Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: vnhineuwu
KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC!

🌹 12: Tôi không thích ly trà màu trắng

【 Ký chủ đợi đã. 】

Hệ thống cũng sốt ruột lắm, không biết cấn ở khúc nào:【 Để tôi đi kiểm tra! 】

Lẽ ra đâu phải như này, sao giá trị ác ma lại tăng chậm một cách quá đáng vậy?!

【 Dạ. 】

Á Tiêu điều khiển chút ma lực ít ỏi còn lại bay lang thang, ngoan ngoãn chờ chú Tư tìm kiếm câu trả lời.

Chữa lành là một quá trình chậm chạp và dai dẳng.

Lực tinh thần của quản gia chạy khắp cơ thể của Kẻ cấm kỵ ba vòng, nhanh nhất cũng phải tốn ba tiếng đồng hồ.

Á Tiêu sở hữu kỹ năng chữa lành đạt điểm tối đa, chỉ một phút ma lực có thể chạy hẳn mấy vòng liền trong cơ thể vai phản diện. Đối với cậu, lúc chữa trị cho Nguyên soái, trừ việc ma lực không đủ dùng thì làm cách nào giảm tốc độ tiến trình mới là điều khiến Á Tiêu đau đầu nhất.

Tại sao lực tinh thần của những tên quản gia nhân loại đó đi một vòng mất tận một tiếng nhỉ?

Á Tiêu đang khá chật vật để kìm hãm tốc độ, gồng cỡ nửa tiếng mới điều khiển một phần ma lực đến sống lưng của Nguyên soái. Tuy nhiên, phần ma lực đáng lẽ phải chảy trơn tru về phía trước lại không biết đụng trúng thứ gì mà bị tắc nghẽn rồi nhanh chóng biến mất.

Ủa vụ gì thế?

Động tác của Á Tiêu chợt ngừng, rồi truyền thêm tí tẹo ma lực, kết quả thì như lấy muối bỏ biển.

Lòng hứng thú lập tức bị khơi dậy, Á Tiêu xốc lại tinh thần, chủ động kiểm soát ma lực đến tra xét.

Một giây sau, cái đuôi kích động dựng thẳng đứng.

Vô số quả cầu sấm sét màu tím chứa năng lượng, lơ lửng chi chít ở phần cuối sống lưng của vai phản diện. Một hơi thở quỷ quyệt mang theo sự tuyệt vọng và đẫm mùi máu từ trong bóng đêm ầm ầm kéo tới, dự cảm không lành thôi thúc cậu chạy trốn càng nhanh càng tốt.

Đây là năng lượng ẩn giấu trong cơ thể vai phản diện.

Độ nguy hiểm còn khủng khiếp hơn cả khi Tần Thích xuất hiện trạng thái dị hóa, mọc ra chiếc đuôi bạc.

Á Tiêu chứng kiến cảnh tượng ấy, tức khắc phấn khích không thôi.

Đỉnh vãi thật luôn đấy!

Trạng thái dị hóa chưa phải là cấp bậc cao nhất của Tần Thích! Vai phản diện còn mạnh mẽ vượt xa cậu tưởng tượng!

Bản tính muốn gần gũi kẻ mạnh của Á Tiêu bỗng chốc thức tỉnh, mở lời với hắn theo bản năng.

"Nguyên soái, nếu ngài cảm thấy chữa trị nhàm nhán có thể bàn cùng tôi bữa sau ngài muốn ăn gì."

Vị quản gia tóc đen nói giọng tình ơi là tình, chứa chan niềm hân hoan khiến người nghe vui lây, lời này "rót" vào tai người nào, người nấy sẽ vô thức thả lỏng người.

Đây chính là vai phản diện siêu mạnh đó! Quả là đại ác ma mà, đại ác ma.

"Không cần."

Tần Thích bình thản từ chối.

Rất nhiều quản gia sử dụng trò chuyện như một phương thức giải tỏa sự lo âu của Kẻ cấm kỵ nguy hiểm cao lúc chữa trị. Tần Thích nghĩ rằng đối phương cũng đang áp dụng nó để trấn an mình.

"Được thôi."

Á Tiêu lắc lư cái đuôi, chẳng để ý mấy, vai phản diện vốn dĩ là người không thích nói chuyện mà.

Cậu tiếp tục vùi đầu làm việc, trong lòng hơi tiếc nuối. Nếu như ở ma giới cậu đã có thể đấu một trận với Tần Thích. Chỉ cần đánh thắng thì dù Tần Thích không muốn tám nhảm cùng cậu cũng bắt buộc phải mở miệng.

【 Ký chủ! Tôi xong rồi nè! 】

Lúc Á Tiêu đang lơ đãng, hệ thống đủng đỉnh xuất hiện.

