Chương 41.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 41: Tắm biển.

Sáng hôm sau, cậu bị tiếng sóng ồ ạt làm tỉnh giấc, mơ mơ màng màng ngồi dậy. Hắn vẫn chưa thức dậy, thật hiếm khi cậu dậy sớm hơn hắn còn có thể ngắm hắn lúc ngủ say. Môi mỏng hơi hơi cong mỉm cười, cậu say đắm ngắm nhìn khuôn mặt đẹp hoàn mỹ của hắn. Thật không biết tiểu tâm can của bọn họ liệu có khuôn mặt giống hắn hay không? Nếu giống thì thật tốt rồi.

"Em dậy rồi sao? Còn sớm mà." - Hắn mơ màng mở mắt. Do vừa tỉnh ngủ nên tóc hắn có chút rối loạn, mái hơi dài tùy ý xõa lên vần trán rộng rãi. Ánh mắt có hơi lim dim đích thị vẫn chưa tỉnh hẳn. Cậu nhìn thấy bộ mặt này của hắn kéo môi không khỏi nâng lên, vui vẻ cười lớn.

"Trông anh thật ngốc." - Cậu vươn tay giúp hắn chỉnh sửa phần tóc mái kết quả phần tóc lại chia đều ra hai bên, trong thật sự rất ngu ngốc nhưng lại rất đẹp trai. Cuối cùng cậu cũng không nhịn được liền càng lớn tiếng cười, âm thanh giòn tai nghe phi thường vui vẻ. Hắn vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đáy mắt hiện rõ sự mờ mịt.

"Thiên, làm sao vậy, sao lại cười." - Giọng nói của hắn có chút khàn khàn, mắt cũng chưa mở hết bộ dạng phi thường khả ái. "Anh nhìn xem, cười chết em rồi. Em không dám nghĩ đến lão công của em để tóc kiểu này lại đẹp trai như vậy." - Cậu cười đến cả thân thể cũng run rẩy, vươn tay chụp lấy cái gương nhỏ trên bàn ném qua cho hắn.

"Em...." - Hắn vừa nhìn thấy bộ tóc đẹp trai của bản thân bị cậu chỉnh thành như vậy trong tâm có chút buồn cười nhưng gương mặt lại không như thế, hắn giả vờ tức giận mạnh tay ôm cậu lại. "Em xem, em biến lão công của em thành cái dạng gì rồi." - Hắn vừa nói, cái lưỡi ranh mãnh liếm nhẹ tai bạch ngọc của cậu.

"Phải phạt." - Hắn cắn mạnh lên lỗ tai của cậu, sau đó xoay người cậu lại mạnh mẽ hôn xuống bờ môi nhỏ nhắn hồng nhuận. Cậu bị hắn hôn đến mơ hồ, cũng không suy nghĩ được cậu đã làm cái gì để hắn phạt cậu.
"Ưm...Khải..." - Cậu đẩy hắn ra, dưỡng khí cũng sắp bị hắn hút cạn rồi.

"Em đã làm gì đâu?" - Cậu ủy khuất lên tiếng, giọng nói có hơi nhỏ nhưng vẫn đủ để hắn nghe thấy. "Còn nói không làm gì? Em rõ ràng là thừa nước đục thả câu, trong lúc anh ngủ lợi dụng cơ hội phá đi mái tóc đẹp trai của anh." - Cậu bị hắn nói đến đầu óc mụ mị. Rõ ràng là cậu tốt tính giúp hắn chỉnh tóc vậy mà hắn dám nói cậu thừa nước đục thả câu.

"Anh ở đó một mình tự luyến tiếp đi."
- Cậu đạp hắn một cái rồi đứng dậy, bóng lưng kiêu ngạo rời đi. Hắn ở phía sau nhếch nhếch khóe môi, hình như càng ngày cậu càng đáng yêu và cũng không xem hắn ra gì rồi. Để khi tiểu bảo bối ra đời hắn sẽ cho cậu biết thế nào là liệt giường.

Hắn tùy ý sau nghĩ một chút sau đó nở một nụ cười đắc thắng. Chậm rãi bước vào nhà vệ sinh, trong đầu hắn thầm nghĩ tiểu bảo bối phải nhanh nhanh ra đời một chút.

Phân cách.

Bọn họ đến hòn đảo này du lịch cũng đã hơn ba bốn ngày vậy mà chưa đi được bao nhiêu nơi. Hôm nay hắn quyết định phải đưa cậu đi khắp hòn đảo ngắm cảnh đẹp rồi sau đó trở về, hắn cũng không đi quá lâu được bởi vì công ty không thể bỏ phế.

"Chúng ta xuống đó đi, Khải." - Cậu kéo tay hắn đi đến bờ cát trắng muốt.
"Thật muốn xuống đó bơi." - Đáy mắt cậu hiện rõ ý say mê nhìn về phía bờ biển xanh biếc kia. Cậu từ nhỏ đã thích bơi lội vậy mà đến một nơi có biển đẹp như vậy lại không thể bơi được, thật khó chịu.

"Vậy bơi một chút chắc cũng không sau đâu nhỉ?" - Hắn mở miệng lời nói có phần hơi ái ngại miễn cưỡng. Cậu nghe thấy liền vui mừng ôm chầm lấy hắn, hắn thật sự rất hiểu ý cậu. "Chỉ ba mươi phút thôi." - Hắn thấy cậu vui vẻ trong tâm cũng vui vẻ theo.

"Không cần...không cần...em biết bơi."
- Cậu mực từ chối không ngừng tránh đi bàn tay to lớn của hắn. Hắn giật giật khóe môi, hắn biết rõ cậu biết bơi nhưng mà trong bụng cậu có tiểu bảo bối không thể không mặc phao an toàn. "Em không mặc vậy không cần đi bơi nữa." - Hắn vờ tức giận vức phao an toàn sang một bên rồi xoay người bước đi.

Cậu liền hoảng hốt chạy theo giữ tay hắn lại. "Mặc, em mặc là được." - Hắn mỉm cười, hắn chắc chắn mà dù thế nào cậu cũng phải đồng ý.

"Khải, thật tuyệt." - Cậu ngâm nữa người trong nước vươn tay vẫy vẫy hắn. Mực nước không quá sâu cũng tính là an toàn nhưng cậu lại nhìn ra hắn đang rất lo lắng. "Em bơi chậm một chút đi." - Hắn ở phía sau gọi lớn, mỗi lần thấy đập mạnh chân để tăng nhanh tốc độ là tim hắn như muốn rớt ra ngoài, thật sự quá nguy hiểm.

Cậu còn đang thoải mái bơi lội thì tự dưng cảm nhận được vòng eo như có thứ gì đó ôm lấy. Cậu hốt hoảng xoay người, thấy gương mặt u ám phóng đại của hắn, nói cậu không giật mình là nói dối. "Anh làm sao vậy? Hù chết em rồi." - Cậu bất mãn đập đập vào ngực hắn, hắn thật sự cũng quá biết cách hù người đi.

"Ba mươi phút rồi." - Hắn mở miệng nói khiến cậu choáng váng, hắn nãy giờ là đang đứng canh thời gian hay sao? "Một chút nữa...ưm.." - Cậu chưa nói hết môi đã bị hắn chiếm lấy. Môi mỏng của hắn chậm rãi ma sát lên môi cậu. "Ưm..." - Cậu muốn tránh né nhưng lại bị hắn mạnh mẽ ghì chặt gáy hôn xuống.

"Đủ...đủ...rồi." - Cậu đẩy hắn ra ngại ngùng bước lên bờ. Lúc trả lại phao bơi cậu còn nhìn thấy hai người bảo vệ nhìn mình cười ái muội trong lòng không khỏi thầm oán hắn.

"Thiên à, đủ ba tháng chưa vậy."

Hết Chương 41.

Hình như các cô bơ tui rồi, hụ hụ hụ cho tui tí sao đi mờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net