Chương 22. Không thể kiềm chế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều hôm nay, Lâm Hiểu Phong vừa xong việc ở Lâm gia liền nhanh chóng đến bệnh viện tâm thần S làm thủ tục xuất viện, đưa Từ Hy Quân về nhà chung của cậu với Lục Vũ. Xem ra đây chính là lần đầu tiên cậu trở về nhà từ khi nhập viện. Lâm Hiểu Phong rất hy vọng, nơi này có thể giúp Từ Hy Quân nhớ lại được một chút gì đó của quá khứ.

Từ Hy Quân bộ dáng có chút rụt rè bước vào bên trong nhà. Lâm Hiểu Phong cẩn thận dẫn cậu đi một lượt quanh nhà, nhìn qua hết các phòng. Trong lòng Từ Hy Quân, bỗng dấy lên cảm xúc thật kì lạ. Nơi này ... có điều gì đó khiến cho cậu cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng cậu lại không thể nhớ ra. Trong lòng đôi lúc không hiểu vì sao lại bất chợt cảm thấy có chút mất mát. Từ Hy Quân của hiện tại chưa hề nhớ ra được đây chính là nơi mà cậu đã ngây ngốc cùng tình cảm đơn phương của mình suốt năm năm trời.

Lâm Hiểu Phong nhìn qua căn nhà một lượt, trong lòng không khỏi thốt lên một tiếng cảm thán. Cái tên Lục Vũ đầu gỗ này, xem ra hiện tại cũng có một chút tình người. Hắn để ý thấy mọi đồ vật sắc nhọn trong phòng ngủ của Từ Hy Quân đều đã bị Lục Vũ cho người dọn hết đi. Các vật dụng trong nhà có thể tổn hại đến cậu cũng đã được Lục Vũ thay mới, hoặc bọc lại thật cẩn thận. Lâm Hiểu Phong bật cười. Xem ra Lục Vũ thực sự nghiêm túc về việc đưa Từ Hy Quân về nhà chữa trị, giúp cậu lấy lại phần kí ức đã mất. Hiện tại, hắn đã có thể cảm thấy an tâm được phần nào.

Lâm Hiểu Phong đã dẫn Từ Hy Quân đi xem qua hết tất cả các phòng. Đến phòng ngủ của Lục Vũ, hắn có chút thất thần rồi liền ngay lập tức nói sang chuyện khác, nhẹ nhàng dẫn cậu xuống dưới lầu. Đây chính là nơi mà hơn hai tháng trước Từ Hy Quân đã lựa chọn tự kết liễu cuộc đời mình. Hắn muốn giúp cậu lấy lại phần kí ức đã mất, nhưng không hề mong muốn cậu có thể nhớ lại điều này. Căn phòng đó, tốt nhất vẫn là không nên để cậu bước vào.

__________________

Trời cũng đã trở tối, Lục Vũ vẫn chưa trở về. Dạo gần đây hắn luôn bận nhiều công việc như vậy, có lẽ qua giờ cơm tối cũng sẽ chưa về nhà. Lâm Hiểu Phong lo Từ Hy Quân đói bụng, liền để cậu an vị ngoài phòng khách xem tivi rồi trực tiếp xắn tay áo vào bếp làm cơm cho cậu.

Lâm Hiểu Phong vốn xuất thân từ một gia đình tài phiệt nhưng tay nghề nấu nướng của hắn cũng rất khá. Trước kia, mẹ hắn không may mắn rơi vào tình trạng hiếm muộn khi sinh con. Sau khi sinh ra hắn, mặc dù rất muốn có thêm một đứa con gái nữa, mẹ hắn cũng không thể được toại nguyện. Bởi vậy, bên cạnh học tập cùng chơi thể thao như những cậu con trai cùng trang lứa, Lâm Hiểu Phong từ nhỏ đã bị mẹ đưa vào lớp dạy nấu ăn. Bà luôn đem cái hy vọng được thưởng thức những món ăn ngon do con mình nấu đặt trên người hắn. Mặc dù ban đầu hắn không thích một chút nào, nhưng dần dần bản thân bộc lộ năng khiếu, Lâm Hiểu Phong bắt đầu nảy sinh đam mê với công việc nấu nướng. Hắn đã từng nấu cho Từ Hy Quân ăn một vài lần hồi còn học Cao trung. Cậu khi ấy hồn nhiên và trẻ con vô cùng, mỗi lần ăn xong đều cười tít mắt khen hắn tuyệt nhất. Lục Vũ cũng đã ăn qua đồ ăn hắn nấu. Từ khi Lục Vũ thưởng thức mấy hộp cơm do Từ Hy Quân nhờ hắn gửi tới, đồ ăn của Lâm Hiểu Phong đối với Lục Vũ liền trở nên kém hấp dẫn hơn hẳn. Xem ra, trong lòng Lục Vũ, tay nghề nấu nướng của Từ Hy Quân từ trước đến nay vẫn luôn là số một.

Từ Hy Quân đối với ngôi nhà này vẫn còn vô cùng xa lạ. Cậu ngồi một mình trong phòng khách một hồi liền cảm thấy không thoải mái, bèn lẳng lặng bước đến nhà bếp, đứng một góc nhìn Lâm Hiểu Phong đang bận rộn nấu nướng.

Lâm Hiểu Phong trông thấy Từ Hy Quân nhút nhát đứng một góc chăm chú nhìn động tác của hắn, trong lòng bỗng nổi lên một tầng ấm áp. Hắn bật cười, hướng Từ Hy Quân vui vẻ nói:

- Em đang rình mò cái gì? Muốn nhìn thì cứ ra bàn ăn mà ngồi.

Từ Hy Quân bất giác giật mình. Cậu nghe lời Lâm Hiểu Phong, không nhanh không chậm bước tới, ngồi xuống bàn ăn.

Từ Hy Quân hai mắt chăm chú nhìn từng động tác của Lâm Hiểu Phong. Cậu bỗng dưng cảm thấy, không khí lúc này, sao lại quen thuộc như vậy? Trước kia, Từ Hy Quân từng rất ấn tượng khi được lần đầu chứng kiến Lâm Hiểu Phong nấu ăn. Bởi vậy, trong lòng cậu hiện tại cảm thấy vô cùng quen thuộc, nhưng vẫn chưa thể nhớ lại được gì. Lúc mới nhập bệnh viện tâm thần S, trong đầu Từ Hy Quân lúc nào cũng chỉ có ba mẹ và Lục Vũ, cậu cảm thấy sợ hãi tất cả mọi người xung quanh. Hiện tại, Từ Hy Quân đã sớm không còn ác cảm với Lâm Hiểu Phong. Cậu biết rất rõ, bên cạnh Lục Vũ, người luôn chăm sóc, lo lắng cho cậu chính là hắn. Cậu dần dần cũng tìm được cảm giác gì đó vô cùng thân thuộc mỗi khi bên cạnh Lâm Hiểu Phong, cũng cảm thấy yêu quý hắn. Chỉ là, Từ Hy Quân không biết biểu đạt như thế nào để Lâm Hiểu Phong có thể hiểu được.

Nhìn Lâm Hiểu Phong thuần thục nấu nướng, Từ Hy Quân lại càng cảm thấy bản thân mình chẳng làm được gì. Cậu cũng muốn nấu cho Lục Vũ một bữa ăn thật ngon. Liệu Lâm Hiểu Phong có thể dạy cậu hay không?

- Ph... Phong ca, anh ... c... có thể ... dạy em... nấu ăn như anh được không? - Từ Hy Quân lấy hết dũng khí trong lòng, lắp bắp hỏi Lâm Hiểu Phong.

