Chương 8: Bị tóm mất rồi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8: Bị tóm mất rồi.

Editor: Nhím ngu.

Tuyết Mịch vừa đi vào đã đụng phải Cảnh Hoán đang giật mình đứcng đơ tại chỗ, nếu không nhờ Tùng Khê bên cạnh kéo lại thì hai đứa đã té vào nhau rồi. Không đợi hai đứa nói gì, Tùng Khê nhanh tay kéo hai người nấp vào sau một gốc linh thụ, cậu sợ hai kẻ đi vào trước đó quay về bắt gặp.

Tùng Khê còn đang đề phòng tứ phía, Tuyết Mịch đã không khống chế nổi cặp mắt của mình ngắm bậy khắp nơi, còn không khỏi kinh ngạc cảm thán ra tiếng: "Thì ra đây là vườn Ngọc Lâm, chẳng trách gọi là vườn Ngọc Lâm mà, toàn là ngọc, đẹp quá đi."

Cảnh Hoán ở bên cạnh cũng gật đầu theo, ở Hạ Tiên giới cậu đi theo Tùng Khê cũng coi như là đi qua không ít nơi, chưa dám nhận là cảnh nào cũng đẹp, nhưng cũng coi như là xem qua không ít, nhưng chưa từng thấy qua chỗ nào đẹp như vậy.

Toàn bộ vườn Ngọc Lâm ngọc bích từng mảng, hoa cỏ cây cối bên trong đều là những loại ngọc xanh ngọc trắng ónh ánh trong suốt, đến cả đại thụ bọn họ dùng để nấp lúc này cũng là cây ngọc băng sạch sẽ không tì vết.

Toàn bộ khu vườn này lọt vào tầm mắt đều là màu ngọc, trắng lục lam tím hồng phấn, thấy thế mấy đứa thật sự có chút không dám đi loạn, sợ đụng chạm thế nào lại làm vỡ đống ngọc đẹp này.

Cũng may Cảnh Hoán còn nhớ mục đích đi vào của bọn họ, sau khi kinh ngạc thán phục xong thì thoáng lấy lại tinh thần nhìn về phía Tùng Khê: "Thứ chúng ta muốn tìm ở chỗ nào thế?"

Tuyết Mịch cũng quay đầu nhìn lại: "Mấy cậu muốn tìm cái gì vậy?"

Tùng Khê lôi ra một món đồ gì đó trông như một tấm da thú, phía trên có một cái cây được vẽ ra từ những đường cong rất đơn giản, còn có quả trên cây.

Tuyết Mịch nhíu mày, cái này hoàn toàn xem không hiểu mà, đường cong đơn giản như thế em cảm thấy chỗ nào cũng như nhau.

Tùng Khê chỉ vào quả trên da thú nói: "Đây là quả Bích Linh, chỉ có trong vườn Ngọc Lâm này mới có, thứ bọn ta muốn tìm chính là cái này."

Nếu bây giờ Tùng Khê lấy ra cầu ảo ảnh chiếu ra hình ảnh của vật bọn họ muốn tìm, nhất định Tuyết Mịch sẽ nhận ra ngay đó là quả sữa mà em ăn mỗi ngày, đáng tiếc Tuyết Mịch không biết quả sữa em ăn gọi là gì.

Bức vẽ da thú đơn giản này thực sự rất là trừu tượng, chỉ là một cái quả tròn tròn, quả nào mà chả tròn, em càng nhìn không ra.

Nhìn bộ dáng trông như tương đối quen thuộc của Tùng Khê và Cảnh Hoán, Tuyết Mịch cảm thấy hay là mình đừng có xen vào nữa, nếu mình tìm nhầm còn làm trễ nải thời gian, dù sao cứ đi theo hai người họ là được rồi.

Đi vào thuận lợi như thế, chốc nữa chỉ cần lén lẻn ra theo đường cũ là được, nghĩ rằng chuyến này có lẽ sẽ rất thuận lợi nên thần sắc của hai người Tùng Khê và Cảnh Hoán đều thả lỏng rất nhiều.

Tuyết Mịch thấy bọn họ trông cũng không lo lắng căng thẳng như vừa nãy nữa, nhịn không được tò mò hỏi: "Anh trai của mấy cậu gặp chuyện gì thế? Quả Bích Linh này có phải là tiên đan có thể cải tử hoàn sinh không?"

Tùng Khê nghiêm túc tìm kiếm, không trả lời.

