Chương 58.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 58: Hứa.

Hạ Vỹ nghe hắn nói xong không những không tức giận mà còn cười ha hả, Vương Tuấn Khải rửa tay gác kiếm câu này hắn chưa từng nghe qua.
"Hôm trước rõ ràng còn thấy cậu cho người bắt cô gái kia vậy mà nói rửa tay gác kiếm. Còn nữa Vương Đại hoạt động mạnh mẽ như vậy còn không nhờ hắc đạo mà có được sao?"

Hắn không nhìn cũng không đáp lại chỉ nâng nhẹ khóe môi, mọi thứ về hắn Hạ Vỹ đều nắm rõ trong lòng bàn tay, mà muốn đấu với Vương Tuấn Khải cũng chỉ có mình Hạ Vỹ. "Được rồi xem như tôi thua cậu." - Hắn đầu hàng trước, cơ bản tiếp tục hắn cũng không thắng được anh.

"Được rồi vào vấn đề chính, cho mượn người đương nhiên là được nhưng cậu mượn làm gì?" - Xong một vòng lẩn quẩn vô nghĩa cuối cùng bọn họ cũng vào chủ đề chính. "Bảo vệ Thiên Tỉ." - Hắn chắc nịch nói một câu cũng không quan tâm đên khuôn mặt méo mó của Hạ Vỹ đối diện.

"Người của tôi chỉ để đi giết người cậu lại dùng họ để bảo vệ, cậu bị ngốc à."
- Hắn bình thản cười không đáp lại càng thêm khiến Hạ Vỹ sôi máu. Người của anh đều dùng mấy năm để đào tạo, không thể để tên này mang đi làm chuyện vô nghĩa.

"Có cho mượn hay không?" - Hắn lập lại câu hỏi, Hạ Vỹ đương nhiên lắc đầu từ chối. "Khoang...cậu bảo vệ ai?"
- Thấy hắn muốn đứng dậy rời đi anh liền gọi lại, bản tính này thật khiến người ta tức chết mà. "Tôi đã nói rồi, bảo vệ Thiên Tỉ." - Mi tâm hắn nhíu lại thành chữ xuyên, rõ ràng lúc nãy vừa nói xong bây giờ lại hỏi lại, đầu óc của anh chắc chắn có vấn đề.

"Hừ...cho mượn là được đừng làm bộ mặt đó chứ." - Hạ Vỹ cười cười đi đến đập đập vào vai hắn, Vương Tuấn Khải không tránh chỉ thẳng tay đánh lại anh một cái. "Tôi là ân nhân của cậu." - Anh bị ăn đau tức giận hét lên một tiếng, bạo lực bạo lực tên này toàn cư xử bạo lực.

"Tôi không ép cậu." - Hắn dưng dửng nhìn anh đang ôm bụng trên môi hiện rõ ý cười, vị trí ảnh đế đáng lí nên dành cho anh ta, rõ ràng lúc nãy hắn không có đánh mạnh vậy mà diễn sâu đến mức độ đó. "Cậu...." - Hạ Vỹ thật sự bị khuôn mặt thản nhiên của hắn chọc cho sắp phát điên.

"Khải...." - Vốn còn muốn trêu đùa anh thêm một chút nhưng từ bên ngoài đã vang lên tiếng gọi ngọt ngào của cậu khiến hắn lập tức dời chủ đích. "Tỉnh dậy rồi." - Hai bước thành một bước hắn nhanh nhất có thể đi đến chỗ cậu.
"Anh đi đâu vậy, tỉnh dậy đã không thấy anh rồi." - Cậu vui vẻ dựa vào lòng ngực hắn, chỉ cần nhìn thấy hắn tâm trạng có đang tồi tệ đến mức nào cũng trở nên vui vẻ.

"Gặp một tên đần thôi." - Hắn giống như không muốn đề cập đến vấn đề này trả lời qua loa, sau đó đột nhiên cúi đầu mạnh mẽ hôn lên môi cậu.
"Yêu em." - Có lẽ là thói quen rồi, sau mỗi lần hôn hắn đều nói như vậy cả.

