Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói xong, Biên Khiếu Vũ dừng bước chân, lẳng lặng nhìn Túc Hàm, dường như đang đợi cậu ngồi xuống trước.

"......" Túc Hàm có chút thụ sủng nhược kinh, "Cơ mà, em chỉ mang phần ăn cho một người......"

Biên Khiếu Vũ nhẹ nhàng gật đầu, như đã sớm biết Túc Hàm sẽ nói như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn kiên trì nói: "Ngồi xuống trước đi."

"Ừm, được rồi." Túc Hàm không tiện nói lại Biên Khiếu Vũ nữa, lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha.

Sau khi Túc Hàm ngồi xuống, Biên Khiếu Vũ mới bước tới đối diện cậu, cũng chậm rãi ngồi xuống.

Lúc này, Túc Hàm mới có thời gian cẩn thận quan sát Biên Khiếu Vũ.

Khác với lần gặp đầu tiên, có lẽ bởi vì ngồi làm việc trong văn phòng cả ngày, Biên Khiếu Vũ chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng tuyết, vải dệt nhìn rất sang trọng, hắn không đeo cà vạt, cổ áo không cài một nút trên cùng.

Hai cổ tay áo đều cài bằng nút bạch kim, bọc xung quanh cổ tay cường tráng có lực, thoạt nhìn rất có cảm giác gợi cảm cấm dục.

Bàn tay Biên Khiếu Vũ rất lớn, khớp xương rõ ràng, lúc lấy hộp cơm cứ như con nít đang chơi đồ hàng.

Túc Hàm không nhịn được nhìn thêm vài lần, dù sao ai cũng muốn thưởng thức sự vật cảnh đẹp ý vui nhiều một chút, nhưng mà nghĩ đến việc mình ăn mặc quá đơn giản, thậm chí có thể nói là keo kiệt, Túc Hàm lại cảm thấy khó trách Biên Khiếu Vũ chướng mắt cậu, đàn ông thành đạt địa vị cao giống hắn, tất nhiên ánh mắt và phẩm vị cũng phải cao.

Khi nào rảnh rỗi cũng phải đi mua thêm hai ba bộ trang phục đẹp mới được, Túc Ham ngồi vẽ kế hoạch trong lòng, bất tri bất giác suy nghĩ bay hơi xa.

Đem Túc Hàm kéo về hiện thực, là tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

"Vào đi." Lúc này Biên Khiếu Vũ đã dọn xong bữa tối Túc Hàm mang đến, dựa vào sô pha lên tiếng.

Người mở cửa là Trần Thăng, anh ta đứng ở cửa cười cười, đỡ cửa, sau đó thấp giọng nói gì đó với người đối diện đang đứng ở ngoài.

Kế tiếp, có hai nam đầu bếp mặc trang phục trắng của đầu bếp bước vào, trên đầu còn đội mũ trắng cao cao.

Trong đó một người đẩy một xe đẩy nhỏ bằng inox, trên xe đẩy bày vài đĩa đồ ăn được úp nắp kim loại hình cầu. Một người khác cầm theo hai túi giấy lớn, không biết bên trong đựng gì.

Túc Hàm có chút kinh ngạc, không biết Biên Khiếu Vũ đã mời hai người này từ đâu, cậu nghi hoặc nhìn về phía Biên Khiếu Vũ đang ngồi thong thả, chịu đựng không hỏi ra tiếng.

"Để đây đi." Biên Khiếu Vũ chỉ bàn trà trước mặt, nói với Trần Thăng.

"Vâng."

Trần Thăng hơi hơi khom lưng, chỉ huy hai đầu bếp đẩy xe đến gần bàn trà, nhanh chóng bày biện món ăn lên bàn, sau đó lập tức rời khỏi văn phòng.

Trần Thăng đi cuối đóng cửa, không biết có phải ảo giác hay không, Túc Hàm cảm thấy trong giây phút Trần Thăng khép cửa, anh ta còn dùng khẩu hình nói với cậu "Cố lên".

Túc Hàm nhìn đồ ăn đầy bàn không khỏi có chút ngây người, nhưng càng xem, lại càng cảm thấy quen mắt.

Cá hồi rượu vang đỏ, cá sóc, cá chép đuôi phụng, xíu mại chiên, pudding xoài, bánh tart trứng mơ......

Tất cả đồ ăn, đều là những món Túc Hàm đem đến cho Biên Khiếu Vũ hơn một tháng nay.

Nếu trước đó Túc Hàm còn tò mò, đồ ăn cậu đưa tới Biên Khiếu Vũ có ăn qua hay không, thì tới thời khắc này, Túc Hàm rốt cuộc có thể xác nhận, Biên Khiếu Vũ dù có không ăn qua, cũng xem qua tất cả hết rồi.

Một cảm giác vui vẻ không tên cùng kiên định dâng lên trong Túc Hàm, cậu ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt mà nhìn Biên Khiếu Vũ, trong lòng ấp ủ, muốn nói ra vài lời lãng mạn mà tri kỷ ấm áp cho hợp thời thế.

Nhưng cậu vừa mới mở miệng, Biên Khiếu Vũ đã nói trước: "Đồ ăn cậu làm nêm nếm rất thích hợp, nhưng không khống chế tốt về độ lửa. Thủy sản và hải sản muốn ngon quan trọng nhất là giữ được vị ban đầu, mà cậu lần nào cũng đun quá lửa."

"Tôi nói nhà bếp điều chỉnh món cho nhạt hơn, cậu cũng ăn thử đi, học tập cách đầu bếp nắm giữ độ lửa một chút."

Túc Hàm đang tràn ngập cảm động thì bị tạt gáo nước lạnh, hơn nữa bị nói có chút thương cảm, muốn đánh tơi bời khuôn mặt Biên Khiếu Vũ do cậu tưởng tượng ra trong không khí:......

"Ăn cơm đi." Nhưng mà đầu sỏ gây tội Biên Khiếu Vũ giống như không có chuyện gì phát sinh, còn cầm đôi đũa đặt ở trước mặt Túc Hàm, nhàn nhạt mà nói.

Túc Hàm cầm lấy chiếc đũa, chịu đựng xúc động muốn nghiến răng nghiến lợi mà nói câu "Vâng".

Tuy rằng tâm tình không sáng sủa mấy, nhưng phải công nhận là đồ ăn đầu bếp làm thật sự rất ngon, Túc Hàm vẫn ăn vô cùng vui vẻ.

Lúc ăn sắp xong, Túc Hàm mới chú ý, Biên Khiếu Vũ thật ra ăn không nhiều lắm, trên cơ bản chỉ ăn những đồ cậu mang đến, mà món đầu bếp làm thì hầu như không động đũa.

Nhưng Túc Hàm cũng không hỏi nhiều, chỉ cầm giấy ăn trong tầm tay xoa xoa miệng.

"Tôi không có thời gian rảnh rỗi." Biên Khiếu Vũ đột nhiên nói, " Thời gian sinh hoạt của tôi, chủ yếu là làm việc."

"Hả?" Túc Hàm mới lau nửa miệng, nghe vậy không khỏi ngây ngẩn cả người, trong chốc lát không biết nên nói cái gì mới tốt.

Biên Khiếu Vũ liếc nhìn Túc Hàm một cái, tiếp tục nói: "Lần gặp mặt trước cậu hỏi, hiện tại tôi trả lời cậu, tôi không có sở thích đặc biệt nào, bởi vì tôi không có thời gian."

"À, à......"

Lúc này Túc Hàm mới nhớ lần đầu tiên hai người gặp mặt, đúng là cậu có hỏi hắn thời gian rảnh rỗi thường ngày thích làm gì, nhưng đó chỉ là thuận miệng hỏi để không bị bối rối thôi, chính cậu cũng quên sạch rồi, không ngờ Biên Khiếu Vũ qua hơn một tháng còn nhớ rõ, hơn nữa còn trả lời rất nghiêm túc.

"Vậy, dù bận công tác cũng nên chăm sóc sức khoẻ." Túc Hàm thật sự không biết nên nói cái gì, đành phải dựa theo nhân thiết tuân thủ nghiêm ngặt nam đức của mình để dặn dò, "Ăn cơm phải đúng giờ, buổi tối cũng không nên ngủ quá muộn."

"Ừm." Biên Khiếu Vũ gật gật đầu, lại hỏi, "Cậu cảm thấy tần suất hẹn hò cố định bao lâu một lần là thích hợp?"

Đầu Túc Hàm bắt đầu đau, cậu cảm thấy chính mình thật sự không theo kịp hiệu suất "hẹn hò" của Biên Khiếu Vũ.

Nhưng vì sớm ngày được nhận giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực kia, Túc Hàm vẫn cưỡng bách chính mình thích ứng phương thức nói chuyện của Biên Khiếu Vũ.

"Em cảm thấy......" Túc Hàm nghĩ nghĩ, nói, "Một tuần?"

Cậu nghĩ nếu công việc của Biên Khiếu Vũ rất bận, vậy thời gian ngày thường có lẽ không thể gặp mặt, chỉ có thể chờ đến cuối tuần.

"Cũng được." Biên Khiếu Vũ tự hỏi một chút, quả nhiên đồng ý, "Mỗi tuần tôi sẽ chừa ra hai tiếng để hẹn hò với cậu. Cậu thấy thời gian như thế có được không?"

"......" Túc Hàm cố nhịn không đỡ trán, vuốt thẳng giữa chân mày, giả bộ trấn định nói, "Em cảm thấy khá tốt."

Biên Khiếu Vũ gật gật đầu: "Vậy cứ sắp xếp như thế."

Hai người lại lâm vào không khí xấu hổ trầm mặc.

Túc Hàm thật ra không phải người ít nói, chỉ là hiện tại cậu thật sự không sờ được tâm tư cũng như kịch bản của Biên Khiếu Vũ, sợ nói câu nào không đúng, người ta lại cảm thấy cậu không giữ nam đức, bậc quan hệ vất vả mãi mới tới được lại tan thành mây khói, cậu sẽ mệt đến chết.

Nói nhiều tất có lỗi lầm, Túc Hàm nghĩ tới nghĩ lui, quyết định vẫn là quan sát nhiều, nói ít đi, chờ cậu thích ứng với thái độ cũng như phương thức kết giao của Biên Khiếu Vũ thì bàn tiếp.

Hạ quyết tâm xong, Túc Hàm liền an an tĩnh tĩnh mà ngồi tại chỗ, không nói lời nào, cũng không có động tác, chờ Biên Khiếu Vũ nói trước.

"Qua mấy ngày nữa chính là cuối tuần, lần đầu tiên hẹn hò của chúng ta cậu có yêu cầu gì không?" Biên Khiếu Vũ hỏi.

Trong lòng Túc Hàm thở dài một hơi: May mắn vừa nãy không nói lung tung, vấn đề này quả nhiên cậu có nghĩ cũng không ra.

"Thật ra cũng không có yêu cầu gì." Túc Hàm châm chước tìm từ, "Em cảm thấy, hai người có thể ở bên nhau chính là quan trọng nhất, làm cái gì cũng được."

Túc Hàm:...... Chậc, lời nói thảo mai như thế mà cậu cũng có thể nói ra!

Biên Khiếu Vũ gật gật đầu: "Vậy cứ theo ý định của tôi."

Túc Hàm lập tức gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, cứ theo ý của anh đi."

Lại là một khoảng lặng xấu hổ.