Cảnh Hoán vốn tương đối dịu dàng, lại càng có không ít thiện cảm với Tuyết Mịch đã biết rõ chân tướng còn theo nhóm các cậu đi vào, nhân tiện đáp lại: "Người anh kia của bọn ta trúng đan độc, trừ khi là đan Vô Hạ thượng phẩm hoặc đan Bích Vân cực phẩm mới có thể kéo dài tính mạng, nhưng cũng không có cách nào hoàn toàn giải trừ đan độc, với lại hai loại đan dược này giá cả sang quý, còn không chỉ cần mỗi một viên, linh châu chưa đủ không nói, muốn mua cũng không biết mua ở đâu, trái lại quả Bích Linh này còn trân quý khó cầu hơn hai loại đan dược ta vừa nhắc tới, nhưng ít nhất bọn ta còn biết nó có ở đâu, cứ liều mạng không chừng có thể cầm tới tay."

Tuyết Mịch ồ một tiếng, lại hỏi: "Đan độc là gì thế?"

Tùng Khê quay đầu nhìn Tuyết Mịch: "Sao cái gì ngươi cũng không biết thế hả, làm sao mà ngươi lăn lê được tới Thượng tiên giới lại còn vào cung Trần Hư vậy?"

Tuyết Mịch đầy mặt vô tội: "Lạc Linh còn chưa dạy ta nhiều như vậy mà."

Tùng Khê xem thường liếc em một cái, Cảnh Hoán vội vàng nói: "Là dùng đan dược để tu luyện, nhưng đan dược này có vấn đề, chuyện này nói thì phức tạp, ngươi có muốn nghe không?"

Tuyết Mịch liên tục gật đầu: "Muốn nghe!"

Cảnh Hoán đáp: "Tổ tiên của anh trai bọn ta là một gia tộc lớn rất lợi hại, ông nội của huynh ấy mai mối cho huynh ấy một cuộc hôn nhân, là con gái lớn của một thế gia khác, nhưng hơn một trăm năm trước, gia tộc của anh trai ta được một món bảo bối, kết quả rước lấy hoạ diệt tộc, bảo bối cũng thất lạc, chỉ còn lại mỗi anh trai ta."

Tuyết Kiếm a một tiếng: "Đáng thương quá."

Cảnh Hoán gật đầu theo: "Đúng vậy thật, chuyện này còn không phải thảm nhất, trong đợt thảm hoạ diệt tộc kia anh trai ta thật không dễ mới chạy trốn được, nhưng mình lại bị thương nặng, trong lúc chạy trốn đã làm trễ nải trị liệu, linh mạch của huynh ấy không có cách nào ngưng tụ linh khí."

Tuyết Mịch vẫn chưa bắt đầu tu luyện, cũng chưa hiểu lắm: "Vậy thì sẽ thế nào?"

Cảnh Hoán: "Không có cách ngưng tụ linh khí chẳng khác gì không có cách nào tu luyện, không thể tu luyện thì không khác gì với người bình thường cả, trước đó không phải ta đã nói với ngươi rằng ở trong mắt kẻ tu hành thì người phàm chính là sâu kiến, tu giả thông thường đều như thế, lại càng đừng nói thế gia tiên môn trong Hạ Tiên giới, không phải anh ta có một vị hôn thê à, người ta ghét bỏ anh trai ta, chướng mắt huynh ấy, nhưng quan hệ hai nhà trước đây tốt lắm, nếu cứ huỷ bỏ hôn sự như thế thì ngoài mặt không dễ coi, những gia tộc nhà cao cửa rộng kia so đo thể diện nhất, mặc kệ ngấm ngầm làm bao nhiêu việc dơ bẩn, ngoài mặt đều phải ngăn nắp xinh đẹp mới được."

Những việc này hoàn toàn vượt xa khỏi nhận thức của Tuyết Mịch, dù sao em cũng chỉ là một bé rồng non mới phá vỏ chưa đến một tháng, trước đó làm một bé cỏ tinh, nhìn thấy nhiều nhất cũng là những hoa cỏ khác, đến cả người đều chưa từng thấy.

