Chương 13: Ta muốn đi theo Uyên Uyên.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Ta muốn đi theo Uyên Uyên.

Editor: Nhím ngu.

So với Long Thập Thất còn trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, Yêu Hoàng cũng coi như là đã gặp qua không ít con non tộc khác, nói lời dỗ dành nhẹ nhàng đều là giả, có thể lấy ra được cái gì đó mới là thật.

Hôm đó biết được có rồng con phá vỏ, lại bởi vì Long Thập Thất chăm sóc không tốt bị Thiên Điểu bắt đi, nếu không phải còn giữ lại được một chút lý trí của người thân làm Yêu Hoàng được Cổ Khê ngăn cản, ngày đó ông thật sự có thể trực tiếp xoá sổ luôn cả tộc Thiên Điểu.

Sau đấy đã tra rõ được hồn bài của con Thiên Điểu bắt đi nhóc rồng con kia đã vỡ vụn, hồn bay phách tán, bé rồng con còn chưa rõ sống chết, Yêu Hoàng không muốn lãng phí sức lực vào việc khác, chỉ đày tộc Thiên Điểu đến biên cảnh Hàn Băng rồi vội vàng đi tìm kiếm bé rồng con.

Suýt nữa lật toàn bộ Yêu giới từ dưới lên trên, không ngờ rằng lại có được thông tin bé rồng con ở Thiên giới, thế là  Yêu Hoàng vội vàng đi trước một bước tới Thiên cung, tiện thể còn mang theo không ít đồ con non có thể sẽ thích.

Bây giờ thấy bé rồng con còn lạ lẫm không thích bọn họ, liền vội vàng lôi bảo khí trữ vật ra, lấy ra từng đụn linh quả thơm ngọt mà con non thích, còn có các loại bảo vật màu sắc óng ánh chất thành đống trên bàn, trong miệng nhẹ dụ dỗ nói: "Bé Tuyết Mịch xem nè, đây đều là quà mà bác Hoàng chuẩn bị cho con đây, ở chỗ bác Hoàng còn có nhiều lắm, con muốn bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu!"

Tuyết Mịch dạng chân ngồi trên đùi Thời Uyên, hai chân khoá chặt trên eo Thời Uyên, lúc này còn đang chôn cả mặt vào trong ngực Thời Uyên, ngửi được mùi hương trong veo, còn có ánh sáng lấp lánh trong tầm mắt, lòng hiếu kỳ cho phép khiến em nhịn không được liếc ra một con mắt xem những thứ ở trên bàn.

Chỉ thấy trên bàn ăn tràn đầy thức ăn đồ chơi, đến cả quả Bích Linh em ăn mỗi ngày cũng chất đầy một rổ trúc nhỏ, còn có những bảo vật sáng lập lòe mà dù chỉ thấy qua em cũng chưa từng, phát ra ánh sáng xinh đẹp cực kỳ.

Yêu Hoàng cầm lấy một cây roi màu trắng bạc lớn chừng một bàn tay ở trên bàn, cổ tay rung lên, roi nhỏ chừng đấy biến lớn trong nhát mắt, phía trên còn quấn ánh sáng linh óng ánh: "Tuyết Mịch nhìn nè, đây là Phần Thiên, được rèn nên từ một khúc tiên cốt chứa chân hỏa Thủy Ly của Bắc Hải, có thể tùy ý biến lớn biến bé, con xem, có thể biến thành nhẫn, có thể trở thành vòng tay, còn có thể biến thành đai lưng, con muốn biến ra hình dáng gì cũng được hết."

Nhìn chiếc roi màu trắng bạc kia có thể tùy ý biến đổi hình thái trong tay Yêu Hoàng, cái đầu nhỏ của Tuyết Mịch lại giơ lên một chút, nhưng thấy Yêu Hoàng vươn tay về phía em, cái đầu vừa ngẩng lên một xíu xiu lại một lần nữa vùi vào trong ngực Thời Uyên, mặc cho Yêu Hoàng dỗ như thế nào cũng vô dụng.

Thấy bé rồng con sợ người lạ như thế, Yêu Hoàng cũng có chút bất đắc dĩ, đổi thành con non khác trong Yêu tộc, nhìn thấy đồ vật ngầu lòi như thế sợ là sớm đã vui sướng đến mức cha ruột mình họ gì tên gì cũng không biết.

Không lấy lòng nổi phía Tuyết Mịch bên này, Yêu Hoàng đành phải nhìn về phía Thời Uyên: "Nghe nói trước đó không lâu ngươi dùng pháp khí đổi lấy linh quả, nghĩ tới đứa nhỏ này cũng khiến ngươi hao tâm tổn trí không ít, trong tộc có khi hơn vạn năm chưa có rồng non giáng sinh, vật tích cóp được tương đối khá, chỉ riêng linh quả này thôi cũng không thiếu  cho nó dùng tới ngàn năm."

