- Đêm thứ sáu: Nguyện ước thần đèn - [Trì ái]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Đêm thứ sáu: Nguyện ước thần đèn - [Trì ái]

Trong trung tâm của một trấn nhỏ nọ, có một thanh niên nghèo khổ sinh sống. Từ khi sinh ra cậu đã bị cha mẹ vứt bỏ, nhưng cậu có trái tim thiện lương và chân thành với người khác, vậy nên hàng xóm láng giềng ai cũng rất thích cậu, thường xuyên giúp đỡ và chăm sóc cậu. Người thanh niên này bẩm sinh đã chăm chỉ, duy trì cuộc sống bằng cách làm công cho mọi người xung quanh.

Hôm nay, có một người đánh cá cần cậu giúp ra biển đánh cá, người thanh niên cảm thấy lạ liền hỏi: "Vì sao anh không tự mình đi?"

Người đánh cá lắc đầu nói: "Người ấy không muốn gặp tôi, tôi cũng không có cách nào. Đã nhiều năm như vậy, mỗi ngày tôi đều bắt được đủ các loại cá, nhưng cuối cùng vẫn không thấy được người đó. Tôi có thể cảm nhận được người đó luôn ở bên cạnh tôi, có lẽ là trong lòng người đó vẫn không đành kết thúc. Tôi biết cậu là người tốt nên muốn nhờ cậu giúp chuyện này, lúc cậu đánh cá trở về thì hãy nhìn sang hòn đá ngầm bên tay trái một cái, nếu ở phía trên có một con ốc biển hãy mang về đây giúp tôi."

Thanh niên nghe xong không hiểu được gì nhưng vẫn đồng ý lời thỉnh cầu của người đánh cá. Làm việc xong, quả nhiên cậu nhìn thấy ốc biển trên hòn đá ngầm, liền mang về cho người đánh cá. Người đánh cá nhìn thấy thì vô cùng hạnh phúc, miệng không ngừng lặp đi lặp lại: "Người đó đã tha thứ cho tôi" rồi vội vàng ra ngoài, trước khi đi còn nói tặng lại cho cậu tất cả cá hôm nay bắt được.

Tự nhiên không làm gì mà cũng được nhiều như vậy thật là chuyện may mắn, thế nên cậu cũng nhanh chóng quên đi việc lạ là có thấy được tòa lâu đài nổi trên biển, vui vẻ phấn chấn chuẩn bị đi bán cá.

Lúc ở trong sân chọn cá, thanh niên phát hiện có một con cá lớn xấu xí dị thường, bụng trướng lên như một quả cầu, cậu xé con cá ra, bên trong hiển nhiên là một tượng đèn được chạm trổ rất tinh tế. Ở đui đèn khắc rải rác hoa hồng như đang nở trông rất sống động. Thanh niên xem xong ngây người ra, đột nhiên nghe thấy tiếng chuông bạc vang lên. Một con mèo đồi mồi màu vàng kim từ đâu nhảy đến trước mặt cậu, nhanh chóng ngậm lấy cái đèn trong tay cậu rồi chạy ra xa.

"Xin lỗi, đây là mèo của tôi." Người thợ bạc xin lỗi cậu rồi vội vàng trả đèn lại.

Thanh niên khoát tay ý bảo không sao cả, cầm cây đèn về nhà. Trên đường về cậu còn nhìn thấy một người rất đáng sợ, nửa khuôn mặt đều bị phỏng, trên cổ còn có một miếng gì đỏ đỏ, miệng mơ hồ lặp đi lặp lại cái tên "Dung Lục". Thanh niên tránh xa kẻ điên này chạy hồng hộc về nhà, chỉ mê mẩn nghĩ về cây đèn trong ngực mình.

Đột nhiên hắn phát hiện cánh hoa hồng ở đui đèn đã nở ra hoàn toàn, đưa tay ra vuốt ve, một cái, hai cái, rồi ba cái, kỳ tích xuất hiện: từ miệng đèn có làn khói trắng bốc lên, sau đó tụ lại ở giữa không trung tạo thành một mỹ nam tử.

Nam tử chấp tay trước ngực, nhắm mắt lại cung kính nói: "Tham kiến ma vương điện hạ."

Người thanh niên thấy chuyện thần kỳ này há to miệng, nói lắp bắp: "Anh, anh là ai?"

Bấy giờ nam nhân mới giương mắt lên, vẻ mặt nghi hoặc: "Cậu không phải là ma vương à?"

Thanh niên lắc đầu: "Tôi chỉ là người thường. Anh còn chưa trả lời câu hỏi của tôi."

"Tôi ngủ say đã hơn trăm năm, từng thề rằng người mình nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh dậy chính là chủ nhân của mình. Nếu chủ nhân có yêu cầu gì, tôi sẽ tự mình hoàn thành." Hắn nói: "Trước đây tôi là thủ hạ của quỷ, nhưng quỷ lại bị tín đồ trung thành nhất của mình phong ấn giữa núi băng, còn tôi thì bị thất lạc giữa biển. Là chủ nhân đã làm tôi tỉnh lại, tôi sẽ báo đáp, thực hiện ba nguyện vọng của chủ nhân."

"Nguyện vọng gì cũng có thể?" Thanh niên không dường như vẫn không tin.

"Đúng vậy." Tinh linh gật đầu.

"Tôi muốn có của cải tiêu xài không bao giờ hết." Chịu khổ nhiều năm như vậy, cậu không muốn lại sống khổ nữa.

"Như cậu mong muốn." Tinh linh vung tay lên, trong nháy mắt thanh niên đã thấy mình ở trong một tòa lâu đài huy hoàng, xung quanh còn có người hầu và thị nữ cung kính cúi đầu chào.

Thanh niên kích động không ngừng: "Tôi muốn trường sinh bất lão, thanh xuân kéo dài."

Tinh linh mỉm cười phất tay: "Như cậu mong muốn."

"Điều thứ ba..." Thanh niên tự hỏi, rồi nói: "Tôi muốn một người yêu tôi mà tôi cũng yêu người ấy."

Con người luôn mong muốn có tình yêu, nhưng lại sợ hãi tìm kiếm tình yêu.

"Như cậu mong muốn."

Ánh sáng lóe lên, tinh linh rơi xuống giữa không trung, biến ra hai chân. Ánh mắt nhu tình chân thành, nâng bàn tay của thanh niên lên, hôn lên bàn tay hắn: "Tôi đã yêu cậu rồi, chủ nhân của tôi."

Thanh niên cực kỳ hài lòng, từ đó sống một cuộc sống xa hoa ngay cả nghĩ cũng không buồn nghĩ. Tinh linh làm theo đúng lời hẹn, một lòng một dạ yêu cậu. Thế nhưng, lòng tham của con người xưa nay là vô đáy, một khi bị kích thích thì không ngừng phát triển. Thanh niên không hề thỏa mãn với tình yêu của nam nhân, càng ngày càng xem nhẹ hắn, vậy nên cậu chưa bao giờ nhận ra tinh linh đang ngày càng già đi.

Đến khi cậu đã hối hận, tinh tinh đã sắp chết rồi.

"Tình yêu chỉ là thứ làm lãng phí sinh mệnh." Trước khi chết nam nhân đã nói với cậu: "Quyết định lúc trước của chủ nhân, quả nhiên thật sáng suốt."

Hắn cứ như vậy mà tan biến, người thanh niên không khóc nhưng dường như cảm thấy đã mất đi một thứ gì đó, cuối cùng không tìm lại được.

Cậu vẫn giàu có và trẻ tuổi như vậy, nhưng cậu không thể gặp được người nào yêu cậu sâu đậm. Cả đời lặng lẽ.

Chuyện đã kể xong. Rõ ràng là đã có kết thúc, thế nhưng nghe xong Kha Lạc chỉ cảm thấy khổ sở.

Lý Mạc Diên nhẹ giọng thở dài, hôn lên bờ môi của Kha Lạc như ngày thường vẫn làm: "Bệ hạ không cần thương tâm, đây là câu chuyện cuối cùng của tôi rồi."

Kha Lạc rùng mình, vội vàng hỏi: "Mạc Diên, ngươi nói vậy có ý gì?"

"Tình yêu vốn là thứ làm lãng phí sinh mệnh." Lý Mạc Diên nói: "Tôi không thuộc về nơi này, phải đi thôi."

Kha Lạc nắm thật chặt tay hắn, trong đáy mắt chứa đầy đau đớn và sợ hãi: "Vì sao? Mạc Diên, ta không hiểu.... Chẳng lẽ ta đối xử với ngươi còn không đủ tốt?"

"Vậy là đủ rồi, thậm chí còn có phần dư nữa." Lý Mạc Diên thành thực nói: "Tôi thật sự yêu người, cho dù tôi không nói như vậy, nhưng người rất thông minh, nhất định người đã biết."

Kha Lạc cố gắng nỗ lực: "Ta yêu ngươi, nhưng ngươi không hiểu."

"Thật là đáng tiếc." Lý Mạc Diên tiếc nuối nói: "Quốc vương của tôi, đây là câu chuyện của chính người, kết thúc không nên để bất kỳ người nào sáng tác cả. Là tôi không hiểu, vậy người có trách nhiệm giải thích cho tôi."

"Ta hy vọng có thể cùng ngươi lãng phí sinh mệnh này, ngươi có đồng ý không?"

"Cảm ơn người. Bệ hạ."

Lý Mạc Diên cười, nếp nhăn nơi khóe mắt thanh tao đẹp đẽ, sau đó hắn xoay người bước ra khỏi cung điện.

<Hoàn>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net