"Đừng có làm vậy trước mặt người khác." - Hạ Vỹ đứng ở phía sau nhìn bọn họ diễn trò ân ái mà trong lòng khó chịu, tự dưng chơi trò hôn nhau trước mặt anh. "Nếu muốn thì về tìm Tuấn Huân đấy đừng có diện bộ mặt khó coi đó." - Hắn xoay người đáp lại hắn một câu, khuôn mặt vẫn đầy ý thản nhiên như cũ.

"Cắn chết cậu." - Vỹ tức giận nói một câu chỉ chút nữa là lao vào đánh hắn.
"Về được rồi." - Sau khi nhờ vả xong hắn lập tức đuổi người, thật sự khiến người ta muốn đánh mà lại không đánh được. "Tạm biệt cậu, tôi cóc cần ở lại." - Hạ Vỹ vẫy vẫy tay tiêu soái rời đi, hắn không nhìn tới đôi mắt thủy chung nhìn cậu trai đang tò mò kia.

"Khải, ai vậy?" - Cậu nâng mặt hỏi hắn, đôi mắt long lanh khiến người ta mê luyến không thôi. "Bạn của anh Hạ Vỹ." - Sau khi nói xong hắn còn nâng cao khóe môi cười nhẹ, người tên Hạ Vỹ kia có lẽ rất thân thiết với hắn, cậu nghĩ vậy bởi vì cậu chưa thấy hắn chưa từng nhắc đến ai mà lại cười vui vẻ đến vậy.

"Ừm." - Cậu nhỏ giọng đáp lại, cả cơ thể như vô lực tựa sát vào hắn. Đối với sự ỷ lại của cậu gần đây hắn không những không chán ghét mà còn rất thích thú. "Chúng ta đi xem xem bảo bối tỉnh dậy chưa." - Hắn một tay ôm lấy cậu bước vế phía trước, thân thể nhỏ bé của cậu gần như không chuyển động chỉ dựa dẫm vào hắn.

"Tuấn Tuấn." - Cửa phòng trẻ em vừa mở cậu đã chạy khỏi vòng tay hắn đi đến chỗ bảo bối. Hắn mỉm cười khóe môi nâng lên thành một đường cong đẹp mắt, Thiên Tỉ của hắn rất rất trẻ con và cũng rất rất khả ái.

"Khải, bảo bối gọi anh nè." - Cậu cầm tay bảo bối vẫy vẫy hắn, môi cười đến thật tươi hai đồng điếu bên khóe môi cũng lộ ra hết, đẹp đến mức có chút câu dẫn. Cô ta đứng một bên lại nhìn thấy nụ cười kia rất chói mắt, nó khiến cô ghen ghét và cũng khiến cô cảm thấy tự ti.

"Ừm." - Hắn ngồi xuống ôm lấy Thiên Tuấn vào lòng, thật sự chỉ cần bên cạnh cậu và bảo bối hắn sẽ cảm thấy rất hạnh phúc. "Cô khuấy cháo cho bảo bối đi." - Cậu chán nghán mở miệng nói chuyện với cô ta, dù cậu có dùng giọng điệu nói chuyện với cô ta, cô ta vẫn giữ bộ mặt thản nhiên thùy mị đó, nó khiến cậu tức đến muốn sôi máu.

"Bảo bối ngoan đi, chỉ mấy hôm nữa là em không gặp nữa rồi." - Hắn ôm lấy eo nhỏ nhắn, an ủi cậu trai đang tức giận. "Anh làm gì người ta?" - Cậu nâng mắt nhìn hắn, nơi khóe mắt tồn tại một chút nghi ngờ. Quá khứ của Vương Tuấn Khải cậu biết rõ, cậu không muốn hắn tiếp tục dính vào những thứ kia.

"Một lần cuối cùng." - Hắn chắt nịch đáp lại, ánh mắt hướng cậu chờ đợi sự đồng ý. Hắn đã hứa với cậu sẽ không tiếp tục làm những việc kia nữa nhưng lần này là do hắn bị ép trước nên hắn mới phải làm vậy.

"Khải, lần này là lần cuối, hứa với em."

Hết Chương 58.

☺☺☺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net