Chương 28 : Không gian cách không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28

Tác giả : Tùy Tiện

Trước đó.

Bởi vì không thể đả thương được hai con tang thi điều khiển, đám người Cố Bắc Thần không còn cách nào đánh phải gắng gượng tiếp tục đánh tang thi. Nhưng thực sự dị năng của bọn họ đã sắp đến cực hạn, nếu tiếp tục như vầy, chẳng những bọn họ bỏ mạng mà căn cứ cũng sẽ toàn quân diệt. Mặc dù trong lúc đó Thẩm Lăng đã không ít lần ngăn chặn tang thi tiến lên để mọi người hấp thu tinh hạch, nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển.

Mắt thấy liên tiếp có người ngã xuống, hai mắt Thẩm Lăng rực lên ánh sáng đỏ chói mắt. Cố Bắc Thần có nói, nếu cậu có thể tạo ra một không gian để giam chúng lại sẽ giải quyết được. Dị năng của cậu hiện tại có hai kỹ năng, đầu tiên là để chứa vật tư, cái còn lại chính là dịch chuyển không gian mà lần trước cậu đã cứu đám Cố Bắc Thần. Cậu không biết liệu cậu có hiểu đúng ý của Cố Bắc Thần hay không, nhưng nếu cậu tạo ra được một không gian, một không gian hoàn toàn thuộc về cậu, trong không gian đó bất kỳ vật thể nào cũng nằm trong sự kiểm soát của cậu, kể cả dị năng.

Nhưng làm thế nào để tạo đây?!

Cậu chợt nghĩ đến không gian trong đầu mình, Bắc Thần nói đúng, nó... từ đâu mà có. Từ lúc cậu bắt đầu có ý thức, dường như nó đã tồn tại trong đầu cậu, vậy cậu tạo nó ra như thế nào và... liệu cậu có thể tạo ra một cái khác hay không?

Thẩm Lăng như rơi vào thế giới của mình, vô số câu hỏi cứ xoay quanh đầu cậu, mà Cố Bắc Thần đứng bên cạnh vẫn không ngừng dùng lôi điện đánh lùi tang thi. Trán anh đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi, nhưng động tác trên tay vẫn không hề dừng lại.

Có vẻ nhìn thấy bọn họ không dễ xử lý, con tang thi nam tức giận gào lên một tiếng, theo đó, đám tang thi cũng đột ngột tăng nhanh tốc độ, áp lực dồn lên đội ngũ tăng thêm không ít. Lúc này, có người đã không chịu nổi phun ra một ngụm máu, sau đó ngã xuống đất. Cũng không đợi bọn họ kịp phản ứng, tang thi như lũ lụt tràn vào đã kéo lấy người nọ, chưa đầy một phút mùi huyết tinh nồng nặc đã tràn ra, sắc mặt ai nấy đều nặng thêm một phần.

Hạ Đồng phất tay, vô số mảnh kim loại bay về phía đàn tang thi cắt đứt tay chúng nó, mà thi thể của đồng đội khi nãy cũng theo đó rơi xuống đất. Dị năng của cô chỉ mới cấp 1 đỉnh phong, lực tấn công không quá mạnh, với tang thi sơ cấp còn có thể một chiêu cắt mất đầu, nhưng tang thi cấp 1 thì phải qua vài chiêu mới giết được, huống chi ở đây có vô số tang thi cấp 1, thậm chí là tang thi cấp 2.

Cố Bắc Thần gần như đang một mình diệt tang thi ở một phía, mặc dù đã cố gắng giảm bớt áp lực cho đội ngũ nhưng thật sự anh không phải là thần, ngay cả anh cũng sắp đến giới hạn chịu đựng. Cố Bằng Thần dời tầm mắt sang phía Thẩm Lăng đang đứng ngây người một chỗ, ánh mắt càng thêm ngoan độc.

Đúng vào lúc mọi người đang căng chặt dây thần kinh thì đột nhiên xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường, ngay cả tiếng gió cũng không nghe thấy, giống như rơi vào một thế giới không âm thanh.

"Đây... đây là chuyện gì vậy?"

Một người trong đội ngũ ngơ ngác lên tiếng, đồng thời cũng là tiếng lòng của mọi người.

Lúc đang mơ màng, bọn họ chợt nhớ ra vẫn đang đánh tang thi, lập tức chuẩn bị tiếp tục ác chiến, có điều dị năng tuy đã gần cạn kiệt nhưng vẫn hừng hực trên bàn tay lại không hề xuất hiện, bọn họ cố gắng cách nào cũng không thể điều động dị năng.

"Dị năng của tôi đâu?"

"Tôi cũng vậy"

"...."

"Nhìn kìa, đàn tang thi không di chuyển nữa!"

Một tiếng kinh hô cắt ngang bàn tán của mọi người, đồng thời bọn họ cũng nhận ra tang thi vốn dĩ ào ào tiến công lúc này đứng im như pho tượng, chỉ một đao của người bình thường cũng có thể giết chết chúng.

Cố Bắc Thần cũng nhận ra dị dạng này, có điều khi anh nhìn sang nơi Thẩm Lăng đứng lại không thấy người đâu nữa. Cố Bắc Thần có chút hoảng hốt, nỗi bất an quen thuộc dần dần hiện ra, có điều chưa đầy một phút đã biến mất. Bởi vì anh nhận ra có điều không đúng. Nơi anh đứng vẫn là nơi khi nãy, nhưng mọi âm thanh vốn có lại không còn, giống như đang ở trong một...không gian!

Là Tiểu Lăng!

Hai con tang thi vốn dĩ đang tức giận vì đám người Cố Bắc Thần dây dưa không dứt, đột nhiên nhận ra năng lượng trong cơ thể biến mất, mà cảm ứng của bọn chúng với đàn tang thi cũng không còn. Hai con tang thi hoảng loạn nhìn xung quanh, thấy đám người Cố Bắc Thần vẫn đứng đó, lại thấy đàn tang thi đứng im đằng sau lập tức cho rằng bọn họ giở trò quỷ.

Con tang thi nam nhe răng gào một tiếng, dùng tốc độ vọt tới chỗ Cố Bắc Thần gần nhất, muốn xé xác anh cho hả giận. Cố Bắc Thần thấy nó lao lên, mặc dù không cảm nhận được dị năng trong cơ thể, nhưng nếu không phản ứng được thì 8 năm trong quân đội của anh coi như phế. Định bụng đợi nó tiến đến sẽ đánh trả, không ngờ tang thi đang vọt lên giống như đụng phải thứ gì đó, mặt của nó dần biến dạng sau đó bắn ngược ra phía sau. Con tang thi nữ hoảng hốt đỡ lấy tang thi nam, nhe răng về phía Cố Bắc Thần. Mặc dù nó không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng có vẻ tình thế không có lợi với chúng nó. Con tang thi nữ hừ hừ gì đó với tang thi nam, chúng đỡ lấy nhau lui về phía sau.

Cố Bắc Thần làm sao không nhận ra chúng đang định chạy trốn, có điều anh không hề ngăn cản. Quả nhiên, hai con tang thi lùi chưa được bao xa đã đụng phải một bức tường vô hình. Chúng hoảng loạn đứng tại chỗ, dùng hai cánh tay xanh xao chạm vào phía trước, quả nhiên chạm phải một mặt phẳng. Còn chưa để chúng kịp tự hỏi, con tang thi nam đã gào lên.

"Là... là chuyện gì vậy?"

Tiêu Tử Thiên hơi mở lớn mắt nhìn cảnh tượng trước mặt. Bởi vì dị năng cạn kiệt cho nên gương mặt của hắn đã trở nên trắng bệch, lúc này lại vì ngạc nhiên mà mở to mắt, trông có vẻ buồn cười. Nhưng lại không ai cười nhạo hắn, bởi vì bọn họ cũng đang trố mắt mà nhìn.

Bằng mắt thường có thể thấy, cơ thể con tang thi nam bị một thứ gì đó cắt ngang, chỉ trong chớp mắt đã chia làm đôi. Mặc dù tang thi chưa bị mất đầu vẫn có thể sống sót, nhưng cơ thể bị chia làm đôi như vậy muốn hồi phục cũng không phải ngày một ngày hai. Con tang thi nữ hoảng sợ ôm lấy nửa phần trên của tang thi nam, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía đám người Cố Bắc Thần, hiển nhiên nó nghĩ đây là do họ làm ra.

Tang thi nam cũng hoảng sợ không kém, nó điên cuồng vận dụng dị năng của mình, nhưng cơ thể trống rỗng giống như một con tang thi sơ cấp không có tí sức mạnh. Cứ như vậy nó nhìn cơ thể mình từng chút từng chút bị cắt ra, mặc dù không đau nhưng lại khiến nó sợ hãi tột cùng.

Tiếp theo đó, cứ mỗi năm giây cơ thể con tang thi nam lại bị chia ra thành nhiều đoạn, cho dù con tang thi nữ có cố gắng ôm chặt lấy đầu tang thi nam nhưng cơ thể nó vẫn bị cắt ra. Không ngoài dự đoán, đầu của nó cũng bị chẻ làm đôi, tinh hạch hình ngũ giác lạch cạch rơi xuống đất. Đến lúc chết nó vẫn không biết vì sao nó lại chết.

Con tang thi nữ thê lương gào lên một tiếng, nó ôm lấy tinh hạch của tang thi nam, tiếng kêu giống như đang khóc than.

"Tang thi... cũng có tình cảm sao?"

Một người đột nhiên thốt lên, nhưng lại không nhận được câu trả lời. Có điều không ai thương cảm cho nó, bởi vì nó mà rất nhiều người đã nằm xuống, kết cục như thế là nó xứng đáng nhận được.

Con tang thi nữ như lâm vào điên cuồng, ánh mắt đỏ rực nhìn về phía đám người Cố Bắc Thần, mang tư thế đồng quy vu tận nhào đến. Có điều đi được mấy bước hai mắt nó đã trợn to, cái đầu dữ tợn lộc cộc lăn xuống đất, trên bàn tay nó vẫn đang nắm chặt lấy miếng tinh hạch trong suốt xinh đẹp kia.

"Cứ như vậy là xong rồi?"

Tiêu Tử Thiên có chút ngây ngốc, chuyện này đến quá nhanh khiến hắn không kịp tiêu thụ. Không chỉ có hắn mà tất cả mọi người đều như vậy. Chỉ năm phút trước bọn họ còn nghĩ mình xong rồi, bây giờ mối nguy hiểm đe dọa toàn bộ căn cứ đã bị tiêu diệt, thậm chí còn chưa đầy ba phút.

"Bắc Thần, chuyện này là sao?"

Tiêu Tử Thiên quay đầu nhìn Cố Bắc Thần, thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh có lẽ đã biết chuyện gì đang xảy ra.

"Là dị năng của Tiểu Lăng."

Cố Bắc Thần nhàn nhạt nói, sâu trong ánh mắt là một tia sáng.

"Dị năng của Tiểu Lăng?"

Tiêu Tử Thiên kinh ngạc hỏi lại. Hắn cũng có nghe Cố Bắc Thần nói với Thẩm Lăng về việc tạo ra một không gian, nhưng ban đầu hắn không dám chắc Thẩm Lăng có thể làm được. Dị năng cần rất nhiều thời gian để lĩnh ngộ và cải tạo, khi bắt đầu có dị năng mọi người đều theo bản năng sử dụng, mà kỹ năng ban đầu là do chính cơ thể mỗi người tự lĩnh lĩnh ngộ. Ví dụ như các kỹ năng nguyên tố cơ bản đều là tạo ra năng lượng với hình dạng đơn giản, muốn tạo ra hình dạng mong muốn cần phải rèn luyện lực tinh thần đến một mức nhất định. Thẩm Lăng là người đầu tiên tạo ra dị năng có hình dạng xinh đẹp nhất mà hắn thấy, điều đó có nghĩa là lực tinh thần của cậu rất mạnh. Lực tinh thần giống như suy nghĩ, nhưng nó điều khiển năng lượng dị năng trong cơ thể, suy nghĩ chỉ cần nghĩ theo ý muốn nhưng lực tinh thần vừa phải nghĩ đến hình dạng mong muốn vừa phải điều chỉnh năng lượng phóng ra theo hình dạng đó, việc này rất mất sức, nhưng nếu có thể khống chế được lực tinh thần thuần thục, không chỉ làm màu được mà dị năng cũng mạnh mẽ hơn, thậm chí khi chiến đấu còn có lợi không ít.

Cho nên khi Cố Bắc Thần nói phải tạo không gian, hắn đã nghĩ rằng không thể hoặc sẽ mất rất rất nhiều thời gian. Nhưng Thẩm Lăng lại làm nó chỉ chưa đầy hai tiếng. Điều này có thể nói rằng lực tinh thần của cậu ấy rất mạnh, tự ngộ ra kỹ năng riêng không phải ai cũng có thể làm được.

"Nhưng sao không gian này vẫn chưa biến mất?"

Các đội viên cũng nghe được cuộc trò chuyện của họ, liền thắc mắc hỏi.

"Tôi cũng không biết." Cố Bắc Thần nhìn xung quanh, sau đó mệt mỏi ngồi xuống đất.

Liên tục dùng dị năng vài giờ liền đã khiến cơ thể anh vô cùng mệt mỏi, lúc nãy dùng dị năng giống như chỉ là theo bản năng, biết dừng lại sẽ mất mạng cho nên cứ như thế mà liên tục cử động. Hiện tại thể xác và tinh thần đều không còn cảm thấy nguy hiểm nữa cho nên những mệt mỏi và đau đớn mà cơ thể cố lờ đi khi chiến đấu đột ngột ập đến, cử động một chút cũng đã như cực hình. Không chỉ Cố Bắc Thần mà tất cả mọi người cũng như vậy, thấy anh ngồi xuống cũng lao nhao làm theo, thậm chí có cảm giác như vượt qua kiếp nạn, từ quỷ môn quan trở về.

"Mọi người hấp thu tinh hạch để lấy lại sức đi, lát nữa chúng ta còn phải quay về, tang thi dọc đường nhất định cũng không ít." Cố Bắc Thần nói, đồng thời cũng hấp thu tinh hạch mà Tiêu Tử Thiên đưa đến.

"Không biết ở căn cứ thế nào rồi? Chúng ta đi lâu như vậy, hy vọng bọn họ chống đỡ được." Hạ Đồng uống một hớp nước, thở hồng hộc nói.

Lần thi triều này đội ngũ của bọn họ đã chia ra để phối hợp với căn cứ, vốn dĩ trong mấy người bọn họ, không tính Cố Bắc Thần thì dị năng của Mã Trạch và Kỳ Ngạn Luân là mạnh nhất, Mã Trạch được phân phó ở lại căn cứ bảo vệ cổng sau, còn Kỳ Ngạn Luân thì hỗ trợ di tản mọi người và sắp xếp trật tự. Nghe có vẻ hơi phí nhân tài nhưng Kỳ Ngạn Luân rất giỏi mấy việc này, hơn nữa hắn rất ít khi ra tay, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó mà dị năng của hắn tăng cấp rất tốt. Việc này khiến cho Mã Trạch luôn xông pha chiến đấu và mọi người ghen tị đỏ mắt.

Qua một lúc lâu sau, mọi người hấp thu kha khá tinh hạch để lấy lại sức sau đó giết mấy tang thi trong không gian để kiếm thêm tinh hạch. Tiêu Tử Thiên vừa hấp thu vừa dùng dị năng chữa trị cho những đội viên bị thương nặng trước, sau đó nghỉ một lúc mới chữa trị cho những người còn lại.

"Tử Thiên, nhân số như thế nào?" Cố Bắc Thần phân chia tinh hạch theo dị năng của từng người, còn quân nhân và người đang hồi phục dị năng thì chia nước và thức ăn để họ lấy lại sức.

"Ban đầu có 107 người, 68 dị năng giả, trong đó có 14 quân nhân, còn lại là những người dùng súng và vũ khí. Sau trận chiến còn lại 53 người, 7 người bị thương nặng do cạn kiệt dị năng, người thường.... không một ai sống sót." Tiêu Tử Thiên nói xong có chút trầm mặc. 

Hiện tại dị năng đã xuất hiện và nhanh chóng trở thành sức mạnh tiêu diệt tang thi chủ chốt, không chỉ vậy, dị năng còn cường hóa thân thể và tăng cường ngũ quan, cho nên người thức tỉnh dị năng có cơ hội sống sót cao hơn người thường rất nhiều. Dị năng càng mạnh thì cơ thể càng nhanh nhẹn, tỉ lệ sống sót càng cao, thậm chí còn có khả năng miễn dịch với virus tang thi nhất định. Dị năng tiện lợi như thế, ai mà không mong mình cũng có? Ngay cả hắn lúc chưa thức tỉnh dị năng cũng rơi vào tuyệt vọng không biết bao nhiêu lần, cảm thấy bản thân vô dụng, nhỏ bé, yếu đuối, nhìn đồng đội sử dụng dị năng vừa hâm mộ lại vừa ghen tị. Nhưng cuộc sống chính là như vậy, không phải muốn là sẽ có, cũng sẽ không vì một ai khóc lóc hay van xin mà ưu ái.

Lúc mọi người nghe Tiêu Tử Thiên nói xong cũng không khỏi cảm thấy khó thở, bọn họ không biết nên cảm thấy may mắn vì bản thân có dị năng, hay nên đau khổ vì cuộc sống bất công.

Bọn họ nghỉ ngơi rất lâu, cho đến khi cơ thể đã hồi phục hơn nửa cũng không thấy không gian có gì biến hóa, thậm chí cũng không biết bên ngoài đang là ban đêm hay ban ngày, thời gian giống như dừng lại ở thời điểm bọn họ đi vào, có người còn thử gọi Thẩm Lăng nhưng không được đáp lại. Cố Bắc thần nhíu mày, có chút lo lắng, nhưng đây là không gian của Thẩm Lăng, bọn họ không thể tác động vào được, chỉ có thể chờ Thẩm Lăng đưa bọn họ ra ngoài.

Đến khi mọi người sắp chán chết, không gian mới hơi chút vặn vẹo, sau đó dưới tầm mắt của bọn họ vở thành nhiều mảnh, mà âm thanh chói tai cùng mùi hương gay mũi quen thuộc cũng quay trở lại.

"Tiểu Lăng!" Cố Bắc Thần vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Lăng ở cách bọn họ không xa ngã xuống, anh vội vã chạy đến đỡ lấy cậu.

"Em sao vậy? Bị thương ở đâu?" Cố Bắc Thần lo lắng hỏi.

"Không... không sao cả. Em chỉ là... chỉ là dùng hết dị năng. Em... không biết thu hồi không gian." Thẩm Lăng vô lực nói, sau đó đầy xấu hổ ngất xỉu.

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Mình sẽ quay lại viết bộ này hehe, dạo này có chỉnh lại cốt truyện một xíu nên có ý tưởng viết tiếp. Đã để mn đợi lâu, sorryyyyy


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net