Chương 53.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 53: Trêu chọc.

Cậu hốt hoảng la lên một tiếng, bộ mặt tức giận không để ý đến lời nói mang tính chất trêu chọc của hắn nhưng mà hắn có chọc thật hay không không quan trọng, quan trọng là cậu đã thực sự tức giận. "Được rồi Thiên Thiên ngoan, anh xin lỗi." - Hắn cong khóe môi nhón người về phía trước hôn lên môi cậu.

"Không có hứng." - Cậu bĩu môi ôm bảo bối đang cười khúc khích đi lên phòng. Hắn hơi ngẩng người nhìn phần ăn chỉ vơi được phân nữa của cậu mi tâm nhíu lại, Thiên Tỉ của hắn càng ngày càng không xem hắn ra gì rồi. Môi mỏng khẽ mím lại hắn đè nén nụ cười muốn phát ra từ khuôn miệng quyến rũ.

"Thiếu gia ngài dùng bữa xong rồi sao?" - Cô ta nhìn thấy hắn đang bước lên cầu thang liền lên tiếng hỏi, tuy hắn đang ở bậc thang thấp hơn nhưng vẫn không thấp hơn so với cô ta. "Ừ."
- Hắn lạnh nhạt đáp lại một tiếng rồi tiếp tục cước bộ. "A...." - Cô ta không biết vô tình hay cố ý mà va nhẹ vào người hắn rồi loạn choạng muốn ngã, chỉ là phản ứng tự nhiên hắn đỡ lấy cô ta.

Tư thế có chút ái muội cả cơ thể nhỏ bé của cô ta đều nằm trong lòng ngực hắn. Hắn giật khóe miệng hít một hơi sâu cố gắng đè nén một cách tốt nhất cảm giác khó chịu trong lòng. Cô ta dùng nước hoa, rất nồng, khiến hắn khó chịu. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thiếu gia tôi thật sơ ý."

Hắn buông cô ta ra không đáp lời mà đi thẳng lên lầu. Còn cô ta, cô ta hít một hơi thật sâu áp chế trái tim đang đập rộn của mình, cô đến đây để trả thù cho chị gái, trả thù Dịch Dương Thiên Tỉ chứ không phải để vướn vào lưới tình của Vương Tuấn Khải.

Hắn vừa đẩy cửa phòng liền nhìn thấy gương mặt u ám của cậu còn tiểu bảo bối thì đang vui vẻ nằm một bên chơi đồ chơi, hắn hơi nhếch khóe môi, để cậu ghen một chút cũng tốt. "Anh lúc nãy nói gì với cô ta?" - Cậu nhìn thấy hắn vào liền có chút mong chờ, đợi hắn giải thích chuyện lúc nãy nhưng thật không ngờ hắn rất bình tĩnh xem như chưa có chuyện gì với cô ta cả.

"Hửm?" - Hắn thật sự giả vờ như không biết gì ôn nhu ôm cậu vào lòng ngực. "Lúc nãy anh với cô ta nói cái gì?" - Cậu hơi cựa quậy xoay người đối diện với hắn nhưng lại bị hắn kéo lại tiếp tục ôm vào lòng ngực. "Không có nói gì hết." - Hắn mở miệng nói một câu lại cúi người hôn lên đỉnh đầu cậu một cái, vì đang ngồi trong người hắn cũng thấp hơn hắn nên cậu không thể quan sát được bộ mặt vui vẻ kia.

"Em rõ ràng nhìn thấy mà, Khải..."
- Cậu ủy khuất mở miệng giọng nói cùng lòng ngực đè nén một cảm xúc ghen tức khó chịu, thấy hắn cùng người khác thân mật cậu thật sự nhịn không được mà nổi giận. "Bảo bối của cha thật đáng yêu...." - Hắn ngó lơ lời nói của cậu, tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mập mạp của Thiên Tuấn hôn xuống.

"Khải....anh....." - Hắn hơi giật mình giọng nói của cậu có một chút khác lạ giống như đang....khóc. "Thiên, đừng khóc anh xin lỗi, Thiên đừng khóc anh không có nói gì với cô ta hết."
- Cậu chui mặt vào lòng ngực hắn khóc lớn, hắn hoảng hốt không biết dỗ như thế nào. Hắn chỉ đùa một chút thật không ngờ cậu lại khóc luôn.

"Thiên...Thiên..." - Hắn ôm lấy cậu không ngừng bảo cậu đừng khóc. Thiên Tuấn một bên ngơ ngác môi nhỏ hết mím lại mếu, cha lại làm gì để baba khóc rồi. "Đáng ghét không cho tiếp cận cô ta nữa, không cho." - Cậu nức nở lên tiếng mặt nhỏ càng vùi sâu vào lòng ngực rắn chắt của hắn. "Được được nghe em." - Hắn thấy cậu khóc trong lòng liền thắc lại đành đáp ứng yêu cầu của cậu.

"Được...." - Cậu từ ngực hắn chui ra ngoài, đôi mắt xinh đẹp do khóc nên hơi sưng nhưng vẫn rất lung linh xinh đẹp. Hắn bị thu hút hơi ngẩng người hôn lên khóe mắt cậu.

'Cốc...cốc...cốc' hắn còn muốn hôn sâu hơn nữa nhưng bị tiếng gõ cửa làm mất hứng, không vui lên tiếng đáp.
"Thiếu gia, Thiếu pha nhân thật xin lỗi đã làm phiền nhưng đã đến giờ tiểu thiếu gia phải uống sữa." - Cô ta cung kính nói đáy mắt hơi liếc qua vị trí của cậu trong lòng ghen tị, chẳng hiểu sao cô lại muốn ngồi ở vị trí của cậu, trong lòng ngực ấm áp kia.

Đến bây giờ cô vẫn còn nhớ cảm giác lúc nãy, cảm giác khi ngã vào ngực hắn. Cảm giấc thực ấm áp, khiến người ta mê luyến, khiến người ta không muốn rời. Đến cuối cùng cô cũng thấu được tại sao chị cô lại yêu hắn đến mức như vậy.

"Ừ, ra ngoài đi." - Cậu không giấu sự chán ghét của mình đối với cô ta mà cứ trực tiếp thể hiện. Lúc đầu cô ta cũng không quá chán ghét nhưng khi biết chuyện kia thì bắt đầu chán ghét cô ta, chán ghét cực độ. "Được rồi, mang Tuấn Tuấn đi uống sữa nào."
- Hắn đỡ cậu dậy sau đó ôm bảo bối ra ngoài, Thiên Tuấn an phận nằm trong lòng ngực hắn tay nhỏ chơi đùa mấy cúc áo sơ mi.

"Tuấn Tuấn bảo bối đừng nghịch."
- Cậu bị hắn ôm trong ngực một tay bị hắn nắm nên chỉ còn một tay bất quá không thể chọc bảo bối được nên có chút không vui. "Bộ mặt đó là gì, không muốn anh ôm em." - Cậu nghe hắn nói xong hơi ngẩng người, phản ứng nhỏ nhặt như vậy hắn cũng nhận ra sao?

"Không có ý gì." - Cậu ôm eo hắn hơi cọ cọ, điệu bộ làm nũng. Hắn biết cậu đang nịnh nọt nhưng vẫn vui vẻ nâng cao khóe môi, cậu càng ỷ lại vào mình càng khiến hắn thêm yêu thích.

Hết Chương 53.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net