Sắc mặt Thời Uyên không thay đổi, Tuyết Mịch ôm hắn cực kì chặt, hắn cũng tự nhiên ôm lại, không trói buộc nhưng cũng chẳng buông tay, lời của Yêu Hoàng hắn cũng đáp lại tự nhiên: "Tuyết Mịch đi hay ở ta không quyết định được, tất cả đều dựa vào em ấy."

Yêu Hoàng còn muốn tiếp tục nỗ lực, Cổ Khê ở một bên mở miệng: "Bệ hạ, hôm nay chẳng qua là lần đầu gặp mặt, đại hội Phong Thần cũng không kết thúc ngày một ngày hai được, đợi đại hội kết thúc rồi hẵng đến hỏi Tuyết Mịch đi hay ở cũng không sao."

Trong chớp mắt Yêu Hoàng đã hiểu ý Cổ Khê, càng gấp gáp trái lại càng dễ kích thích tính phản nghịch, còn không bằng nhân dịp những ngày này còn ở Thiên giới thì cố gắng móc nối được quan hệ với Tuyết Mịch.

Nó ở chung với Thời Uyên chẳng qua cũng chỉ hơn tháng, chưa được tính là bao lâu, trong khoảng thời gian này bọn họ hết lòng dỗ dành, chẳng nhẽ dốc hết sức lực của Yêu tộc còn dỗ không nổi một đứa nhỏ.

Yêu Hoàng không còn vội vàng, Cổ Khê lúc này mới bước tới, nửa ngồi xổm bên cạnh Tuyết Mịch, nhẹ nhàng đụng đụng tay nhỏ đang nắm lấy vạt áo Thời Uyên của em, dịu giọng nói: "Ta cũng là Bạch Long, là người cùng tộc với con."

Tuyết Mịch có hơi quay đầu nhìn y, Cổ Khê liền vội vàng biến hoá ra sừng rồng của mình.

Sừng rồng trắng tuyết, lớn hơn Tuyết Mịch hẳn mấy cỡ, đây là lần đầu tiên Tuyết Mịch nhìn thấy sừng rồng của người khác, đến cả Thời Uyên đều chưa cho em xem qua.

Cổ Khê đưa sừng rồng gần em hơn một chút, dụ dỗ: "Có muốn sờ sờ thử xem không, xem sừng của ta và sừng rồng nhỏ của con có khác gì nhau?"

Tuyết Mịch có ý muốn động đậy, chẳng qua vẫn cứ ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Thời Uyên trước đã, thấy hắn cũng không có vẻ phản đối không thích mới thử thăm dò vươn tay, đầu ngón tay mới vừa nhẹ nhàng đụng đụng vào sừng rồng của Cổ Khê đã ngay lập tức vội vàng rút về.

Cổ Khê cười hỏi: "Có cảm giác gì?"

Tuyết Mịch nhỏ giọng đáp: "Cứng hơn của con nhiều."

Cổ Khê nhẹ nhàng vỗ đầu Tuyết Mịch: "Chờ con trưởng thành rồi, sừng rồng nhỏ của con rồi cũng sẽ cứng rắn giống ta thôi."

Nhưng mà Tuyết Mịch cũng không nghĩ tới sừng rồng sau khi lớn lên thì sẽ oai nghiêm ra làm sao, mà là nếu sừng rồng của mình trở nên cứng ngắc, lúc đó Thời Uyên còn có thể vui lòng cho mình cọ mặt không.

Ba người Yêu Hoàng trái lại cũng rất là muốn ở lâu một chút với Tuyết Mịch để chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, nhưng quân đội Yêu tộc đã đến cửa Thiên cung, thân làm vua một giới, tất nhiên không thể nào đơn độc đến đây, chẳng qua là biết được thông tin của rồng con nên mới vội vã đi trước một bước.

Bây giờ đội quân của Yêu tộc đã ở bên ngoài cửa cung Thiên giới, Yêu Hoàng phải tự thân tới dẫn Yêu tộc ở Thiên giới đi dàn xếp mới được.

Long Thập Thất rất muốn ở lại, dù sao hắn cũng chỉ là một con rồng nhàn hạ, cũng không phải làm việc dưới trướng Yêu Hoàng, tự do cực.

Đáng tiếc Cổ Khê chẳng tin hắn nổi, sợ hắn không biết nặng nhẹ phân rõ tốt xấu, thế là thẳng thừng xách người đi luôn.

Ra khỏi cung Trần Hư, Long Thập Thất nhíu mày phàn nàn với Cổ Khê: "Chú có ý gì đấy, đó là bé con của ta, ta ở lại thì làm sao đấy?"

Cổ Khê cười lạnh một tiếng: "Bé con của con? Nếu không phải con nói con và bé rồng con đã vun đắp được tình cảm thân mật ngay từ thời kì trứng rồng, mang theo con sẽ khiến cho nhóc rồng con càng có cảm giác an toàn, ta sẽ không mang con lên đâu, kết quả Tuyết Mịch cũng có quen biết con đâu, nếu không phải do con vừa mới đến đã vội vàng hù doạ nó như thế, nó cũng không đến mức kháng cự ta với Yêu Hoàng như vậy, không trách con gây chuyện xấu đã là tốt lắm rồi, giữ con lại chỉ sợ cả đời này cũng không dỗ Tuyết Mịch quay về nổi!"

Long Thập Thất tức giận: "Chú coi thường ta!"

Cổ Khê: "Con đã từng làm qua chuyện nào để ta không coi khinh chưa?"

Long Thập Thất ngẩng mặt mũi vổng lên trời: "Ta nhặt được bé con đấy, nếu không phải nhờ ta đào rỗng vốn liếng tiếp thêm sự sống cho nó, qua một ít thời gian nữa sẽ thành trứng chết luôn!"

Cổ Khê trực tiếp trào phúng: "Rõ ràng chỉ còn thiếu có một bước cuối cùng, con lại cố tình chăm sóc không tốt làm lạc mất bé con, trách ai?"

Hai người vừa đi vừa nhao nhao, nếu không phải Yêu Hoàng ở phía trước trấn giữ, tất nhiên cũng có nguyên nhân là do Long Thập Thất đánh không lại Cổ Khê, chỉ sợ hai người đã xông thẳng vào tẩn nhau ngay tại Thiên cung rồi.

So với bên kia không hoà hợp, cung Trần Hư chỉ còn lại Tuyết Mịch và Thời Uyên trái lại rất hài hoà.

Những thứ Yêu Hoàng đã lấy ra cũng không mang đi, toàn bộ đều để lại cho Tuyết Mịch, chỉ có chút linh quả linh khí kia cũng không đáng để Yêu Hoàng cố tình thu vào pháp khí trữ vật, tránh cho đứa nhỏ lưu giữ ấn tượng hẹp hòi.

Thời Uyên sai Lạc Linh thu lại đồ vật cho Tuyết Mịch, thấy Tuyết Mịch cứ một mực nhìn vào cái roi kia, bèn đặt roi vào trong tay Tuyết Mịch: "Thích thì cứ lấy."

Tuyết Mịch không dám nhận, vẫn cứ ngồi ở trên đùi Thời Uyên không chịu xuống: "Em cầm đồ của bọn họ, có cần phải đi cùng bọn họ không?"

Thời Uyên đặt roi sang bên cạnh, cười một tiếng: "Em biết cái gì là Yêu Hoàng không?"

Tuyết Mịch gật đầu: "Biết ạ, là người lợi hại nhất Yêu giới, người lợi hại nhất Thiên giới là Thiên Đế, lợi hại nhất Yêu giới là Yêu Hoàng, lợi hại nhất thế gian là Hoàng Đế, Lạc Linh có nói với em rồi."

Thời Uyên nhẹ vỗ về trên tóc Tuyết Mịch: "Nếu như em đi cùng ông ta, về sau sẽ có bảo vật dùng hoài không hết, muốn gì có nấy, nếu như em được nuôi dưỡng dưới gối Yêu Hoàng, em sẽ là thiếu chủ duy nhất của Yêu giới, toàn bộ Yêu giới sẽ lấy em làm đầu."

Tuyết Mịch nghiêng đầu một chút: "Vậy Uyên Uyên thì sao?"

Thời Uyên: "Yêu giới có một nơi là đại lục Khải Dương, đó chính là địa bàn của ta, chờ yến hội này kết thúc, ta ắt sẽ trở về."

Tuyết Mịch lại lần nữa nhào vào trong ngực Thời Uyên, hai chân ngắn ngủn không chạm đất cứ vung qua vẩy lại: "Em muốn đi cùng với Uyên Uyên cơ, Uyên Uyên đi đâu em sẽ theo đó."

Thời Uyên không nói gì thêm, biến chiếc Phần Thiên kia hoá thành vòng tay đeo lên tay Tuyết Mịch, hôm nay Tuyết Mịch và Yêu Hoàng chẳng qua chỉ mới lần đầu gặp mặt, khó tránh khỏi lạnh nhạt, những ngày tiếp theo chắc hẳn sẽ từ từ quen thuộc dần.

Đến lúc đó dù là đi hay ở hắn đương nhiên sẽ không can thiệp nhiều, toàn bộ đợi Tuyết Mịch tự mình quyết định cũng được.

Giờ phút này ở Hạ Tiên giới, ở trong một động phủ rách nát, một người đàn ông hơi thở yếu ớt mạnh mẽ mở mắt, đầu tiên là kinh ngạc nhìn hoàn cảnh, sau đấy tiếp tục vì tình huống của bản thân mà giật mình mất hồn.

Ngũ tạng bị đan độc xâm nhiễm, gân mạch vốn đã đứt đoạn lại càng ứ đọng không thông, đan điền nứt vỡ không còn cách nào tụ được linh khí, tu vi còn rớt từ Kim Đan xuống Trúc Cơ, đến cả tình huống tiêu tán khắp nơi bây giờ của bản thân, sợ là không được bao lâu sẽ từ Trúc Cơ tiêu tán xuống Luyện Khí, cho đến lúc tử vong.

Trước mắt thì thảm trạng này hắn chỉ trải qua vào vài ngàn năm trước, khi gia định hắn chịu phải kiếp nạn, qua ngàn năm rèn luyện, hắn đã sớm trở thành Thượng Tiên, vậy thì bây giờ...

Đột nhiên nghĩ đến điều gì, thần sắc người đàn ông thay đổi, sau khi bấm đốt ngón tay tính toán, nét mặt vốn đã tái nhợt trong nháy mắt càng biến thành mặt cắt không còn một giọt máu nào.

Trễ rồi, cũng đã trễ mất ba ngày, nếu có thể quay về sớm hơn ba ngày, hắn đã có thể ngăn Tùng Khê và Cảnh Hoán lại.

Tính toán thời gian, hai đứa nhỏ kia sợ đã sớm biến thành một vòng khói bụt trên đài Chiêu Hình.

Ở kiếp trước, hắn vì bọn họ mà báo thù, lại không nghĩ tới nhân sinh còn có thể quay lại trước đây một lần, đáng tiếc vì sao lại không sớm đi ba ngày, vì sao hết lần này tới lần khác lại là bây giờ!

Nghe được tiếng bước chân từ xa đang đến gần, người đàn ông nhíu mày hồi tưởng lại giờ phút này đời trước, lại nhớ không nổi lúc đương thời người nào sẽ tới, nhưng hắn cũng không đề phòng gì, chỉ cần dáng vẻ rách nát bây giờ của mình, biểu hiện càng thảm, càng có thể giảm xuống cảnh giác của người tới.

Mãi đến khi hai đứa nhỏ mà hắn cho rằng sẽ không còn được gặp lại đột nhiên xuất hiện ở ngay trước mặt, người đàn ông lập tức không hoàn nổi hồn.

Cảnh Hoán ngạc nhiên chạy vào trong động: "Anh trai tỉnh rồi này! Thật tốt quả! Huynh ăn quả Bích Linh nhanh lên, ăn cái này có thể hoá giải đan độc trên người huynh đấy!"

Nhiếp Kình được gọi là anh trai nhìn Tùng Khê và Cảnh Hoán, khản giọng nói: "Mấy đứa..."

Tùng Khê đặt quả Bích Linh vào trong tay Nhiếp Kình, kể ra cuộc gặp gỡ bất ngờ của chúng nó ở Thượng giới.

Nhiếp Kình nghe xong trong lòng chỉ còn lại phức tạp, hắn không biết là cái gì đã thay đổi tất cả, ở kiếp trước chẳng hề có Tiểu Long quân gì cả, hai đứa nhỏ này lén lẻn vào Thiên giới, ở vườn Ngọc Lâm thì bị cung Lạc Hà tóm được bị thương nặng, quả Bích Linh rơi rụng xung quanh chính là bằng chứng chúng nó trộm cắp.

Chuyện này cũng không truyền đến tận tai Thiên Đế, đến cả tội danh trộm bán linh nhũ ở Hạ Tiên giới trước đây cũng được gán lên người chúng nó theo ý Minh Thần, hai nhóc tán tu không hề có bối cảnh ở Hạ Tiên giới, không có người giải thích tố oan cho, chuyện này theo cái chết của hai đứa nó rồi cũng không giải quyết được gì.

Nhìn người bừng bừng sức sống trước mắt, Nhiếp Kính nén lại hơi nóng trong hốc mắt, nhìn quả Bích Linh được hai đứa dùng mạng để đổi lấy ở trong tay, trong lòng thầm nhủ, sẽ tốt, đời này rồi sẽ trở nên tốt đẹp.

Hết chương 13.

01.10.2023.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net