng ngay lập tức đã nhũn xuống.

Tuyết Mịch không biết roi Thần Cốt là gì, nhưng biết thần sắc của Tùng Khê và Cảnh Hoán còn có người ngoài, tựa hồ như là thứ gì rất lợi hại, liền căng thẳng hỏi: "Sẽ chết ư?"

Thượng tiên Minh Thần giọng điệu bạc bẽo: "Sẽ tan thành tro bụi."

Tuyết Mịch liên tục lắc đầu, bổ nhào vào giữa hai người, đưa tay ngăn bọn họ lại: "Không thể, tại sao lại phải phạt năng như vậy, quả chúng ta trả lại cho ngươi, ta lại đền bù ngươi nhiều một ít có được hay không, ngươi đừng giết bọn họ."

Tùng Khê nhìn đứa trẻ nằm trên người cậu, nhịn không được cười, đưa tay nhẹ nhàng đẩy em ra, thanh âm có hơi nghẹn ngào, nhưng vẫn nỗ lực an ủi em: "Lại không phải chuyện liên quan đến ngươi, tính toán đâu ra đấy chúng ta cũng chỉ quen biết có một ngày mà thôi, ngươi còn là bị bọn ta gạt ra đây, về cung Trần Hư của ngươi đi, bọn ta dám mạo hiểm đi lên thì cũng đã chuẩn bị xong tinh thần không thể quay về, nếu có thể, ngươi có thể giúp bọn ta van cầu cung chủ cung Trần Hư, để ngài tới Hạ giới... Quên đi, ngươi đừng cậu, ngươi cái đồ ngốc này, về sau vẫn cố chăm sóc tốt bản thân đi, không cần người khác nói gì cũng tin, nhất là người lừa qua ngươi, đừng có xem lừa đảo thành bạn bè, không đáng giá."

Thượng tiên Minh Thần ra hiệu cho thiên binh bên cạnh một chút, để bọn họ mang người đi nhanh.

Tuyết Mịch ngăn lại không cho, thiên binh cũng lo em là người cung Trần Hư, cũng không dám tuỳ tiện đánh.

Trái lại Thượng tiên Minh Thần không hề khách khí chút nào, chuẩn bị thúc giục tiên thuật đẩy đứa nhỏ vướng víu ra.

Nhưng tiên lực vừa bắn ra ngoài chạm tới trên người Tuyết Mịch, không chỉ không thể bắt giữ được em, còn trực tiếp bắn ngược về.

Mỗi thiên binh muốn tới bắt người là Tuyết Mịch gấp đến mức trực tiếp đưa tay đẩy, em còn chưa học bất cứ pháp thuật gì nên cũng chỉ có thể dựa vào sức lực của bản thân, tứ cố vô thân không ai giúp đỡ, trong lòng ngập tràn bất lực và tủi thân, ảo thuật ẩn sừng rồng đi cũng không còn chắc chắn nữa, hai chiếc sừng non trên trán trực tiếp hiện hình.

Thiên Đế chỉ là nghi ngờ nhíu mày, ngay sau đó nghĩ đến điều gì dường như lại có chút giật mình, ngược lại là Thượng tiên Minh Thần ở một bên đến cả sắc mặt cũng thay đổi.

Một luồng ánh sáng hiện lên bên ngoài cửa cung, ngay lập tức một bóng người cao ráo bước vào.

Còn chưa nhìn thấy người Tuyết Mịch đã ngửi thấy được hơi thở của đối phương, trong nháy mắt đó ngàn vạn tủi thân xông lên não, cũng không ngăn cản thiên binh bắt người, mang giọng nghẹn ngào nhào về phía trên người kẻ mới tới: "Uyên Uyên, oa..."

Thời Uyên cúi đầu, nhìn cục bánh bao trắng tức đến mức đỏ cả mặt, trong hốc mắt còn rươm rướm nước mắt, vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng vẫn khom người ôm bé con quậy phá bên ngoài cả một ngày lên.

Lạc Linh đi theo sau Thời Uyên nhìn Tuyết Mịch một lần từ đầu đến chân, chắc chắn không sao mới thở phào nhẹ nhõm, dịch bước chân đứng sang một bên.

Tuyết Mịch ôm thật chặt cổ Thời Uyên, cố nén để không cho nước mắt rơi xuống, tay nhỏ vẫn không quên chỉ một vòng trong điện, sau đó tủi thân với Thời Uyên: "Bọn họ bắt nạt người!"

Thiên Đế hơi cười mở miệng: "Thượng thần Thời Uyên, xin mời ngồi."

Thời Uyên gật đầu với Thiên Đế, rồi dẫn oắt con ngồi xuống ghế dài phía dưới bên trái Thiên Đế, đặt vật nhỏ ầm ĩ này lên đùi mình mới ngẩng đầu nhìn xuống dưới, giọng điệu bình tĩnh lại mang theo uy nghiêm làm Thượng tiên Minh Thần kinh hoàng bất an: "Nói một chút, tam đường hội thẩm như hôm nay là vì chuyện gì."

Tuyết Mịch vội vàng muốn mở miệng, nhưng bị một tay của Thời Uyên phủ ở sau lưng ngăn lại.

Vốn dĩ việc đã định, hai tên cung đồ cung Lạc Hà đã hoàn toàn thả lỏng, khi thấy trên trán Tuyết Mịch lộ ra sừng rồng trong lòng liền lộp bộp một tiếng, bây giờ Thượng thần Thời Uyên cũng tới càng bị doạ cho phát sợ, cả người đều không tự chủ được có hơi run lên.

Trong lòng Minh Thần cũng hơi bối rối, Long tộc cũng hơn vạn năm chưa có rồng con sinh ra, gần đây y cũng chưa từng nghe nói qua thông tin liên quan tới rồng con, nếu không phải thái độ thân thiết của Thời Uyên với nó, y tuyệt đối sẽ hoài nghi đứa bé kia đang giả mạo Tiểu Long Quân.

Sớm biết như thế, vừa nãy nên thừa dịp hai người kia nhận tội thì thả cửa để dàn xếp ổn thỏa.

Chẳng qua chỉ là nghĩ thế thôi, người Hạ giới tự tiện xông vào, lẻn vào vườn trộm cắp cũng không phải chuyện oan uổng, trong lòng ít nhiều cũng có lại chút tự tin, thế là ống tay áo vung lên, quất lên trên người hai thằng nhóc thối gây chuyện của y, âm thanh lạnh lùng nói: "Thượng thần hỏi, hai người các ngươi còn không thành thật báo cáo!"

Hai người lập tức vừa run rẩy, vừa dập đầu lắp ba lắp bắp lặp lại lời trước đó thêm một lần.

Tuyết Mịch nắm lấy ống tay áo Thời Uyên: "Không phải như thế, là bọn họ đi vào trước, thấy bọn họ đi vào, bọn em mới theo vào trong."

Thời Uyên đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ đang túm quần áo hắn, nhìn về phía Thượng tiên Minh Thần: "Thượng tiên Minh Thần cảm thấy đệ tử trong cung của ngươi và Tiểu Long Quân nhà bản thần, ai đang nói láo?"

Tròng mắt Thượng tiên Minh Thần không dám nhìn thẳng phía trên, trầm mặc một chốc mới trả lời: "Tiểu tiên cảm thấy có thể cả hai bên đều không có nói láo, chỉ là Tiểu Long Quân bị mấy tên trộm này lừa bịp mà thôi."

Thời Uyên cũng không phản bác mà hỏi: "Có một chuyện bản thần có chút hiếu kỳ, còn xin Thượng tiên Minh Thần giải đáp, hai đứa trẻ con ở Hạ giới này hôm nay thừa dịp Thiên giới có đại hội Phong Thần mà trà trộn lẻn vào, người chưa bao giờ đặt chân đến Thiên giới làm thế nào có biết được kết giới của vườn Ngọc Lâm xuất hiện điểm yếu, còn tìm được chính xác như thế?"

Thượng tiên Minh Thần nhất thời ngậm miệng, đáp không được.

Thời Uyên ôm Tuyết Mịch đứng dậy, nói với Thiên Đế: "Bây giờ cũng không còn sớm, nhóc con này chơi đùa ở bên ngoài cả một ngày cũng mệt mỏi, hai thằng nhóc này ta cũng mang đi, Thiên Đế có quyết định thì để thiên binh tới cung của ta bắt người cũng được."

Thiên Đế đứng dậy đưa tiễn, nhìn bé rồng con trong ngực hắn, mang theo ý cười nói: "Cũng được, lần sau nhất định sẽ không hấp tấp như thế, ta phải cố gắng chuẩn bị một phần quà ra mắt thôi, cũng không thể lại bị Tiểu Long Quân chỉ vào mặt bảo bắt nạt mình được."

Hai tay Tuyết Mịch chăm chú siết chặt lấy cổ Thời Uyên, chôn mặt trong cánh tay mình, chỉ lộ ra một đôi mắt tròn xoe nhìn lên Thiên Đế.

Thời Uyên dẫn Tuyết Mịch rời khỏi sảnh lớn, Lạc Linh nhìn hai thằng nhóc còn quỳ trên mặt đất, bộ dạng không thích ranh con bên ngoài muốn dạy hư bé con nhà mình, nhưng lại không muốn bé con nhà mình không vui, thoả hiệp nói: "Còn không mau đứng dậy đuổi theo."

Cảnh Hoán đã run chân, vẫn là Tùng Khê phản ứng nhanh, kéo Cảnh Hoán đi theo, bất kể như thế nào cứ rời khỏi cái sảnh ăn thịt người này trước đã mới tương đối tốt.

Nhưng thật ra Thời Uyên lại muốn buông người trong ngực xuống, phải tội lực tay oắt con không nhỏ, ôm rất chặt còn chưa tính, sau khi rời khỏi điện lớn còn hôn trên mặt hắn một cái, lại cọ cọ dừng rồng ngay trên mặt hắn, tủi thân tràn ngập trong lòng dường như đã tiêu tan, đôi mắt cong cong nhìn hắn, lộ ra hàm răng trắng sữa: "Uyên Uyên đỉnh nhất, đỉnh nhất thế giới!"

Thời Uyên vỗ một cái trên bờ mông mềm mềm của em, giọng điệu đều đều: "Nghịch ngợm."

Hết chương 9.

26.07.2023.

Editor có lời muốn nói: Tuyết Mịch kiểu t đánh không lại thì t về t khóc lóc mách phụ huynh, trả công bằng một cái chơm má đồ đó =))))))) Mà Thời Uyên cũng cưng ẻm dữ chứ, đúng chất Long tộc bao che khuyết điểm, chưa cần biết đầu đuôi như nào đã bắt đầu bảo kê em bé rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net