Chương 16: Tiệc phá vỏ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Chương 16: Tiệc phá vỏ.

Editor: Nhím ngu.

Từ trước đến giờ cứ có Thời Uyên rồi là Tuyết Mịch chẳng cần ai sất, chẳng qua vẫn chưa thật sự quên tôn ti lễ nghĩa, lúc được Thời Uyên ôm đi còn lễ phép vẫy tay tạm biệt Long Thập Thất và Cổ Khê.

Chờ Thời Uyên ôm Tuyết Mịch rời điện Yêu Thần của Thiên giới, Cổ Khê không nhịn được lại đạp cho Long Thập Thất một cú.

Long Thập Thất bị đạp cho hai cú liền, tính tình có tốt mấy cũng phải nổi giận: "Cổ Khê chú quá đáng lắm! Đừng cho là tôi không dám đánh trả!"

Cổ Khê khinh bỉ liếc hắn: "Ngươi mang Tuyết Mịch về đây sao lại không nói sớm một chút cho ta biết! Ta về sớm hơn một lúc nói không chừng hôm nay có thể dỗ Tuyết Mịch ở lại điện Yêu Thần rồi."

Long Thập Thất cũng không khách khí trả lại y một cái nhìn khinh khỉnh: "Nằm mơ đi, trời đất bao la Uyên Uyên nhà nó lớn nhất, chỉ bằng chú mà còn đòi dỗ nó ở lại, đến cả tôi còn không làm được."

Giọng điệu Cổ Khê lành lạnh: "Tất nhiên là ngươi không làm được rồi, không cướp nổi với Nghê Hoàng luôn mà."

Cổ Khê nói xong lại biếng nhác nhìn thằng nhóc chướng mắt này, xoay người rời đi, Long Thập Thất vội vàng í ới đuổi theo, ồn áo nhốn nháo, miệng thì tía lia không ngừng.

Lúc Thời Uyên ôm Tuyết Mịch về tới cung Trần Hư, Tuyết Mịch cũng đã giới thiệu xong hết những món treo trên người mình là ai cho, gọi là gì, có công dụng gì, sau đó còn kể hôm nay Long Thập Thất dẫn em bay trên trời.

"Về sau có phải em cũng sẽ bự như chú Thập Thất không ạ? Em so thử rồi, bây giờ em còn chưa lớn bằng một cái móng vuốt của chú Thập Thất cơ, sừng rồng của chú ấy to như cánh tay em vậy á!"

"Uyên Uyên, huynh có màu gì vậy?"

Thời Uyên nhìn em: "Em cảm thấy ta có màu gì?"

Tuyết Mịch lay lay quần áo trên người mình một chút: "Chú Thập Thất thích màu đỏ, cho nên chú ấy là màu đỏ, em thích màu trắng cho nên em có màu trắng, Uyên Uyên cũng thích màu trắng, cho nên Uyên Uyên cũng là màu trắng!"

Thời Uyên đặt Tuyết Mịch trên mặt đất: "Ai bảo ta thích màu trắng?"

Tuyết Mịch kéo kéo quần áo thời Uyên, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Huynh cũng mặc đồ trắng mà."

Thời Uyên khẽ chọt cái đầu nhỏ của em: "Ta thích màu đen."

Tuyết Mịch được khai sáng mà oà một tiếng: "Cho nên Uyên Uyên có màu đen!"

"Uyên Uyên có màu đen, vậy thì sau này em sẽ thích màu đen nhất!"

Nhìn Tuyết Mịch vui sướng kéo tay Lạc Linh bảo Lạc Linh chuẩn bị trang phục màu đen cho em, bộ dạng vội vàng lay một nùi đỏ trên người mình chỉ hận không thể lập tức thay ra, Thời Uyên cụp mắt, bên môi nhuộm nét cười, thật là một bé con khờ khạo mà.

Đồ đen còn chưa kịp mặc, Tuyết Mịch đã phải trải nghiệm trọng lượng của chính trang thuần trắng.