Đồng thời, Tần Thích sau khi từ chối lời mời giao lưu từ Á Tiêu thì không còn nghe thấy tiếng của quản gia mới.

Căn phòng lần nữa chìm vào tĩnh lặng.

Tần Thích cảm giác được rõ rệt rằng việc chữa lành của Á Tiêu thoải mái hơn so với các quản gia kia, nói cách khác là suôn sẻ một cách khó tin, từ đầu đến cuối không hề vấp váp.

Bên cạnh đó, nghe giọng điệu ban nãy của đối phương thì có vẻ trạng thái tâm lý khá ổn, không yếu ớt và căng thẳng giống những quản gia từng chữa trị cho hắn.

Năng lực nổi trội, hiểu chuyện, dũng cảm ...

Á Tiêu quả thực rất nhiều ưu điểm.

Tần Thích nhắm mắt, xem ra là một quản gia hiếm có.

Ở phía khác, Á Tiêu nghe hệ thống giải thích xong, nét mặt trầm ngâm, lặp lại:【 Tức là do tình trạng cơ thể suy nhược của vai phản diện nên tốc độ hấp thu giá trị ác ma giảm xuống? 】

【 Chính xác. 】

Hệ thống gật đầu chắc nịch.

Cách đây không lâu, sau khi vai phản diện rơi vào trạng thái dị hóa suýt mất khống chế lại tiến hành điều trị cường độ cao tác dụng phụ bằng thuốc. Nếu không nhờ có tố chất cơ thể cực kì tốt thì vai phản diện đã sớm chết trong quá trình cứu chữa, bây giờ suy yếu cũng hết sức bình thường.

Á Tiêu hoàn toàn đồng ý:【 Hợp lý luôn. 】

【 Vậy tiếp theo chúng ta mau mau phục hồi sức khỏe cho vai phản diện thôi! 】

Á Tiêu quyết định không rời đi, vốn liếng lúc trước bỏ ra chẳng thấm vào đâu cả miễn là hồi được vốn, mục tiêu hiện tại của cậu vẫn là trở thành quản gia mà vai phản diện tín nhiệm nhất!

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, căn phòng giữ nguyên sự im lặng lúc ban đầu, dưới sự khống chế tốc độ nhọc nhằn của Á Tiêu, buổi chữa lành cuối cùng đã kết thúc sau hai giờ.

Phù, giải thoát rồi!

Á Tiêu vui quá mém khóc.

"Mệt sao?"

Một giọng trầm vang lên. Á Tiêu nghe tiếng, ngước nhìn Tần Thích.

Trong phòng ánh sát nhợt nhạt, người đàn ông đứng ở ranh giới ánh sáng và bóng tối, xương quai hàm góc cạnh lộ ra từ màn đêm, thân hình vai rộng eo thon khiến người người ước ao.

"Cũng hơi hơi."

Người bình thường nghe cấp trên hỏi câu này phần lớn đều khách sáo trả lời qua loa cho xong, nhưng Á Tiêu lại thật lòng thật dạ mà gật đầu.

"Do chán quá đi mất, Nguyên soái ngài ngồi yên trên ghế vậy mà không thấy nhàm sao?"

Tần Thích lắc đầu, chẳng có cảm giác gì, nhưng hắn cũng biết rõ công việc chữa lành của quản gia đúng là vô cùng cực khổ, mím môi nói: "Cậu vất vả rồi."

Á Tiêu nhìn đăm đăm đôi mắt của Tần Thích bị chiếc kính bảo hộ màu đen che lấp, ngay khi đối phương toan hỏi thì cậu đột nhiên cất tiếng: "Nguyên soái, thật ra tôi đã luyện tập trước nhiều lắm."

Tần Thích cúi xuống nhìn cậu.

Á Tiêu gãi gãi má, không miêu tả được cảm giác ấy. Đại khái là bắt đầu từ lúc gặp nhau, Tần Thích cứ thân thiện quá mức, nếu buộc phải kể ra thì hình như hắn không phiền phức như cậu tìm hiểu.

Tất nhiên cũng khá phiền đó, chỉ là không tới mức khiến người ta nổi đóa giống trong những tài liệu cậu thu thập được.

"Nguyên soái, ngài định đến Thành Trung Tâm tham gia cuộc Hội ngộ mùa xuân đúng không?"

Á Tiêu tìm ra lý do vai phản diện đối xử tốt với quản gia từ cốt truyện, cũng là điều phó quan Meister từng lờ mờ tiết lộ.

Kẻ cấm kỵ thuộc phạm vi mức độ nguy hiểm cao muốn tiến vào Thành Trung Tâm nhất định phải đồng hành cùng một quản gia đã chung sống tối thiểu ba tháng, dù là Nguyên soái cũng thế.

Bởi vậy mà Nguyên soái - người giá trị cấm kỵ cao mới bằng lòng "ban phát" chút khoan dung cho cậu - một quản gia xa lạ.

