Chương 42.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 42: Tiểu bảo bối ra đời.

Cậu xoay người tức giận trừng trừng hắn, hắn liền biết điều ngậm miệng.
"Anh thật sự không biết xấu hổ."
- Hắn nghe xong không đáp lại chỉ cười cười nắm lấy tay cậu, cả hai chậm rãi trở về biệt thự.

Sáng hôm sau bọn họ lên máy trở về Trung Quốc. Vừa ra khỏi sân bay cậu liền thở dài một tiếng đầy thoải mái. "A...được trở về rồi." - Cậu vui vẻ mỉm cười, hắn thấy cậu vui như vậy cũng mỉm cười theo. "Vui vẻ như vậy." - Hắn nói một cậu không đầu không đuối rồi kéo cậu đi vào biệt thự. Quản gia biết hôm nay bọn họ trở về nên đã gọi mọi người chuẩn bị nghênh đón.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân hai người trở về rồi." - Mọi người đều cung kính cúi chào, cậu cũng gật đầu chào mọi người riêng hắn không đáp lại, biểu tình lạnh lùng. "Anh cũng chào họ một tiếng đi chứ." - Cậu đi theo phía sau lưng hắn mở miệng càm ràm, hắn thật sự không biết cái gì gọi là lịch sự hay sao?

"Thiên à, anh rất muốn tiểu bảo bối nhanh nhanh ra đời nga." - Hắn đột nhiên xoay người ôm lấy cậu, mở miệng nói một câu hoàn toàn không vào chủ đề. "Anh muốn nhìn thấy tiểu bảo bối hay muốn cái khác?" - Cậu vô biểu tình tùy ý đáp lại, nếu như cậu nhớ không lầm hắn đã nói câu này rất nhiều lần rồi.

"Anh muốn cả hai." - Hắn vừa dứt lời liền hôn lên môi cậu nụ hôn vô cùng dịu dàng. "Ừ, em cũng muốn tiểu bảo bối nhanh nhanh ra đời." - Cậu cũng cúi người hôn đáp trả lại hắn, rất nhanh nữa thôi bọn họ liền nhìn thấy tiểu tâm can rồi.

Phân cách.

Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, kể từ khi bọn họ trở về đã tròn năm tháng. Bụng của cậu cũng to lên không ít nhưng vẫn nhỏ hơn so với phụ nữ mang thai, có lẽ vì cậu là nam nên vậy. "Aiya, con trai bảo bối mau mau ra đời đi." - Hắn cúi người hôn lên bụng cậu, bọn họ đã đi siêu âm rồi và cũng biết được tiểu bảo bối là một tiểu soái ca.

"Anh lại mua cái gì rồi." - Cậu nhìn thấy hắn một thân tây trang mà trên tay cầm theo túi lớn túi nhỏ trong thật sự có chút kì dị. Nhưng cậu cũng quen rồi, từ khi biết giới tính của tiểu bảo bối mỗi ngày hắn đến công ty đều mua y phục cho trẻ em mang về nhà. Y phục của tiểu bảo bối cũng nhiều đến mức hơn cả y phục của cậu rồi.

"Có con liền quên em rồi." - Cậu giả vờ giận dỗi xoay người, hắn lập tức đuổi theo từ phía sau ôm chặt lấy cậu.
"Anh yêu em muốn chết luôn làm sao mà quên em được." - Hắn muốn bế cậu lên để dễ dàng hôn hơn nhưng lại sợ đụng phải tiểu bảo bối nên đành cúi thấp người. Cậu nghe mấy câu nói đường mật của hắn nhiều đến mức lười phản ứng.

"Yêu muốn chết luôn." - Hắn lập lại một lần nữa rồi lại cúi người hôn cậu. "Đủ rồi." - Cậu đẩy đẩy quả đầu lớn của hắn vui vẻ mở miệng. Mặt dù mấy lời hắn nói của chút buồn nôn nhưng từ nào cũng làm cậu hạnh phúc đến muốn phát ngất.

Phân cách.

Bụng cậu mỗi lúc một to hơn kéo theo hắn càng thêm lo lắng. Tuấn Huân nói cậu sắp sinh rồi nên thời gian này hắn phải luôn ở bên cạnh cậu một bước cũng không dám rời. Thời tiết cuối tháng mười một lạnh lẽo vô cùng vậy mà trong căn biệt thự của hắn và cậu lại vô cùng ấm áp.

Hắn một tay cầm hồ sơ một tay ôm cậu đang ngủ say trong lòng. Theo như hắn biến hai ngày nữa có lẽ cậu sẽ sinh đồng nghĩa với việc tiểu bảo bối của hắn sẽ ra đời. "Ah~~~" - Hắn còn đang say mê nhìn ngắm gương mặt ngủ say của cậu liền bị tiến rên rỉ đau đớn làm cho hoàn hồn.

"Khải...a...bụng đau quá..a.." - Cậu lớn tiếng la hét bàn tay siếc chặt cánh tay của hắn. "Tiểu Thiên, tiểu Thiên." - Hắn gấp gáp bế cậu chạy xuống lầu, quản gia nhìn thấy liền lập tức gọi sẽ cấp cứu đến. Thiếu phu nhân sắp sinh rồi, thiếu phu nhân của họ sắp sinh rồi. Hình như là sớm hơn hai ngày.

"Thiên đau lắm không sắp đến bệnh viện rồi em cố chịu một chút đi." - Hắn gấp đến độ tay chân run rẩy, hắn cũng đã lên mạng tìm hiểu mấy thông tin về việc mang thai rồi và cũng biết khi sinh sẽ rất đau, nhưng lại không nghĩ đến nó đau đến như vậy.

"Ah....." - Hắn ngồi phía ngoài phòng cấp cứu đôi mắt chung thủy dán vào cánh cửa khép chặt. Cậu ở trong chịu khổ đã hơn một tiếng rồi, hắn bên ngoài lo lắng muốn chết. "Lâu như vậy." - Hắn đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu bàn tay cũng siếc chặt thành nắm đấm. Quản gia đứng gần cửa cũng phi thường lo lắng.

"Oe...oe..oe..." - Đến khi bên trong vang lên tiếng khóc trẻ con tảng đá trong lòng hắn mới được lấy xuống.
"Thiếu phu nhân sinh xong rồi." - Quản gia cũng không giữ nổi bình tĩnh vui mừng hét lên lớn đến độ những người xung quanh đều phía ngoái đầu lại nhìn. "Tốt quá, tốt quá."
- Ông không ngại ngùng nói mấy thêm mấy câu, vừa xoay người lại muốn chia vui cùng hắn đã thấy hắn biến mất.

"Thiên mệt lắm không?" - Hắn chạy thật nhanh đến giường bệnh muốn ôm lấy cậu nhưng lại không dám sợ động vào người làm cậu bị đau.
"Ừm...." - Cậu nhỏ giọng đáp lại hắn, cậu không phủ nhận hiện tại cậu đang rất mệt cả cơ thể hoàn toàn không còn chút sức lực. "Anh đi xem tiểu bảo bối đi, em muốn nghĩ ngơi một chút."

Hắn không gật đầu cũng không lắc đầu chỉ chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, cậu cũng lười không mở miệng nhắm mắt dưỡng thân. Hắn hơi nâng khóe môi nhìn cậu đang ngủ say, ngày ba tháng mười bảo bối của họ ra đời.

"Sau này không cho em sinh nữa, một tiểu bảo bối là đủ rồi."

Hết Chương 42.

Á hí hí mấy cô biết gì hơm, ngày sinh của bảo bối cũng là ngày sinh của tui ý, tui cũng là nhân vật trong truyện đó nhe. Gato hơm??? 😁😁😁

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net