Nói đến đây, nét mặt Cảnh Hoán rất tức giận: "Vì để hôn sự này hết hiệu lực, lại không muốn mang tiếng xấu là đuổi tận giết tuyệt trước mặt người ngoài, cho nên đã hạ đan độc cho anh ta, tu giả sử dụng đan dược để tu luyện thực ra hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chút đan độc, đan độc chính là một số tạp chất lắng cặn lại sau khi hấp thu dược hiệu của đan dược, những tạp chất này số ít thì ảnh hưởng không lớn, sẽ chậm rãi hoá giải theo tu vi tăng tiến, nhưng nếu số lượng lớn sẽ đọng lại trong gân mạch ảnh hưởng tu luyện, trước đây linh mạch của anh ta bị hao tổn, bây giờ lại trúng đan độc, cho dù chết thì người ngoài cũng chỉ xem như là huynh ấy nóng lòng muốn thành công nên dùng số lượng lớn đan dượng tự tìm đường chết, căn bản sẽ không liên tưởng đến thế gia kết giao với huynh ấy."

Nghe đến đó, Tùng Khê ở phía trước cười lạnh một tiếng: "Có ai mà nghĩ không ra, có điều ngoài mặt đàng hoàng thì người ngoài không bàn tán thôi, những gia tộc kia, có nhà nào không rõ ràng trong lòng."

Tuyết Mịch ôm đầu nhíu nhíu cặp lông mày be bé: "Phức tạp quá đi có chút nghe không hiểu."

Nghe vậy, Tùng Khê liếc nhìn em, thật không biết thằng nhóc này làm sao mà lớn được như vậy, chỉ sợ là đầu óc có vấn đề gì mới ngốc đến hồ đồ như thế thôi.

Quá khứ bi thảm của ông anh kia vừa nói xong, Tùng Khê đã kích động dừng bước: "Mau nhìn! Chúng ta tìm được rồi!"

Trước mắt ba người là một gốc cây ngọc che trời, phía trên treo từng quả giống hệt như ngọc, một quả đều lớn bằng ba bốn nắm tay của Tuyết Mịch.

Lúc Tuyết Mịch còn đang đứng dưới nhìn, Tùng Khê đã tiến lên, chỉ thấy cậu ta hình như đang tạo pháp quyết gì, ánh linh loé lên trong tay, hai quả ở trên cây đã rơi xuống dưới.

Cảnh Hoán vội vàng tiến lên, ôm quả vào trong ngực trước khi chúng rơi xuống đất.

Hai người rất hưng phấn, bọn họ không ngờ rằng chuyến này vậy mà thuận lợi như thế.

Tuyết Mịch đứng một bên nhìn, thấy bọn họ lấy ra một chiếc túi lớn chừng bàn tay, dúi quả vào bên trong, quả lớn như vậy mà vẫn bị cất vừa vào trong chiếc túi tiền ấy.

"Chỉ cần hai viên thôi hở? Phía trên nhiều quả như vậy mà."

Nghe Tuyết Mịch hỏi vậy, Cảnh Hoán nhịn không được ngẩng đầu nhìn một chút, sau đó nhìn về phía Tùng Khê.

Tùng Khê lại lắc đầu: "Thực ra một quả là đủ rồi, linh quả đất trời bậc này, một quả cũng đủ giải được đan độc của anh trai ta, ta lấy hai viên chỉ là để phòng chẳng may, nhiều hơn nữa là tham lam, nếu không phải vì cứu người, bọn ta sẽ không làm chuyện trộm cắp cỡ này."

Cảnh Hoán nhìn về phía Tuyết Mịch: "Ngươi có muốn một quả không?"

Tùng Khê ngắt thẳng lời cậu: "Quên đi thôi, nhóc này ngốc nghếch như thế, cầm cái này sợ sẽ xảy ra chuyện mất, Tuyết Mịch, chuyện ngày hôm nay tốt nhất ngươi nên quên hết cả đi, không cần nhắc tới với bất cứ kẻ nào, nếu không bọn ta trở về Hạ Tiên giới thì không sao, ngươi thì không chắc đâu."

Tuyết Mịch chỉ chú ý tới câu đầu của cậu ta, nhịn không được phản bác: "Ta mới không ngốc ấy, Lạc Linh còn nói ta rất thông minh."

Lười nói nhảm thêm với nhóc ngốc này, Tùng Khê một tay xách túi chuẩn bị rời đi.

Lại không nghĩ đúng lúc này đột nhiên lại có biến, hai người vào sớm hơn mấy nhóc một bước không biết chui từ đâu ra, hô lớn một tiếng ba tên trộm, dùng kiếm dài ngăn cản đường đi của bọn họ.

Cùng lúc đó, một tầng kiếm khí đánh về phía mấy nhóc, vừa vặn đánh vào trên người Tuyết Mịch, nhưng đến cả sợi tóc của em cũng không chạm được, thì chuông Hồng Mông trên cổ tay chợt loé ánh sáng nhạt, tầng kiếm khí kia đã bị bắn ngược lại, đánh một người trong đám bọn họ liên tiếp lui về sau mấy bước.

Nếu không phải hắn mặc cung y mang phòng hộ, dính một lần bắn trả này sợ cũng bị thương không nhẹ.

Đúng lúc này mấy vệt sáng trắng hiện lên, ánh sáng trắng vừa đáp đất, mấy thiên binh mặc áo giáp màu trắng bạc đã hiện thân.

Không đợi nhóm Tuyết Mịch nói chuyện, hai người đã lập tức tố cáo trước: "Các vị thiên binh, hai người bọn ta là cung đồ của cung Lạc Hà, hôm nay đi đường tắt qua vườn Ngọc Lâm, phát hiện ba oắt trộm này lại có thể coi kết giới như không thấy lẻn vào vườn Ngọc Lâm, hai người bọn ta vội vàng đuổi theo xem xét tình huống, bám theo một đoạn đến tận đây, phát hiện ba đứa ranh con này vậy mà lại trộm quả Bích Linh!"

Mặt Tùng Khê trắng bệch, Cảnh Hoán đã sợ đến mức run lẩy bẩy nắm thật chặt tay Tùng Khê, ngược lại Tuyết Mịch vô tri không sợ lại có lá gan lớn nhất, chỉ vào hai người kia nói: "Mấy người gạt người! Rõ ràng là bọn ta đi theo mấy người đi vào!"

Thiên binh cầm đầu thần sắc lạnh lẽo: "Tự tiện xông vào vườn Quỳnh Bích Ngọc Lâm, trộm cắp quả Bích Linh, không phải do các ngươi nguỵ biện! Đi theo ta tới đài Chiêu Hình nhận hình phạt thẩm phán!"

Tùng Khê đẩy Tuyết Mịch và Cảnh Hoán ra, sau đó nhìn về phía thiên binh: "Quả Bích Linh là ta trộm, không liên quan gì tới bọn họ, hai người này là người cung Trần Hư, mấy người dẫn bọn họ về cung Trần Hư đi thôi, ta đi với đài Chiêu Hình với mấy người."

Cảnh Hoán vừa chuẩn bị mở miệng đã bị Tùng Khê hung dữ trừng mắt.

Cậu biết rõ đây là Tùng Khê định một mình gánh tội để bảo vệ cậu, nhưng này làm sao mà được, bọn họ tới cùng nơi, hoặc là ở cùng một chỗ, hoặc là cùng chết: "Không phải, ta không phải là người cung Trần Hư!"

Cảnh Hoán chỉ về phía Tuyết Mịch: "Chỉ có mình nhóc ấy là người của cung Trần Hư, chuyện này không liên quan gì tới nó, lỗi sai là do hai người bọn ta gây ra, bị phạt chúng ta tự mình chịu trách nhiệm."

Tuyết Mịch nhìn xung quanh một chút, thở phì phò: "Rõ ràng chính là bọn họ nói dối, là bọn họ tiến vào trước, vì sao chỉ phạt chúng ta!"

Tên thiên binh này hoàn toàn không biết như thế nào cho phải, một phe là cung Lạc Hà, một thân cung phục và lệnh bài rất rõ ràng, về phần ba đứa trẻ con này tuy nói là người cung Trần Hư, nhưng ba đứa chúng nó ăn mặc không đồng nhất, cũng không phải cung trang của cung Trần Hư, càng không có lệnh bài.

Nhưng một đứa bé trong đó lại mặc sa Thiên Tằm trên người, trên chân lại càng là đeo giày da yêu thú cấp thiên, trên lưng buộc chuông Long Ngâm, cho dù dây cột tóc trên đầu hay là vải dệt Vân Cẩm tuỳ tiện lôi cái nào ra cũng đều là bảo vật quý hiếm, ăn mang bất phàm bậc này cũng không phải là cung đồ bình thường có thể có được, không còn nghi ngờ gì nữa rằng thân phận vô cùng quý giá.

Việc khó xử bậc này cũng không phải là thiên binh tiểu tốt như bọn họ có thể quyết định, thế là vung tay lên, dẫn tất cả tới trước mặt Thiên Đế để Thiên Đế xử lí tốt.

Hết chương 8.

21.07.2023.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net