Chương 17: Người khác đừng mơ dụ em!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17: Người khác đừng mơ dụ em!

Editor: Nhím ngu.

Mặc kệ lời đồn có lố lăng cỡ nào thì có một điều mà trên dưới Tam Giới đều biết sau tiệc phá vỏ, đó chính là vị tiểu Long Quân mới sinh này cực kỳ được hoan nghênh, chỉ tính lễ vật Yêu Hoàng đưa thôi mà một nhẫn trữ vật thông thường đã chứa không nổi rồi.

Chưa nói đến thái độ của Yêu Hoàng, Thiên Đế cùng với chúng tiên thần đến tham dự tiệc phá vỏ, ra tay còn hơn cả hào phóng.

Nghe bảo hôm đó đến cả lễ quan cũng không cần, vì thực sự là không có tuyên đọc nổi, tiên tỳ theo sau tiểu Long Quân để giúp cầm quà đổi nhóm này đến nhóm khác.

Để thể hiện sự trịnh trọng, lễ vật do những Thượng tiên Thượng thần tặng tất nhiên sẽ không thể nào đặt trong nhẫn trữ vật đem cho được, từng món đều được đặt trong hộp quà to lớn, cũng khổ thân các cô nương tiên tỳ kia, phải mang quà về cung Trần Hư từng chuyến từng chuyến một.

Một đường rêu rao như thế khiến lời đồn đãi càng nhiều.

Vốn dĩ Tuyết Mịch nghĩ rằng sau khi tiệc phá vỏ kết thúc, cuộc sống của em sẽ lại giống như lúc ban đầu, học bài xong thì tận dụng tất thảy thời gian dính cứng lấy Thời Uyên, chờ kết thúc đại hội Phong Thần không biết rốt cục đến lúc nào mới có thể bắt đầu, sau đó sẽ về Yêu tộc với Thời Uyên.

Kết quả là tiệc phá vỏ đã xong, em bắt đầu bận rộn còn hơn cả Thời Uyên.

Bởi vì danh tiếng quá lớn, có rất nhiều người đưa trẻ con đồng lứa trong nhà sang cho em, lấy cớ là sợ em một mình nhàm chán, đưa đến để cho em có bạn chơi.

Cung Trần Hư từng yên tĩnh đến tịch mịch im ắng bởi vậy mà trở nên náo nhiệt vô cùng, những đứa trẻ kia Nhân tộc có, Yêu tộc có, thậm chí còn có một Ma tộc.

Lúc đầu có người chơi chung, Tuyết Mịch cũng vui vẻ lắm, mặc dù trong cung Trần Hư cũng có nhiều người chơi với em đấy, nhưng những người đấy đều vì dỗ em mới chơi, thân phận giữa em và họ là chủ tớ, cho dù có vui vẻ đến mấy cũng không thể nào xem em là bạn bè được.

Nhưng sau khi chơi với trẻ con tộc khác tầm hai ngày, Tuyết Mịch dần cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì, chuyện này chẳng giống việc kết bạn trong tưởng tượng của em chút nào, em cũng chẳng nói được nguyên nhân.

Rõ ràng mọi người chơi cũng coi như vui vẻ, còn vì chiều theo em vẫn chưa bắt đầu tu luyện, lúc chơi đùa cũng không sử dụng linh lực, nhưng em vẫn cảm thấy là lạ, bởi vậy cũng có chút mất hứng.

Tuyết Mịch ngồi trên một cành cây anh đào trên cao đung đưa chân, phía dưới là một đám nhóc tỳ đang chia nhóm tranh tài bắt sáo bay.

Sáo bay là một loại bóng, bên trong phong ấn một loại sâu nhỏ có tốc độ phi hành cực nhanh, sau khi dùng linh lực kích thích sâu nhỏ bên trong, sâu nhỏ bị kích thích sẽ nhanh chóng tránh né, vì tốc độ quá nhanh rất khó bắt, ngược lại bị biến thành vật vui đùa.

Lúc Tuyết Mịch đang ở phía trên quan sát bỗng cảm giác được nhánh cây mình ngồi bị đè xuống, vô thức nhìn sáng, có một thiếu niên Ma tộc đang đứng đó.

Thiếu niên Ma tộc trông rất đẹp mắt, ánh mắt sáng ngời, môi hồng răng trắng, thậm chí có một vài điểm trông còn tương tự Thời Uyên hai phần, cho nên dù trước đó Lạc Linh đã bảo với em rằng nhìn thấy người của Ma tộc thì phải cố gắng tránh xa, nhưng vì hai phần tương tự này mà Tuyết Mịch không có ghét nổi thiếu niên Ma tộc.

Thấy người ta tới còn nhịn không được cười với người ta một cái.

Bởi vì Ma tộc tu luyện ma khí, hành vi rất ít khi bị ràng buộc, kết quả của việc quá mức thể hiện thiên tính chính là lưu lại ấn tượng tuỳ ý làm bậy thậm chí là hành động bất thường ở trong Tam Giới, nói chung là người trong Tam Giới đại đa số sẽ theo bản năng không ưa Ma tộc.

Bởi vậy lúc Lâu Lẫm bị trưởng bối trong tập sắp xếp đến cũng chẳng trông mong vị tiểu Long Quân này có thể kết thân với cậu, dù sao cũng chỉ là một diễn viên quần chúng, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần vì xuất thân Ma tộc nên sẽ bị ngó lơ, thậm chí là bài xích.

Không ngờ so với những thiếu niên thiếu nữ của Nhân tộc và Yêu tộc, không hiểu sao vị tiểu Long Quân này trái lại còn thân thiết với cậu hơn một chút.

Tuyết Mịch hơi dịch mông, chừa chỗ cho Lâu Lẫm, lại lấy một quả Hồng Vi đỏ rực từ trong nhẫn rồng của mình đưa cho cậu: "Ngươi ăn được cái này không?"

Em không biết nhiều về Ma tộc, sợ Ma tộc cũng yếu ớt như Nhân tộc vậy.

Lâu Lẫm cười nhận, sau đó ngồi xuống bên cạnh em: "Sao không đi xuống chơi?"

Vốn Tuyết Mịch chưa thèm ăn, nhưng ngửi thấy mùi quả Hồng Vi thơm ngào ngạt cũng bắt đầu thèm, cũng lấy một quả tự gặm lấy, dù sao quả Hồng Vi này bác Hoàng cho em nhiều lắm, còn báo nếu ăn hết thì cứ sang chỗ bác lấy lúc nào cũng được.

"Không dễ chơi, cướp tới cướp lui chả được gì, còn không bằng xem người khác chơi."

Lâu Lẫm cười một tiếng, liếc mắt nhìn quả Hồng Vi trong tay mình, đây là linh quả chỉ Yêu tộc mới có, sinh trưởng cạnh ao máu ở xứ lạnh phía Bắc Yêu tộc, một quả Hồng Vi có thể so được với huyết khi tinh khiết của linh thú Thiên giai, là vật còn quý báu hơn cả đan Hồi Xuân thượng phẩm.

Đan Hồi Xuân thượng phẩm ít nhiều vẫn còn mang theo chút tạp chất độc đan, còn kiểu linh quả trời đất tạo nên này lại tinh khiết không chút ô nhiễm, nếu bản thân gặp nạn bị thương nặng, một quả nhỏ bé như này thậm chí còn có thể cứu mạng mình ở thời điểm then chốt.

Loại quả được xem như là bảo bối khó cầu với người tu hành, đến tay tiểu Long Quân cũng chỉ là linh quả bình thường tiện tay có thể chiêu đãi người ngoài, cũng khó trách những gia tộc Nhân tộc Yêu tộc này chịu đưa con non trong nhà tới chơi cùng em.

Tuyết Mịch gặm quả đỏ cả miệng, liếc thấy Lâu Lẫm cầm quả mà không ăn, lập tức tò mò nghiêng đầu nhìn cậu: "Ngươi không thích ăn cái này hả?"

Lâu Lẫm cười một tiếng: "Thích, nhưng ta vừa ăn xong giờ vẫn chưa đói, ta cất đi chờ lát nữa rồi ăn."

Tuyết Mịch ồ một tiếng, hàm răng trắng lại tiếp tục gặm quả.

Lâu Lẫm nhìn mặt em bị dính nước, nhịn không được bèn lấy ra một chiếc khăn xoa mặt cho em.

Tuyết Mịch được người hầu hạ quen rồi, cũng không có gì ngượng ngùng, ngửa đầu lên cho cậu xoa, còn rất lễ phép nói một tiếng cảm ơn.

Lâu Lẫm thấy tướng ăn phình phình hai má của em đáng yêu quá, lại bởi vì em dường như thân thiết với mình hơn người bên ngoài một chút, trong lòng không khỏi thích em nhiều hơn chút, nói chuyện cũng bớt cảnh giác: "Ngươi không thích bọn họ đúng không? Ta thấy dường như ngươi cũng không quá thích chơi với bọn họ."

Tuyết Mịch trừ lúc mới phá vỏ bị con chim vừa bự vừa xấu quắp đi, sau khi được Thời Uyên chăm bẵm vẫn luôn được chiều chuộng, muốn gì có nấy, muốn làm gì cũng chưa bao giờ nhận được chữ "Không", Lạc Linh dạy em rất nhiều thường thức Tam Giới, nhưng vẫn chưa dạy em làm sao để đối nhân xử thế, đừng nói đến nhìn sắc mặt người khác để nói lời khách sáo.

Bởi vậy Tuyết Mịch có gì nói nấy, Lâu Lẫm hỏi thì em cũng nói trắng ra: "Không thích, bọn họ không giống trong tưởng tượng của ta."

Lâu Lẫm cười: "Trong tưởng tượng của ngươi là như thế nào?"

Tuyết Mịch nghĩ một hồi, lắc đầu: "Ta cũng không biết ra làm sao, nhưng ta không thích như bây giờ."

Lâu Lẫm có hơi bất ngờ với sự mẫn cảm của em, tình huống của vị tiểu Long Quân đa phần ai cũng biết, mặc dù không rõ nguyên do nhưng đều biết rằng em không đạt được truyền thừa huyết mạch ở thời kỳ còn trong trứng, bởi vậy vẫn còn ngây thơ vô tri. Cũng bởi vì thế các tộc mới đưa con nhỏ trong nhà tới, hy vọng bắt được tiên cơ, bồi dưỡng tình cảm sâu đậm với tiểu Long Quân.

Nhìn những thiếu niên thiếu nữ trông có vẻ không lớn tuổi lắm ở phía dưới, trong nụ cười của Lâu Lẫm mang theo một chút trào phúng không quá rõ ràng: "Có lẽ ngươi không thích bởi vì động cơ của bọn họ không thuần khiết đấy."

Tuyết Mịch nghi hoặc nhìn cậu: "Động cơ?"

Lâu Lẫm tiện tay chỉ vào một đứa con nít đầu đầy tóc đỏ, nhìn qua tuổi tác rất nhỏ, thậm chí còn thấp hơn Tuyết Mịch một chút: "Ngươi nhìn nhé, đó là cháu trai dòng chính của Thượng tiên Đồ Vận, Thượng tiện Đồ Vận vốn là vượn đỏ, tộc vượn đỏ thành tiễn không dễ, bởi vì lai giống với người thân trong tộc cho nên tính dòng dõi thì có hơi phong phú hơn các Yêu tộc khác một chút, nhưng bởi vì tu vi của bọn họ thăng tiến quá chậm, cần nhiều tài nguyên tu luyện hơn nữa, cho nên tâm tư cũng khôn khéo hơn rất nhiều Yêu tộc chút ít."

Tuyết Mịch có hơi không hiểu ý tứ của Lâu Lẫm: "Ngươi đang giới thiệu thân phận của bọn họ cho ta hả? Ta biết rồi mà, từ ngày thứ nhất ta đã biết rồi, trí nhớ của ta không kém đâu."

Lâu Lẫm nghe vậy cười một tiếng: "Một thằng nhóc như thế, trông thì rất nhỏ, nhưng thực chất đã hơn ba trăm tuổi."

Tuyết Mịch lập tức kinh ngạc, miệng nhỏ há hốc: "Hắn lớn như vậy á?"

Ở trong Yêu tộc, hơn ba trăm tuổi cũng không xem là lớn, cũng có thể coi là em bé chưa trưởng thành, nhưng so với Tuyết Mịch chỉ mới phá vỏ một tháng thì đã rất lớn rồi, nhiều hơn ba trăm năm kinh nghiệm, ỷ vào ngoại hình trẻ con mà lừa gạt một bé rồng con chưa nhiều kinh nghiệm sống thật sự là quá dễ dàng.

Lâu Lẫm lại chỉ ra mấy đứa nhỏ trông thì vô tội, vẻ mặt ngây thơ, nhỏ nhất trong đó cũng phải hơn hai trăm tuổi, lớn nhất thậm chí có hơn năm trăm tuổi.

Lâu Lẫm bảo: "Bởi ngươi không thích bọn họ cũng rất bình thường, từng đứa một khoác da con nít, tâm trí lại già dặn cực, ngươi muốn kết bạn với bọn họ, bọn họ lại muốn tranh giành lợi ích từ trên người ngươi."

Tuyết Mịch cúi đầu nhìn bản thân một chút: "Lợi ích?"

Lâu Lẫm lật tay, một quả Hồng Vi nháy mắt xuất hiện trong lòng bàn tay: "Linh quả bậc này ở bên ngoài chỉ có thể thấy nhưng không thể cầu, đến thời điểm then chốt còn có thể cứu mạnh, nếu muốn tất nhiên phải tốn một lượng lớn linh châu để mua, nhưng nếu dỗ ngươi vui vẻ, ngươi tiện tay đã cho được rồi, đây chính là nguyên nhân bọn họ được đưa đến đây để chơi cùng ngươi."

Tuyết Mịch không nhịn được mà móc móc chiếc nhẫn rồng, trái lại cũng không vui vì bị xem là điểm đến để đầu cơ trục lợi, chỉ đơn thuần tò mò nhìn Lâu Lẫm: "Vậy ngươi thì sao? Ngươi bao tuổi rồi? Ngươi cũng được đưa tới để dỗ ta hả?"

Lâu Lẫm: "Ta ấy à, ta cũng một trăm có lẻ rồi, đúng là ta đến để góp cho đủ số, Thiên tộc Yêu tộc đều đến lôi kéo làm quen, Ma tộc mà không phái người đến thì có vẻ thích chơi trội quá."

Tuyết Mịch nhìn người chơi đùa ở dưới một chút: "Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết những chuyện này, ta không thích bọn họ, nhưng ta thích ngươi, chẳng qua hôm nay ta không thể chơi với ngươi rồi, lần sau ta lại đến tìm ngươi chơi."

Tuyết Mịch nói xong liền vút đi như một cơn gió.

Cách thật xa, cơn gió bé rồng nhỏ còn chưa kịp thổi đến, cửa chính tẩm điện của Thời Uyên đã hơi mở ra một chút, đợi đến khi hắn đặt cuốn sách trong tay sang một bên, đã bị một bé rồng trắng nhào vào trong lòng.

Thời Uyên khẽ búng tay lên sừng rồng của em: "Lao mạnh thế cũng không sợ va vào đâu bị đau đầu."

Tuyết Mịch biến về hình người, lăn lộn trên người Thời Uyên: "Em không thích bọn họ, không cho bọn họ tới nữa có được không."

Thời Uyên buộc dây áo có hơi lỏng lẻo lại cho em, tuỳ ý hỏi: "Không phải em vẫn luôn muốn kết bạn à, lúc hai đứa trẻ Nhân tộc kia rời đi em còn nhung nhớ hồi lâu, bây giờ có nhiều người chơi với em vậy, mặc cho em chọn cũng không tốt ư?"

Tuyết Mịch lắc đầu: "Bọn họ chẳng muốn làm bạn với em đâu, bọn họ chỉ muốn dỗ cho em vui rồi nhận quà em cho thôi, Lâu Lẫm bảo cái này gọi là động cơ không thuần khiết!"

Thời Uyên đáp: "Em cũng có thể coi như là đang theo nhu cầu, bỏ một chút vật ngoài thân không quan trọng để đổi lấy một chút vui vẻ, cũng rất công bằng."

Tuyết Mịch lắc đầu liên tục: "Không được không thể em không muốn! Đồ của em đều phải giữ lại cho Uyên Uyên, không thể để người có động cơ mờ ám lấy đi mất!"

Thời Uyên nín cười hỏi: "Em để lại gì cho ta?"

Tuyết Mịch ừ một tiếng, gật đầu, nhỏ giọng thủ thỉ bên tai Thời Uyên: "Em nịnh bác Hoàng được cho thật nhiều bảo bối, em cho huynh hết."

Hết chương 17.

30.06.2024.

Lời tác giả:

Tuyết Mịch: Người khác dỗ tui, rắp tâm bất chính!

Tuyết Mịch: Tui dỗ bác Hoàng, đưa bảo bối cho Uyên Uyên!

Yêu Hoàng: Con đúng là một bé quỷ nhỏ thông minh!

Editor có lời muốn nói: Bác Hoàng kiểu I'm ok I'm fine, kìn chá nà, mei guan xii, tôi ổn tôi không sao, cháu cưng của tôi đào hết vàng bạc nhà tôi đi cho trai giữ tôi vẫn không saooo.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net