Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 4: Nguy Thể Xảy ra.

Cẩn thận đắp chăn cho cậu xong hắn mới cùng Tuấn Huân ra ngoài. Đi đến thư phòng hắn lập tức mệt mỏi ngã lưng lên sofa. Tuấn Huân ngồi xuống đối diện hắn, cẩn thận quan sát thật lâu. Anh thật sự không biết mở lời thế nào, người bạn này của anh mọi chuyện đều rất giỏi nhưng trong tình yêu lại rất ngu xuẩn.

"Tuấn Khải....." - Tuấn Huân khẽ gọi để thu hút sự chú ý từ hắn, đúng như dự đoán hắn không có quay sang nhìn mà chỉ đáp lại một tiếng nhỏ. Như vậy cũng đủ rồi, biết hắn có nghe là tốt.

"Tình trạng sức khỏe của cậu ấy không ổn định, tinh thần cũng thế. Nếu cậu thật sự yêu cậu ấy thì cậu đừng như thế, cậu phải đặt mình vào vị trí của cậu ấy." - Lời Tuấn Huân vừa phát ra lập tức khiến hắn lâm vào thế trầm ngâm.

Thật lâu sau hắn mới lên tiếng, giọng nói có chút hối lỗi cũng  có chút bá đạo. "Tôi biết mình làm không đúng, nhưng chỉ như vậy tôi mới có thể bên cạnh cậu ấy." - Tuấn Huân thật sự tức giận, người bạn này của hắn lại dùng cách trẻ con như vậy. Không thể nào trách được tinh thần của cậu trai kia tuột dốc nhanh như vậy.

"Là cậu không hiểu, cậu cái gì cũng không hiểu. Cậu cứ như vậy cậu ấy chỉ chán ghét cậu, thậm chí hận cậu. Tôi nói cho cậu biết, tinh thần của Thiên Tỉ đang cực kỳ không tốt, cậu cứ nhốt cậu ấy như vậy, không cho cậu ấy tiếp xúc bên ngoài sẽ khiến cậu ấy bị trầm cảm. Trầm cảm đó cậu biết không?"

Tuấn Huân tức giận đến mức hét lên, anh thật sự chỉ là người ngoài nhưng anh hiểu được cảm giác của người kia. Là một bác sĩ hắn phải cảnh báo trước cho hắn. Nhìn sơ qua anh biết hắn còn dùng những loại thuốc kia với cậu ấy. Hắn thật sự nghĩ cái gì vậy.

"Được là cậu cố chấp, cậu muốn làm cái gì tôi không cản nữa. Nhưng cậu nghe cho rõ, hiện tại tinh thần của cậu ấy không tốt cộng thêm việc này sẽ khiến cậu ấy khó tỉnh lại. Cậu nghĩ chỉ bị sốt sẽ rất nhanh tỉnh lại đúng không? Như vậy là cậu sai rồi, cậu nên nhớ là cậu ấy không muốn tĩnh dậy."

Kết thúc Tuấn Huân lập tức rời đi, nhìn lại một cái cũng không có. Anh muốn Tuấn Khải sẽ vì những câu nói của anh mà suy nghĩ lại, anh muốn hắn không đối xử như vậy với cậu.

Khi Tuấn Huân rời đi hắn lần nữa trầm ngâm, hắn đang suy nghĩ những lời nói của Tuấn Huân. Hắn sợ Tuấn Huân nói đều thành sự thật, cậu không muốn tỉnh dậy hắn ngàn vạn lần không muốn điều đó xảy ra.

Trở về phòng nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, hắn nghĩ kỹ rồi hiện tại hắn sẽ không đối với cậu như thế nữa. Hắn sẽ đối tốt với cậu nhất có thể, cho cậu làm tất cả những điều mà cậu muốn. Liệu hắn làm vậy có đúng không, liệu cậu có hết hận hắn mà chấp nhận hắn không? 

"Tỉ anh xin lỗi là trách anh quá yêu em nên mới như thế. Anh xin lỗi."

Thật lâu sau cậu mới xoay người tựa đầu vào lòng ngực vững chắc của hắn rồi cười nhẹ. Cậu thích hắn như vậy, thích hắn lúc ngủ say như vậy. Bởi vì chỉ có như thế cậu mới cảm giác được hắn thật dịu dàng, thật sự là một người đàn ông bình thường, không chút cao ngạo cùng bá đạo. Cậu thích hắn như thế.

Lúc nãy khi hắn vào cậu đã tỉnh dậy, tuy hôn mê nhưng cậu vẫn cảm nhận được tay mình luôn được hắn nắm chặt. Cậu đã nghe được lời xin lỗi của hắn nhưng tạm thời cậu không chấp nhận được nó. Bởi vì hắn chưa hiểu thế nào là yêu mà cứ cố chấp nói yêu cậu. Có lẽ cậu sẽ cho hắn hiểu thế nào mới thật sự gọi là yêu.

Phân cách.

Sáng hôm sau, khi cậu tỉnh lại đã thấy hắn ở bên cạnh chấm chú nhìn mình. Vì ngại nên cậu quay lưng sang hướng khác nhưng bất ngờ bị hắn giữ lại.

"Tỉ...em biết anh sợ thế nào không? Anh sợ em không tỉnh lại, anh sợ em xa anh mãi mãi. Anh biết anh sai rồi, anh không nên như vậy. Tỉ tha lỗi cho anh...." -  Hắn không nhìn cậu, đầu hắn cứ mãi vùi vào vai cậu.

Yên lặng không đáp, cậu nằm yên trong vòng tay rắn chắc của hắn. Lúc này hắn làm sao biết được trên môi cậu đã nở một nụ cười, nụ cười đó ngọt ngào thấy rõ.

Hết Chương 4.

Liệu có hạnh phúc không? 😊😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net