Cậu ngẩng đầu nhìn Tần Thích đang làm thinh, cong cong đôi mắt, chủ động giải bày: "Tôi muốn trở thành quản gia được Nguyên soái tin tưởng, nên đã chuẩn bị trước hết sức kĩ lưỡng."

"Nguyên soái không cần gượng ép bản thân kìm nén cảm xúc hùa theo tôi."

Chiếc đuôi giấu trong ống quần Á Tiêu ngoe nguẩy: "Nếu tôi làm chưa tốt chỗ nào, ngài cứ nói thẳng tôi sửa ngay, hứa không tái phạm."

Cậu khao khát nhận được sự tín nhiệm của Nguyên soái. Chứ không phải khiến vai phản diện áp chế bản tính chỉ nhằm giữ chân một quản gia công cụ hình người và tương lai rất có khả năng sẽ thẳng tay đuổi việc sau khi lợi dụng xong.

"Tôi thể hiện lộ liễu quá?"

Giữa khoảng lặng ngắn ngủi, Tần Thích bỗng lên tiếng, tựa hồ hơi thắc mắc.

"Không lộ." Á Tiêu lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Vài động tác nhỏ thôi. Tôi cảm thấy ngài có lẽ đang bận tâm về tôi."

Chẳng hạn trước khi chữa lành, Tần Thích cố ý tháo vũ khí giắt ở hông xuống, hẳn là để giảm bớt nỗi sợ hãi của quản gia.

Nhưng trên thực tế, vai phản diện rời xa vũ khí sẽ đề cao cảnh giác với môi trường xung quanh hơn, Tần Thích trong cốt truyện thậm chí đi ngủ còn không cởi vũ khí huống hồ đây chỉ là một buổi chữa trị đơn giản.

Tần Thích nhìn chằm chằm Á Tiêu. Khi nhận thấy ánh mắt kiên định của thiếu niên, hắn lấy làm lạ vì sao đối phương kiên trì thế, chẳng lẽ vị quản gia mới đang cố hiện thực hóa thứ gọi là tinh thần quản gia? Nên muốn chủ nhân hoàn toàn tin tưởng bản thân?

Hiển nhiên, giữa bọn họ duy trì mối quan hệ hợp tác hữu nghị đã đủ rồi, hai bên cũng chung sống hoà hợp. Nếu hắn phơi bày khiếm khuyết trong tính cách của mình cũng không hề đem lại ích lợi gì cho người quản gia vừa xinh đẹp vừa yếu ớt này, trái lại sẽ dẫn đến việc đám Meister bắt tay vào công cuộc tìm kiếm quản gia phù hợp khác.

Bầu không khí tĩnh lặng khác thường bao trùm căn phòng.

Hệ thống hồi hộp sắp chớt tới nơi.

Nó không hiểu vì sao ký chủ nói những lời này với vai phản diện, nhưng cái bầu không khí sượng trân điên luôn á! Hệ thống nuốt vội một viên thuốc trợ tim cấp tốc, run rẩy ôm tim.

Huhu, nó sợ ký chủ bị vai phản diện đấm quá.

"Được."

Tần Thích cầm khẩu súng hắn quăng trên giường đeo lại lên hông, động tác ung dung: "Vậy cứ làm theo lời cậu, nói sòng phẳng, tôi sẽ không phê duyệt nếu cậu nảy sinh ý định từ chức trước khi cuộc Hội ngộ mùa xuân tổ chức."

"Đương nhiên sẽ bị cưỡng chế chấp hành."

"Đây là thoả thuận giữa chúng ta."

Hệ thống: Ủa là đồng ý rồi hả?

Á Tiêu: Ố kề luôn!

Tần Thích nghiêng đầu sang, tiếp đó liền thấy đôi con ngươi xanh lam tràn ngập niềm vui, đẹp đẽ thuần khiết, đong đầy sự mong chờ và quả quyết.

Hắn nghe thấy người quản gia trẻ tuổi nói: "Tôi chắc chắn sẽ cố gắng trở thành quản gia xứng đáng được ngài tín nhiệm."

Tần Thích ừm một tiếng.

Lúc quản gia sắp sửa bước đi, hắn đột ngột cất lời: "Tôi không thích tách trà màu trắng."

Hôm nay vai phản diện uống trà bằng tách màu trắng.

Hệ thống: Vãi chubin, thì ra vai phản diện đã chịu đựng cả ngày nay ('・_・')

Á Tiêu chăm chú nhìn Tần Thích đang đứng nơi góc tối, tỏ vẻ tán thành: "Tách trà màu trắng xấu thiệt."

Hệ thống: .... Cục cưng à, khúc đấy hình như hỏng phải ý chính đâu ('・_・')

30/03/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC