Chương 14: Lòng hiếu thảo của Tuyết Mịch.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Lòng hiếu thảo của Tuyết Mịch.

Editor: Nhím ngu.

Nhờ Yêu tộc đến nơi, đợt đại hội Phong Thần này cũng coi như đã chính thức bắt đầu, chẳng qua bọn họ cũng không biết nhân vật chính của đại hội Phong Thần này là ai, cho nên còn đang chờ đợi những giây phút Phong Thần cuối cùng.

Thiên giới có một thần cung, tên là Tư Thiên Mệnh, chủ yếu phụ trách việc suy đoán số mệnh của thần tiên, mệnh tư Thiên Mệnh Tinh Quân mấy trăm năm trước đã tính ra được rằng đến bây giờ tam giới sẽ có thêm một vị thần tướng, nhưng Thượng thần đã là sự tồn tại siêu thoát khỏi tam giới, cho dù là Thiên Mệnh Tinh Quân cũng không suy tính ra nổi mệnh cách của Thượng thần, bởi vậy vị Thượng thần mới nhậm chức này đến tột cùng là ai, trước khi đặt chân lên chức thần thắp sáng Tinh Bàn (*) thì sẽ chẳng có ai biết cả.

(*) Gốc: 星盘 - Mình search thì thấy giống như một loại bản đồ sao thời cổ.

Mỗi một vị Thượng thần đều có sao bản mệnh thuộc về mình, chỉ có ngay khi Thiên Đạo thắp sáng sao bản mệnh của mình mới có thể xem như là đã chân chính siêu thoát thành thần, cái mà đại hội Phong Thần ăn mừng cũng chính là thời khắc thắp sáng sao bản mệnh này.

Hiện nay trên bầu trời đã có ba mươi sáu ngôi sao bản mệnh được thắp sáng, cũng đại diện cho Tam Giới bây giờ chỉ có ba mươi sáu vị Thượng thần, cũng không biết vị Thượng thần thứ ba mươi bảy này sẽ xuất thân từ Thiên tộc Yêu tộc hay là Nhân tộc.

Khi Lạc Linh đang tự mình chỉ dạy cho Tuyết Mịch về những thường thức liên quan đến Phong Thần, Tuyết Mịch có chút hiếu kỳ: "Thế Lạc Linh ơi, ba mươi sáu vị Thượng thần này tộc nào có nhiều nhất vậy?"

Lạc Linh đáp: "Nhân tộc."

Quả cầu ảo ảnh trên tay Lạc Linh hơi động đậy một chút, hình ảnh trong không trung đã bắt đầu biến hoá, thông tin liên quan tới ba mươi sáu vị Thượng thần đã hiển thị ra đấy: "Nhân tộc tổng cộng có mười hai vị Thượng thần, Yêu tộc có mười vị, Thiên tộc có chín vị Thượng thần, Ma tộc bây giờ là năm vị Thượng thần."

Tuyết Mịch cảm thán: "Nhân tộc lợi hại quá nha, nhiều Thượng thần vậy luôn á."

Lạc Linh cười nói: "Mặc dù luôn luôn có ý kiến cho rằng Thiên Đạo rất thiên vị Yêu tộc, dù sao Yêu tộc so với ba tộc khác quả thực cũng được ông trời ưu ái thật, nhưng thực chất được Thiên Đạo yêu nhất vẫn là Nhân tộc, Nhân tộc muốn thành thần là khó khăn nhất, buộc phải trải qua trăm ngàn kiếp nạn, nhưng Nhân tộc cũng ghê gớm nhất, chúng ta có thể học được rất nhiều tinh thần đáng ngưỡng mộ từ con người, nhất là sự cứng cỏi bất khuất của Nhân tộc khi đối đầu nghịch cảnh, về điểm này, rất nhiều Yêu tộc cũng không thể sánh bằng."

Tuyết Mịch nghe vậy gật đầu, em cũng thấy được Nhân tộc thật là lợi hại, Tùng Khê và Cảnh Hoán vì anh trai của bọn họ mà đến chết còn không sợ, chú ý tới mấy tên Ma tộc, Tuyết Mịch hơi nghi hoặc một chút: "Vì sao Thượng thần của Ma tộc lại ít nhất thế á? Có phải là vì nhân số của Ma tộc ít không?"

Lạc Linh đáp: "Bởi vì Ma tộc tu luyện công pháp đặc biệt nhất, bọn họ lấy việc tu luyện ma khí làm chủ đạo, ở một số phương diện nào đấy ma khí sẽ gây ảnh hưởng đến tâm tính, người có tâm trí không kiên định rất dễ có tâm ma, thứ người tu đạo tu chính là đạo tâm, đạo tâm không vững chắc, bản tính quá độ tác phong tuỳ ý cuối cùng đều sẽ bị Thiên Đạo xử lý, cho nên Ma tộc xếp hạng cuối cùng ở trong bốn tộc bởi vì rất nhiều ma tu vô cùng tuỳ ý lạm sát, cho nên bị ba tộc khác bài xích không ưa, nếu không phải nhờ Ma tộc có năm vị Thượng thần chống lưng, chiếm cứ một vài chức thần trong Tam Giới, sợ rằng Ma tộc sớm đã bị bài xuất ra khỏi bốn tộc, trở thành tà tu khiến người ta đuổi giết."

Lạc Linh nhắc nhở Tuyết Mịch: "Mặc dù nói rằng ma khí và linh khí cũng không khác biệt quá lớn, đều là một loại lực lượng do đất trời tự mình tạo ra, nhưng ma khí chỉ thích hợp cho người của Ma tộc tu luyện, nếu ba tộc khác hút hoặc ăn phải ma khí sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với bản thân, về sau nếu người tiếp xúc được với người trong Ma tộc ở bên ngoài, càng phải giữ gìn cảnh giác, công pháp của ma tu phần lớn đều không kiềm chế bản thân, tuỳ tính quen rồi mới lưu lại cho người đời ấn tượng lạm sát."

Tuyết Mịch lật Tập Thượng thần mà Lạc Linh cho em, trên đó có Thiên Đế, có Yêu Hoàng, chú Nam Nguyệt lần trước gặp mặt cũng có ở đó, chẳng qua nhìn tới nhìn lui, em vẫn cứ cảm thấy Uyên Uyên nhà em đẹp mắt nhất trong tất cả Thượng thần.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ vẽ trên hình ảnh của Thời Uyên trong Tập Thượng thần, Tuyết Mịch ghé vào mặt bàn, ngón tay khẽ đồ theo hình dáng của Thời Uyên, từ sợi tóc đến vạt áo, lông mi rậm rạp thon dài cũng không thể che hết được sự yêu thích và ý cười đong đầy đôi mắt.

Lạc Linh dọn đồ chơi đầy giường của em sang một bên, Tuyết Mịch càng lúc càng lớn, dường như cũng dần dần thức tỉnh bản tính của Long tộc, bắt đầu thích một vài t có thể phát sáng óng ánh, bây giờ đi ngủ cứ phải muốn ôm viên linh châu Thâm Hải mò được trong nhà kho của Thần Quân.

Một viên linh châu Thâm Hải không chênh lệch bao nhiêu so với đầu của Tiểu Long Quân, có đôi khi thích quá còn có thể hoá thành nguyên hình dùng thân rồng cuốn lấy linh châu.

Đến cả trên giường cũng phủ kín cỏ Nguyệt Linh, bởi vì cỏ Nguyệt Linh biết phát sáng nên linh khí mịt mờ do nó tự động phát tán ra thường bao phủ cả người Tuyết Mịch, có đôi lúc sáng sớm Lạc Linh còn phải mò mẫm trên giường để tìm Tiểu Long Quân không biết ngủ ở chỗ nào.

Đôi lúc Tuyết Mịch tỉnh sớm, cố gắng bám giường chờ cô, sau đó trốn tới trốn lui trong sương linh cuồn cuồn không cho cô tóm được, đúng là càng lớn càng nghịch ngợm.

Vừa quay đầu lại, thấy Tuyết Mịch nhìn chân dung Thần Quân cười trộm, Lạc Linh buồn cười hỏi: "Thích Thần Quân như thế sao?"

Tuyết Mịch gật đầu: "Uyên Uyên đẹp mắt nhất."

Lạc Linh vừa định nói gì đó đã nghe thấy Tuyết Mịch reo một tiếng Uyên Uyên về, sau đó trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Lạc Linh bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không biết chờ sau này Tuyết Mịch thấy được mỹ nhân số một Tam Giới, không biết có còn thấy Thần Quân đẹp mắt nhất, thích Thần Quân như thế hay không.

Dựa theo cái nết thích cái đẹp của Long tộc, thật đúng là còn chưa chắc được.

Tuyết Mịch sung sướng chạy trên hành lang, ống tay áo bị gió thổi cho tung bay, dây cột tóc đỏ tươi trên đầu vung thành một độ cong sung sướng theo bước chân em chạy, lúc nhìn thấy Thời Uyên từ ngoài cung đi vào, Tuyết Mịch vui mừng giang hai cánh tay nhào về phía người: "Uyên Uyên!"

Thời Uyên thuần thục hơi khom người, dùng một tay bế bổng lấy em bé đang chạy về phía hắn.

Tuyết Mịch nghiêng đầu, dùng sừng rồng ở trán cọ mặt Thời Uyên hồi lâu mới ôm cổ hắn: "Uyên Uyên hôm nay huynh đi đâu đấy? Sáng nay em tới Lạc Linh đã nói huynh không có nhà rồi, hôm nay chú Thập Thất đứng ở cửa gọi em lâu lắm, mà em còn không có ra ngoài."

Thời Uyên ôm em đi vào trong, vừa hỏi: "Tại sao không đi?"

Tuyết Mịch: "Vì huynh không ở đây đó, huynh không đồng ý em sẽ không đi ra đâu."

Thời Uyên hơi nghiêng đầu nhìn Tuyết Mịch một lúc, trong mắt dường như nhuộm chút ý cười: "Ta không đồng ý thì em không ra ngoài hả?"

Tuyết Mịch lập tức bày ra vẻ mặt đắc ý: "Như vậy em sẽ không phạm sai lầm, huynh sẽ không có cách phạt em viết chữ to rồi!"

"Chỉ là không muốn bị phạt?"

Tuyết Mịch cười hì hì lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại non nớt dán sát vào mặt hắn: "Cũng không muốn Uyên Uyên không vui."

Thời Uyên cười khẽ: "Không có phí công thương em."

Tuyết Mịch vặn vẹo uốn éo trong ngực Thời Uyên, hơi thẳng người ngồi trên cánh tay hắn, lại nhìn hắn hỏi tiếp: "Thế hôm nay huynh đi đâu vậy? Đại hội Phong Thần đã bắt đầu chưa?"

Thời Uyên đáp: "Chưa, hôm nay sang chỗ Thượng thần Lăng Du lấy thịt cho em, đợi qua chút ít thời gian nữa em có thể ăn được một chút thịt rồi."

Trước đây Lăng Du và Thời Uyên cũng không thân, hai người cũng không thành thần cùng một thời đại, cho nên hầu như cũng không có qua lại gì, ngày đó Thời Uyên tới cửa hỏi thăm, tuy Lăng Du nhiệt tình nghênh đón nhưng ít nhiều cũng có chút nghĩ không ra, mãi cho đến khi biết được ý đồ mới chợt hiểu.

Hươu Vân Hương quả thực thuần khiết không nhiễm bụi trần, thích hợp nhất cho trẻ nhỏ, chỉ tiếc lúc đó hàng trữ trong tay Lăng Du cũng không còn nhiều lắm.

Bản thân hắn tu Quyết Thiên Hoang, đi trên con đường rèn luyện thân thể, ngâm mình trong máu những con thú dữ dằn nhất, ăn thịt thú vật mạnh mẽ nhất, hươu Vân Hương đối với hắn mà nói chỉ có thể coi là vật điều hoà, ngẫu nhiên ăn chỉ để xoa dịu sức mạnh thô bạo do của máu thú trong cơ thể tích góp mà thành.

Biết được Thời Uyên đến là vì bé rồng con nhà hắn, lại rõ ràng hết sức sự quan tâm của Long tộc đối với con non, Lăng Du đương nhiên sẽ không tuỳ tiện qua loa, cố ý điều động tướng tài đắc lực bên người quay về Xích Hoang một chuyến, bắt giết ngàn con hươu Vân Hương, bảo quản cẩn thận rồi mới đưa cho Thời Uyên.

Biết được tộc nhân của Lăng Du có dòng chính của hắn bắt đầu vào đạo, Thời Uyên tặng một phần pháp khí luyện tập trước đó của mình xem như quà cảm ơn, tuy chỉ là pháp khí bình thường, nhưng dùng đến trước lúc phá kiếp thành tiên tuyệt đối đủ rồi, bởi vậy phần quà đáp lễ này cũng xem như có lòng, cũng coi như đã trả đủ cho Lăng Du.

Tuyết Mịch cũng không rõ thành quả luyện tập thời còn trẻ của Thời Uyên có bao nhiêu, cũng không biết của cải của Thời Uyên rốt cuộc là nhiều hay ít, nhưng em biết rõ vì em mà không phải lần đầu Thời Uyên lấy đồ của mình đổi ra bên ngoài, trước đó là quả, bây giờ là thịt, lòng dạ bé cưng đau khổ, hốc mắt cũng phiếm đỏ.

"Uyên Uyên, có phải là huynh nuôi em vất vả lắm không?"

Thời Uyên nhịn không được đùa em: "Nếu rất vất vả thì phải làm sao bây giờ?"

Tuyết Mịch bĩu môi, ôm cổ hắn nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Nếu không thì em ăn ít một chút, mỗi ngày một quả là đủ rồi, em có thể không ăn thịt."

Thời Uyên ôm em vào trong đình vịn cây anh đào ngồi xuống: "Chỉ ăn quả mà không ăn thịt làm sao mà em lớn nổi, tu vi cũng không có cách nào tăng trưởng, như vậy mấy trăm năm sau em vẫn cứ nhỏ như thế này đấy."

Cứ mãi không lớn là không thể được, em đã đồng ý với Tùng Khê và Cảnh Hoán là sẽ tìm bọn họ trước khi họ chết, mấy trăm năm, nếu như tu vi hai đứa tăng tiến quá chậm không sống được lâu như thế, vậy há chẳng phải là mình nuốt lời sao.

Sau khi nghĩ tới cách khác, đôi mắt Tuyết Mịch sáng lên, đảo vòng vòng, có hơi chột dạ nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Thời Uyên: "Vậy ngày mai chú Cổ Khê và chú Thập Thất tới tìm em, em ra ngoài chơi với hai chú nhé, bọn họ nói chỗ bác Hoàng có nhiều đồ tốt lắm, em cư xử cục cưng một chút, để bác Hoàng cho em thêm đồ tốt gì đó, em ăn quả với thịt của bác ấy, em ăn nhiều chút để lớn thêm tí nữa, trong nhà mình thì tích góp cái đã, chờ sau này chúng ta về Khải Dương sẽ ăn từ từ, có được hay không?"

Thời Uyên nhẹ nhàng điểm điểm trên trán em: "Em có hiếu như thế, bác Hoàng của em mà biết sợ là sẽ vui đến khóc ra mất."

Hết chương 14.

17.10.2023.

Editor có lời muốn nói: Chems cha con của nhà này đỉnh qá, đáng yêu hết biết trời oi. Làm mà quắn muốn xỉu luôn á chòi. Thằng cu Tuyết Mịch có hiếu dữ quá trời, chú bác nó mà nghe được z chắc khóc thét =)))

Truyện này sẽ hơi chậm nhiệt nha mọi người, chủ yếu là do miêu tả từ từ quá trình trưởng thành của Tuyết Mịch á nên sẽ thiên về hướng dưỡng thành nuôi nấng đoàn sủng hơn là tình cảm yêu đương.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net