Chương 59.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 59: Bảo Vệ.

Hắn mỉm cười vui vẻ chỉ có cậu là thông cảm được cho hắn. Thấy cô ta quay trở lại trên mặt cậu dần hiện ra sự không vui, đến cậu cũng không tưởng tượng nổi cậu chán ghét cô ta đến mức nào. "Ra ngoài đi." - Hắn thấy khuôn mặt không vui vẻ của cậu trong lòng cũng không vui, nhanh chóng đuổi cô ta ra ngoài.

"Vâng thiếu gia, tôi xin phép." - Cô ta mím môi không cam tâm đi ra ngoài. Vương Tuấn Khải mấy ngày trước đối với cô không phải như vậy, rõ ràng Thiên Tỉ đã nói gì đó với hắn.

Phân cách.

"Lãnh Lãnh, cậu ra ngoài mua thêm sữa bột cho tiểu thiếu gia đi." - Người bảo mẫu sau khi pha sữa xong phát hiện sữa sắp hết liền quay sang gọi cô ta, lơ đễnh gật đầu đáp lại cô ta nhanh chóng đi ra ngoài.

"A...các người là ai?" - Cô ta bất ngờ bị dồn vào một còn hẻm nhỏ khuôn mặt xinh đẹp hiện lên chút sợ hãi. Hiện tại Cầu không có ở đây nghĩa là không có ai bảo vệ cô ta cả. "Một chút cô sẽ biết." - Hạ Vỹ nhếch khóe môi ra lệnh cho những vệ sĩ đứng phía sau, năm người đàn ông nhanh chóng đi đến khống chế cô ta.

"Không thả ra, thả ra...Cầu, Cầu mau cứu em." -Cô ta bất ngờ hét lớn, khiến Hạ Vỹ không vui nhíu mi, phụ nữ thật phiền phức một chút lại la lên, anh vẫn cảm thấy Huân Huân của anh tốt hơn.

"Ồn." - Anh lên tiếng mấy tên vệ sĩ liền hiểu ý đánh ngất cô ta, thân thể cô ta gần như ngã quỵ xuống không được ai đỡ lên. "Mang cô ta về." - Dứt lời liền lên xe rời đi, để lại cô ta cho đám người đó xử lí.

"Xong rồi đó, chuyện còn lại cậu tự lo đi tôi không muốn Huân Huân giận tôi." - Hạ Vỹ cầm điện thoại trên tay ánh mắt lơ đễnh nhìn ngoài cửa xe. Cả một ngày rồi anh không được gặp Tuấn Huân, anh rất muốn biết Huân Huân có nhớ anh không.

"Cảm ơn." - Hạ Vỹ hơi xửng xốt, Vương Tuấn Khải nói cảm ơn với anh thật sự là trời sập rồi. "Cậu thật sự muốn kết thúc mấy việc kia." - Lời nói giữ trong lòng bấy lâu cuối cùng anh cũng nói ra. Anh và hắn từng cùng nhau sát cánh nơi hắc đạo, vị trí và mức độ ảnh hưởng của hai người thực sự rất lớn.

Đồng nghĩa với việc bọn họ đã tốn bao nhiêu công sức, vậy mà hôm nay hắn nói nghỉ liền nghỉ thật sự anh không tin được. "Ừ, nếu không Thiên Tỉ sẽ không vui." - Hắn ở đầu dây bên kia chắt nịch đáp lại một câu, hiện đại Vương Đại đã rất hùng mạnh rồi nếu không liên quan đến hắc đạo cũng chẳng thiệt hại gì cả. Thiên Tỉ muốn hắn dừng hắn liền dừng.

"Sợ vợ." - Hạ Vỹ nói một câu phá vỡ bầu không khí hơi gượng gào giữa hai người. Anh và hắn chưa từng cùng nhau nói chuyện nghiêm túc như vậy.

"Kệ tôi." - Dứt lời hắn liền cúp điện thoại, Hạ Vỹ nhìn màn hình tối đen trên miệng nở một nụ cười. Dù hắn quyết định như thế nào anh vẫn sẽ luôn ủng hộ, bởi vì hắn và anh là bạn thân, là tri kỷ.

Phía hắn cũng khác gì anh, ánh mắt dán vào màn hình điện thoại trên môi nở nụ cười vui vẻ. Hắn hơi chuyển tầm mắt liền nhìn thấy cậu ôm bảo bối ngủ, trong lòng càng thêm vui vẻ.
Chỉ cần Thiên Tỉ và Thiên Tuấn vui vẻ hắn nguyện ý làm tất cả.

"Khải...Khải..." - Đột nhiên mi tâm cậu nhíu chặt, tay nhỏ nhắn huơ loạn, hắn nhìn mà đau lòng, Thiên Tỉ của hắn lại gặp ác mộng. Tầng suất cậu mơ thấy ác mộng càng lúc càng tăng, nhưng hắn hỏi cậu mơ thấy gì cậu đều lắc đầu không đáp lại. Thi thoảng nói thêm một câu 'Em biết anh sẽ không bỏ rơi em'

"Canh chừng thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia cần thận, không để bất kỳ ai đến gần họ rõ chưa." - Hắn vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy năm người ba nam hai nữ kính cẩn đứng bên ngoài. Bọn họ nghe hắn nói xong liền đáp lại, giọng nói của tất cả đều lạnh lùng gần như không có cảm xúc.

"Dùng mạng để bảo vệ họ, nếu họ có chuyện gì tất cả các người đều sẽ mất mạng." - Hắn cẩn thận nhắc lại một câu, lời nói lãnh khốc vô tình. Nhưng bọn họ lại không chút sợ hãi mạnh mẽ gật đầu. Ngay từ đầu nhiệm vụ của họ chính là bảo vệ chủ nhân, dù chết vẫn phải bảo vệ chủ nhân của mình thật tốt.

"Vương Thiếu, Hạ Thiếu nhờ tôi nói với ngài, tối hôm nay đám người kia sẽ hành động." - Một người trong đám năm người bước lên trước một bước hướng hắn nói. Hắn gật đầu khóe môi nâng lên, hắn thật muốn thử thực lực của họ. "Tối nay các người phải bảo vệ em ấy thật tốt, còn nữa đừng để em ấy phát hiện." - Hắn nói rồi liền quay lưng rời đi.

Những người bọn họ nhìn bóng lưng hằn mà trong lòng ngũ vị tạp trần. Người này là người cùng thiếu chủ của bọn bọ kề vai sát cánh nơi hắc đạo, nhưng hôm nay khi nghe thiếu chủ nói hắn muốn rửa tay gác kiếm liền không khỏi cảm thấy hoảng hốt. Thiếu chủ của họ rất cường đại nhưng   Vương thiếu còn cường đại hơn gấp vạn lần.

"Thực thi nhiệm vụ." - Người lúc nãy nói chuyện với hắn hướng bốn người còn lại nói một câu. Bọn họ nhanh chóng di chuyển đến chỗ ẩn nấp không để người được yêu cầu bảo vệ phát hiện.

"Khải chúng bắt đầu hành động rồi."

Hết Chương 59.

Ahuyhuy tôi cảm thấy cắt ngay chỗ này có chút không tốt nhưng mà hết cách dồi. Thiệt ra tui chưa viết về hắc đạo bao giờ nên chương sau có chút không hay mấy cô thông cảm nga, tui thông báo trước để các cô khỏi thất vọng 😀😀☺☺

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net