Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơ thể Túc Hàm vốn đang thả lỏng lập tức căng thẳng.

Trợ lý Trần? Chẳng lẽ là Trần Thăng sao? Tập đoàn Hoành Vũ chắc phải có hơn mười trợ lý họ Trần chứ? Họ Trần dù sao cũng là một họ lớn, không giống họ Túc, họ Biên này nọ không thường thấy như thế……

Bên này trong lòng Túc Hàm đang trải qua một cuộc đấu tranh dữ dội, đột nhiên nghe được âm thanh vừa quen thuộc vừa dễ nghe vang lên sau lưng.

“Vị này có phải là Túc tiên sinh không?”

Túc Hàm:! Đúng là Trần Thăng!

Cậu rất mẫn cảm với thanh âm, gọi điện thoại nhiều lần như vậy, sẽ không nghe nhầm giọng của Trần Thăng.

Túc Hàm thở sâu, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới xoay người lại.

Trước mắt là một người đàn ông mắt đeo kính có gọng kim loại, dáng người cao gầy, mặt mày ôn hoà, khoé mắt và khoé miệng đều mang theo 3 phần ý cười, nhìn qua rất dễ gần, giống với chất giọng của anh ta.

“Đúng, đúng là tôi.” Túc Hàm cười cười, “ Xin chào trợ lý Trần.”

“Xin chào Túc tiên sinh.” Trần Thăng cũng mỉm cười, “ Nghe thanh âm trong điện thoại, tôi cảm thấy cậu cũng không lớn lắm, hiện giờ được gặp tận mặt, càng nhỏ tuổi hơn tôi nghĩ.”

Túc Hàm cúi đầu nhìn trang phục hưu nhàn màu trắng mình đang mặc, có chút khẩn trương. Kiếp trước thời điểm cậu gặp tai nạn là 20 tuổi, còn đang học đại học, ngoài đồng phục, trang phục hưu nhàn cùng trang phục thể thao thì chưa từng mặc loại quần áo khác.

Khi tới thế giới này, tiền trợ cấp của cậu tất cả đều dùng để mua đồ ăn và đồ nấu cơm, cũng không dư thời gian và tiền bạc để mua thêm quần áo.

“Cậu đừng hiểu lầm.” Trần Thăng tất nhiên nhìn thấy sự căng thẳng của Túc Hàm, nhanh chóng bổ sung, “Tôi chỉ có ý khen cậu thôi.”

Không giải thích còn được, giải thích xong Túc Hàm còn ngượng ngùng thêm, cậu chà xát tay, miễn cưỡng nở nụ cười: “Cảm ơn.”

Trợ lý Trần tiến lên vài bước, cầm lấy hộp cơm đặt ở quầy mà Tiểu Linh chưa kịp cất, sau đó ôn hòa nói với Túc Hàm: “Túc tiên sinh, có thể nói chuyện riêng một chút không?”

“Hả, à, được chứ.” Túc Hàm gật gật đầu, chống lại ánh mắt tò mò của Tiểu Linh, căng thẳng đi cùng Trần Thăng tới một góc vắng người trong đại sảnh.

Túc Hàm cho rằng Trần Thăng định nói từ nay về sau không cho cậu đi đưa cơm nữa, vì thế liền hạ quyết tâm trong lòng, dự tính trên mặt thì hi hi ha ha mà đồng ý, nhưng ngày mai vẫn sẽ tiếp tục.

Chuyện của bây giờ, sinh mạng còn quan trọng hơn mặt mũi.

“Túc tiên sinh……”

“Tôi biết rồi!” Có lẽ bởi vì quá khẩn trương, Trần Thăng vừa mới mở miệng, Túc Hàm đã lập tức đánh gãy đối phương, nhanh chóng nói, “Hôm nay tôi chỉ tiện đường ghé qua, không phải cố ý tới đưa cơm, ngày mai tôi……”

“Liên tục hơn một tháng, cậu đều tiện đường sao?” Trần Thăng cười vạch trần, sau đó không cho Túc Hàm thời gian để phản bác, nói tiếp, “Hôm nay Biên tổng nói tôi xuống đón cậu. Ngài ấy nhìn trong camera thấy cậu tới đưa cơm, cố ý dặn dò tôi đưa cậu lên gặp mặt.”

“Đúng vậy, tôi……” Túc Hàm vừa mới chuẩn bị da mặt dày nói mỗi ngày mình đều tiện đường, bỗng nghe tới câu nói của Trần Thăng, không khỏi bất ngờ mà xác nhận lại, “Không đúng, anh…… Anh vừa nói, Biên tiên sinh muốn gặp tôi?”

“Đúng vậy.” Trần Thăng cười tủm tỉm, nâng hộp cơm giữ ấm trong tay lên, “Túc tiên sinh, cậu vất vả hơn một tháng, còn không phải là vì điều này sao?”

Túc Hàm cảm giác mặt mình đỏ bừng, chắc lỗ tai cũng đỏ lên rồi. Cậu cắn cắn môi, hoàn toàn từ bỏ ý đồ lừa dối qua mặt Trần Thăng.

Qua một lúc lâu, Túc Hàm nhắm mắt, thấy chết không sờn nói: “Được rồi, trợ lý Trần, làm phiền anh dẫn đường cho tôi với!”

Trần Thăng bị bộ dáng này của Túc Hàm chọc cười, nhịn không được trấn an nói: “Đừng quá khẩn trương, thật ra Biên tổng rất tốt.”

“Đúng vậy, được, tôi không khẩn trương.”

Túc Hàm có chút ủ rũ mà cụp đuôi, tuy rằng mục đích chính của việc ân cần đưa cơm bữa giờ là gặp lại Biên Khiếu Vũ, nhưng cậu hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt với gương mặt lãnh đạm kia đâu!

Đi theo Trần Thăng vào thang máy, lên 28 tầng, mới tới văn phòng của Biên Khiếu Vũ.

Toàn bộ tầng này đều là khu vực của Biên Khiếu Vũ, có phòng làm việc, phòng họp, phòng khách, thậm chí Trần Thăng cũng có một phòng làm việc riêng rất lớn.

Trần Thăng dẫn Túc Hàm đến cửa phòng làm việc của mình, sau đó đưa hộp cơm trên tay cho cậu cầm.

“Phòng phía bên trong là văn phòng của Biên tổng, Túc tiên sinh, mời cậu tự đi vào.”

“Hả?” Túc Hàm quay đầu sang, nhìn cánh cửa gỗ to lớn đóng chặt cách mình mấy mét, “À, được.”

“Cố lên nha.” Trần Thăng nhìn bóng dáng lẻ loi thon dài của Túc Hàm, không nhịn được cười mà bỏ thêm câu cổ vũ.

Cả người Túc Hàm run lên, cảm thấy hình như mình càng thêm khẩn trương.

Tới cửa, Túc Hàm đưa tay gõ gõ, trong lòng không khỏi hiện lên hình ảnh ngày xưa đi học không lo múa đàng hoàng, bị thầy gọi lên văn phòng mắng một trận té tát.

“Vào đi.” Thanh âm của Biên Khiếu Vũ thông qua cánh cửa to nặng, trở nên rất nhỏ, nhưng Túc Hàm vẫn nghe thấy.

"Vâng, vậy tôi vào đây.” Túc Hàm nói xong những lời này, mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

Văn phòng này rất lớn, phía gần cửa có sô pha và bàn trà, gần cửa sổ còn có một cánh cửa, chắc hẳn là gian phòng xép, mà bàn làm việc của Biên Khiếu Vũ nằm chếch so với cửa vào, quay lưng về cửa sổ sát đất.

Lúc này, Biên Khiếu Vũ đang ngồi dựa vào chiếc ghế dựa màu đen làm bằng da, mặt hướng về phía laptop đang mở trên bàn làm việc.

Túc Hàm tập trung nhìn, mới phát hiện tai trái của Biên Khiếu Vũ có đeo một cái tai nghe bluetooth, hình như đang nói chuyện gì đó rất quan trọng với người khác, ngôn ngữ là tiếng nước ngoài, Túc Hàm nghe không hiểu.

Lúc Túc Hàm bước vào phòng, Biên Khiếu Vũ đưa mắt nhìn cậu một cái, nhưng miệng vẫn nói liên thanh ngoại ngữ, cũng không có ý tứ dừng lại để tiếp đón Túc Hàm.

Vì thế Túc Hàm không nói gì, cũng không đi vào nữa, chỉ lẳng lặng đứng ở chỗ vừa vào cửa, chờ đợi Biên Khiếu Vũ gọi điện thoại xong.

Đợi khoảng chừng mười phút, Biên Khiếu Vũ rốt cuộc nói xong, hắn gỡ tai nghe Bluetooth xuống, tùy tay ném trên bàn, sau đó tầm mắt lại chuyển về trên người Túc Hàm đang đứng ở cửa.

Túc Hàm lập tức không tự chủ được mà dựng sống lưng thẳng tắp, trưng ra một gương mặt tươi cười ôn hoà dễ mến: “Biên tiên sinh, chào ngài.”

Lúc này, Biên Khiếu Vũ mới chống bàn đứng lên, sau đó vòng qua một bên bàn làm việc, đi đến phía trước, đứng dựa vào cạnh bàn, đôi tay rất tự nhiên mà cắm trong túi, rồi hơi nghiêng đầu nhìn Túc Hàm.

“Túc tiên sinh, chào cậu.”

“Ừm, buổi tối hôm nay tôi làm món tôm sông xào với măng chua cay. Tôi biết ngài không thích ăn cay, cho nên chỉ cho nửa trái ớt đỏ không cay, chủ yếu để lấy màu đỏ trang trí cho đẹp một chút.”

Túc Hàm không dám nhìn Biên Khiếu Vũ, cậu căng thẳng liền nhịn không được mà nói chuyện.

“Còn món chính tôi làm sushi cá hồi, bởi ngài thích ăn hải sản tươi, nên tôi trực tiếp làm thành món chính, lần tới tôi sẽ lại làm món cá sống cắt lát, kỹ năng sử dụng dao của tôi cũng khá ổn……”

Túc Hàm vừa nói, vừa xách hộp cơm đi về phía bàn trà, đặt nó lên.

“Biên tiên sinh, nếu ngài hết bận rồi thì ăn luôn đi, bởi vì trên sushi tôi có bỏ đậu da giòn, nếu bỏ lâu quá có thể sẽ bị mềm xuống.”

“Túc tiên sinh,” Biên Khiếu Vũ đột nhiên cắt ngang Túc Hàm đang lung tung rối loạn lầm bầm lầu bầu, “Tôi có chuyện muốn nói, mời nhìn tôi.”

“A?”

Phản ứng đầu tiên của Túc Hàm là Biên Khiếu Vũ lại muốn từ chối cậu một lần nữa, nói không chừng còn muốn đen mặt nói không cho cậu đến đưa cơm nữa, sau đó lại chính đáng mà quở trách cậu không tuân thủ nam đức, mỗi ngày đem cơm cho một người đàn ông mới chỉ gặp mặt một lần blah blah.

Nếu như vậy, nên làm cái gì bây giờ đây? Trong lòng Túc Hàm đã bắt đầu tìm đường lui và lấy cớ, tốt nhất không nên chọc giận hắn, chắc nên đồng ý theo ý tứ của hắn, sau đó dừng đưa cơm mấy ngày, chờ thêm mấy ngày sau lại……

“Túc Hàm tiên sinh, sau khi suy xét cẩn thận, tôi quyết định……” Biên Khiếu Vũ đứng thẳng thân mình, lấy tay ra khỏi túi quần, nghiêm trang rũ ở bên người, nói, “Bắt đầu hẹn hò cùng cậu.”

Không nghe được lời từ chối trong tưởng tượng, ngược lại nghe được một câu như vậy làm Túc Hàm suýt nữa đứng tim.

Túc Hàm cảm giác mình đứng không vững nữa rồi, cậu phải bám vào lưng tựa của ghế sô pha mới miễn cưỡng ổn định cơ thể, hơn nữa còn cảm thấy tai ù lên, tim đập nhanh chóng, thậm chí bắt đầu hoài nghi câu nói vừa rồi là ảo giác của mình.

“Cậu còn khoẻ chứ?”

Có lẽ bộ dáng của Túc Hàm quá mức không bình thường, Biên Khiếu Vũ không được nhịn được mà hỏi một câu.

“Em, em rất khoẻ.” Túc Hàm nuốt nuốt nước miếng, ý thức bản thân thất thố, vì thế nhanh chóng bày ra gương mặt tươi cười biểu đạt mình nguyện ý, “Em đồng ý! Em nguyện ý, ý em là, em cũng muốn bắt đầu hẹn hò cùng ngài.”

“Tôi biết.” Biên Khiếu Vũ nhàn nhạt gật đầu, “Hơn một tháng này cậu đều đến đưa cơm, không phải chính là muốn cùng tôi hẹn hò sao.”

Túc Hàm:…… Cũng không phải, thật ra tôi muốn trực tiếp kết hôn cùng anh……

“Đúng vậy, đúng vậy, không sai.” Túc Hàm vội gật đầu không ngừng.

“Vì cái gì?” Biên Khiếu Vũ lại hỏi.

“……” Túc Hàm vẻ mặt thành khẩn, “Bởi vì em là một Omega phi thường tuân thủ nam đức, ngài đã là Alpha ghép đôi của em, tất nhiên sẽ coi ngài là nhất trong mọi việc, cùng ngài kết, à, hẹn hò, với em là việc quan trọng nhất.”

Đôi mắt của Biên Khiếu Vũ rất thâm thúy, lúc này hắn đứng ở xa, hai tròng mắt đều che khuất, làm người khác nhìn không ra một tia cảm xúc.

Không biết sao, Túc Hàm cảm giác Biên Khiếu Vũ đang giận dỗi, hoặc là cũng không vui vì câu trả lời cậu vừa đưa ra lắm, nhưng cậu không thể xác định.

Bởi vì ngày thường Biên Khiếu Vũ cũng giống thế này.

“Vậy được.”

Biên Khiếu Vũ đi tới, từng bước một, giày da Oxford đen bóng đạp trên tấm thảm màu trầm, không phát ra một thanh âm, giống một động vật họ mèo to lớn nguy hiểm nào đó.

“Từ đêm nay trở đi, tôi cùng cậu, chính thức thành lập quan hệ hẹn hò. Cậu có thể đưa ra yêu cầu với tôi, chỉ cần tôi có thể làm được, đều sẽ tận lực thỏa mãn cậu.”

Túc Hàm: “…… Em, cũng không có yêu cầu gì, chỉ là hộp sushi kia tốt nhất nên ăn nhanh, không thì lát nữa da không giòn nữa.”

“Được.” Biên Khiếu Vũ đi tới trước mặt Túc Hàm, hắn chỉ vào sô pha, “Ăn cùng nhau.”


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC