Chương 29 : Chỉ Một Mình Em Ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29 : Chỉ một mình em ấy

Tác giả: Tùy Tiện

Lúc Thẩm Lăng tỉnh lại, cậu đang nằm trong căn phòng lúc trước của Thẩm Hy. So với không khí ấm áp như trước, hiện tại khắp khoang mũi đều nồng nặc mùi máu tươi, bên tai là tiếng nói chuyện ồn ào không dứt, tiếng vật nặng đập xuống đất và cả tiếng thứ gì đó bị kéo lê trên đất. Mặc dù âm thanh xung quanh không quá lớn, nhưng vào trong tai của Thẩm Lăng lại rất rõ ràng, cậu nhíu mày, mơ màng nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy ai cả.

"Tạm thời bên đó đã có Tử Thiên hỗ trợ chữa trị, thêm Phương tiểu thư và đội ngũ y tế chắc hẳn sẽ không quá nghiêm trọng." 

Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng nói chuyện, mà giọng nói cũng rất quen thuộc, là Cố Bắc Thần.

Cố Bắc Thần vừa bước vào phòng liền đối diện với tầm mắt của Thẩm Lăng, thấy sắc mặt cậu vẫn ổn liền ngồi xuống mép giường, xoa xoa đầu cậu.

"Có chỗ nào khó chịu không?"

Thẩm Hy đi phía sau Cố Bắc Thần cũng vội chạy vào, hết hỏi han Thẩm Lăng rồi lại xem chỗ này xem chỗ kia, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

"Em đau ở đâu nhất định phải nói với anh, anh thu thập được rất nhiều tinh hạch, lát nữa sẽ đưa cho em hấp thu. Em trai của anh đúng là quá giỏi, anh nghe nói em đã tiêu diệt được hai tang thi đứng đầu chỉ trong một chiêu. Hahahaha, đúng là dòng họ Thẩm không một ai tầm thường cả." Thẩm Hy vô cùng vui vẻ, còn ngẩng đầu lên trời cười to, nhân tiện nhìn Cố Bắc Thần đầy khiêu khích.

"Em không sao ạ, chỉ cạn kiệt dị năng thôi." Thẩm Lăng trả lời.

"Vậy là tốt, em đợi một lát, anh đến chỗ Sở Vân lấy tinh hạch cho em, lần này anh cố tình để dành vài viên tinh hạch cấp 2 cho em. Em cứ nghỉ ngơi đi, anh đi một lát về liền." Thẩm Hy xoa xoa đầu Thẩm Lăng.

"Cậu chăm sóc em ấy cho cẩn thận, coi chừng tôi." Thẩm Hy híp mắt nhìn Cố Bắc Thần, sau đó cảnh cáo.

Thẩm Lăng còn chưa kịp nói câu nào, Thẩm Hy đã biến mất khỏi cửa.

Cố Bắc Thần cũng không để ý hành động của Thẩm Hy, chỉ quan sát Thẩm Lăng một lượt.

"Đã tốt hơn chưa? Nếu em cần tinh hạch cứ nói với anh."

"Em không sao ạ, nằm lát nữa là được rồi."

Thật ra phần đầu của Thẩm Lăng rất đau, còn đau hơn rất nhiều so với lúc trước, nhưng thấy Thẩm Hy và Cố Bắc Thần lo lắng cho mình như vậy, cậu không muốn để bọn họ sốt ruột. Dù sao cũng đau lâu như vậy rồi, đau thêm tí nữa cũng không vấn đề gì.

"Thật sự không sao à?" Cố Bắc Thần nhìn chăm chăm Thẩm Lăng, như muốn nhìn thấu câu nói của cậu.

"Ừm." Thẩm Lăng hơi dời mắt, gật nhẹ đầu.

Dưới tầm mắt đầy áp lực của Cố Bắc Thần, Thẩm Lăng nghĩ nếu cậu là người bình thường nhất định hiện tại đã đổ đầy mồ hôi, cũng may cậu là tang thi, cho nên tình huống đó không xảy ra. Cuối cùng, Thẩm Lăng không chịu nổi cái nhìn đầy tra xét của Cố Bắc Thần nữa, vội vàng dời sang chuyện khác.

"Bên ngoài có chuyện gì vậy? Sao lại ồn ào thế?"

Cố Bắc Thần vẫn nhìn Thẩm Lăng, không vội trả lời câu hỏi của cậu, mãi cho đến khi Thẩm Lăng tưởng rằng anh sẽ không nói, Cố Bắc Thần mới lên tiếng.

"Căn cứ bị thiệt hại nghiêm trọng, mọi người đang tu sửa và sắp xếp lại."

"Nghiêm trọng lắm à?" Thẩm Lăng có chút ngây người.

"Ừm, cổng sau căn cứ bị đổ vỡ, nhiều người bị tang thi tấn công và biến đổi, người thân của bọn họ không chấp nhận việc cha mẹ, anh chị hay người quen của mình bị giết, cho nên cật lực phản đối. Hiện tại căn cứ vô cùng hỗn loạn, âm thanh ồn ào lại kéo đến không ít tang thi, cho nên có lẽ phải mất rất nhiều thời gian mới ổn định lại được." Cố Bắc Thần nói.

"Để em điều khiển tang thi, không cho chúng nó vào căn cứ." Thẩm Lăng vội ngồi dậy, nhưng cơn đau đầu đột ngột ập đến, cậu nhíu mày ôm lấy đầu.

"Không sao chứ?" 

Cố Bắc Thần biết Thẩm Lăng nhất định có chuyện giấu anh, nhưng cậu không chịu nói anh cũng không biết phải làm gì. Lúc nãy anh có hỏi Thẩm Hy, biết được đoạn thời gian trước Thẩm Lăng vì dùng dị năng mà rơi vào hôn mê, hắn phải dùng rất nhiều tinh hạch cậu mới tỉnh lại được, nhưng tình hình cụ thể Thẩm Hy còn chưa kịp hỏi thì đã xảy ra thi triều. Nhưng nhìn biểu hiện của Thẩm Lăng, Cố Bắc Thần mơ hồ có suy đoán.

Tinh hạch là một thứ vô cùng quan trọng đối với tang thi, giống như trái tim của con người, mất đi tinh hạch tang thi sẽ chết, cho nên bọn họ đã lợi dụng điểm này để đánh bại tang thi. Ban đầu bọn họ nghĩ đầu là điểm yếu của chúng, nhưng thật ra thứ khiến bọn chúng 'chết' một lần nữa chính là tinh hạch. Cắt đầu tang thi đồng nghĩa với việc cắt đi sự liên hệ giữa tinh hạch trong đầu chúng với cơ thể. Sau khi biết đến sự tồn tại của tinh hạch, bọn họ mới nhận ra thứ quyết định việc sống chết của tang thi chính là tinh hạch.

Thẩm Lăng vẫn hay ôm lấy đầu mình, lúc chiến đấu với tang thi cấp 3 ở nhà xưởng, anh đã chú ý đến hành động của Thẩm Lăng, lúc tang thi nọ dùng dị năng, Thẩm Lăng đã ôm chặt lấy đầu mình. Khi nãy cũng vậy, mặc dù chỉ hơi chạm vào đầu, nhưng anh gần như đã đoán được tinh hạch trong đầu Thẩm Lăng có lẽ bị tổn hại. Anh không dám khẳng định cũng không thể khẳng định, bởi vì kết quả của việc này là thứ anh không bao giờ chấp nhận. Tinh hạch bị tổn thương có nghĩa là gì, là bất cứ lúc nào Thẩm Lăng cũng có thể rơi vào nguy hiểm, một khi tinh hạch bị tổn hại nghiêm trọng, lúc đó.... Anh không dám nghĩ tiếp.

Cho nên Cố Bắc Thần chỉ mong suy đoán của mình là sai.

Nhưng mọi thứ tưởng chừng như mơ hồ lại càng ngày càng rõ ràng. Tang thi sẽ không chết nếu không bị cắt đầu hoặc hủy hoại toàn bộ cơ thể, chúng không biết đau cũng không biết mệt, tang thi cấp cao có thể hồi phục lại vết thương, càng mạnh thì khả năng hồi phục càng nhanh. Nhưng trên người Thẩm Lăng không có vết thương nào cả...

