Chương 56.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 56: Em Sợ Mất Anh.

Cậu cũng không để ý đến hắn nữa chỉ chăm chú ăn, thức ăn ở chỗ này thực sự rất ngon. "Ba...ba.." - Thiên Tuấn hình như cũng muốn ăn, bé đập đập vào ngực hắn. Nhanh chóng bỏ con tôm đang lột vở trên tay xuống hắn nhìn bảo bối. "Thiên Tuấn của cha muốn ăn sao? Được được đợi cha một chút." - Cậu ngẩng mặt nhìn hắn trò chuyện cùng con trai trong lòng liền vui vẻ.

"Khải, xé nhỏ một chút bảo bối vẫn chưa ăn được nhiều." - Hắn lơ đễnh gật đầu khuôn mặt vẫn dán chặt bảo bối. "A..a..." - Thiên Tuấn há miệng hắn liền nhân cơ hội cho con tôm đã được xé thật nhỏ vào miệng. Thiên Tuấn chỉ vừa mọc mấy cái răng nhỏ nhắn cơ hồ vẫn chưa nhai được.

"Nhìn xem, thật đáng yêu." - Hắn say mê nhìn khuôn mặt ăn đến hạnh phúc của bảo bối. Cậu cũng nhếch khóe môi, thật sự quá mức khả ái rồi.

"Anh cũng ăn một chút đi bảo bối đưa cho em." - Cậu dùng khăn giấy lau sạch tay rồi ôm bảo bối về phía mình, hắn nhìn con trai bị cậu ôm đi hơi hơi tiếc nuối nhưng cũng bắt đầu ăn phần.

"Được rồi, chúng ta đi thôi." - Hắn thanh toán xong rồi ôm lấy cậu rời đi.

Phân cách.

Sau khi đi ăn xong một bữa hắn láy xe trở cậu và bảo bối trở về biệt thự. Cánh cửa lớn vừa mở ra, mặc dù ngồi trong xe nhưng cậu vẫn nhìn thấy gương mặt hớn hở của cô ta trong lòng có chút không vui. "Khải, anh phải tránh xa cô ta ra một chút." - Hắn nghe cậu nói như vậy liền mím môi điệu bộ có chút kì lạ. Hắn không muốn đơn thuần đuổi cô ta đi hay giết chết cô ta, mà hắn muốn cho cô ta một bài học.

"Em yên tâm đi anh chỉ yêu một mình em thôi. Tình yêu của anh dành cho em không thể lung lay chỉ vì những ảnh hưởng nhỏ bé ở bên ngoài đâu."
- Cậu nghe hắn nói vậy trong lòng hạnh phúc muốn phát điên, hận không thể trực tiếp chạy đến ôm hắn, hôn hắn. Lời đường mật từ hắn cậu nghe không ít, nhưng lần này nó mang một thứ gì đó khác lạ lắm, giống như lời hứa hẹn, giộng như lời cầu khuẩn.

"Thiên, anh yêu em, thật sự rất yêu em." - Hắn nỉ non nói thêm một câu nữa rồi ôm lấy cậu mạnh mẽ hôn xuống. Bảo bối của hắn, Thiên Tỉ của hắn chắt phải chịu thiệt một thời gian rồi. "Thiên nếu như anh làm cái gì có lỗi em có ghét anh không?" - Hắn đột ngột hỏi một câu khiến cậu có chút không kịp tiếp thu.

"Nếu anh dám làm gì có lỗi hay dám yêu người khác, em nhất định sẽ phát nát Vương Gia của anh." - Hắn nghe xong liền cười lớn thành tiếng, hắn hình như hơi xem thường Thiên Tỉ của hắn rồi. Tưởng tượng đến những ngày sắp tới hắn không khỏi cười khổ, Vương Gia sắp không xong rồi.

"Yêu em." - Hắn hôn nhẹ lên môi cậu rồi cả hai cùng bế bảo bối đang ngủ say vào nhà. Bọn họ về không quá muộn nên người làm vẫn còn thức rất nhiều và cô ta cũng không ngoại lệ.

"Thiếu gia, thiếu phu nhân hai người quay lại rồi." - Cô ta dừng công việc quay sang chào hỏi cậu và hắn. Cậu đối với vẻ hớn hở của cô ta cũng không còn để vào mắt như lúc trước nữa, nụ cười giả tạo kia cậu không thích chút nào. "Thiếu gia..." - Hắn nghe cô ta gọi mình hơi ngẩng mặt khỏi bảo bối ngước mắt nhìn cô ta.

"Tôi...à tôi định hỏi anh ắn tối rồi hay chưa?" - Cô ta hơi ngập ngừng rất lâu mới nói xong một câu, cậu nghe xong nhíu mi thật chặt, ở đây có hai người cậu và hắn tại sao cô ta chỉ hỏi mình hắn. "Anh ấy ăn rồi hay chưa là chuyện của anh ấy, cô có tư cách quan tâm sao?" - Cậu đương nhiên tức giận cũng không ngại ngùng lớn tiếng nói lại.

Hắn hơi nâng khóe môi và những người hầu xung quanh đó cũng vậy. Cảm tình của cô ta đối với mọi người càng ngày càng tụt dốc, điệu bộ cố làm thân mật với thiếu gia hay tiếp cận với thiếu gia đã làm họ chán ghét cô ta, chẳng biết từ bao giờ trong đầu tất cả những người làm của Vương Gia đều hình thành một câu nói 'Chỉ có một mình Thiên Tỉ mới xứng đáng làm Vương Thiếu Phu Nhân của Vương Gia'

"Cô đừng quan tâm quá mức vào việc của người khác và cô cũng nên nhớ, Tuấn Khải anh ấy là chồng tôi." - Bỏ lại một câu nói như vậy cậu nắm tay hắn hướng lên phòng. Thiên Tuấn thì được giao lại cho bảo mẫu mang đến phòng trẻ em.

"Thiên à em thật chanh chua đó." - Hắn ngọt ngào trêu chọc cậu, môi mỏng ở vành tay nhỏ nhắn của cậu khẽ liếm. "Anh hứa với em tránh xa cô ta ra một chút." - Cậu xoay người vòng tay ôm lấy eo hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lòng ngực rắn rỏi. Thật ra thứ cậu sợ nhất trên đời chính là mất hắn.

"Em rất sợ mất anh, Khải." - Cậu ở lòng ngực hắn nỉ non nói. Cậu yêu hắn, thật sự rất yêu hắn. Cậu cũng sợ, sợ một ngày hắn.... Lắc đầu bỏ đi suy nghĩ điên rồ kia cậu nâng người chủ động hôn lên môi hắn. Vương Tuấn Khải tất nhiên nhận được sự chủ động của cậu cũng đâu ngu ngốc bỏ lỡ.

Bàn tay ghì chặt gáy cậu, ở môi hôn mạnh xuống nụ hôn cuồng nhiệt. Môi lưỡi dây dưa, triền miên không dứt. Căn phòng cũng bị nụ hôn nóng bóng đốt nóng. Cậu khiễng chân mạnh mẽ đáp lại hắn. Đến khi dưỡng khí không còn nữa cả hai mới luyến tiếc buông ra, thật sự không muốn kết thúc nụ hôn này một chút nào cả.

"Thiên đừng nghĩ lung tung biết không. Nữa cuộc đời của Vương Tuấn Khải đều chỉ trao cho một mình Dịch Dương Thiên Tỉ."

Hết Chương 56.

Truyện sắp hết rồi mà lại bị tụt view, sao cũng tụt luôn buồn ghê. T~T
Sắp hết thật rồi mà, mấy cô cho tui ít sao đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net