Lâm Hiểu Phong đang làm món bò nấu rượu vang. Hắn trong lúc đổ rượu vào chảo nghe được câu nói của Từ Hy Quân liền bị dọa đến mức lỡ tay đổ quá nhiều rượu, xém chút nữa bị lửa phùng lên làm cháy cả lông mày. Hắn cố tự trấn an bản thân, đảo lại thịt bò một chút, trong lòng mặc dù chưa bình tĩnh hẳn nhưng đã sớm mừng đến muốn rơi nước mắt. Đây là lần đầu tiên Lâm Hiểu Phong được nghe Từ Hy Quân gọi tên mình cùng một tiếng " ca ", lần đầu tiên kể từ khi cậu đưa ra quyết định dại dột trong phòng ngủ của Lục Vũ kia. Hắn vẫn chưa thể tin nổi vào tai mình. Suốt thời gian qua hắn luôn bên cạnh chăm sóc Từ Hy Quân, cậu một chút biểu hiện đối với hắn cũng không có, đến trò chuyện cùng hắn một câu cũng lười. Hiện tại, cậu đã chịu gọi hắn rồi. Lâm Hiểu Phong trong giây lát như có thể thấy được, ngày Từ Hy Quân khỏi bệnh đang rất gần đây thôi.

- Được! Hôm nào rảnh anh sẽ đưa em đến Lâm gia, dành nguyên một ngày cùng em nấu ăn! - Lâm Hiểu Phong kìm nén xúc động trong lòng, hào hứng hướng Từ Hy Quân mà cao giọng.

Từ Hy Quân nhìn Lâm Hiểu Phong vui vẻ đồng ý liền mỉm cười. Lòng Lâm Hiểu Phong đã sớm mềm nhũn cả ra. Hắn cúi đầu, nhìn miếng thịt bò đang nằm trong chảo rượu. Hình như hơi nhiều rượu quá rồi. Hắn thầm nghĩ, Từ Hy Quân có tiến triển như vậy thật là tốt. Nhưng hắn lại có cảm giác mạng sống của bản thân đang bị đe dọa nặng nề. Hôm qua đã bị Lục Vũ dọa tới ngã tím cả hông, hôm nay lại vì Từ Hy Quân mà suýt cháy lông mày. Vợ chồng nhà này đúng là ngày càng trở nên đáng sợ. Xem ra bản thân hắn về sau phải cảnh giác cao một chút, nếu không ngay cả cái mạng nhỏ này để rước lão bà về cho mẫu thân ở nhà cũng chẳng còn.

____________________

Lục Vũ trở về nhà đúng lúc Lâm Hiểu Phong và Từ Hy Quân đang ngồi ăn cơm. Hắn tối nay đáng lẽ sẽ đi uống vài ly cùng đối tác, nhưng chợt nhớ ra còn một cậu ngốc đang ở nhà đợi mình nên đã khéo léo từ chối, trở về sớm hơn. Lâm Hiểu Phong vừa thấy Lục Vũ trở về, liền nhanh chóng lấy thêm cho hắn cái bát với đôi đũa rồi xách áo vét về luôn. Dù gì hắn cũng đã ăn xong, cũng lo ổn thỏa cho Từ Hy Quân rồi, chính là không dám xen vào thời gian riêng tư của vợ chồng người ta a~

Trên bàn ăn chỉ còn Lục Vũ và Từ Hy Quân. Lục Vũ nhìn quanh một bàn đấy thức ăn, trong lòng không khỏi bất ngờ. Lâm Hiểu Phong vì Từ Hy Quân mà kì công nấu bao nhiêu món ngon như vậy, xem ra bản thân hắn cũng được hưởng ké chút lợi. Kiến thức về khoản nấu nướng của Lục Vũ chính là con số không tròn trĩnh. Dạo gần đây công việc luôn bận rộn, ngoài đi ăn và uống vài chén cùng đối tác, Lục Vũ căn bản chính là có cái gì thì ăn cái đó. Đã khá lâu rồi hắn mới được ngồi trước một bàn đầy món ăn gia đình như thế này.

Lục Vũ đang ăn bỗng cảm thấy một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi. Hắn nhanh chóng chuyển tầm mắt đến đĩa thịt bò trước mặt Từ Hy Quân. Lục Vũ không nhanh không chậm vươn tay cầm lấy đĩa thịt bò, đưa lên trước mặt ngửi ngửi một chút.

Mùi hương này ... chẳng phải là mùi chai Krug Clos d' Ambonnay mà hắn thích nhất hay sao?

Lục Vũ lập tức bước đến tủ rượu kiểm tra. Chai rượu vang đỏ yêu thích của hắn hiện tại chỉ còn hơn phân nửa. Lục Vũ rủa thầm trong lòng. Con mẹ nó, Lâm Hiểu Phong rõ ràng biết hắn thích uống loại vang này nhất, vậy mà còn dám cư nhiên đem phân nửa chai đi chỉ để làm món thịt bò. Hắn còn chưa kịp cảm kích Lâm Hiểu Phong được quá năm phút. Lâm Hiểu Phong, để xem ngày mai tôi xử cậu thế nào.

Krug Clos d' Ambonnay vốn không quá nặng, nhưng nếu uống không quen, chắc chắn sẽ bị say đến đầu óc choáng váng.

Lục Vũ bất chợt quay ra nhìn Từ Hy Quân. Từ khi hắn trở về, cậu không hề nói gì, cũng không ăn thêm gì, cái đầu nhỏ hơi cúi xuống. Hiện tại Lục Vũ mới để ý, hai má Từ Hy Quân đã sớm trở nên đỏ lựng như hai trái đào từ khi nào, hàng mi cơ hồ mang theo chút mệt mỏi mà hơi nhắm lại, khuôn miệng nhỏ lâu lâu lại cười ngốc một cái.

Lục Vũ khẽ thở dài. Từ Hy Quân chính là say thật rồi.

_____________________

Dù Từ Hy Quân có say, Lục Vũ vẫn là nên tắm qua cho cậu một chút. Với điều kiện của một bệnh viện tâm thần, Từ Hy Quân trong hơn hai tháng nay có lẽ cũng không mấy khi được vệ sinh thân thể kĩ càng.

Lục Vũ điều chỉnh nước trong bồn tắm một chút, thấy vừa ổn rồi liền quay qua tự mình hai ba phát cởi sạch quần áo. Cơ thể hắn vô cùng tráng kiện, từng múi bụng và khối cơ bắp như nổi rõ mồn một dưới ánh đèn vàng của phòng tắm. Trên lưng và sườn hắn vẫn còn sót lại một vài vết sẹo tương đối lớn, là di chứng của vụ tai nạn giao thông kinh hoàng trước kia. Cơ hồ những vết sẹo đó cũng không hề ảnh hưởng đến khí chất của Lục Vũ. Mái tóc hắn hiện tại có chút bù xù, nhưng so với mái tóc vuốt keo quy củ của mọi ngày lại càng thêm thập phần tuấn mỹ. Hai chân Lục Vũ thon dài, những múi cơ ẩn hiện sau lớp da màu bánh mật nam tính. Vốn là dân chuyên bóng rổ nên phần thân dưới của Lục Vũ cực kì chắc chắn. Thế nhưng, cơ thể hắn từ đầu đến chân không hề tạo một chút cảm giác thô kệch nào mà chỉ càng khiến cho hắn trong mắt người khác trở nên thu hút đến bất ngờ.

Lục Vũ nhìn Từ Hy Quân còn đang ngây ngốc đứng ở cửa phòng tắm, cũng không nhiều lời, liền bước tới tự mình cởi quần áo cho cậu. Từ Hy Quân đã sớm bị men rượu làm cho đầu óc trở nên quay cuồng, cũng không rõ trước mắt mình là ai, mình đang làm gì, cứ vậy mà phó mặc cho Lục Vũ.

Quần áo bẩn bị cởi ra nằm rải trên mặt đất. Lục Vũ cẩn thận bọc bao ni - lông vào hai bàn tay bị thương của Từ Hy Quân, sau đó đỡ người bước vào bồn tắm. Hắn kê hai tay cậu bên ngoài bồn để tránh bị nước vào.

Trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, hai người đàn ông trần trụi ngồi đối diện với nhau trong một bồn nước ấm nóng, bất ngờ tạo nên khung cảnh phong tình đến kì lạ. Kì thực, đây chính là lần đầu tiên Lục Vũ và Từ Hy Quân cùng ngồi chung bồn tắm thế này, cũng là lần đầu tiên hai người lõa thể mà đường đường chính chính đối diện nhau. Lục Vũ vốn không hề cảm thấy xấu hổ, hắn và Từ Hy Quân trước kia cũng đã vài lần phát sinh quan hệ, thân thể cậu bất cứ nơi đâu hắn cũng từng nhìn qua. Chỉ là khi ấy, mục đích của hắn không có gì khác ngoài phát tiết dục vọng, khiến cho Từ Hy Quân cảm thấy đau đớn. Hiện tại, Lục Vũ chính là thực lòng mà chăm sóc cậu. Cảm xúc trong lòng bởi vậy cũng đã thay đổi không ít.

Lục Vũ cẩn thận thoa xà phòng tắm lên khắp người Từ Hy Quân. Cậu hiện tại thần trí vẫn là chưa rõ ràng, có chút hưởng thụ mà hơi ngửa đầu về phía sau, mặc cho Lục Vũ tùy ý tắm rửa. Lục Vũ thoa xà phòng đến ngực Từ Hy Quân, tim trong một giây phút như thắt lại. Cậu ... sao lại có thể gầy đến vậy? Xương sườn cơ hồ chỉ muốn lộ hết ra ngoài. Làn da trắng đến yếu ớt, dưới sắc vàng của ánh đèn phòng tắm càng trở nên mỏng manh đến lạ, tựa như hắn có thể bất giác nhìn thấu cả thân thể cậu.

Lục Vũ vươn tay cầm lấy vòi sen, điều chỉnh nhiệt độ phù hợp rồi hướng thân thể Từ Hy Quân xả trôi toàn bộ xà phòng. Hắn nhẹ nhàng xoa đều trên người cậu. Nước xả xuống cuốn theo xà phòng chảy dọc thân thể Từ Hy Quân, biến mất nơi khố gian.

Lục Vũ bỗng cảm thấy hơi thở có chút nặng nề. Từ Hy Quân lúc này chính là bộ dáng không một chút phòng bị, cả cơ thể sạch sẽ khoan khoái phô trọn ra trước mắt hắn. Từ Hy Quân vì say rượu mà hai má đỏ lựng, ngâm mình trong bồn nước nóng một hồi môi cũng liền đỏ theo, bộ dáng câu dẫn đến mê người. Thân thể Từ Hy Quân so với khuôn mặt xem ra còn nhạy cảm hơn nhiều. Trong người cậu đã có sẵn men rượu, lại trải qua một chút động chạm của Lục Vũ, cả cơ thể đã sớm phiếm hồng, người khác nhìn vào hẳn nghĩ rằng cậu đang động tình. Từ Hy Quân ngây ngốc trong đầu chỉ cảm thấy quay cuồng, hai mí mắt nhắm hờ lại, đầu lưỡi nhỏ lâu lâu lại thò ra liếm liếm môi một chút.

Lục Vũ hô hấp ngày càng trở nên nặng nề. Hắn cảm nhận được bụng dưới của mình bắt đầu trướng lên. Kì thực, dạo gần đây công việc luôn bận rộn, hắn không mấy để ý đến nhu cầu của bản thân, cũng không hề cùng Lam Trác Như phát sinh quan hệ. Lục Vũ vốn là người kiềm chế dục vọng rất tốt. Hiện tại, mới chỉ ngắm Từ Hy Quân một chút mà hạ khố của hắn đã muốn dựng thẳng. Lục Vũ cũng thực tò mò, tại sao Từ Hy Quân có thể luôn dễ dàng khơi gợi dục vọng của hắn đến vậy. Mặc dù trước kia hắn tìm đến cậu chỉ vì mục đích phát tiết nhưng hắn không thể phủ nhận, mỗi khi nhìn thấy Từ Hy Quân, trong người hắn đều nảy sinh nhục dục, không kìm được mà khi dễ cậu ...







_________________

Các baobei yêu cầu ta ngược Vũ, chẳng phải ngược kiểu này đã đủ cho Vũ ... " đau " đến lên bờ xuống ruộng rồi hay sao? ( đau nhất ở đâu thì chúng ta đều biết =)))))

Kì thực khi quyết định viết " Tình điên", ta đã tốn một thời gian khá dài để nghĩ sẵn mạch truyện trong đầu, sau đấy còn chỉnh sửa tương đối nhiều theo mong muốn của các baobei. Vậy nên về phần ngược Vũ, các baobei khỏi lo. Luật nhân quả không chừa một ai =)))))

Đính chính lại một chút nhé, ta là Xan, là Tiếu Xan Xan a~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net