Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Chi thứ..." Ông Tư nhớ lại, trầm tư gật đầu, "Đúng thật là chi thứ có người đúng tuổi."

"Vậy bác có thể hỏi thăm một chút về thái độ của đứa trẻ bên chi thứ được không?" Trên mặt bà Yến hiện lên ý cười.

"Chúng tôi hiểu việc Sở Quân Liệt xuất hiện là ngoài ý muốn, cho nên cũng không soi mói gì. Chỉ cần vào nhà họ Tư, cho dù là chi thứ cũng không có vấn đề."

Tư Vân Dịch quay lại ngồi cạnh ông Tư, đặt điện thoại lên bàn. Nghe thấy lời nói của bà Yến, ánh mắt anh hơi lạnh lùng, làm như lơ đãng dò hỏi, giọng điệu thờ ơ.

"Đứa nhỏ bên chi thứ sức khỏe không tốt, tính tình cũng không tốt, mấy người không ngại sao?"

Vợ chồng nhà họ Yến nhìn nhau mỉm cười, "Đương nhiên chúng tôi không ngại, Sở Quân Liệt lớn lên ở vùng nông thôn, da dày thịt béo, có thể làm việc, cũng chịu được đánh. Có thể vào nhà họ Tư là may mắn của nó, nó còn phải lo gì nữa?"

Tư Vân Dịch lẳng lặng nhìn vợ chồng nhà họ Yến. Xem ra, để Sở Quân Liệt gả vào nhà họ Tư ở rể là chủ ý của bọn họ, bọn họ chỉ muốn lợi dụng điều này để có được lợi ích từ nhà họ Tư, cơ bản là không quan tâm đến sống chết của Sở Quân Liệt.

"Một khi đã như vậy, thì..." Ông Tư vừa định giải quyết vấn đề thì cảm thấy Tư Vân Dịch ấn nhẹ vào mu bàn tay mình.

"Chuyện này không cần vội vàng thế." Tư Vân Dịch nhìn về phía vợ chồng nhà họ Yến, sắc mặt như thường, "Đây là lần đầu tiên mấy đứa trẻ gặp nhau, khó tránh khỏi việc cảm thấy không quen thuộc với nhau." 

"Theo tôi thấy thì Sở Quân Liệt cũng không tệ, tôi sẽ giúp cậu ta, để cậu ta cùng mấy đứa bé trong nhà ở với nhau một ngày. Tối mai chúng ta hẵng quyết định, nói không chừng sẽ có kết quả khác."

Vợ chồng họ Yến sửng sốt, ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng đều rõ ràng.

Với bộ dáng của mấy đứa nhóc nhà họ Tư hôm nay, cho dù là một tháng, một năm hay mười năm, bọn họ cũng sẽ không bao giờ để mắt đến Sở Quân Liệt, cho dù chỉ là một ngón chân. Trì hoãn thêm một ngày để làm gì chứ!

Chẳng nhẽ Tư Vân Dịch nhìn ra khuyết điểm nào đó trên người Sở Quân Liệt sao?

Tư Vân Dịch đã lên tiếng, ông Tư cũng không phản đối, vợ chồng họ Yến không thể từ chối nên đành căng da đầu mà đồng ý.

Chị dâu ngồi cạnh rối rắm muốn nói lại thôi, tựa như trên ghế có gai, ngồi không yên, anh cả nhà họ Tư đè vai bà, ra hiệu cho bà bình tĩnh.

Dựa theo tính tình của em tư*, anh không thể nào vô cớ đưa ra điều kiện này.

(*Em thứ tư chứ không phải là họ Tư)

Vợ chồng họ Yến mang theo con trai cả rời khỏi căn nhà cũ của nhà họ Tư, trong lòng đầy nghi hoặc. Khi Sở Quân Liệt đi ra ngoài, hắn không khỏi quay đầu lại, nhưng lại không thấy người mình muốn gặp.

Ngồi trong xe, bà Yến đưa mắt nhìn qua lại, đột nhiên nhìn thấy Sở Quân Liệt lông mày rũ xuống, trên người còn mặc bộ vest mới.

"Sao bộ đồ mày đang mặc giống hàng cao cấp thế?" Bà Yến cau mày nhích lại gần, ngón tay nắn vuốt vải của bộ vest, sau đó lật qua lớp lót, hóa ra là một lớp lót vải lanh khâu thủ công.

Phải biết rằng chồng bà cũng chưa từng có bộ đồ nào như thế này!

"Anh ấy cho tôi mượn cái này." Sở Quân Liệt ngả người ra sau theo bản năng, không muốn tay bà Yến tiếp tục chạm vào bộ đồ.

"Nó là ai? Mày nói cho rõ vào!" Bà Yến hơi bất mãn, nhìn bộ dáng của Sở Quân Liệt cũng không thèm thu tay lại.

"Bọn họ gọi anh ấy là chú nhỏ." Sở Quân Liệt tiếp tục lùi ra sau.

"Mày đang nói Tư Vân Dịch?!" bà Yến giật mình, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, "Mày nói gì với anh ta!"

Bờ môi mỏng của Sở Quân Dịch mấp máy, nhưng lại không muốn nói ra một lời.

Những thứ đó là chuyện của riêng mình với anh ấy.

"Quân Liệt." Bà Yến ngồi thẳng dậy, ánh mắt căng thẳng, "Có thể con không biết, người quyền lực nhất nhà họ Tư không phải là ông Tư, cũng không phải con trưởng và cháu trai ông ta, mà là Tư Vân Dịch này!"

"Anh ấy lợi hại như thế nào?" Sở Quân Dịch ngẩng đầu, trong mắt có chút khát vọng được nghe tiếp.

"Anh ta vốn là bác sĩ tâm lí, sau khi nhà họ Tư tham gia hạng mục tập đoàn bệnh viện Giang Thành, anh ta trở thành quản lí, còn có một phòng làm việc của riêng mình và nuôi một đám người..."

Bà Yến nhìn Sở Quân Liệt bị mê hoặc, chậm rãi hạ giọng nói, "Con có biết anh ta làm gì giỏi nhất không? Đó là dùng những câu nói khách sáo để tấn công điểm yếu của con sau khi biết bí mật của con. Tốt nhất là con nên nói cho mẹ biết sự thật. Con nói chuyện gì với anh ta?"

Nhìn bà Yến như không bỏ qua nếu không hỏi cho ra nhẽ, Sở Quân Liệt im lặng một chút rồi nói mơ hồ, "Anh ấy chỉ thấy quần áo của tôi ướt, rồi cho tôi mượn quần áo, cũng không nói một lời với tôi." 

Nghe vậy, bà Yến yên tâm ngay lập tức, nhìn con trai cả mặc bộ vest cao cấp nhưng dưới chân lại đi giày vải không khỏi lộ ra chút giễu cợt.

Sở Quân Liệt cúi đầu không nói gì, nhìn vào lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng nắm lấy hư không.

×××

Tư Vân Dịch vẫn đang chờ đợi hồi âm của nhà họ Sở.

Trên màn hình cũng đã hiển thị trạng thái "đã đọc", nhưng suốt một đêm tới ngày hôm sau vẫn không có phản hồi.

Tư Vân Dịch tự nhận là mình đã mô tả đủ rõ ràng tình huống của Sở Quân Liệt, có cả ảnh chụp làm bằng chứng, thủ đô cách Cảng Thành không xa, một chuyến bay mất chưa đầy ba tiếng, nếu nhà họ Sở muốn tới thì họ đã tới từ nửa đêm rồi.

Nhưng đã tám giờ sáng rồi mà vẫn chưa có tin tức gì.

Tư Vân Dịch cố gắng liên lạc với những người khác liên quan đến nhà họ Sở ở thủ đô, lần này là quản lí chuyên nghiệp của nhà họ Sở, sau khi tin nhắn đã được đọc ba tiếng đồng hồ, Tư Vân Dịch không khỏi cười một tiếng.

Cười nhạo chính mình vì sự ngây thơ.

Năm xưa Tư Vân Dịch nghiên cứu tâm lí học lâm sàng và đã điều trị cho vài bệnh nhân cho rằng thế giới là một cuốn sách, vì vậy anh hiểu rõ rằng mình không mắc chứng ảo tưởng và trạng thái tinh thần vẫn bình thường.

Hiện thực có sự trùng lặp rất cao với nội dung trong giấc mơ, một hoặc hai lần trùng lặp có thể gọi là trùng hợp, nhưng nếu trùng lặp ở mọi nơi thì gọi là sự thật.

Hiện tại sự thật là nếu ông Sở thực sự không muốn cháu trai mình phải chịu thiệt thòi thì với thế lực của nhà họ Sở, dù là trong mơ hay thực tế, ông cũng nên sớm tìm Sở Quân Liệt và đưa cháu về thủ đô.

Ông Sở cố tình bỏ mặc mọi chuyện, Sở Quân Liệt trong mộng hay trong sách bất mãn với nhà họ Sở vì cha mẹ qua đời, thậm chí còn thành lập công ty riêng, đối với việc kế thừa nhà Sở thì hắn có thái độ không rõ ràng, việc này khiến ông rất sầu lo.

Vì vậy sau khi Sở Quân Liệt mất trí nhớ và gặp nạn, ông Sở biết Sở Quân Liệt sẽ bị khinh nhục nhưng ông vẫn lựa chọn bàng quan đứng nhìn.

Chờ đợi đứa cháu trai bị tra tấn ba năm lấy lại trí nhớ trong lửa giận, khi hắn muốn báo thù, ông Sở mang nhà họ Sở như món vũ khí trao cho Sở Quân Liệt, đương nhiên hắn sẽ nắm chặt nó, ông cũng đạt được mục đích của mình.

Khi Sở Quân Liệt hoàn thành việc trả thù, tình trạng hôn nhân của hắn cũng trở thành quan phu*.

(Quan phu: góa vợ, mất vợ)

Dưới sự trợ giúp của nhà họ Sở, tình yêu đích thực cứ như vậy mà đến bên hắn, săn sóc thiện lương, lại thông tình đạt lý, khiến Sở Quân Liệt vốn đã chịu nhiều đau khổ sa vào chốn dịu dàng.

Một mũi tên của ông Sở trúng hai con chim, không những cho cháu trai kế thừa nhà họ Sở mà còn tìm cho cháu một bạn đời khiến ông hài lòng, ông chính là người có công lớn nhất trong việc thúc đẩy quyển sách tới kết thúc viên mãn.

Về ba năm tủi nhục và tra tấn mà Sở Quân Liệt phải chịu đựng, cũng như việc nhà Tư bị nhà họ Yến lừa dối và các bên lợi dụng cho đến khi gia tộc bị hủy hoại, xem ra trong mắt ông Sở, tất cả đều là đương nhiên.

Tư Vân Dịch xóa tin nhắn đã gửi trước đó, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn.

Điện thoại đột nhiên sáng lên, là trợ lý gửi ảnh.

Tư Vân Dịch bấm vào bức ảnh, nhìn thấy hai đứa cháu của mình đang ngồi trên bãi cỏ chơi bài với Sở Quân Liệt.

Trên mặt Sở Quân Liệt đã đầy những tờ giấy tượng trưng cho sự thất bại, còn đang cố gắng rút bài, cháu gái ôm cháu trai nhỏ cười lớn, còn cháu trai thứ ba thì đang xé tờ giấy bên cạnh với nụ cười tà ác. 

Đây chính là lời hứa hẹn của Tư Vân Dịch vào tối qua, để Sở Quân Liệt và mấy đứa cháu ở chung với nhau thêm một ngày. Bây giờ xem ra, có vẻ như dưới sự giáo dục và giám sát của trợ lý, bọn trẻ đã bớt thù địch với Sở Quân Liệt hơn.

Tư Vân Dịch gửi tin nhắn cho trợ lý của mình rời  trước, trên bãi cỏ trong ngôi nhà cũ của nhà Tư, mấy đứa cháu nhìn chằm chằm vào người đàn ông đột ngột rời đi bằng khóe mắt, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.

Sở Quân Liệt vẫn đang xem bài trong tay, ngẩng đầu lên thì thấy hai người đối diện đã buông bài xuống, lười nhác nằm yên.

"Chúng tôi mệt rồi, không chơi nữa!" Anh cả xua tay nói: "Trình độ của anh còn không cao bằng nhãi con Kỳ, có thắng cũng vô nghĩa!"

Nếu không phải vì yêu cầu của chú nhỏ thì anh ta sẽ không đến đây. Chơi bài với thằng nhà quê này thật lãng phí thời gian.

"Chúng ta chơi một lần cuối cùng được không?" Sở Quân Liệt liếc nhìn bóng lưng của trợ lí đang rời đi, "Chúng ta có thể thêm chút cá cược."

Nghe nói có đặt cược, anh cả bật dậy, ngồi thẳng trước mặt Sở Quân Liệt, hưng phấn nói với em họ ở bên cạnh "Có nghe thấy không, nó muốn cá cược với chúng ta!"

"Em cũng chơi!" Đứa thứ ba vừa nghe thấy lời này, lập tức mặc kệ tờ giấy trên tay, anh dũng gia nhập.

"Chúng ta vẫn sẽ chơi blackjack, tôi sẽ là nhà cái." Sở Quân Liệt lấy từ trong túi ra chiếc máy người già mà bọn họ thèm muốn và đặt bên cạnh, "Tôi sẽ dùng cái này làm tiền cược."

Ba anh em họ đối diện cười, sôi nổi lấy điện thoại của mình ra đặt bên cạnh.

Vừa rồi mọi người đã thấy rõ trình độ của Sở Quân Liệt, cho dù hắn là nhà cái cũng không dễ dàng đánh bại hắn!

Lần này mọi người đều coi trọng, Tư Huyên Huyên phụ trách xáo bài, còn nhãi con Kỳ chắp tay sau lưng tuần tra phía sau, làm bảo vệ ngăn cản bọn họ gian lận.

Luật chơi blackjack tương đối đơn giản, chỉ cần tổng điểm các quân bài trên tay không vượt quá hai mươi mốt, càng lớn càng tốt và cuối cùng so điểm, điểm ai lớn nhất thì thắng.

Nhà cái Sở Quân Liệt chia bài, hai lá bài đầu tiên của anh cả cộng lại mười ba điểm, anh hai là mười sáu điểm, anh ba có số điểm cao nhất, mười bảy điểm.

Sở Quân Liệt theo quy tắc rút một lá bài, lộ ra lá bài của mình là Q, tính là mười điểm.

Anh cả tiếp tục rút bài, lá bài tiếp theo là mười điểm, ba lá bài trên tay anh ta cộng lại nhiều hơn hai mươi mốt, lập tức thua trận.

Sở Quân Liệt lấy điện thoại di động của anh cả đặt trước mặt mình, nhìn anh hai.

Có ví dụ của anh cả ngay trước đó, anh hai trở nên thận trọng và chọn dừng.

Đứa thứ ba liếc nhìn mười bảy điểm của mình, sau đó nhìn mười điểm trước mặt Sở Quân Liệt, cậu trợn mắt, hít một hơi thật sâu, lấy thắt lưng đầy đồ trang trí xa hoa từ bên hông ra, đặt cược gấp đôi, mạnh dạn chọn rút.

Nhìn ba điểm trước mặt, đứa thứ ba ôm quần nhảy dựng lên.

"Tôi hai mươi điểm, anh xong rồi! Ha ha ha!" Đứa thứ ba cười tới nỗi suýt sặc, "Tôi muốn anh cởi hết quần về nhà!"

Anh hai nhìn thấy cảnh này liền thở phào nhẹ nhõm, chọn xem bài Sở Quân Liệt.

Sở Quân Liệt nhìn hai người trước mặt, ánh mắt lộ ra vài phần sắc nhọn, chậm rãi rút lá bài giấu của mình, mở ra trước mặt mọi người.

Một lá Át bích.

Át là mười một điểm, cộng với mười điểm trước đó, hai mươi mốt điểm, blackjack.

Đứa thứ ba xách quần, nụ cười dần đông cứng trên mặt.

Sở Quân Liệt lấy điện thoại của hai người, cùng với một cái thắt lưng.

 Nhớ tới việc tháng này thẻ tín dụng của mình cũng đã bị khóa, đứa thứ ba cúi đầu ngồi xuống chỗ của mình, im lặng hồi lâu.

Suốt ngày đánh ngỗng, xong hôm nay bị ngỗng mổ vào mắt.

Thắt lưng cũng thua mất.

"Thật ra tôi cũng không muốn điện thoại di động của mấy người." Nhìn ba người đang gục ngã trước mặt, Sở Quân Liệt chậm rãi đẩy ba chiếc điện thoại di động lên trước mặt họ.

Nghe Sở Quân Liệt nói như vậy, đứa thứ ba kinh ngạc ngước mắt lên, trừng mắt, qua một hồi lâu cũng không phản ứng lại.

"Một cái điện thoại, tôi muốn đổi thành đáp án của một vấn đề." Sở Quân Liệt nghiêm túc nhìn ba người, "Tôi muốn nghe sự thật."

"Nói." Anh hai cầm lấy điện thoại di động trước, nhanh chóng nhét vào túi của mình.

"Đầu tiên, tôi muốn biết tại sao lần đầu chúng ta gặp nhau, mấy người lại có thái độ thù địch với tôi như vậy." Sở Quân Liệt liếc nhìn nhãi con Kỳ, "Tôi không có lý do gì để một đứa trẻ ba tuổi ghét tôi."

"Bởi vì chúng tôi cảm thấy cậu căn bản không phải là con nhà họ Yến." Anh hai nghiêm túc trả lời.

"Vợ chồng nhà họ Yến là hai tên lừa đảo, cho nên cậu là đồng lõa với bọn họ, chúng tôi thấy cậu có vấn đề."

Sở Quân Liệt im lặng một lát, nhìn thẳng vào mặt anh ba đang lén lấy trộm điện thoại.

"Vấn đề thứ hai, hôm qua mấy người không chọn tôi, tại sao hôm nay còn ở đây chơi bài với tôi?"

Nghe được câu hỏi này, đứa thứ ba hăng hái ngay lập tức, "Anh cho rằng chúng tôi muốn chơi sao? Là chú nhỏ của tôi kiên trì muốn chúng tôi ở cùng anh thêm một ngày, tối nay sẽ ra quyết định cuối cùng. Tôi nói rõ cho anh biết, dù tôi có chơi với anh mấy trăm năm, tôi cũng không bao giờ chọn anh!"

Cuối cùng, Sở Quân Liệt nhìn về phía anh cả, ánh mắt hắn dưới mái tóc đen hơi chuyển động, giọng nói dừng một lát.

"Chú của mấy người... Tại sao lại muốn mấy người ở với tôi thêm một ngày nữa?"

"Bố mẹ anh không nói cho anh biết à?" Anh cả có chút kinh ngạc.

"Tối hôm qua chúng tôi không chọn anh, sau khi chúng tôi rời đi, bố mẹ anh đã đề nghị gả vào chi thứ của nhà họ Tư. Chú nhỏ biết điều kiện ở chi thứ rất kém, người đó tính tình không tốt, cho nên lại cho anh một cơ hội."

Sở Quân Liệt giật mình, cúi đầu thật lâu không nói gì.

"Không phải là tôi khoác lác, người lớn không rõ một vài chuyện, chúng tôi ngang tuổi nên có biết vài thứ, tính tình đứa bên chi thứ thật sự rất tệ, nếu anh gả qua đó thì đừng mong có ngày yên ổn." Đứa thứ ba vui sướng khi có người gặp họa.

"Bố mẹ anh thật tốt, lúc đẩy anh vào hố lửa cũng không chớp mắt, chỉ có chú nhỏ là mềm lòng, còn muốn cứu anh một phen"

__________________________

Chú thích:
- Quan phu là từ tiếng việt, nma hơi ít dùng thui, tui thấy nó hay hơn góa vợ nên dùng.
- Cách chơi blackjack mng có thể search gg để biết thêm chi tiết, chứ tui cũng k biết tóm tắt sao cho ngắn nữa.

__

ê đít tò tâm sự tuổi hồng:
Hno nch với bạn thì bạn khen tui gõ 1k chữ 1 tiếng là nhanh lắm rồi nên tui vui lắm=)))))
Tui định 1 tuần 1 chap rồi mà tuần trước đi thi về suy quá nên 0 làm, xong lại chạy dl 2 chục trang tạp chí với 7749 kiếp nạn từ lúc làm tới lúc in (nhưng nhóm sốp đã được 10 hihi). Hôm thứ ba tuần này tính bắt tay vào làm rồi nhưng mà nhận điểm xong sốc vì điểm văn quá thấp so với kì vọng nên nhây tới hôm nay mới xong (chu yeu chiu lam la vi ban be tren lop than cho truyen doc tuyet vong qua nen tui mac cam toi loi).

Tui không có vấn đề gì với việc giục chương đâu nên mng giục nhiệt tình nhé, vì tui sẽ thấy tội lỗi và xách đít lên làm=))
Lúc làm chương này tui bị kiểu, "mình làm một nửa rồi đăng thôi, nửa còn lại làm sau", "ôi tội lỗi lắm khổ thân mấy bạn í chờ xong mình mần có một nửa", "ôi nhưng mà lười thật", "ôi nhưng mà tội lỗi lắm cố thêm tí nữa" ToT

Nếu tui có mắc lỗi chỗ nào thì mng nhắc tui nha, tui mần chương này lúc sảng vì sốc đường do uống 2 cốc trà sữa size L, lại còn k nhớ ngôi thứ ba của từng nhân vật là gì nên phải vừa làm vừa check chương trước, có khi sai tùm lum cũng nên=)))) (sốp check xong roài mila sằng)







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net