- Đêm thứ năm: Xương sọ của người tình - [Sự cố ngoài ý muốn]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đêm thứ năm: Xương sọ của người tình - [Sự cố ngoài ý muốn]

Trên một hòn đảo núi rừng trùng trùng điệp điệp nọ có một bộ tộc ăn thịt người sinh sống. Bộ tộc này hình dáng không khác gì người thường, chỉ có hành vi cử chỉ kỳ lạ, tính cách gian xảo lại nóng nảy dễ giận. Thức ăn chính là thịt người.

Bình thường nếu có con thuyền nào đi qua họ sẽ xông ra bắt cóc, cướp đoạt vàng bạc châu báu không chừa. Tù binh bị bắt xong sẽ được giam giữ trong sơn động, nuôi cho đến khi béo ú dẻo dai thì giết để ăn, tộc trưởng có quyền ưu tiên được chọn phần mình thích. Nói chung, hễ bị bắt rồi thì đừng mong chạy trốn được. Xung quanh bốn phía đều là cây cối bụi rậm, mà bộ tộc này lại rất thông thuộc hòn đảo.

Nhưng nếu trong một khoảng thời gian dài không có thuyền nào qua đây, bọn họ sẽ bị nạn đói hòanh hành, đây là chuyện thường xuyên xảy ra. Đến lúc đó, họ sẽ ăn luôn những lão già không có khả năng làm việc, rồi đến con gái, rồi đến trẻ em. Chẳng qua, chuyện này chỉ xảy ra với dân thường mà thôi.

Mỗi khi đến mùa đói, tộc trưởng sẽ ăn thịt phối ngẫu của chính mình. Cuối cùng khi chỉ còn lại xương sọ thì xâu vào dây đeo trên cổ, theo như lời họ nói thì, thứ trang sức này có tên là "Tháp lời hứa", nghĩa là "Tình yêu đến chết không rời".

Những tộc trưởng trước đây trên ngực đều đeo rất nhiều mảnh xương sọ với những màu sắc khác nhau, nhưng lạ thay, tộc trưởng Tiêu Đằng hiện tại dù đã hơn sáu mươi tuổi nhưng trên cổ vẫn chỉ đeo một mảnh xương vụn đỏ thẫm.

Bộ tộc ăn thịt người sống lâu nhất chỉ có ba mươi năm, có thể sống đến bốn mươi tuổi đã là rất thọ, nhưng Tiêu Đằng đã đến sáu mươi tuổi mà thân thể vẫn rất khỏe mạnh, tự nhiên hiếm gặp, vậy nên đặc biệt được cả bộ tộc kính trọng cùng yêu mến.

Thuộc hạ đi theo Tiêu Đằng thời trẻ đều qua đời nên không ai biết được chủ nhân xương sọ màu đỏ kia là ai. Tuy nhiên có lời đồn rằng đó không phải là của người trong tộc, mà là của một chàng trai tuấn mỹ từ bên ngoài. Nhưng lời đồn như vậy được cho là vô căn cứ, vì quy định của tộc là chỉ kết hôn với người trong tộc, không cho phép lấy người ngoài. Với lại trong tộc ít người, việc duy trì nòi giống là việc quan trọng nhất, tộc trưởng làm sao có thể yêu đàn ông được? Vậy nên tin đồn này nhanh chóng tan biến.

Và, những chuyện đã xảy ra, trừ Tiêu Đằng thì không còn ai có thể nhớ rõ. Người trong tộc đều khen cơ thể hắn khỏe mạnh nhưng lại quên mất hắn đã không còn trẻ nữa, trí nhớ dần dần phai nhạt, hay mơ mơ màng màng ngồi bên cửa sổ nhìn lên trời cả buổi, lúc nào cũng đặt mảnh xương sọ trong lòng bàn tay vuốt ve. Qua nhiều năm, xương sọ đã trở nên mịn màng bóng loáng.

Dù trí nhớ đã kém, nhưng trong đầu hắn vẫn khắc sâu cái ngày nhặt được người đó ở bên bờ biển hơn mười năm trước, bề ngoài vui tươi hớn hở suốt ngày dường như không có gì phiền não, lúc đùa gỡn đôi mắt hiện lên vẻ xấu xa không thể né tránh, tựa như một con nhện, còn chưa kịp phát hiện đã bị mạng nhện vây chặt lại.

Lần đầu tiên nhìn thấy, cũng không biết đây là cái gì, thế nhưng lại tự ý mang người ta về chăm sóc. Nỗi buồn lớn nhất chính là không thể hiểu được ngôn ngữ của nhau, thế nên người đó quyết định nhét một nhánh cây vào tay hắn, sau đó cầm tay hắn cùng viết hai chữ.

"Dung Lục, Dung, Lục." Người đó dạy Tiêu Đằng đọc như vậy.

Tiêu Đằng cố gắng uốn đầu lưỡi, tuy nhiên luôn phát âm không chính xác làm người bên cạnh không nhịn được cười thành tiếng, hơi thở nóng hổi đọng lại bên tai hắn. Tiêu Đằng giận quá hóa thẹn, rống lên một hồi, để lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn bất thường.

Thế mà người đó lại không sợ hãi, còn cười vui vẻ. Người đó còn nói rất nhiều, nhưng có nghĩa là gì thì Tiêu Đằng lại không hiểu.

Bộ tộc ăn thịt người lần thứ hai đối mặt với nạn đói, Tiêu Đằng chỉ còn lại một ít đồ ăn, hắn cảm thấy mình tiết kiệm thịt đem cho Dung Lục ăn đúng là từ bi, không nghĩ là người đó ăn cũng không thèm ăn, vừa nhìn thấy đã ói ra. Tiêu Đằng phẫn nộ, không cho người đó thứ gì nữa. Mấy ngày sau, nhìn Dung Lục gầy yếu hẳn, hơn nữa trên người còn có vết thương, nhìn qua trông rất yếu ớt. Tuy rằng người đó không có sinh lực, nhưng ngày nào cũng chọc ghẹo khiến hắn nổi giận.

Tiêu Đằng không có cách nào, đành phải mỗi ngày vào rừng bắt các loài thú khác, nhưng khi hắn trở về đã thấy Dung Lục bị một đám người lao tới xé rách quần áo. Tiêu Đằng phát điên lên, cầm mũi tên nhọn đâm vào ngực của một người trong tộc, những người còn lại nâng thi thể ra ngoài chia nhau, nháy mắt đã không còn tranh chấp.

Ăn hết thịt rồi còn xương để lại nấu canh, Tiêu Đằng bê đến trước mặt Dung Lục, lệnh cho Dung Lục phải uống.

Mặt Dung Lục trắng bệch, cúi đầu không nói gì. Tiêu Đằng thấy thế, dùng sức giữ chặt hàm dưới, cầm chén nước xương đưa đến bên miệng Dung Lục, ra sức đổ vào bên trong.

Dung Lục cố gắng đẩy tay hắn ra, ho khan vài tiếng, trong mắt dần hiện lên cái nhìn sắc lẻm lạ lẫm của Tiêu Đằng.

Trong nháy mắt, Tiêu Đằng thấy trước mắt sầm tối lại, môi bị cắn mạnh, một luồng khí nóng truyền từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu.

Đó là cảm xúc lúc giao hoan cuồng nhiệt mà Tiêu Đằng chưa bao giờ được trải qua, toàn bộ quá trình đều như tàn sát lẫn nhau, linh hồn tách khỏi cơ thể. Lúc bị tiến vào, hắn đã cắn nát yết hầu của Dung Lục, mùi vị máu tươi làm hắn phấn khởi lại càng quấn chặt thân thể người đó. Hai người không ngừng va chạm nhau, điên cuồng hơn cả dã thú.

Sau đêm đó, Dung Lục vẫn không chịu ăn gì làm Tiêu Đằng cực kỳ phiền não. Hắn đinh ninh cho rằng cả hai bây giờ đã là phối ngẫu nên vẫn không hiểu, vì sao người đó còn không giống mình.

Vậy nên Tiêu Đằng nhịn đói cùng với Dung Lục. Dung Lục không muốn ăn thịt người trong tộc, vậy hắn cũng không ăn, để xem ai chịu đựng được ai, rồi ai sẽ thắng. Cuối cùng Dung Lục vuốt ve khuôn mặt Tiêu Đằng, nói một câu gì đó mà hắn không hiểu, khóe môi vểnh lên, thủy quang trong suốt dưới đáy mắt.

Chiều hôm đó, Dung Lục ngừng thở.

Tiêu Đằng chặt đầu hắn ra, một lần lại một lần hôn lên đôi môi đã lạnh như băng.

Tiêu Đằng nuốt vào thịt và máu của người đó, hai người đã có thể cùng hòa tan, vĩnh viễn không thể tách rời.

Nhớ lại toàn bộ sự việc có khi rất nhanh, nhưng cũng có khi rất chậm, đến khi Tiêu Đằng tỉnh lại thì sao trời đã bừng sáng rực rỡ. Hắn đứng lên, đôi chân bỗng run rẩy, lùi lại một bước, đá vào bếp lò sưởi ấm chân.

Hắn vẫn bất động đứng im tại chỗ, trơ mắt nhìn ngọn lửa đang nuốt chửng xung quanh. Trong lúc lơ đãng, dường như hắn nhìn thấy gương mặt trẻ kia.

Môi Tiêu Đằng run rẩy, nắm chặt miếng xương trên ngực, phát âm rõ ràng: "Dung Lục."

Miếng xương sọ được đeo trên cổ của bộ tộc ăn thịt người có tên là "Tháp lời hứa", nghĩa là "Tình yêu đến chết không rời".

-----

"Dung Lục trước khi chết... cuối cùng đã nói gì?" Kha Lạc nhíu mày, có vẻ như đang thương tiếc.

Lý Mạc Diên đưa ngón trỏ vuốt ve ấn đường của người: "Người thương đã đi rồi, dù nói gì cũng không còn quan trọng."

"Đối với người nghe kể chuyện thì đương nhiên là quan trọng."

"Có những lúc, không có kết thúc thực sự mới là hoàn mỹ."

Hai người cãi nhau một lúc lâu, cũng không tìm được nguyên nhân gì, cuối cùng Kha Lạc đành ôm thắt lưng Lý Mạc Diên xin tha thứ: "Được rồi, chỉ là chuyện cổ tích thôi mà, tích cực như vậy làm gì."

Lý Mạc Diên cười khổ, cũng không biết là người nào tích cực hơn nữa.

Năm tháng trôi nhanh, cũng đã gần ba năm, những câu chuyện của Lý Mạc Diên cứ như thế kể mãi không hết, vừa có thể làm Kha Lạc cười vui vẻ, lại vừa có thể làm người cảm động rơi nước mắt, chỉ có thể là Lý Mạc Diên.

Tình yêu không biết từ đâu đến, chầm chậm khắc sâu.

Phối ngẫu: vợ hoặc chồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net