Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài mưa tí tách rơi nửa tiếng không ngừng, hơi ẩm tụ lại từng chút, khắc mấy chữ "chính"* trên tường tầng hầm, nuôi dưỡng bờ tường đầy nấm mốc.

Người đàn ông chân trần đứng trên tấm ván gỗ của giường, dùng móng tay dính đầy bụi bẩn cẩn thận nhặt những mảnh xi măng dưới khung cửa sổ nhỏ.

Nước mưa thấm vào rất nhanh, dòng nước nhỏ cọ rửa sạch sẽ khe lõm hôi hám, một bàn tay người đàn ông dán vào vách tường rạn nứt, nhìn nước mưa đọng từng chút một trong tay.

Vũng nước mưa trong lòng bàn tay phản chiếu người đàn ông tóc đen dài bù xù, đôi môi nứt nẻ, bẩn thỉu như ăn xin ngoài đường. Nhưng xương cốt của hắn lại ưu việt dị thường, mũi cao thẳng, quai hàm sắc xảo tới mức hoàn mĩ, quả táo Adam trượt lên trượt xuống theo cơn mưa đang trút xuống như khát nước vô cùng.

 Nước mưa trên tay chưa kịp đầy, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, người đàn ông lập tức uống hết nước mưa trong tay, dùng mảnh xi măng chặn kín khe nứt nước mưa chảy vào. Khi cửa tầng hầm mở ra, người đàn ông đã ngồi trên ván gỗ giường.

Đèn trong tầng hầm ngầm bật sáng, ánh sáng chói mắt đột ngột khiến người đàn ông vô thức giơ tay che trước mặt, trốn tránh theo bản năng.

Người tới nhìn quanh bốn phía một vòng, nhìn thấy chiếc bát chưa mảy may động tới trên đất, chậm rãi ngồi xổm xuống nhặt hai miếng thức ăn cho chó lên, vẻ mặt có chút bất mãn.

"Sao lại lãng phí như vậy? Hai mươi tệ một cân thức ăn cho chó đấy! Có phải mày biết hôm nay mẹ mày đến nên cố tình chống đối lại tao không? Tao tiêu nhiều tiền cho mày như thế mà mày không thấy biết ơn tí nào à!!!"

Giọng nói càng lúc càng cao, chiếc bát đựng thức ăn cho chó bị người có biểu cảm dữ tợn đá sang bên cạnh bằng một chân. Thức ăn cho chó văng đầy đất, chiếc bát nhựa rỗng lăn tròn, cùng tiếng còi xe hơi hoảng hốt bên tai không ngừng giao hòa.

Tư Vân Dịch chậm rãi mở mắt trên xe, sau khi tỉnh lại từ giấc mơ, anh phát hiện không biết từ khi nào ngoài trời đã đổ cơn mưa nhỏ, dòng xe cộ bên ngoài ùn ứ nghiêm trọng, cảnh sát giao thông ở ngã tư đường đều mặc áo mưa, cầm gậy huỳnh quang, cố gắng để giải tỏa giao thông.

"Mấy giờ rồi?" Tư Vân Dịch nới lỏng cổ áo sơ mi, có lẽ do ảnh hưởng của cảnh trong mơ nên anh thấy hơi khát nước.

"Tư thiếu gia, giờ là 7 giờ rưỡi." Tài xế liếc nhìn thời gian.

Nhìn dòng xe cộ đông đúc phía trước, có lẽ phải mất ít nhất nửa tiếng mới có thể về tới nhà cũ, Tư Vân Dịch nhìn chằm chằm dòng nước mưa nhỏ trượt qua cửa sổ xe, đôi mắt hơi nheo lại.

Giấc mơ vừa rồi có lẽ là về việc Sở Quân Liệt bị ngược đãi sau khi gả vào chi thứ. Bản thân anh đã từng mơ thấy việc này một lần, có thể nó đã để lại ấn tượng sâu sắc nên sẽ xuất hiện nhiều lần trong giấc mơ.

Nếu giấc mơ không sai, đêm nay là lần đầu tiên Sở Quân Liệt và lũ trẻ nhà họ Tư gặp nhau, hắn còn chưa bị đưa tới chi thứ nên mọi việc đều diễn ra đúng lúc.

Tài xế nhìn chiếc xe phía trước di chuyển một chút, chỉ có thể chậm rãi theo sau, chợt nghe thấy tiếng mở cửa sổ xe từ phía sau, không khỏi đạp phanh, nhìn hàng ghế sau thông qua gương chiếu hậu.

Không biết vì lí do gì mà Tư thiếu gia lại mở cửa sổ xe, bàn tay khớp xương rõ ràng đưa tay ra ngoài cửa sổ một lúc rồi rụt về.

Đầu ngón tay trắng như ngọc của anh chạm vào môi, tựa như đang nếm vị nước mưa.

Tài xế không dám nhìn nhiều, nhìn chằm chằm phía trước, yên lặng nắm chặt tay lái.

×××

Ở biệt thự nhà họ Tư, một đám người trung niên đang ở trong phòng khách cãi nhau về vấn đề liên hôn.

Năm thành viên hàng con cháu của nhà Tư, từ đứa lớn nhất 25 tuổi vừa gia nhập công ti tới đứa nhỏ nhất năm nay 3 tuổi, vừa đi học mẫu giáo, đều tập trung ở phòng khách, vây quanh chàng trai mặc tây trang màu nâu mỉm cười.

Một chiếc điện thoại cũ màu đen được lấy ra từ túi của chàng trai trẻ, truyền qua tay mấy đứa trẻ trong nhà, chàng trai đứng giữa đám đông điên cuồng đổi theo thứ quý giá nhất của mình.

"Giờ là thời nào rồi mà còn có người dùng điện thoại cũ!"

"Anh cả, anh xem đồ của nó đi, nó trộm của ông nội à?"

"Đây là lần đầu tiên em thấy tây trang phối với giày vải, ôi mẹ ơi mắt em!"

Người được gọi là "anh cả" nhận điện thoại thời ông cố, mỉm cười bước tới. Thấy vẻ mặt lo lắng của chàng trai, y càng cười tươi hơn.

"Con trai trưởng đột nhiên xuất hiện của nhà họ Yến, Sở Quân Liệt đúng không?"

"Nghe nói cậu sắp gả vào nhà họ Tư chúng tôi, anh em tôi đều rất thích cậu."

"Ai thích nó!" Bé út ba tuổi vừa nói vừa khoanh tay trước ngực, bĩu môi.

Anh cả bế bé út lên, nhéo mũi, vẫn mỉm cười với chàng trai đối diện.

"Chúng tôi đều thích anh, nhưng anh thì chỉ có một, cho nên tôi nghĩ ra một cách."

Anh cả nhìn qua, anh ba liền mang đến một cái bịt mắt, như đã bàn bạc sẵn rồi.

"Cậu đã xem Tây Du Ký, đoạn Trư Bát Giới kết hôn trên trời chưa?"

Anh cả đứng dậy, đang định bịt mắt chàng trai lại, trong lòng Sở Quân Liệt dâng lên dự cảm xấu, chống cự theo bản năng. Anh thấy chiếc điện thoại của mình không biết từ khi nào đã nằm trong tay một người khác, ở phía trên ly rượu.

"Anh đang làm gì vậy?" Nhìn Sở Quân Liệt bị buộc bịt mắt, đội túi trên đầu, cô bé duy nhất trong đám con cháu có chút bất an.

"Huyên Huyên đừng sợ." Anh hai hạ giọng, "Đây là số phận mà kẻ nói dối phải nhận."

Anh ba lắc lắc tay trước mặt chàng trai, xác định hắn không thấy gì thì quay sang gật đầu với anh cả.

"Giống như quy tắc trên TV, nếu bắt được một người trong chúng ta, người bị bắt sẽ cưới cậu." Anh cả mỉm cười trên sô pha, tay cầm ly rượu.

Vừa nghe anh cả nói như vậy, Tư Huyên Huyên sợ tới mức không nói một lời bò lên trên giá sách để đảm bảo mình không bị bắt, mới bò một chút đã thấy chân hơi nặng. Cô cúi đầu xuống, thấy bé út đang ôm bắp chân mình.

"Kỳ nhãi con, em đang làm gì thế!" Tư Huyên Huyên hạ giọng, "Em cũng sợ kết hôn à?"

Tư Bắc Kỳ 3 tuổi 6 tháng ôm chặt chân chị họ, đáng thương ngước mắt lên, "Chị ơi cứu em, em thích bạn Lệ Lệ ở lớp Chuồn Chuồn bên cạnh cơ!"

"Tư Huyên Huyên nhìn chàng trai đang đứng yên, nghi ngờ nói với em họ của mình, "Em vừa vào lớp mẫu giáo bé nửa tháng!"

Tư Bắc Kỳ chớp chớp mắt, "Còn có Nghiên Nghiên và Tiểu Nguyệt lớp hươu cao cổ,..."

"Đồ cặn bã!" Vẻ mặt Tư Huyên Huyên tức giận, "Tí nữa chị sẽ mách mẹ em!"

Tư Huyên Huyên nhận ra mình nói quá to, nhanh chóng ngậm miệng lại. Khi ngước mắt lên, cô thấy chàng trai trẻ vẫn đứng bất động.

"Đi đi!" Anh cả đứng trên sô pha, có hơi không kiên nhẫn, "Cậu bị điếc à?"

Trước mắt Sở Quân Liệt chỉ có màu đen, mím môi nắm chặt tay, đầu óc không ngừng lật lại lời nói đầy nước mắt của Yến phu nhân, cùng với cái bàn đầy những tờ hóa đơn.

Sở Quân Liệt bước đi trong bóng tối, một dòng nước chảy từ trên đầu hắn xuống kèm theo mùi rượu, rượu chảy xuống cổ, bốn phía vang lên tiếng cười chói tai.

Hết ly này tới ly khác, cho đến khi rượu trong tay anh cả rót hết, nửa người trên Sở Quân Liệt gần như ướt sũng, quần áo dính chặt vào người, nhớp nháp và lạnh lẽo trong bóng tối vô phương.

Xung quanh đột nhiên yên tĩnh trở lại, chỉ có một chỗ phát ra âm thanh, Sở Quân Liệt biết rõ ràng đây là một cái bẫy, nhưng di động của hắn vẫn ở trong tay bọn họ, nếu không để họ chơi đến khi hài lòng thì họ chắc chắn sẽ không cho hắn đi.

Cơ bắp cả người Sở Quân Liệt căng lên, đề phòng những đòn đánh không biết sẽ tới từ đâu, mím chặt môi, theo ý muốn của họ mà mò mẫm tiến lên.

Tư Huyên Huyên nhìn thấy anh ba xếp hai cái ghế lên bàn, dùng sách đỡ, làm một cái bẫy rơi đơn giản, đồng thời phát ra âm thanh khiến Sở Quân Liệt dẫm vào bẫy. 

Nhìn hai chiếc ghế dựa rắn chắc chắc chắn sẽ đập xuống với một lực không nhỏ, Tư Huyên Huyên hơi không đành lòng, cô hít một hơi thật sâu, nhéo mông em họ.

"Đau!" Tư Bắc Kỳ hét lên, Sở Quân Liệt xoay người, anh ba có vẻ không hài lòng, trừng mắt với đứa út, tiếp tục tạo ra âm thanh để dụ Sở Quân Liệt.

Thấy Sở Quân Liệt sắp tiến vào phạm vi tấn công, nụ cười của anh ba còn chưa nở rộ thì đột nhiên nghe thấy tiếng động từ phía cửa phòng khách. Có người đẩy cửa đi vào.

Anh ba nhìn qua với vẻ mặt không vui, nhưng khi nhìn thấy người tới, cậu lập tức đứng thẳng, sắc mặt trở nên tái nhợt.

Sở Quân Liệt nghe thấy thanh âm được truyền đến từ nơi khác, mò mẫm đi tới trong bóng tối, dường như trong không khí có mùi hương nhè nhẹ kèm theo cảm giác mát lạnh xua tan mùi rượu, sảng khoái vô cùng.

Mùi hương càng ngày càng rõ ràng, đầu ngón tay Sở Quân Liệt đụng vào một nơi mềm mại giống như vải quần áo, hắn vô thức nắm lấy cổ tay người trước mặt.

Mấy người trong phòng khách đứng tại chỗ sửng sốt, Tư Bắc Kỳ cố gắng dùng bàn tay nho nhỏ dụi dụi mắt để xác nhận mình không thấy ảo giác.

Phòng khách rơi vào sự im lặng chết chóc.

Tư Vân Dịch vừa mới đến liếc nhìn mấy đứa cháu, sau đó nhìn chàng trai chật vật trước mặt, cảm nhận được sức mạnh của người đang nắm lấy cổ tay mình.

"Có, có được không?" Âm thanh phía dưới túi vải khẽ run rẩy, túi vải ướt áp vào mặt thanh niên như một loại tra tấn nào đó thời cổ đại.

Tư Vân Dịch im lặng một lúc rồi giơ tay lên, cởi dây thừng quanh cổ túi, bỏ chiếc túi ướt đẫm xuống thì thấy miếng bịt mắt màu đen trên mặt chàng trai.

Đôi môi mỏng dưới chiếc mũi cao của chàng trai hơi trắng bệch, mái tóc đen ướt át vẫn còn nhỏ nước, Tư Vân Dịch lại liếc nhìn những người trong phòng rồi tháo bịt mắt trên mặt hắn xuống.

Ánh sáng gần như truyền tới trong nháy mắt, dưới sự kích thích của ánh sáng mạnh, Sở Quân Liệt vô thức đưa tay lên che chắn. Khi mắt đã thích ứng được với ánh sáng, nhìn người bị mình bắt lấy, Sở Quân Liệt cảm giác như thứ mình nhìn thấy là ảo ảnh.

Người đàn ông bị hắn nắm cổ tay không phải là người ở trong phòng lúc trước, trông anh như vừa bước ra từ bức tranh, xung quanh có vầng sáng mờ ảo, khuôn mặt thanh tủ nhưng lại cô liêu khó tả, trên sống mũi cao thẳng là chiếc kính gọng bạc mỏng, dây kính thanh nhã vòng ra sau tai.

Anh mặc bộ vest màu xám nhạt, sơ mi màu đen khiến phần cổ càng thêm thon dài trắng nõn, khí chất trầm tĩnh cấm dục, là người có khuôn mặt đẹp nhất mà hắn từng gặp, ngay cả chiếc kính cũng không thể che dấu được. Trong đôi mắt đen của anh dường như chứa chút tuyết lạnh lẽo, chối bỏ người ở cách xa vạn dặm nhưng lại cám dỗ người không ngừng nhìn sâu hơn.

Anh im lặng, sợi dây bên tai khẽ lắc lư như mang theo ánh trăng, Sở Quân Liệt đột nhiên tỉnh táo lại, nghe thấy mấy tiếng "chú" truyền tới từ phía sau.

Chú?

Sở Quân Liệt sững sờ tại chỗ.

Tư Vân Dịch nhìn thẳng vào chàng trai trước mặt, người mà anh đã gặp vô số lần trong giấc mơ, người khiến chi thứ nhà họ Tư vương mùi máu ba tháng không tan, anh khẽ cử động cổ tay ra hiệu cho hắn buông tay

Sở Quân Liệt muộn màng nhận ra mình luôn nắm chặt cổ tay người đàn ông đó, sau khi cuống quýt buông tay ra, hắn thấy tay mình như vẫn còn hơi ấm đọng lại.

Không biết có phải do bàn tay mình to nên mới có thể nắm lấy cổ tay anh ấy dễ dàng... còn thừa nữa.

"Chú, sao chú lại tới đây?" Cháu trai lớn nhanh chóng nhảy xuống ghế sô pha, đặt khay trong tay sang một bên với vẻ mặt đầy kinh ngạc.


Tư Vân Dịch nhìn cháu gái bế cháu trai nhỏ xuống từ giá sách, cháu trai thứ ba dọn sạch ghế trên bàn, mấy đứa đứng trước mặt anh một cách trật tự, như thể mọi thứ trước đây chỉ là ảo ảnh.

"Mấy đứa vừa làm gì thế?"  Tư Vân Dịch đi qua Sở Quân Liệt, ánh mặt hờ hững, lẳng lặng nhìn chăm chú đám cháu của mình.

"Bọn cháu chỉ chơi với Sở Quân Liệt thôi." Cháu trai thứ ba chắp tay sau lưng, tươi cười.

Tư Vân Dịch nhìn đứa cháu thứ ba vừa lên tiếng, lặng lẽ nhìn trong 2 giây.

"Cha mẹ cháu có từng cảnh cáo cháu không được nói dối tôi không?"

Như là nghĩ tới chuyện xảy ra lần trước, năm đứa cháu đều im lặng. Tư Vân Dịch liếc nhìn mấy đứa một cái rồi đi tới trước mặt đứa cháu thứ ba của mình.

Tư Vân Dịch vươn tay, đứa cháu thứ ba sửng sốt, cậu nhìn bàn tay có khớp xương rõ ràng trước mặt một cách khó hiểu.

"Đồ trong tay cháu." Sắc mặt Tư Vân Dịch lạnh lùng.

Mấy đứa cháu liếc nhau, cháu trai thứ ba sợ hãi rụt rè lấy điện thoại người già ra, đặt vào tay Tư Vân Dịch.

"Tôi sẽ đóng băng thẻ tín dụng của mấy đứa trong một tháng. Về nhà mấy đứa phải kể cho bố mẹ biết chính xác chuyện gì xảy ra ở đây, nói mấy đứa ỷ đông hiếp ít, ức hiếp kẻ yếu như thế nào." Tư Vân Dịch cầm điện thoại, mấy đứa cháu cúi đầu thật sâu, không dám nhìn chú mình nữa

Tư Vân Dịch xoay người, nhìn quần áo ướt đẫm rượu của Sở Quân Liệt, đưa điện thoại di động ra.

"Cảm, cảm ơn ngài." Sở Quân Liệt không dám nhìn thẳng người đàn ông trước mặt, thấp giọng khàn khàn nói, cẩn thận dùng hai tay cầm điện thoại di động anh đưa cho.

"Theo tôi." Tư Vân Dịch bước ra khỏi phòng khách, Sở Quân Liệt chưa kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn chằm chằm bóng lưng anh.

Tư Vân Dịch quay đầu lại, im lặng nhìn Sở Quân Liệt.

Đối diện với đôi mắt cao quý đó, Sở Quân Liệt chợt tỉnh táo lại và nhận ra những lời anh vừa nói là dành cho mình.

Sở Quân Liệt nắm chặt điện thoại cũ kĩ trong tay trong tay, trái tim bắt đầu đập theo tiết tấu dị thường, cơ thể phản ứng nhanh hơn não, không hề suy nghĩ đây có phải là một cái bẫy khác hay không đã nhấc chân đi theo anh. 


---------------------------

Edit tò tâm sự tuổi hồng: một chương có tầm 3k chữ gì đó à mà mình gõ mổ cò, đã hay gõ sai còn vừa gõ vừa nghĩ cấu trúc câu trong tiếng Việt rồi từ đồng nghĩa tùm lum tà la nên làm siêu siêu lâu luôn:') trung bình 1 tiếng mình mổ cò được 1k chữ, chậm như rùa nên siêu lười edit luôn á huhu xin lỗi mng nhiều ToT. Mấy ni thấy mng thêm truyện vào list này kia mình bị mặc cảm tội lỗi- Mình không đọc trước nội dung truyện mà edit tới đâu đọc tới đó nên nhỡ có bom mìn gì thì mình sẽ lội lại giới thiệu sửa sau nhoa. Btw nếu có lỗi gì hay lậm qt chỗ nào thì mng nhắc mình nhaa.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net