Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy vị trưởng bối nhà họ Tư và vợ chồng họ Yến lại gặp nhau, khác với lần trước đối chọi gay gắt, lần này mọi người đều kiềm chế cảm xúc, nói chuyện trong hòa bình. 

"Bác Tư, bác đã để bọn trẻ ở cùng nhau thêm một ngày nữa rồi. Dù hôm nay có như thế nào thì cũng đã có kết quả phải không?" Bà Yến thận trọng hỏi.

"Đương nhiên." Ông Tư liếc nhìn Tư Vân Dịch ngồi bên cạnh, không hiểu con trai nhỏ kéo dài  một ngày là có ý gì.

"Vậy để bọn trẻ tới đây nhé?" Bà Yến khẽ mỉm cười.

"Thật ra dù kết quả có giống ngày hôm qua cũng không sao cả, chúng tôi thật sự không ngại gả Quân Liệt qua chi thứ, chỉ cần chi thứ không chê Quân Liệt từ nông thôn đến là được."

"Nhưng đừng để bọn trẻ tới cùng nhau!" Ông Tư nhớ tới chuyện tối hôm qua lại đau đầu, cân nhắc một lúc, chậm rãi mở miệng.

Thế này thì sao, mấy đứa báo cho bọn trẻ, nếu có đứa nào vừa ý con trai cả nhà họ Yến thì vào phòng hắn, đưa cho hắn đồ của mình."

Ông Tư chỉ đạo các con, "Chúng ta ở đây đợi nửa tiếng, sau nửa tiếng thì gọi bọn trẻ tới, xem trong tay Sở Quân Liệt có đồ không, nếu không có thì gả Sở Quân Liệt qua chi thứ ở rể."

"Cách này rất hay." Vợ chồng họ Yến mỉm cười ca ngợi đúng lúc, đối với tương lai của con trai cả của mình thì lại không mảy may quan tâm.

Tư Vân Dịch ngồi tại chỗ, nhàn nhạt nhìn anh trai và chị dâu đang vội vàng gửi tin nhắn cho bọn trẻ, cùng vợ chồng họ Yến thờ ơ.  Anh cúi đầu xuống thưởng thức chén trà trong tay, lông mi màu đen sau tròng kính hơi rũ xuống, không nói một lời.

Thời gian trôi qua rất nhanh, hai vợ chồng nhà họ Yến và nhà anh hai đang trò chuyện sôi nổi, chị em dâu nhà họ Tư cũng có vô số đề tài để nói.

Ông Tư muốn trò chuyện cùng con trai nhỏ của mình nhưng lại nhìn thấy Tư Vân Dịch đứng dậy rời đi, có vẻ như không thích sự ồn ào của nơi này.

Con trai út luôn thích thanh tịnh, ông Tư biết điều đó. Nhìn bóng lưng của con út, ông chỉ có thể nuốt lại những lời chưa kịp nói.

Tư Vân Địch lặng lẽ đi lên lầu, đứng trước phòng dành cho khách của Sở Quân Liệt, dùng đốt ngón tay gõ nhẹ cửa.

Trong phòng khách có động tĩnh, hình như Sở Quân Liệt rất cảnh giác, nhìn thoáng qua vị khách qua lỗ cửa, sau đó mở cửa thật nhanh như gấp không chờ nổi.

"Anh Tư." Sở Quân Liệt cố gắng đè nén chút vui sướng nho nhỏ trong lòng, không để lộ ra mặt quá rõ ràng.

Tư Vân Dịch giơ tay lên nhìn đồng hồ, vẫn còn bảy phút trước thời hạn nửa giờ.

"Có ai tới đây chưa?" Tư Vân Dịch bước vào phòng cho khách, nhìn đồ đạc  gọn gàng trong phòng.

"Không có." Sở Quân Liệt không hiểu chuyện gì xảy ra, nhắm mắt đi theo Tư Vân Dịch như cái đuôi, vội vàng lắc đầu.

Tư Vân Dịch im lặng một lát, xoay người nhìn về phía Sở Quân Liệt.

"Anh nhất định phải thay mặt Yến An gả cho nhà họ Tư sao?"

Sở Quân Liệt ngẩn ra, nhìn đôi mắt lý trí mà kiềm chế trước mặt, nhớ tới bà Yến từng nói với mình sẽ xóa bỏ toàn bộ hóa đơn, nặng nề gật đầu.

Trên thế giới này, có nhiều nỗi đau mà con người muốn loại bỏ hơn là kết hôn.

Điều mình muốn thoát khỏi nhất chính là món nợ bố mẹ này.

Tư Vân Dịch ngồi trên ghế sô pha nhìn người trước mặt, lặng lặng chờ đợi những giây phút cuối cùng Sở Quân Liệt.

"Tôi... biết." Trong mắt Sở Quân Liệt hiện lên vẻ chua xót khi nhớ tới những thông tin mình biết được lúc chơi bài.

"Tôi vừa quê vừa ngốc, không có ai thích tôi, bố mẹ muốn gả tôi qua chi thứ nhà họ Tư ở rể, sau này có lẽ tôi sẽ sống một cuộc sống ngày đêm đều như địa ngục."

Nhưng thực sự không có cách nào.

Đôi mắt im lặng của Tư Vân Dịch nhìn về phía Sở Quân Liệt đang cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà.

Vào lúc này, thật sự rất khó để kết nối hắn với người đàn ông hung hãn sau khi khôi phục trí nhớ.

"Tôi đã từng... đi qua trung tâm cứu hộ chó hoang." Sở Quân Liệt nói với thanh âm buồn trầm.

"Nếu quá một trăm ngày mà không ai nhận nuôi, những con chó sẽ bị tiêm thuốc trợ tử. Dường như chúng nó biết trước số phận của mình, mỗi khi có người xuất hiện trước mặt, chúng sẽ không ngừng phe phẩy cái đuôi, bày ra dáng vẻ đáng yêu và thông minh nhất của mình."

"Hôm đó, tôi gặp một con chó đã đợi chín mươi tám ngày." Sở Quân Liệt chậm rãi ngẩng đầu, nhìn người ngồi đối diện, hai mắt không tự chủ được mà đỏ lên nhưng miệng lại cố gắng mỉm cười.

"Tôi vốn tưởng rằng nó sẽ chủ động đến gần con người hơn những con chó hoang khác, nhưng nó chỉ đứng im ở đó. 

Tôi nghĩ cuối cùng tôi cũng biết cảm giác lúc đó của nó như thế nào."

Đôi mắt đen hơi ươn ướt của Sở Quân Liệt nhuốm màu tuyệt vọng.

Tư Vân Dịch nín thở, trong đầu không ngừng nghĩ đến bóng dáng bị nhốt dưới tầng hầm, chân trần ngồi trên giường gỗ chờ mưa.

Ba phút cuối cùng, Tư Vân Dịch cẩn thận nghe âm thanh ngoài hành lang, nhìn thời gian trên đồng hồ, từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng vẫn không có người đến.

Kim phút và kim giây trùng khớp, Tư Vân Dịch giơ cổ tay lên, dùng một tay tháo đồng hồ ra.

Sở Quân Liệt nhìn chằm chằm người đàn ông đang đi tới trước mặt mình,  cũng nhìn tới chiếc đồng hồ trên bàn tay thon dài trắng trẻo kia.

Mặt số màu xanh sapphire và dây đeo bằng vàng trắng, là sự đẹp đẽ quý giá mà mình chưa từng chạm tới trong ký ức.

Tư Vân Dịch buông tay ra, chiếc đồng hồ rơi xuống như một vệt sao băng, Sở Quân Liệt vô thức giơ tay lên đón lấy ngôi sao tinh xảo và đắt tiền.

Tư Vân Dịch nhìn vào mắt Sở Quân Liệt, nhìn thấy trong đáy mắt hắn đầy vẻ mê hoặc và kích động.

"Cậu sẽ cần nó."

Tư Vân Dịch trở lại phòng khách, thời gian quy định cũng vừa kết thúc.

Mấy đứa cháu và Sở Quân Liệt lại vào phòng khách, ông Tư nhìn bọn trẻ ăn ý đứng chung một chỗ, vẻ mặt thoải mái, cảm thấy vui mừng vì đã vứt phiền muộn ra chỗ khác.

"Tiểu Sở." Trong lòng ông Tư đã có suy đoán nhưng ông vẫn hỏi Sở Quân Liệt.

"Nửa tiếng qua cháu có nhận được gì của người khác không?"

Sở Quân Liệt không biết tại sao ông Tư lại hỏi như vậy, vô thức nhìn những người xung quanh hắn.

Anh Tư đang thong thả nếm thử tách trà trên tay.

Có thứ gì đó bị thiếu giữa cổ tay trắng nõn của anh, và chỉ có anh mới biết nó ở đâu.

"Ông nội, ông không cần phải hỏi." Cháu trai cả Tư Bắc Thành tiến lên một bước, trên môi treo nụ cười, "Anh em chúng cháu đều không cho hắn cái gì cả."

Sở Quân Liệt bối rối nhìn sang một bên, không biết tại sao họ phải đưa cho mình thứ gì đó.

"Gì thế, bố mẹ anh không nói cho anh biết à?" Đứa thứ ba nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Sở Quân Liệt thì lập tức phản ứng lại, nhìn vợ chồng họ Yến với vẻ mặt giễu cợt rồi nói chuyện với Sở Quân Liệt.

"Để giữ thể diện cho anh, lần này ông nội yêu cầu chúng tôi bỏ phiếu kín. Ai muốn cưới anh sẽ cho anh một vật gì đó bên người. Chú ý là thời gian quy định trong vòng nửa tiếng, cái thắt lưng lúc trước anh thắng được của tôi không được tính!"

Nghe xong lời nói của đứa thứ ba, Sở Quân Liệt sửng sốt một lát, như  chợt nhận ra điều gì đó, toàn thân hắn như bị trúng đòn, máu không ngừng dâng cao, tim gần như ngừng đập trong lồng ngực.

Chiếc đồng hồ như sao băng giờ đang ở trong tay hắn, khi hắn ý thức được chuyện gì sắp xảy ra, cảm giác hạnh phúc và hư ảo cực lớn đột nhiên ập đến khiến Sở Quân Liệt choáng váng, hô hấp hoàn toàn rối loạn.

Đấy có phải sự thật không?!

Hay chỉ là sự tưởng tượng của mình?!

Việc may mắn như vậy thật sự đến lượt mình có được sao?

"Anh không sao chứ?" Đứa thứ ba nhìn thấy Sở Quân Liệt đứng không vững, vô thức ôm chặt chính mình, lui về phía sau mấy bước, giữ khoảng cách với Sở Quân Liệt, "Đừng nghĩ đến việc chạm vào tôi ăn vạ!" 

"Sở Quân Liệt, đừng làm ra vẻ không thoải mái trước mặt chúng ta." Bà Yến nhìn chằm chằm vào con trai cả, nhíu mày quát lớn với vẻ bất mãn.

"Ông Tư hỏi con thì con hãy trả lời thật lòng. Chưa nhận được gì thì là chưa nhận được, điều kiện của con kém như vậy người ta không chọn con cũng là lẽ đương nhiên. Đừng làm bộ làm tịch, để cho người khác nghĩ rằng bố mẹ ở nhà ngược đãi con!"

"Tôi nhận được!" Sở Quân Liệt vuốt ngực, không khống chế được thanh âm mà nói lớn, đầu ngón tay vì quá hưng phấn mà tê dại.

"Tôi nhận được!"

"Vớ vẩn!" Sắc mặt anh cả thay đổi, "Rõ ràng là chúng tôi không đưa gì cho anh!"

"Tiểu Sở, lấy ra thứ cháu nhận được đi." Ông Tư cau mày, nhận ra sự tình có gì đó không ổn.

Trước sự chứng kiến ​​của tất cả mọi người, Sở Quân Liệt cẩn thận lấy từ trong túi áo ra một chiếc đồng hồ đắt tiền, đặt trong lòng bàn tay.

Khi nhìn thấy Sở Quân Liệt lấy ra thứ gì đó thật, đám con cháu đều hơi ngơ ngác.

"Là của em à?" Anh cả quay đầu, nhỏ giọng hỏi anh hai.

"Em cũng muốn hỏi có phải của anh không." Đứa thứ hai hạ giọng.

"Cũng không phải của em?" Đứa thứ ba tỏ vẻ khó hiểu, mấy anh em tụ tập thành vòng tròn, nhỏ giọng thảo luận.

Em gái thứ tư lắc đầu, ánh mắt của mọi người không tự chủ được rơi vào em út Tư Bắc Kỳ.

"Mọi người không có bệnh chứ?" Tư Bắc Kỳ nhìn anh chị của mình như nhìn mấy đứa ngốc, giơ bốn ngón tay lên, không thể tin nổi nói: "Em mới ba tuổi thôi!" 

"Sao lại thế này?" Ông Tư nhìn thấy cảnh này cũng có chút không hiểu, có đồ thật, nhưng tại sao lại không khớp với người khác?

"Là của tôi." Giọng nói bình tĩnh của Tư Vân Dịch vang lên, trong nháy mắt phòng khách như bị ấn nút tạm dừng. Sau đó, ánh mắt của mọi người như hóa thực thể, đổ dồn vào một người.

Tư Vân Dịch hờ hững nghênh đón ánh mắt như rửa tội của mọi người, đưa tay ra dấu móc nhẹ cho Sở Quân Liệt.

Trên mặt Sở Quân Liệt lập tức nở nụ cười rạng rỡ, hắn không kìm được nhịp tim hưng phấn, nắm chặt đồng hồ trong tay, bước nhanh đến đứng bên cạnh Tư Vân Dịch.

"WTF?!" Tư Bắc Thành nhìn cảnh tượng trước mắt, không nhịn được câu chửi thề, sao lại thế này? Chú nhỏ thực sự cho con chó quê mùa này tín vật để cưới nó?!

"Chắc hôm nay em chưa tỉnh ngủ rồi." Đứa thứ hai hít sâu mấy lần, nhắm mắt nhéo đùi xong lại mở mắt, ngay lập tức thấy Sở Quân Liệt đứng cạnh Tư Vân Dịch nở nụ cười tươi tới nỗi cách mười mét vẫn thấy rõ. 

Đứa thứ ba như mất hồn, nghiêng đầu, hai mắt mơ hồ, lại nhìn mẹ ruột của mình, tốt lắm, mẹ mình sốc đến mức suýt rụng cằm, xem ra cậu không phải là người duy nhất dính đòn tấn công chí mạng.

Nhìn Sở Quân Liệt ở bên cạnh chú mình muốn vẫy đuôi lên tận trời, Tư Huyên Huyên vô thức muốn che mắt em út lại. Tư Bắc Kỳ cạy tay chị họ ra, nhìn cảnh tượng trước mặt, vô thức mở miệng nói.

"Thảm quá, chúng ta vừa ức hiếp vợ của chú nhỏ."

Tư Bắc Kỳ còn chưa dứt lời, nhưng khi nó nói ra lời này, sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

Nào có ai ngờ rằng con chó nhà quê này có thể nhảy lên cành cao, trở thành Hao Thiên Khuyển* đâu!

(Hao Thiên Khuyển: là một con chó mực của Nhị lang thần Dương Tiễn trong thần thoại Trung Hoa, ý nói em Liệt nhảy 1 phát từ chó quê lên chó trời)

"Em có thể nói em và các anh không chung một giuộc được không?" Tư Bắc Kỳ nhìn các anh của mình, chân thành hỏi.

"Bà Yến." Tư Vân Dịch không chú ý đến sắc mặt của những người khác,  ghế dựa xoay một nửa, đối mặt với vợ chồng họ Yến, đôi mắt sau thấu kính mang theo cảm giác lạnh lùng và áp bách.

"Chúng ta bàn chuyện đính hôn nhé."

__________________________

ê đít tò tâm xự tuổi hồng: 

Tui thích chương này gê=)))) bọn trẻ con cứ hài hài sao í=))))))

Tui rất quan tâm tới vấn đề lỗi ngữ pháp và lậm qt nên luôn cố gắng để nó thuần Việt nhất có thể, tui không dám khẳng định mình edit đúng chuẩn ngữ pháp tiếng Việt 100% nên nếu có sai sót, nhầm lẫn chỗ nào thì mng nhắc tui nhe.

Bị thúc đít thì tui sẽ mặc cảm tội lỗi và đi cày nên mng cmt hóng chương thoải mái nhó:3 Nhân tiện đợt này đang rảnh tui ráng lết xíu chứ qua tháng sau học nhiều mng lại p chờ tui cả tháng- Năm sau tui cũng siêu bận nên kbt có làm được k nữa ToT


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net