Vẫn là Biên Khiếu Vũ chủ động đánh vỡ im lặng, nói: "Còn có chuyện gì sao?"

"...... Đã không có."

"Tôi đưa cậu về."

"Không cần đâu, em tự lái xe về cho tiện."

Nhưng mà Biên Khiếu Vũ đã đứng lên: "Tôi đưa cậu về."

"......" Túc Hàm, "Được rồi, cảm ơn."

"Không cần khách khí."

Sau đó, Túc Hàm liền đứng im tại chỗ, nhìn Biên Khiếu Vũ vòng về cây treo đồ bên cạnh bàn làm việc, cầm lấy áo khoác âu phục, lại gọi điện thoại bảo Trần Thăng sắp xếp ô tô, lúc này mới khoác áo vào.

Túc Hàm vốn đang cong eo chuẩn bị thu dọn một chút mâm chén đĩa trên bàn trà, nhưng Biên Khiếu Vũ lại kêu cậu đừng đụng vào, cho nên cậu chỉ có thể đem lực chú ý đặt ở trên người Biên Khiếu Vũ - vật thể đang di động duy nhất ở trong phòng.

Không thể không thừa nhận, Biên Khiếu Vũ thân cao chân dài, vai rộng mông cong, là dáng người trời sinh có thể làm móc treo đồ, xem hắn mặc quần áo thật sự là một loại hưởng thụ.

Túc Hàm có chú ý thêm, Biên Khiếu Vũ cố ý thắt chặt cà vạt, cài kín mít cúc áo trên cùng vốn dĩ được thả ra, che khuất hoàn toàn chiếc cổ thon dài, chỉ lộ ra hầu kết nhô ra.

"Đi thôi."

Túc Hàm nhìn có chút sững sờ, thế nên tận lúc Biên Khiếu Vũ đi đến bên người cậu, cậu mới phát hiện đối phương thế mà đã cách chính mình gần như thế.

"Vâng."

Dưới sự kiên trì của Biên Khiếu Vũ, hắn đưa Túc Hàm trở về nhà.

Trên xe, Biên Khiếu Vũ cùng Túc Hàm sóng vai ngồi ở ghế sau, từng người nhìn cửa sổ xe bên cạnh chính mình, không nói gì.

Nhưng lúc ô tô dừng lại trước cửa lớn tiểu khu mà Túc Hàm ở, Biên Khiếu Vũ mới mở miệng: "Cái này cậu cầm."

Túc Hàm phóng tầm mắt tới, quay đầu nhìn về phía Biên Khiếu Vũ, chỉ thấy giữa hai ngón tay thon dài của hắn kẹp một tấm card hơi mỏng.

"Đây là?" Túc Hàm hỏi.

Khuôn mặt luôn không có biểu tình gì của Biên Khiếu Vũ hiện ra một tia mất tự nhiên, nhưng rất nhanh liền biến mất không thấy. Hắn trả lời: "Thẻ công ty, có thể quẹt cổng vào, quẹt thang máy."

"Ồ, được." Túc Hàm nhanh chóng tiếp nhận, lộ ra một nụ cười tươi rói trên mặt, "Như vậy em đi đưa cơm tiện hơn nhiều, không cần đặt ở quầy."

Biên Khiếu Vũ không tiếp lời, chỉ là nhanh chóng quay mặt đi.

Túc Hàm cúi xuống nhìn, vuốt ve tấm card kia, mặt trên tấm card màu đen trống không, chỉ có một chuỗi số màu trắng được viết ở góc phải.

"Mặt trên có số điện thoại của tôi." Biên Khiếu Vũ như cũ không nhìn Túc Hàm, "Về sau tìm tôi thì gọi số này."

"Vâng." Túc Hàm nâng niu như bảo bối, cẩn thận cất card vào túi quần, suy nghĩ một chút, vẫn là nói câu, "Vậy em đi nhé, cuối tuần gặp."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC