Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Vân Dịch dẫn Sở Quân Liệt lên tầng, tìm căn phòng anh từng ở, lấy ra hai bộ quần áo sạch sẽ từ trong tủ ra đưa cho chàng trai.

Sở Quân Liệt cẩn thận cầm lấy quần áo, cởi chiếc áo khoác màu nâu không vừa vặn trước mặt Tư Vân Dịch.

Động tác của Sở Quân Liệt rất chậm, giống như muốn che giấu cái gì, ánh mắt của Tư Vân Dịch theo bản năng dừng lại ở chỗ chàng trai muốn che đậy, anh trầm mặc trong chốc lát.

Chàng trai có thân hình rất tuyệt vời, chiếc áo phông trắng vừa vặn bó sát vào người, rượu ngấm vào áo làm những đường nét trên cơ thể mơ hồ hiện ra.

Nhưng đó không phải là điều Sở Quân Liệt muốn che dấu.

Tư Vân Dịch bình tĩnh nhìn logo của một sản phẩm sữa nào đó trên áo phông trắng cũ của chàng trai, dòng "nguồn sữa nguyên chất chất lượng cao" với phông chữ to đùng trên cơ ngực đáng tự hào, rồi rơi vào im lặng.

Tuy nói là ở rể.

Nhưng cái này thì không cần.

"Xin, xin lỗi." Sở Quân Liệt gần như không dám nhìn vẻ mặt của anh, cố gắng dùng tay che đi dòng chữ trên áo phông trắng, vành tai vừa nóng vừa đỏ bừng.

"Không cần xin lỗi." Tư Vân Dịch liếc nhìn quần và giày của chàng trai: "Anh không làm gì sai cả."

Giọng nói của anh bình tĩnh, tựa như có ý an ủi, Sở Quân Liệt cẩn thận, chậm rãi ngẩng đầu lên, không nhìn thấy ý chán ghét trong mắt đối phương. Đôi mắt ấy bình tĩnh không tì vết, dường như hắn có mặc gì hay không thì cũng không có gì khác biệt.

"Tôi... không có thời gian chuẩn bị quần áo phù hợp." Sở Quân Liệt nhịn không được nhỏ giọng giải thích.

"Bác Thường chủ siêu thị tìm cho tôi những cái này."

Sở Quân Liệt từ từ vươn người đến trước mặt Tư Vân Dịch, chỉ vào logo sản phẩm sữa nào đó trên ngực, "Thương hiệu này đang khuyến mãi mua hai tặng một áo phông, là cái tôi đang mặc."

"Ừ." Tư Vân Dịch lên tiếng đúng lúc, nhìn chàng trai với vẻ mặt bình thường.

Sở Quân Liệt chớp mắt, như chợt nhận ra điều gì, hắn lúng túng giải thích, "Tôi không bán sữa, tôi giúp dỡ hàng trong siêu thị."

"Dỡ hàng có khó không?" Tư Vân Dịch tự nhiên nhìn sang chàng trai đã hơi mất cảnh giác.

Như là không ngờ người đối diện lại hỏi mình câu này, Sở Quân Liệt sửng sốt một chút, vô thức nở nụ cười, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của người đàn ông trước mặt, lắc lắc đầu.

"Không có, tôi không có bằng cấp cũng chẳng có tay nghề, tìm được việc làm đã là tốt rồi. Chú Trương đối xử với tôi rất tốt, thường xuyên cho tôi một ít đồ ăn vào những ngày nghỉ."

"Bố mẹ cậu không sắp xếp công việc cho cậu à?" Tư Vân Dịch liếc nhìn vòng eo của Sở Quân Liệt, mở tủ và chọn một chiếc quần tây.

"Tôi đã trưởng thành, không thể lúc nào cũng dựa vào cha mẹ được." Như đang nhớ đến trải nghiệm tồi tệ nào đó, nụ cười trên môi Sở Quân Liệt biến mất.

"Trước đây tôi gặp tai nạn khiến họ tốn rất nhiều tiền, tôi không thể gây thêm phiền phức cho họ nữa."

Nghe vậy, Tư Vân Dịch nhếch khóe miệng, đặt quần tây trước mặt Sở Quân Liệt, ra hiệu cho hắn vào phòng tắm bên cạnh.

"Rượu dính trên người sẽ không thoải mái, cậu có thể đi tắm rửa rồi mặc những thứ này xuống tầng."

Tư Vân Dịch đi ra khỏi phòng sau khi nghe mấy câu cảm ơn chân thành tha thiết, đứng ở hành lang một lúc, lấy điện thoại ra.

Long Ngạo Thiên trong mơ, cũng chính là Sở Quân Liệt, mất bố mẹ từ khi còn nhỏ, mặc dù việc này chưa bao giờ được thể hiện chi tiết trong mơ nhưng có thể khẳng định rằng trong tiềm thức của Sở Quân Liệt rất khát khao được cha mẹ chăm sóc.

Đây cũng là lí do hắn bị vợ chồng họ Yến lừa gạt và lợi dụng. Bây giờ chỉ cần sự xuất hiện của một người là có thể đánh tan mọi lời dối trá.

Tư Vân Dịch xem thông tin liên lạc của trợ lí thư kí nhà họ Sở vừa được gửi tới, sau khi suy nghĩ một lúc, anh dùng hình thức ẩn danh để gửi tình hình của Sở Quân Liệt cho đối phương.

Hỉnh như đối phương online đủ 24 tiếng 1 ngày, tin nhắn Tư Vân Dịch gửi vài giây đã hiện trạng thái "Đã đọc".

Mặc dù đã đọc tin nhắn nhưng không có phản hồi.

Một lúc sau cửa phòng mở ra, Sở Quân Liệt có chút khó chịu bước ra khỏi phòng, kéo vạt áo mấy lần, nửa cúi đầu trước mặt Tư Vân Dịch, đầu tóc không được sấy khô ướt dầm dề.

Bộ đồ vẫn bị nhỏ một cỡ, Sở Quân Liệt miễn cưỡng nhét mình vào, vô tình để lộ đường nét cơ thể.

Áo sơ mi làm bằng vải co dãn, trước ngực Sở Quân Liệt hơi phồng lên, tạo thành một vòng cung có đường nét duyên dáng lạ thường, xuyên qua quần áo có thể thấy bốn chữ "đầy đặn no đủ".*

Lúc này Tư Vân Dịch mới nhận ra, Sở Quân Liệt có thân hình được rèn luyện cực kì bài bản, tư thế đĩnh đạc khác thường. Trước khi bị bộ đồ ngoại cỡ màu nâu nhạt che lại nên mới không nhận ra.

Giống kiểu mấy đứa cháu mình sẽ thích.

"Đẹp lắm. Tôi chụp ảnh có được không?" Tư Vân Dịch mỉm cười và chỉ vào điện thoại của mình

Hai mắt Sở Quân Liệt sáng lên như nhận được lời khen ngợi lớn lao, lỗ tai đỏ bừng đứng trước mặt Tư Vân Dịch, vòng eo càng thêm thẳng.

"Đương nhiên là được!"

Tư Vân Dịch chụp ảnh, bấm nút gửi ở phía dưới, gửi cho người liên hệ vừa nãy. Có nhân chứng và vật chứng, có lẽ không bao lâu nữa đối phương sẽ xác minh được độ tin cậy của bức ảnh, và nhà họ Sở sẽ đến đón người thừa kế duy nhất của họ.

"Tư thiếu gia." Một người hầu vội vàng đi tới, "Lão gia, các anh chị và cháu của ngài đã đến rồi, họ đang đợi ngài và cậu cả nhà họ Yến ở phòng khách."

Tư Vân Dịch hơi gật đầu, cùng Sở Quân Liệt đi theo người hầu sang phòng khách.

Mọi người nhà họ Tư đều tập trung ở phòng khách, vợ chồng nhà họ Yến lúc này cũng đang ngồi trên ghế dành cho khách với nụ cười có phần mất tự nhiên.

Năm đứa cháu ngoan ngoãn đứng trước mặt mọi người. Sở Quân Liệt đi tới, nhìn cha mẹ mình và mấy đứa cháu nhà họ Tư đang đứng thành một hàng. Hắn im lặng cách xa họ, vô tình đi theo người đàn ông đi cùng mình, nhìn anh ngồi cạnh Tư lão gia.

Chỗ ngồi bên cạnh gia chủ thường là con trai cả, Tư Vân Dịch ngồi ở đó mà không có bất cứ ai phản đối. Ông lão có vẻ rất vui khi có khách, lông mày vốn cau có cũng giãn ra rất nhiều. 

"Em rể, chị nghe cháu nói em đã đến rồi, chị còn không tin." Chị dâu cười, trong mắt có chút nịnh nọt, "Chúng ta đã bàn bạc một lúc rồi, vợ chồng nhà họ Yến cũng nhượng bộ..."

"Khụ khụ." ông Tư ho khan một tiếng, chị dâu lập tức im lặng, ngồi thẳng dậy.

Ông Tư nhìn quanh phòng, ánh mắt rơi vào người con trai trưởng mới của nhà họ Yến, sau đó bắt gặp ánh mắt của mấy đứa cháu.

"Mấy đứa cũng biết nhà họ Tư chúng ta và nhà họ Yến có hôn ước, con trai thứ nhà họ ra nước ngoài bận học nên đã mang con trai trưởng Sở Quân Liệt đến liên hôn với nhà ta."

Mấy đứa cháu nhìn Sở Quân Liệt vài lần, phát hiện ra Sở Quân Liệt đã thay quần áo, đánh giá một lúc thì lộ ra chút khinh thường.

Tư Vân Dịch nhìn về phía Sở Quân Liệt, phát hiện Sở Quân Liệt đang nhìn mình. Ánh mắt họ chạm nhau trong hai giây, Sở Quân Liệt đột nhiên hoàn hồn, hắn hoảng sợ quay đầu lại, mím chặt đôi môi mỏng và nhìn sang một bên khác, hai tai gần như đỏ bừng.

"Nhà họ Tư chúng ta có rất nhiều người, trước tiên mấy đứa tự chọn đi." Ông Tư nhìn đàn cháu của mình, dùng giọng điệu ôn hòa nói.

Mấy đứa cháu nhìn trời nhìn đất, ăn ý không một người mở miệng, ông Tư không khỏi cau mày, bắt đầu điểm danh.

"Tư Bắc Thành, cháu là cháu trai trưởng nhà ta, cũng là đứa lớn tuổi nhất, cháu nói trước đi."

Tư Bắc Thành liếc nhìn các trưởng bối ngồi phía trên,  suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn hai vợ chồng nhà họ Yến:

"Mặc dù đã đi làm nhưng tôi vẫn muốn học lên nghiên cứu sinh. Tôi giống cậu hai nhà bác, nghiện học không cai được, muốn bơi lội ở biển tri thức, không rảnh mà tắm trong bể tình."

"Thằng hai?" Ông Tư không thèm vạch trần cháu trai lớn của mình là học sinh dốt, quay mặt nhìn sang bên cạnh.

"Ông nội, cho cháu hỏi trước một vấn đề." Đứa cháu thứ hai nhìn Sở Quân Liệt đứng một bên, vẻ mặt tươi cười.

"Một tháng anh kiếm được bao nhiêu?"

Sở Quân Liệt dừng một chút, nghiêm túc trả lời.

"Tháng này tôi kiếm được 3472 nhân dân tệ và 60 hào."

Nghe được câu trả lời của Sở Quân Liệt, mấy đứa cháu khác cố gắng nhịn cười. Hai vợ chồng nhà họ Yến xấu hổ quay mặt đi, không muốn liếc nhìn con trai mình.

"Thật xin lỗi." Đứa thứ hai hài lòng nhướng mày, "Mỗi phút tôi có thể kiếm được mấy chục nghìn, so với cậu như trời với đất. Tôi thích kiếm tiền, tiền là bảo bối của tôi, tôi muốn kiếm tiền, không có thời gian liên hôn."

Sở Quân Liệt cúi thấp đầu, tay nắm lấy vạt áo.

Trước khi ông nội gọi đứa thứ ba, cậu đã nóng lòng tiến lên một bước, chỉ vào Sở Quân Liệt, nhìn về phía nhà Yến.

"Mấy người đưa cho chúng tôi thứ này? Ngay cả họ Yến nó cũng không có, trước đó thì mặc bộ vest xấu xí màu nâu, điện thoại thì từ thời cụ cố, tóc nó trông như ổ chó, quê mùa chết đi được, mấy người đi mà chọn!"

"Cháu cũng không chọn!" Tư Huyên Huyên thấy các anh họ mình như vậy, cũng có dũng khí tiến lên, "Nếu mọi người ép cháu, cháu, cháu..."

"Cháu?" Chị dâu cả tò mò tiếp lời.

Tư Huyên Huyên nghiến răng nghiến lợi, lôi cái tông đơ nhỏ từ trong túi ảo ra, "Cháu sẽ khám phá hồng trần, đi vào cửa Phật!"

Vừa dứt lời, Tư Huyên Huyên cầm cái tông đơ giơ lên đầu, ba anh họ nhìn thấy thế cuống quýt cản lại, ông Tư cũng vội vàng đứng dậy xua tay, "Huyên Huyên, bình tĩnh! Ông chỉ có một cháu gái là cháu thôi! Cho em họ của cháu đi, ông nội sẽ không để cháu chịu ấm ức đâu!"

Tư Huyên Huyên nghe xong liền bình tĩnh lại, Tư Bắc Kỳ ba tuổi nghe xong sững sờ, không dám tin nhìn ông nội mình, gào mồm lên, "Oa!"

"Ông nội đùa con đấy!" Chị dâu vội vàng dỗ dành con trai, "Con mới ba tuổi, tóc còn không có thì sao mà lấy chồng được?"

Thấy ông cụ không trả lời, chị dâu không chắc chắn mà hỏi một câu.

"Thật sao?"

Mấy đứa cháu nhà họ Tư đang ồn ào, còn Sở Quân Liệt thì lặng lẽ đứng sang một bên, không biết vì sao lại nghĩ tới đồ ăn, hàng hóa chưa dùng đến trong siêu thị.

Một lớp bụi dày rơi xuống, lộ ra hàng hết hạn từng chút một.

Đúng như lời chú Thường nói, "Biết thế đã không vào, giờ toàn rác rưởi không ai thèm."

Nhưng nếu không ai cần mình, thì mình phải đối đáp với mẹ thế nào đây?

Sở Quân Liệt cúi đầu, nắm chặt bàn tay buông thõng bên người, tiếng ồn bên tai tụ lại, ầm ầm vang lên.

Đứa cháu thứ ba nhìn mảnh tóc nhỏ bị cạo đi cùng tiếng kêu "ôi" của em họ, căm hận liếc nhìn vợ chồng nhà Yến, sau đó lại nhìn Sở Quân Liệt với ánh mắt tức giận.

"Đồ khốn, tất cả là lỗi của mày!"

Cậu đưa tay muốn đẩy Sở Quân Liệt, nhưng hắn đứng rũ mắt ở đó, không né tránh. Ngay khi cậu tiến thêm một bước thì cảm thấy tai mình bị véo, theo quán tính mà tiến về phía trước, bị véo đau thấu tim!

"Đau đau đau!" Đứa thứ ba bị kéo đến nhảy dựng lên, nước mắt nước mũi bắt đầu chảy ra, vốn dĩ cậu còn muốn giãy giụa nhưng khóe mắt lại thấy người đang véo mình là chú nhỏ, mất ý chí phản kháng ngay lập tức.

Sở Quân Liệt nghe thấy tiếng động, chậm rãi ngước mắt lên nhìn người trước mặt, ánh mặt khẽ động.

Tư Vân Dịch bắt gặp ánh mắt của Sở Quân Liệt, đôi mắt đen vốn đã chết lặng của đối phương hơi sáng lên, nhìn anh như người chết đuối nhìn thấy tia hi vọng cuối cùng.

Ở trong sách, sau khi lấy lại kí ức Sở Quân Liệt cũng sẽ gặp được tình yêu đích thực của mình, nhớ tới việc mình đã liên lạc với nhà họ Sở, Tư Vân Dịch quay mặt đi, tránh ánh mắt của Sở Quân Liệt. Anh dẫn đứa cháu thứ ba về chỗ cũ, lạnh lùng nói.

"Giáo dưỡng của nhà họ Tư chúng ta là cách cư xử bây giờ của mấy đứa à?"

Mấy đứa cháu ngẩn người, lúc này mới nhận ra có người ngoài ở đây, bọn chúng nhanh chóng khống chế cảm xúc của mình, ngay cả em út Tư Bắc Kỳ cũng khịt mũi, nhìn chú nhỏ của mình, dùng hai tay nhỏ che miệng lại.

Thấy con trai út đã kiểm soát được tình hình, ông Tư cũng thở dài, yêu cầu các cháu và Sở Quân Liệt rời đi, sau đó nhìn vợ chồng nhà Yến đang ngồi ở ghế khách.

"Hai người cũng thấy rồi đấy, trong nhà chúng ta không có đứa trẻ nào có ý định gả cho con trai lớn của hai người."

Bà Yến nghe vậy, ánh mắt dao động, "Bác Tư, nhà chúng ta không còn đứa nào phù hợp nữa ư? Chi thứ thì sao?"


-------------------------------------

Êđít tò tâm sự tuổi hồng: Chương nì ít hơn 2 chương trước 500 chữ nên gõ thấy khỏe re, chủ yếu là do cô bé mổ cò đã chia ra mổ trong 2 ngày=))) Tui gõ chậm điên còn hay sai chính tả nên nhiều khi vừa gõ vừa nghĩ hay mình đưa đứa khác làm rồi ngồi rà trính tã cho khỏe người, xong còn nghĩ là ê giờ mình đọc qt cũng hiểu thì edit làm gì thì nhớ đến cái tật dịch và xếp hết lại chữ theo cấu trúc câu tiếng việt lúc đọc qt=))) vừa khó chịu vừa phải đi tra từ, thôi thà đi edit để sau đọc lại cho đỡ khổ=))))) 

Tự dưng hnay tui nhớ ra vụ ra truyện vào 1 ngày cố định hàng tuần, kbt mng thích kiểu có gì đăng nấy hay mỗi tuần 1 chương á?
Nếu có thấy tui sót lỗi chỗ nào thì nhắc tui sửa nha, vì mấy cái kiểu xưng hô rồi ngôi thứ ba này kia tui 0 có nhớ nên dễ sai lắm=))

Mong mng cmt góp vui chứ 1 mình sốp làm khùng làm điên thấy hơi tự kỉ-
Tiện đây nói luôn là ai khó chịu vì tui cmt xàm nhiều qus thì bảo t để  dừng nho.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net