"Không sao đâu, chỉ hơi choáng váng à." Thẩm Lăng đợi cơn đau dịu hơn một chút mới mỉm cười nói với Cố Bắc Thần.

"Em ngồi đây đợi Thẩm Hy mang tinh hạch về đã, đừng làm gì hết." Cố Bắc Thần không cho Thẩm Lăng từ chối, đỡ cậu nằm xuống.

Nhưng Thẩm Lăng nằm hoài có chút chán, năn nỉ một hồi Cố Bắc Thần mới cho cậu ngồi dậy, dựa lưng vào gối.

"Bắc Thần, những người khác có bị thương không?" Thẩm Lăng thấy không khí có chút nặng nề, cho nên tìm chủ đề trò chuyện.

"Nhóm người đi cùng với anh trai em chỉ có một người bị thương nặng là Dương Hùng, phần mắt trái bị tổn thương nghiêm trọng, anh nghe nói lúc chiến đấu bị một mảnh thủy tinh cắt từ trán xuống đến tận cằm. Nhưng dị năng của Tử Thiên và Phương tiểu thư chỉ chữa trị được phần bị cắt phải, mắt thì cần rất nhiều thời gian. Những người còn lại chỉ bị thương nhẹ, đang hỗ trợ mọi người. Mã Trạch cạn kiệt dị năng, vẫn đang hồi phục lại, đội của cậu ấy có 2 người hy sinh, 3 người còn lại bị thương nặng có nhẹ có. Kỳ Ngạn Luân bị người dân xô đẩy nên trật tay trái, cậu ấy không thể dùng dị năng với bọn họ cho nên vết thương ngoài da khá nhiều, nhưng xem như ổn. Ngoài ra còn có thủ lĩnh căn cứ là Bạch Thiên Long, anh ta chiến đấu với tang thi cao cấp, mặc dù không có nguy hiểm gì nhưng dị năng lại đột phá, hình như là lên được cấp 2 trung cấp." Cố Bắc Thần chậm rãi nói.

"Còn anh thì sao, dị năng của anh cấp bao nhiêu?" Thẩm Lăng nghe đến cấp bậc dị năng cũng rất tò mò.

"Hình như là cấp 2 đỉnh phong, còn một chút nữa là tiến vào cấp ba."

Cấp bậc dị năng được tính theo thứ tự 1 2 3 4, mỗi cấp chia thành bốn mức độ sơ cấp, trung cấp, cao cấp và đỉnh phong. Nghe những dị năng giả khác nói, sở dĩ bọn họ biết có bốn mức độ là vì mỗi khi thăng cấp mức độ, cơ thể dường như tràn đầy lực lượng dị năng, hơn nữa lúc thăng cấp có cảm giác như đâm thủng một tầng giấy, mọi giác quan đều trở nên nhạy bén hơn. Đây là khi chuyển đổi giữa bốn mức độ, còn khi dị năng từ cấp này lên một cấp khác càng thêm rõ ràng, dị năng ào ào lưu chuyển trong cơ thể, lúc đó cơ thể sẽ bị thừa dị năng, cần phải tiêu hao bớt để cơ thể dần dần thích ứng. Đây là do mọi người kể lại, còn cảm giác thực sự như thế nào chỉ có bọn họ biết.

Nghe Cố Bắc Thần giảng giải về các cấp bậc và mức độ dị năng, Thẩm Lăng cũng thử suy nghĩ một chút.

"Nếu nói vậy có lẽ em đang ở cấp 3 cao cấp gì đó." Cậu không rõ lắm cấp bậc dị năng của mình, nhưng việc có cảm giác xuyên qua một tầng giấy gì đó cậu đã trải nghiệm 2 lần, một lần là khi ngộ được Vùng Băng, lần thứ hai là khi cố gắng tạo ra không gian.

Lúc này, Thẩm Hy đã quay lại, trên tay là một cái thùng giấy nhỏ, hắn đặt thùng giấy xuống mép giường, bên trong là vô số tinh hạch đủ mọi hình dạng.

"Đống này là do anh kiếm được đấy, em cứ từ từ dùng, không cần gấp. Bọn Mộc Mộc nghe thấy em bị thương cũng sôi nổi góp một ít." Thẩm Hy nói.

"Anh hai, đây là tinh hạch của anh và mọi người, bọn anh nên để lại dùng thì hơn. Em cũng có tinh hạch mà." Thẩm Lăng có chút khó xử.

"Em yên tâm đi, tinh hạch cùng hệ với bọn họ đều dùng thăng cấp rồi, đây là số tinh hạch anh kiếm được khi giết tang thi, anh cũng để lại những viên hệ hỏa rồi. Em đừng lằng nhằng nữa, mau hấp thu đi. Ngoan, nói a~ đi." Thẩm Hy cầm lấy một viên tinh hạch cấp 2, đưa đến miệng Thẩm Lăng.

"Em... em tự cầm là được rồi." Thẩm Lăng vội vàng cầm lấy viên tinh hạch bỏ vào miệng, sợ Thẩm Hy lại muốn đút mình nên ôm lấy thùng tinh hạch.

"Được được, em tự ăn đi." Thẩm Hy cười nói.

"Cậu ra ngoài một lát được không?" Sau đó lại nhìn về phía Cố Bắc Thần.

"Ừm." Cố Bắc Thần xoa xoa đầu Thẩm Lăng, thấy cậu ngoan ngoan hấp thu tinh hạch mới đứng dậy ra ngoài với Thẩm Hy.

-----

"Tôi và đội của tôi cũng về thủ đô, Cố thiếu gia không ngại để bọn tôi đồng hành chứ?" Thẩm Hy không biết lấy ở đâu một điếu thuốc, nhưng chỉ đặt trong miệng mà không châm lửa.

"Được đồng hành với Thẩm thiếu thì còn gì bằng." Cố Bắc Thần nói.

"Cậu thích em trai tôi à?" Nói đến việc này, Thẩm Hy có chút bực bội.

Cố Bắc Thần không nói gì, nhưng cho dù không nói Thẩm Hy cũng biết câu trả lời. Có điều việc khiến hắn cảm thấy lạ là trước đây hai người họ chưa từng tiếp xúc, không lẽ mạt thế đến, Cố Bắc Thần bị sự đẹp trai của em hắn thu hút cho nên mới sinh tình à? Nhưng cho dù như thế nào thì đối với một tên có nguy cơ cướp em trai với mình, Thẩm Hy không quá muốn bày ra vẻ mặt bình thường.

"Cậu đừng hòng giở trò với em tôi, tôi nói cho cậu biết, không có sự đồng ý của tôi thì cậu không cướp... không ở bên em ấy được đâu." Thẩm Hy hung hăng nói.

Cố Bắc Thần chỉ cười một tiếng, không mấy để tâm lời Thẩm Hy nói. Nhưng đây là anh vợ tương lai của mình, anh cũng không thể để lại ấn tượng xấu được.

"Anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em ấy."

Sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Chỉ một mình em ấy."

Câu này khiến cho Thẩm Hy có chút vừa lòng, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn Cố Bắc Thần.

"Nhưng người nhà cậu sẽ đồng ý chứ? Cố gia từ trước đến nay chưa từng...."

"Không quan hệ, tôi thích em ấy, trừ khi em ấy không chấp nhận tôi, nếu không cho dù là ai đi nữa cũng không ngăn cản được." Cố Bắc Thần đầu khẳng định nói.

"Hừ! Tốt nhất là như vậy." Mặc dù rất vừa lòng với Cố Bắc Thần, nhưng Thẩm Hy không muốn cho anh sắc mặt tốt.

"Cậu mau đi dưỡng thương đi, Tiểu Lăng có tôi chăm sóc là được rồi." Thẩm Hy nhìn nhìn Cố Bắc Thần, nhíu mày nói.

Lúc trở về, Cố Bắc Thần vẫn luôn ôm lấy Thẩm Lăng, mà Thẩm Lăng đã ngất xỉu. Lúc ấy căn cứ có chút hỗn loạn, thỉnh thoảng xuất hiện vài tang thi tấn công đến, cho nên mọi người vừa phải giết tang thi vừa phải ổn định căn cứ. Vì thân phận của Thẩm Lăng có chút đặc thù, nên bọn họ liền đưa cậu đến nơi ở tạm thời của Thẩm Hy. Toàn bộ quá trình Cố Bắc Thần đều ở bên cạnh cậu, trong lúc lơ đễnh Thẩm Hy nhìn thấy sắc mặt Cố Bắc Thần trắng bệch, trong mắt không giấu nỗi lo lắng. Lúc đó Thẩm Hy còn nghĩ người anh trai như mình của thua cả Cố Bắc Thần, cũng biết được tình cảm của Cố Bắc Thần dành cho Thẩm Lăng. So với Tô Từ, Thẩm Hy cảm thấy Cố Bắc Thần càng thích hợp với em trai mình hơn. Cố Bắc Thần có gia thế, có tiền bạc, có nhan sắc, có danh tiếng, gần như có tất cả mọi thứ mà một người đàn ông nên có, cho nên nếu Thẩm Lăng ở bên cạnh anh, cậu sẽ được bảo vệ, sẽ được ăn sung mặc sướng như cũ. Là một người anh trai, Thẩm Hy mong em trai mình sẽ được hạnh phúc, cho nên nếu Cố Bắc Thần theo đuổi được Thẩm Lăng, hắn sẽ chúc phúc cho họ.

Cố Bắc Thần định từ chối, nhưng Thẩm Hy không cho anh làm vậy, đẩy anh một cái sau đó vào phòng đóng cửa lại. Cố Bắc Thần nhìn cánh cửa đóng chặt, đành xoay người rời đi, phía bên kia cũng cần anh sắp xếp một chút.

---

Sau khi vào phòng, Thẩm Hy liền kiểm tra xem thùng tinh hạch ra sao, thấy chỉ còn vài viên, liền gật gù hài lòng.

Lúc Thẩm Lăng cầm viên tinh hạch cuối cùng lên, liền thấy Thẩm Hy lén lút ngồi xuống bên cạnh cậu, ngó nghiêng xung quanh, sau đó thần thần bí bí ghé sát vào cậu, nói.

"Tiểu Lăng, nói anh nghe, em với tên đó đã đến bước nào rồi?" Nghe nói trước đây Thẩm Lăng đã ở cùng Cố Bắc Thần một khoảng thời gian khá dài, cho nên anh không biết trong lúc đó hai người có xảy ra chuyện gì không.

Thẩm Lăng không hiểu chuyện gì, ngơ ngác nhìn Thẩm Hy.

"Tên đó là tên nào ạ?"

"Thì là Cố Bắc Thần đó, tên đó đã làm gì em? Tỏ tình chưa?"

Viên tinh hạch trên tay Thẩm Lăng rơi xuống giường, cậu hé miệng nhìn Thẩm Hy, trong đầu dường như có thứ gì đó chợt sáng tỏ.

Thấy vẻ mặt của Thẩm Lăng, Thẩm Hy mới thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực.

"Nghe lời anh, nếu tên đó kêu em đi một mình với tên đó, em đừng đồng ý, nói với anh, anh sẽ đi theo bảo vệ em."

"Anh... anh hai, anh đang nói gì vậy?" Thẩm Lăng hỏi.

"Em không biết à? Vậy thì tốt, xem như anh chưa nói gì. Đừng để ý, tiếp tục hấp thu tinh hạch đi hahaha." Thẩm Hy cười trừ, cầm lấy viên tinh hạch rơi dưới giường nhét lại vào tay Thẩm Lăng.

Thẩm Lăng làm gì còn tâm trạng hấp thu tinh hạch, Thẩm Hy đã cho cậu biết một tin tức khổng lồ, việc này nằm ngoài suy nghĩ của cậu. Ý của Thẩm Hy không lẽ là... Cố Bắc Thần muốn theo đuổi cậu ư? Không-thể-nào!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC