Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dịch: vnhineuwu
KHÔNG MANG ĐI NƠI KHÁC!

🌹 13: Hôm nay bị thiếu bột mì rồi

So với việc cãi lộn chuyện tách trà màu trắng đẹp hay xấu thì hệ thống càng bận tâm đến hành vi lén lút của vai phản diện.

Tần Thích chịu đựng sự chán ghét mà uống hồng trà bằng tách màu trắng cả ngày trời.

Nếu ký chủ không phát hiện vai phản diện đang kiềm chế cảm xúc, có lẽ họ sẽ giống hệt các đời quản gia tiền nhiệm, mù tịt một vài thói quen của chủ nhân nên mãi mãi không thể nhận được sự tín nhiệm từ hắn.

【 Ký chủ, giành được lòng tin của vai phản diện chẳng dễ đâu, hắn xét nét lắm. 】

Hệ thống run lẩy bẩy nâng cái kính lão, không thích tách màu trắng chỉ là một trong vô vàn thói quen sở thích của Nguyên soái thôi.

Á Tiêu đang mải lướt cửa hàng mua sắm để lựa đồ chơi mới, nghe vậy bèn tranh thủ ngẩng đầu trả lời: "Vâng, nên con chọn tách khác cho Nguyên soái luôn rồi, đẹp mê ly í!"

Chợt nhận thấy sự câm nín đã lâu không xuất hiện của hệ thống, đôi mắt Á Tiêu toát lên ánh cười thật thoải mái, cậu lắc lư chiếc đuôi, cất tiếng an ủi: "Chú Tư đừng lo nữa, chúng ta đã thỏa thuận với vai phản diện mà, hắn xem con như quản gia còn con có thể kè kè bên hắn ít nhất ba tháng."

Vai phản diện trong cốt truyện và những đại ác ma đều xấu xa giống nhau, giống cả một ưu điểm là vô cùng tuân thủ hiệp ước, bởi thế nên Á Tiêu chẳng hề lo nghĩ.

Hệ thống đã nhìn Á Tiêu lớn khôn từng ngày, nó cực kì tin tưởng ký chủ, sau khi nghe xong lời trấn an cũng tạm thời yên tâm.

Á Tiêu cười mắt cong cong, đuôi ngoe nguẩy, nhanh chóng chốt đơn loại kẹo bí ngô kinh dị vừa mở bán.

Kho chứa đồ của hệ thống lập tức chất thêm một hộp kẹo bí ngô kinh dị lúc bỏ vào miệng sẽ kêu gào lên kèm theo một ly trà màu đen.

Á Tiêu là một chú bé ác ma tính toán chi li, trước giờ chưa từng lãng phí số điểm tích lũy quý giá để mua thứ vô ích, nên chương trình mua kẹo tặng ly uống nước xinh xẻo đang diễn ra trên cửa hàng mua sắm là quá hời, quá tiết kiệm!

Bấy giờ cậu hả lòng hả dạ dạo hết một lượt cửa hàng, lúc định tắt giao diện màn hình để ngủ thì Á Tiêu trượt tay nhấn mở thanh tiến độ giá trị ác ma trên bảng điều khiển trong suốt.

Thanh tiến độ dài lê thê trống nguyên một khoảng, nhích như không nhích.

Tiến độ hiện tại: 0.6

Muốn đổi giá trị ác ma thành ma lực cần tối thiểu 1 điểm. Hiện tại thậm chí còn chưa đạt mức tiêu chuẩn để rút năng lượng.

Á Tiêu và hệ thống trừng trừng nhìn thanh tiến độ đáng thương, đôi bên bắt đầu tự an ủi lẫn nhau.

【 Giờ mới khởi đầu mà. 】

"Đúng vậy, đợi khi vai phản diện khỏe lên thì giá trị ác ma chắc chắn sẽ tăng vùn vụt!"

Chú một câu, tôi một câu, hệ thống tận tụy đã nghỉ hưu và ký chủ của nó cuối cùng cũng có lại niềm tin về cuộc sống. Tối hôm ấy hai người đều ngủ rất ngon giấc.

Sáng ngày kế tiếp, Á - đã chấn chỉnh tư tưởng - Tiêu đánh răng rửa mặt xong xuôi, thay áo đuôi tôm, đón chào ngày đầu tiên trở thành quản gia trong tiếng hò reo cổ vũ của hệ thống.

Hôm nay nhất định phải kiếm đủ 1 điểm giá trị ác ma!

Á Tiêu dõng dạc đặt mục tiêu.

***

Dòng người nườm nượp trên hành lang sở nghiên cứu.

Đa số là Kẻ cấm kỵ mặc quân phục màu đen, có lẽ mới ra khỏi phòng cách ly, toàn thân tỏa ra hơi thở tàn bạo, bọn họ tỏ thái độ rất thân thiện.

Á Tiêu tươi cười chào hỏi những Kẻ cấm kỵ đi ngang qua, vừa quẹo qua khúc ngoặt thì chạm mặt Emily. Cô ngậm điếu thuốc, đang mất kiên nhẫn trao đổi gì đó với đồng nghiệp. Chiếc khuyên bạc đính trên môi khiến cô trông khó gần, hung dữ hơn.

"Chào buổi sáng Emily."

Cũng như lúc gặp các Kẻ cấm kỵ khác, Á Tiêu niềm nở chào hỏi cô.

"Chào."

Emily chợt khựng lại, khẽ đứng thẳng lưng lên, khi Á Tiêu sắp sửa cất bước, cô gọi đối phương: "Mấy hôm trước tôi mắc nhiệm vụ, hàng ngày cậu cần nguyên liệu gì cứ nhắn thẳng trên quang não cho tôi."

Số lượng thực phẩm tươi ngon của nhà bếp trong sở nghiên cứu khá hạn chế, nguyên liệu nấu ăn cho vai phản diện mà hôm qua Á Tiêu dùng là do Emily thu thập rồi đưa vào nhà bếp.

"Vâng."

Á Tiêu cong cong đôi mắt, giọng nhẹ nhàng nói, "Nếu có nhu cầu tôi sẽ nhắn cô."

Emily âm thầm quan sát Á Tiêu, đối phương dường như không thay đổi gì, hay cười, sức lực tràn trề, hẳn là chung sống cạnh Nguyên soái cũng ổn?

Nếu vậy thì lại khiến Emily khá kinh ngạc, nhưng hôm qua mới là bữa đầu tiên, chẳng ai biết Nguyên soái dự định đối xử với vị quản gia này thế nào, khinh thường hay trọng dụng, tất cả vẫn là ẩn số.

Emily im lặng một chút, ngượng ngùng nói: "Cố lên."

Dứt lời cô liền xoay người rời đi, bóng lưng loáng thoáng lộ ra vẻ hoảng loạn bỏ chạy, Emily rất không giỏi phản ứng với sự nồng nhiệt của Á Tiêu.

【 Emily là cô gái tốt. 】Hệ thống cảm thán.

【 Đúng á. 】

Á Tiêu vô cùng công nhận điều ấy. Trong mắt cậu, Emily bảo cậu cố lên, động viên cậu làm quản gia đồng nghĩa đang cổ vũ cậu mọc cánh dơi.

【 Đúng là phải cố gắng... 】

Hệ thống nghe ký chủ nhỏ giọng lẩm bẩm gì đó, nhưng nó lơ đãng không nghe rõ bèn thắc mắc hỏi, lát sau Á Tiêu lắc lắc đầu, điệu bộ hào hứng:【 Không gì hết, sắp bảy giờ rồi, con phải canh thời gian tới chỗ vai phản diện cho kịp đây. 】

【 Được thôi. 】

Nhắc đến vai phản diện, hệ thống lập tức hơi hơi căng thẳng, nó vẫn nhớ chuyện ký chủ giao kèo với vai phản diện.

Hôm qua vai phản diện bật chế độ thân thiện nhằm trấn an quản gia, hôm nay có thể sẽ không thoải mái vậy nữa.

Vai phản diện ở trạng thái bình thường sẽ như nào đây?

CPU của hệ thống vận hành muốn cháy máy, căn bản không thể tưởng tượng nổi luôn đó trời? Không phải xoắn, vì vài phút sau nó đã được tận mắt chứng kiến.

-- Tần Thích hàng thật giá thật, phiền phức vượt xa tưởng tượng gấp bội lần.

Hệ thống xịt keo cứng ngắc.

- Ly trà: ghét màu trắng
- Pha trà: nhiệt độ nước bắt buộc khoảng 45 độ
- Làm việc: không quấy rầy

- Bàn chuyện ngoài giờ: bắt buộc trong 10 phút trở xuống + không cách hắn quá gần quá xa
- Ăn: ghét món quá đắng + thích vị chua và vị ngọt
- Quần áo: phẳng phiu
- Găng tay: không dính vệt đen
...

Tần Thích trông chín chắn đáng tin cậy nhưng trên người cả tá thói quen xấu.

Họ đã biết phần nhỏ quy tắc ngay từ đầu, còn phần lớn đều nhờ công Á Tiêu theo dõi sát sao mới tìm thấy.

Trực giác của Á Tiêu rất nhạy bén.

Thời điểm Tần Thích liếc sang, hệ thống chưa kịp nắm bắt tình huống thì Á Tiêu đã đoán ra hắn muốn gì liền như gắn ăng ten vậy và hành động nhanh gọn.

Ký chủ mãi đỉnh!

Hệ thống vô cùng phấn khích.

So với hệ thống, tự thân Tần Thích trải nghiệm càng sâu sắc hơn, chỉ cần một cái nhìn, hay thậm chí không cần ánh mắt, đối phương sẽ bắt tín hiệu rồi hoàn thành tốt ý định trong đầu hắn. Quản gia này quả thực xuất sắc.

"Cậu làm không tệ."

Tần Thích tựa hồ đã hiểu câu nói chuẩn bị trước rất kĩ lưỡng của cậu là thế nào.

"Thật ư?"

Á Tiêu được khen ngợi, hai mắt sáng ngời, chiếc đuôi giấu trong ống quần đung đưa, cực kì hớn hở.

Vất vả biết bao cuối cùng cũng hái trái ngọt, chẳng uổng công cậu giữ cảnh giác suốt ngày dài mới dám sử dụng trực giác ác ma, dò xét được một số thói quen vặt của vai phản diện.

Tần Thích không phủ nhận.

Hắn không nhường nhịn, nếu đã hứa buông thả cảm xúc và xem đối phương như một quản gia chân chính, Tần Thích sẽ không ép mình nói dối.

"Khi làm việc tới 4 giờ chiều, tôi cần mở cửa sổ cho thoáng gió." Tần Thích đột ngột lên tiếng.

Cậu chưa nhận ra thói quen này.

Cái đuôi vốn đang hí hửng ngoe nguẩy của Á Tiêu bỗng cứng đờ, đôi mắt xanh biếc nhìn Tần Thích chăm chú, "Mở cửa sổ sẽ gây ảnh hưởng tới độ sáng trong phòng."

Nguyên soái mắc chứng sợ ánh sáng tạm thời, mở sổ đón ánh sáng không hề ổn chút nào.

Lời giải thích của Á Tiêu không có chỗ chê.

Nguyên soái ngồi trên ghế lưng thẳng tắp, lẳng lặng nhìn người quản gia qua tròng kính đen kịt.

Phút chốc, căn phòng lặng thinh. Á Tiêu như gặp trúng tổ hợp của sự cứng đầu cố chấp và bảo thủ đầy phiền toái.

"Tôi hiểu rồi."

Á Tiêu bước tới cạnh Nguyên soái, rót thêm cà phê vô ly màu đen rồi ra ngoài tìm Meister lấy dụng cụ điều khiển độ sáng phòng xong trở về.

Á Tiêu nhắm chừng thời gian, nhân quãng nghỉ ngơi ngắn giữa lúc xử lý công việc để mở cửa sổ, những tia sáng từ bên ngoài đua nhau chiếu vào. Đồng thời, cậu chỉnh chỉ số trên dụng cụ điều khiển cho độ sáng trong phòng hạ xuống thấp hơn mức giới hạn của Nguyên soái.

Cơn gió nhẹ thoảng qua mang đến cảm giác mát lạnh, đồng hồ chỉ đúng bốn giờ không sớm không trễ.

Tầm nhìn của Tần Thích đặt lên người quản gia tóc đen.

Cách Á Tiêu thể hiện luôn vượt ngoài dự đoán của hắn. Đối với Tần Thích, Á Tiêu chỉ cần thực hiện đúng các quy củ trong tài liệu mà Meister đưa đã đủ rồi.

Nhưng cậu ta chưa hài lòng, thứ cậu ta khao khát là được hắn tín nhiệm, tất cả mọi hành động hiển nhiên cũng đang hiện thực hoá lời nói khi trước.

Tần Thích không ghét điều này.

Á Tiêu tự thả một like hoàn thành nhiệm vụ cho bản thân, cậu cảm thấy mình ngày một đến gần mục tiêu nhận được sự tin tưởng và ở lại cạnh đối phương lâu dài nhằm hấp thu giá trị ác ma trong tương lai!

Vai phản diện tuyệt phết, vẫn luôn chấp hành đúng hiệp ước nên mới chủ động bày tỏ sở thích của bản thân, ác ma thích nhất nhân loại biết tuân thủ hiệp ước!

Tần Thích mắt chạm mắt với Á Tiêu, hai bên đều vô cùng hài lòng về nhau.

Ngày thứ hai của thời kỳ dung hòa kết thúc, Á Tiêu và Tần Thích tiếp xúc tự nhiên hơn nhiều, từ ngày thứ ba trở đi thời gian ở chung mỗi ngày lên tới mười mấy tiếng đồng hồ.

Một bữa có thể kiếm được tận 1 điểm giá trị ác ma!

Thế nhưng, Á Tiêu lại chẳng phấn chấn mấy.

Sau khi đổi giá trị ác ma thành ma lực, cậu tiếp tục dùng để chữa lành cho Tần Thích, bù qua sớt lại, rốt cuộc cũng có lời miếng nào đâu!

Điều duy nhất Á Tiêu mong mỏi bây giờ là Tần Thích mau chóng khỏi bệnh.

Lúc tác dụng phụ hoàn toàn biến mất, cậu sẽ không phải ngày ngày chữa lành cho Nguyên soái, tốc độ hấp thu giá trị ác ma cũng tăng lên đôi chút!

Vì vậy mỗi lần đi đưa thuốc, thái độ của Á Tiêu đặc biệt tích cực.

"Cậu để đó đi."

Ánh sáng trong phòng le lói, giọng Tần Thích điềm tĩnh, hắn đeo tai nghe đặc chế, kính bảo hộ màu đen che khuất cặp mắt chỉ để lộ đường xương hàm góc cạnh rõ nét.

Á Tiêu đặt thuốc phục hồi lên bàn rồi đứng sang một bên, nhìn Tần Thích chòng chọc.

Mười phút trôi qua.

Tần Thích tháo tai nghe, nói với quản gia: "Cậu có thể về nghỉ."

Á Tiêu đứng tại chỗ.

"Cậu..." Tần Thích còn chưa nói hết câu, tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên từ phía ngoài. Hắn chợt khựng lại, cầm chén thuốc một hơi uống cạn.

"Vâng thưa Nguyên soái, tôi tan ca đây."

Á Tiêu vui vẻ hẳn, bước chân tung tăng ra mở cửa, cúi đầu chào ba vị phó quan, bấy giờ mới rời đi.

Vai phản diện không ưa vị đắng của nước thuốc, lần nào cũng lề mề mãi mới chịu uống, thậm chí có hôm còn quên mất, như vậy sao mà được?

Nhắc nhở chủ nhân uống thuốc là trách nhiệm không thể thoái thác của một quản gia, dù chủ nhân nhăn mặt vẫn phải làm. Nhưng theo cậu quan sát thì Tần Thích không khó chịu với cách làm này.

Hiện tại, Á Tiêu đã tổng kết khái quát được sự biến động yêu - ghét của vai phản diện trong mấy ngày ngắn ngủi.

Sau khi Á Tiêu rời khỏi, ba phó quan Meister, Sauron và Uy Thành tiến vào đóng cửa, nhìn Tần Thích đang ngồi giữa bóng tối.

"Nguyên soái, ngài và Á Tiêu có vẻ khá hòa hợp."

Meister tủm tỉm cười, giọng điệu trêu ghẹo, anh nhận ra rằng Nguyên soái không chán ghét Á Tiêu.

"Á Tiêu rất thông minh."

Nguyên soái trả lời hết sức qua loa, dứt câu, tâm trạng của hắn tỏ rõ vẻ thờ ơ: "Nó sao rồi?"

Ba vị phó quan đều hiểu "nó" trong lời Nguyên soái là ai, Meister nghiêng đầu nhìn Sauron.

"Đã tỉnh, Emily đang thực hiện theo lệnh của ngài."

Thanh âm của Sauron sau chiếc mặt nạ phòng độc khàn khàn.

Tần Thích không đáp, hồi lâu sau hắn đưa ngón tay gõ gõ mặt bàn, lạnh lùng nói: "Nếu mọi chuyện là sự thật, bảo Emily giết ngay."

Ba phó quan giật thót tim, vội vàng hô vâng.

Cùng lúc ấy, trên đường về phòng Á Tiêu tình cờ va phải Emily đang thực hiện nhiệm vụ.

Cô hút thuốc, ánh mắt bực dọc, tay còn lại kéo sợi dây xích dài ngoằng. Một người đàn ông nhếch nhác bị cột ở đầu kia dây xích, toàn thân dính máu đầm đìa, cặp mắt như loài sói hoang ngập tràn hận thù tưởng chừng thiêu rụi tất cả.

Trông thấy Á Tiêu, Emily tự dưng chột dạ, sợ rằng ấn tượng của Á Tiêu về căn cứ Số 6 sẽ xấu đi, cô tức tốc lấy cớ: "Tên này vài bữa trước bị lưu đày, giờ lại vác xác tới tìm chết, nên chúng tôi xử lý theo quy định."

"Ò."

Á Tiêu tỏ vẻ mình hiểu, rồi khéo léo mở lời: "Emily, bột mì của phòng bếp hơi ít quá."

Emily: ...

02/04/2024


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net