So với quần áo thường ngày bằng lụa mỏng, trọng lượng của kiểu chính trang này của Long tộc quả thực không nhẹ, Tuyết Mịch sờ lấy quần áo nặng nề, còn có hình thêu rồng trắng bạc sinh động như thật mạnh mẽ vờn quanh, nhìn Lạc Linh đang vấn tóc đội mũ cho em, Tuyết Mịch nhịn không được lắc lư cái đầu nặng trịch một chút: "Em không thích quần áo này đâu, nặng quá đi, trên đầu cũng nặng."

Lạc Linh vội vàng để cung nga đỡ Tiểu Long Quân: "Hôm nay là tiệc phá vỏ của người, Tiểu Long Quân chịu khó một chút ạ."

Tuyết Mịch nghịch tua rua rủ xuống từ khối ngọc trên eo, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc: "Tiệc phá vỏ gì cơ, em phá vỏ lâu lắm rồi á nha."

Lạc Linh khẽ cười đáp: "Nào đâu mà lâu lắm, cũng chỉ mới hơn tháng thôi, hiện nay chúng tiên thần tề tựu ở Tam Giới, sao bản mệnh của vị Thượng thần thứ ba mươi bảy còn chưa thắp sáng, Yêu Hoàng bệ hạ nghĩ dịp lớn thế này khó kiếm, thế nên ngài ấy bổ sung một bữa tiệc phá vỏ, hôm nay chúng Tiên Quân Thượn thần đều tụ họp ở điện Yêu Thần là để ăn mừng lễ phá vỏ của người, cho nên Tiểu Long Quân cần phải ăn mang vừa vặn trang trọng một chút mới được."

Tuyết Mịch nặng nề thở dài, nét mặt ông cụ non: "Mệt mỏi quá nha."

Lạc Linh bị bộ dáng này của em chọc cười, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở: "Hôm nay Tiểu Long Quân sẽ nhận được rất nhiều quà tặng nha, khách được mời tới tham gia tiệc phá vỏ ít nhất phải mỗi người một phần quà biếu."

Tuyết Mịch sáng cả mắt ra, tướng ngồi nghiêng ngả bỗng thẳng lại trong nháy mắt, hôm nay em phải thể hiện thật tốt, tranh thủ thu nhiều quà tặng một chút, không để Uyên Uyên phải tăng thêm gánh nặng nuôi em!

Chờ lên đồ xong xuôi, Tuyết Mịch được dẫn tới viện của Thời Uyên, Tuyết Mịch thuần thục trèo lên người hắn, leo đến ngồi trên đùi rồi thì vòng hai tay ôm cổ Thời Uyên, chờ Thời Uyên bế em.

Nhưng chẳng thể ngờ được Thời Uyên chỉ mới giúp em chỉnh sửa búi tóc một chút đã ra lệnh cho Lạc Linh: "Dẫn sang đấy đi."

Lạc Linh nghe lệnh tiến lên đưa tay chuẩn bị ôm, Tuyết Mịch nhanh nhảu ôm chặt tay Thời Uyên thêm chút nữa: "Uyên Uyên ôm em."

Thời Uyên khẽ khàng kéo tay em xuống: "Để Lạc Linh dẫn em đi điện Yêu Thần, hôm nay ăn mừng vì em, cũng không thể để khách mời chờ lâu được."

Tuyết Mịch: "Còn huynh thì sao?"

Thời Uyên cười một tiếng: "Ta ở đây đợi em quay về."

Tuyết Mịch bĩu môi, có chút không vui, em muốn ở cùng một chỗ với Thời Uyên cơ, vậy nên vừa mới bị kéo tay ra đã ôm lấy lưng Thời Uyên, bộ dạng dính cứng vào người hắn không chịu tách ra.

Thời Uyên vỗ về lưng em: "Hôm nay không thể tùy hứng được, chúng thần trong Tam Giới vì em mà tổ chức tiệc phá vỏ, đây là vinh hạnh đặc biệt chưa bao giờ có, đến điện Yêu Thần rồi nhớ phải nghe lời bác Hoàng của em nhé."

Thời Uyên mà đã nói không đi thì chắc chắn sẽ không đi, mặc dù Tuyết Mịch cũng không muốn đi, nhưng cũng không nỡ mấy món quà tặng, em còn muốn tích lũy vốn liếng nuôi Uyên Uyên đấy, vậy là lúc được Lạc Linh dắt đi còn hận không thể lưu luyến từng bước chân, ai không biết còn tưởng đây là buổi biệt ly hơn ngàn năm chưa chắc đã gặp lại, rõ ràng là buổi tối là có thể quay về rồi.

Lạc Linh nhìn thấy còn nhịn không được mà bảo: "Tiệc phá vỏ kết thúc là có thể quay về rồi, coi như là đi ra ngoài chơi một ngày vậy."

Lạc Linh dắt Tuyết Mịch, sau lưng còn có một nhóm tiên nga đi theo, một hàng người trùng điệp bước ra từ cung Trần Hư, đi đến cửa cung, Thời Uyên còn có thể nghe được tiếng Tuyết Mịch đang hỏi Lạc Linh có thể nào về sớm một chút được không, lập tức bất đắc dĩ lắc đầu, cỏ dính thành tinh sợ còn không thể dính được như em ấy.

Tiệc phá vỏ của Tiểu Long Quân Yêu tộc tất nhiên phải tiến hành ở điện Yêu Thần, Yêu Hoàng vừa mới tới Thiên giới đã cho người phát thiệp mời, đã hơn vạn năm Long tộc không có con non được hạ sinh, bé rồng con bất ngờ có được này quả thực đúng là báu vật từ trên trời rơi xuống.

Cho dù không có đại hội Phong Thần, Yêu Hoàng vẫn sẽ mở tiệc mời cả ba giới, có được một bé rồng con, đâu thể nào không mời Tam Giới cùng chung vui được!

Hai hàng yêu binh của Yêu tộc đứng trước cửa điện Yêu Thần, một thân áo giáp, khí thế đầy mình không thua kém thiên binh Thiên giới chút nào.

Lần trước Tuyết Mịch cũng được Long Thập Thất dẫn tới điện Yêu Thần rồi, nhưng lúc đó còn chưa có khí thế gióng trống khua chiêng như này, bây giờ đột nhiên nhìn thấy nhiều binh tướng tràn đầy khí thế sát phạt như vậy, em thiếu chút nữa cũng không dám vào trong.

Nhưng không đợi em rụt rè, Yêu Hoàng đã nhanh chân từ trong điện bước ra.

Binh tướng canh cửa và Lạc Linh vội vàng quỳ xuống hành lễ, Tuyết Mịch vừa gọi một tiếng bác Hoàng đã bị Yêu Hoàng ôm chầm lấy, cười sang sảng: "Bé Mịch Nhi, bác Hoàng chờ con lâu lắm rồi đấy."

Vừa nói xong thì hôn một cái lên mặt Tuyết Mịch, trong ngực thì ôm lấy thân hình non nớt, ngoài miệng thì thơm thơm khuôn mặt nhỏ nhắn con mềm, chóp mũi ngập tràn hương sữa non nớt trên người bé con, còn có gì có thể càng làm rồng cảm thấy thỏa mãn hơn cả việc này không?

Chắc chắn là không rồi!

Vậy là sau khi hít hà khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Mịch vài hơi liên tiếp, Yêu Hoàng sung sướng đến mức trực tiếp cười thành tiếng, nhịp chân bước vào trong điện Yêu Thần cũng trở nên nhẹ nhàng.

Hôm nay Nghê Hoàng vốn hoạt bát nhất cố ý mặc chính trang của Phượng tộc, màu sắc tươi sáng lại đoan trang nhã nhặn, ép cho nhan sắc tuyệt trần thêm vài phần tự phụ, nhưng vừa mới nhìn thấy Tuyết Mịch thì dáng vẻ đoan trang bao nhiêu cũng quên sạch, khẽ nhún chân trực tiếp bay thẳng tới.

Cướp người tất nhiên là không dám cướp với Yêu Hoàng, đành phải nhẹ nhàng kéo tay nhỏ của Tuyết Mịch, cười tươi rạng rỡ hỏi: "Bé Tuyết Mịch có còn nhớ chị hay không nè?"

Hai ngày trước mới gặp, đương nhiên Tuyết Mịch sẽ không quên: "Chị Nghê Hoàng ạ."

Nghê Hoàng lập tức vui vẻ đến mức hận không thể lôi Tuyết Mịch sang hôn một cái.

Không chờ cô tìm cách thân mật với Tuyết Mịch, cô đã bị Yêu Hoàng đẩy đi ra: "Được rồi, con nhóc điên như con cũng đã thành người làm chị rồi, hôm nay khách mời tới rất nhiều, con phải tiếp đãi cẩn thận vào đấy."

Hai tộc Long Phượng thân nhau đó giờ, Nghê Hoàng cũng được Nghê Hoàng trông nom mà lớn, trong lời nói có sự thân mật tự nhiên, lúc sai bảo cũng chẳng khách khí lấy nửa phần.

Đuổi được những kẻ thu hút sự chú ý của Tuyết Mịch đi rồi, Yêu Hoàng độc chiếm sự sủng hạnh của Tuyết Mịch, lúc thì đút em quả này, lúc thì lại đút em một hớp nước linh chua ngọt, dỗ em gọi được hai tiếng bác Hoàng trong veo, vậy cũng làm cho Yêu Hoàng vui vẻ đến mức mở cờ trong bụng.

Cổ Khê đến sau, rất tự nhiên bước tới đưa tay chuẩn bị ôm Tuyết Mịch đi, đã vậy còn bảo: "Bệ hạ, Thượng thần Phượng Du đến rồi."

Yêu Hoàng trực tiếp đứng dậy còn tự nhiên hơn cả Cổ Khê, tránh đi bàn tay duỗi tới của Cổ Khê, rất đúng lý hợp tình mà bảo: "Bản hoàng và Thượng thần Phượng Du cũng đã mấy ngàn năm không gặp, bác Hoàng dẫn con đi gặp một bác tiên nữ vô cùng xinh đẹp được không nha?"

Cổ Khê không thể ôm Tuyết Mịch chỉ có thể âm thầm vận khí, treo một nụ cười thêm lần nữa rồi bước theo sau, cơ hội ấy mà, chẳng phải đều là do mình tạo ra hay sao.

Long Thập Thất trốn sau lưng Nghê Hoàng cười đắc ý, còn không quên nhỏ giọng giễu cợt: "Nhìn xem, nhìn xem, chỉ biết ức hiếp, có bản lĩnh thì đi tranh với Yêu Hoàng đi, còn không phải không tranh được còn phải cười làm lành à."

Nghê Hoàng lườm hắn một cái, còn xát muối vào miệng vết thương: "Ngươi có biết tập tính của chim non không, nếu không phải ai kia ngu quá, bây giờ bé chim non Tuyết Mịch chỉ sợ đang dính lấy ai đó đấy, đáng tiếc, ây dà, ta ngửi được mùi chua luôn cơ, chậc, chua quá đi mất thôi."

Long Thập Thất giận dữ nghiến răng nghiến lợi hận không thể phun lửa, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, hứ một tiếng về phía Nghê Hoàng rời đi: "Hôm nay là tiệc phá vỏ của Tuyết Mịch, ta không thèm so đo với thứ chim xấu xí chỉ có lông chứ không có vảy như cô!"

Ngày hôm nay Tuyết Mịch cực kì vui vẻ, mở miệng gọi một tiếng Thượng thần thôi là đã có thể được nhận một món quà.

Lần trước sau khi trở về từ điện Yêu Thần, Thời Uyên đã đưa cho em một chiếc nhẫn trữ vật.

Chiếc nhẫn đấy xinh đẹp cực kỳ, có hình một con rồng trắng nhỏ nhìn giống em như đúc, sau khi đeo lên tay em có thể hoàn toàn dùng suy nghĩ của mình để điều khiển.

Lạc Linh bảo đấy là đồ Thời Uyên cố ý rèn ra cho em, còn dùng một sợi tóc của em cho nên đặc biệt phù hợp với em, cho dù vẫn chưa tu luyện linh lực, chỉ cần dùng suy nghĩ cũng có thể khống chế, vả lại cũng chỉ có em có thể dùng.

Bây giờ em đã cất hết toàn bộ những món quà người ta tặng em trong bữa tiệc phá vỏ vào chiếc nhẫn rồng trắng nhỏ của mình rồi!

Yêu Hoàng thấy Tuyết Mịch nhận quà nhận đến là vui vẻ, cứ có người tặng quà cho em, độ cong của đôi mắt cười sẽ lại càng nheo sâu hơn một chút, thế là sau mỗi lần ông dẫn Tuyết Mịch đi gặp một vị Thượng thần để nhận quà đều sẽ len lén nhỏ giọng hỏi:"Có vui hay không? Có thích không con?"

Tuyết Mịch liên tục gật đầu.

Yêu Hoàng thừa cơ: "Bác Hoàng có tốt hay không?"

Tuyết Mịch rất thật tâm đáp: "Bác Hoàng tốt lắm ạ."

Yêu Hoàng dụ dỗ: "Vậy con thơm bác Hoàng một cái, bác Hoàng lại dẫn con đi thu quà."

Tuyết Mịch lại vội vàng hôn một cái lên mặt Yêu Hoàng.

Ngày hôm nay của Yêu Hoàng cũng trôi qua cực kỳ vui vẻ, được thật nhiều cái thơm thơm, trở thành bác Hoàng mà Tuyết Mịch yêu nhất, ông cảm thấy mình chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa, chờ sau khi đại hội Phong Thần kết thúc là ông có thể ôm bé con quay về!

Tiếc nuối duy nhất là dù có chơi vui đến đâu, sau khi yến hội tan cuộc màn đêm buông xuống, bất kể có dỗ dành đến mức nào đi chăng nữa thì Tuyết Mịch vẫn không chịu ở lại, ầm ĩ đòi về cung Trần Hư đi ngủ, Yêu Hoàng còn biết làm sao, cũng không muốn để ấn tượng tốt thật vất vả mới gây dựng nên bị đạp đổ, chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Lạc Linh ôm Tuyết Mịch rời đi.

Hôm nay chúng tiên thần cũng đã trải qua một ngày vui vẻ, linh thực của Yêu giới phong phú, có rất nhiều bảo vật trời ban, đến cả bánh ngọt cũng trộn lẫn mật tiên ngàn năm, càng không cần phải nói đến những loại rượu linh mà trên thị trường dù có nhiều linh châu cũng không mua nổi, hôm nay ở tiệc phá vỏ của Tiểu Long Quân lại xa hoa lãng phí uống hàng loạt, khiến những kẻ mê rượu vui đến quên cả trời đất.

Trong vòng một ngày, tiếng tăm của Tiểu Long Quân Tuyết Mịch mới sinh của Long tộc đã lan đi khắp Tam giới, chuyện Yêu Hoàng tổ chức tiệc phá vỏ xa hoa lãng phí bị người trong Tam Giới lôi ra bàn tán hồi lâu, còn có quà gặp mặt xa hoa giàu có từng Thượng thần một và Thiên Đế đưa tặng, chọn đại một cái cũng khiến người khác thèm nhỏ dãi không thôi. 

Lại càng không cần phải nói trong cả bữa tiệc Yêu Hoàng cứ ôm Tiểu Long Quân mãi không buông tay, từ đầu chí cuối hai chân Tiểu Long Quân còn chưa từng chạm qua mặt đất, có thể thấy mức độ yêu thích như thế nào.

Thế là không biết từ nơi nào bắt đầu đồn đại Yêu Hoàng coi Tiểu Long Quân Tuyết Mịch như con đẻ, muốn bồi dưỡng thành người thừa kế ngai vàng!

Hết chương 16.

12.11.2023.

Tác giả có lời muốn nói: Chứng cứ xác thực, sinh vật đứng dưới đáy chuỗi thức ăn của Long tộc - Long Thập Thất.

Editor có lời muốn nói: Tuyết Mịch đáng iu quá chời ròi, không biết mọi người có để ý không, thay vì chọn phóng vèo vèo một phát từ điện Yêu Thần về cung Trần Hư, Thời Uyên chọn bay chậm chậm thôi, để Tuyết Mịch có thời gian lải nhải cho ổng nghe về mấy món quà mình kiếm được á, với có thể là sợ em bé xóc  =)))))) Soft dễ sợ lại còn chiều em bé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net