Chương 23. Đánh mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Vũ đang lạc trong đủ mọi dòng suy nghĩ, đến lúc hắn định thần lại, đã thấy môi mình kề sát môi Từ Hy Quân. Hắn có thể cảm nhận rõ được mùi hương Krug Clos d' Ambonnay mà hắn yêu thích nhất từ hơi thở nóng bỏng của người con trai trước mặt. Đầu óc Lục Vũ trong phút chốc bỗng trở nên trống rỗng. Hắn tựa như không còn là chính mình, cứ vậy mà mơ màng hướng tới bờ môi đỏ mọng kia, nhẹ nhàng ngậm lấy.

Giữa Lục Vũ và Từ Hy Quân bỗng như không còn khoảng cách. Bờ môi của hai người dán chặt vào nhau, đến hơi thở cũng muốn hòa làm một. Lục Vũ trước kia, trong những lần cùng Từ Hy Quân phát sinh quan hệ, rất ít khi cùng cậu hôn môi, mà nếu có, đều chỉ là những cái gặm cắn phát tiết dục vọng đầy thô bạo cùng đau đớn. Trong suốt năm năm của cuộc hôn nhân ép buộc và cho đến nay, đây là lần đầu tiên hắn cùng Từ Hy Quân chân chính hôn môi, cũng là lần đầu tiên hắn nhẹ nhàng cảm nhận bờ môi cậu. Môi Từ Hy Quân mềm đến kì lạ, khiến cho bản thân Lục Vũ bị xúc cảm làm cho bất ngờ. Hắn không hề biết bờ môi cậu có thể khiến cho người ta mê luyến đến vậy.

Hôn môi nhẹ nhàng một hồi, hơi rượu cay nóng từ trong miệng Từ Hy Quân đã sớm truyền sang miệng Lục Vũ. Bị xúc cảm bờ môi làm cho điên đảo, lại thêm cả men rượu kích thích, thú tính trong người Lục Vũ đã sớm trỗi dậy. Hắn mạnh mẽ đè Từ Hy Quân tựa đầu vào bồn tắm, đầu lưỡi mang theo phóng túng trườn vào khoang miệng nhỏ của cậu, đùa bỡn với chiếc lưỡi mềm mại còn rụt rè. Môi và lưỡi hai người quấn lấy nhau, không ngừng va chạm, khiến cho khắp phòng tắm mịt mù hơi nước lúc này đều vang lên tiếng mút mát, vừa dâm dục lại vừa tràn ngập hương vị ái tình.

Từ Hy Quân đầu óc vẫn là mơ hồ, không biết bản thân đang cùng ai mãnh liệt dây dưa môi lưỡi, chỉ cảm thấy khắp người ngày càng nóng lên, cả thân thể nơi đâu cũng ngứa ngáy vô cùng, nơi đâu cũng như đang thèm khát sự động chạm. Đầu lưỡi nhỏ bởi vậy lại càng trở nên phóng túng, không một chút ngại ngùng đưa sang miệng Lục Vũ. Lục Vũ thấy phản ứng của Từ Hy Quân như vậy, ngọn lửa dục vọng trong người lại như được thời cơ mà bùng lên mạnh mẽ, môi lưỡi càng dây dưa mãnh liệt.

Lục Vũ tựa như đã sớm bị khuôn miệng nhỏ của Từ Hy Quân làm cho nghiện mất rồi, không thể nào dừng chơi đùa với bờ môi cùng đầu lưỡi mềm mại của cậu. Khố gian bên dưới của hắn đã sớm dựng thẳng, căng đau đến khó chịu. Hai người say mê triền miên một hồi, đến lúc dứt ra, khắp thân thể Từ Hy Quân đã đỏ ửng lên vì động tình, khuôn mặt so với cơ thể lại càng đỏ đến lợi hại. Đôi môi nhỏ của cậu đã bị Lục Vũ mãnh liệt dây dưa tới mức có chút sưng lên, khẩu thủy vì chưa kịp nuốt xuống mà trào ra khỏi khóe miệng. Hai mắt Từ Hy Quân vẫn là mơ màng mà hơi nhắm lại, nhưng đã sớm bị một tầng sương phủ. Khuôn ngực nhỏ không ngừng phập phồng, mang theo chút khó khăn mà liên tục hít vào thở ra, cố gắng bù đắp cho phần không khí chưa kịp lấy bởi nụ hôn dài.

Lục Vũ trông bộ dáng bị mình khi dễ của Từ Hy Quân, hắn bất giác giật mình. Bản thân ban đầu chính là giúp Từ Hy Quân tắm rửa, hắn hiện tại lại đang làm cái gì?

Lục Vũ khẩn trương bước ra khỏi bồn tắm. Hắn nhanh chóng chỉnh vòi sen đến mức nước lạnh, tự dội cho mình một trận. Chính là đứng dưới vòi nước lạnh một hồi, Lục Vũ vẫn không tài nào tỉnh táo nổi, hơi thở vẫn như cũ nóng hôi hổi, khố gian bên dưới cứ vậy mà thẳng đứng.

Từ Hy Quân hiện tại đang say, không thể ngồi trong bồn nước quá lâu. Lục Vũ cố gắng gạt mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng sang một bên, nhanh chóng bước tới bồn tắm đỡ cậu dậy, lau sạch thân thể, giúp cậu mặc quần áo rồi dìu cậu tới giường ngủ.

Từ Hy Quân được tắm rửa sạch sẽ đã sớm bị men rượu làm cho mệt mỏi tới mức nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lục Vũ đứng một bên trầm mặc nhìn cậu, ánh mắt nóng bỏng chầm chậm dịch chuyển từ đôi mắt xuống chiếc mũi nhỏ, rồi đến đôi môi có chút sưng đỏ lên. Hắn bất giác nhớ tới xúc cảm khi nãy cùng cậu mãnh liệt dây dưa môi lưỡi, dục hỏa chưa kịp hạ lại lần nữa bùng lên, khố gian bên dưới tiếp tục dựng thẳng. Lục Vũ vừa rồi đã khó khăn nhịn đến trán lấm tấm mồ hôi, hiện tại bụng dưới lại ngày càng trướng đau, hắn không thể tiếp tục chịu đựng được nữa. Lục Vũ khẩn trương quay lại phòng tắm, nhanh chóng cầm lấy phân thân của mình mà lộng.

Đã rất lâu rồi hắn mới phải tự mình giải quyết nhu cầu sinh lý như thế này. Hắn vốn là người rất biết kiềm chế dục vọng. Hơn nữa, bên cạnh cùng Lam Trác Như phát sinh quan hệ, trước kia, mỗi khi hắn cần phát tiết, Từ Hy Quân đều sẵn sàng ngoan ngoãn nằm trên giường, mặc cho hắn thô bạo dày vò. Hiện tại, hắn đã quyết định mang cậu về nhà hảo hảo chiếu cố, Lục Vũ không hề muốn bản thân lại lợi dụng lúc cậu say, đem cậu biến thành công cụ phát tiết như trước kia. Kì lạ hơn cả, trong đầu hắn lúc này không hề xuất hiện hình ảnh Lam Trác Như. Suy nghĩ của Lục Vũ đã sớm bị bộ dáng câu dẫn mê người vừa rồi của Từ Hy Quân xâm chiếm, chỉ cần nhớ lại xúc cảm cùng cậu hôn môi đã đủ để khố gian hắn trướng thêm vài phần.

Lục Vũ tay nắm lấy phân thân mà không ngừng nhanh chóng lên xuống, đầu hơi ngả về phía sau, hơi thở ngày càng trở nên nặng nề. Bỗng đầu óc hắn trở nên trống rỗng. Lục Vũ khó khăn gầm lên mộ tiếng, dòng bạch trọc nóng hổi đã sớm từ phân thân bắn ra, chảy theo từng ngón tay thon dài.

Lục Vũ cơ hồ mang theo chút thỏa mãn cùng mệt mỏi ngả lưng về phía sau, chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp cho thật đều.

Bản thân hắn ... hình như thực sự không ổn rồi...

_______________________

Dạo gần đây tình hình trên thương trường đang ngày càng trở nên căng thẳng. Mọi thế lực và các tập đoàn lớn đều dốc toàn sức lực để tranh giành các hợp đồng béo bở, và Lục gia cũng không ngoại lệ. Công việc dồn dập khiến Lục Vũ hiện tại luôn trong trạng thái căng thẳng, cũng chẳng mấy khi có thời gian về nhà. Bởi không can tâm để Từ Hy Quân ở nhà một mình, Lục Vũ đã thuê một dì giúp việc, thay hắn đảm đương việc chăm sóc cậu trong quãng thời gian này. Từ Hy Quân ban đầu, đối với ngôi nhà chung của hai người vẫn còn cảm giác xa lạ cùng sợ hãi, lúc nào cũng như một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo Lục Vũ, nửa bước cũng không rời. Dần dần, cậu ý thức được công việc của hắn hiện tại bận rộn ra sao, liền không quấn hắn nữa, cũng sẽ rất ngoan ngoãn mà ngồi ở nhà chờ hắn mỗi tối về cùng ăn cơm. Hơn nữa, dì Mẫn giúp việc đối với cậu rất tốt. Mỗi ngày, dì đều nấu cơm cho cậu ăn, cùng cậu trò chuyện, hướng dẫn cậu cách chăm sóc chậu cây cảnh nhỏ bên cửa sổ. Từ Hy Quân hiện tại đối với căn nhà này, và cả việc tiếp xúc với người lạ, đã không còn khó khăn như trước.

- - - - - - - -

Từ Hy Quân ngoan ngoãn ngồi ngoài phòng khách xem tivi, lâu lâu khuôn miệng nhỏ lại cười ngốc một cái. Kì thực, tivi đang chiếu cái gì bản thân cậu cũng không rõ. Chỉ là khi nãy, dì Mẫn vừa mới bảo cậu, Lục Vũ gọi điện về, nói tối nay sẽ về nhà sớm, cùng cậu ngồi ăn cơm. Đại Vũ dạo gần đây luôn bận rộn như vậy, đã mấy bữa không về nhà cùng cậu ăn cơm rồi. Cậu đã sớm nhớ hắn đến khó chịu. Hôm nay hắn sẽ về sớm, Từ Hy Quân trong lòng vui sướng không thôi. Cậu tự nhủ, lát nữa sau bữa cơm, mình sẽ đấm lưng cho Lục Vũ một chút. Cái này cậu mới học được trên tivi, Đại Vũ chắc chắn sẽ rất thoải mái.

Đã gần chín giờ tối, Lục Vũ chưa trở về nhà. Từ Hy Quân trong lòng đã sớm cảm thấy lo lắng, nhưng vẫn là rất kiên nhẫn ngồi trong phòng khách đợi hắn trở về.

- Tiểu Quân này, cháu có đói không? Cháu nghe lời ta, ăn cơm trước đi nhé. Cậu Lục hẳn là có công việc đột xuất ở tập đoàn rồi. Cậu Lục về mà thấy cháu chưa ăn cơm, sẽ không hài lòng đâu. - Dì Mẫn từ nhà bếp bước ra, trông thấy Từ Hy Quân đã muộn rồi còn không chịu ăn cơm, vẫn ngây ngốc ngồi đợi Lục Vũ, liền ôn nhu khuyên nhủ cậu.

Từ Hy Quân thần sắc có chút nhợt nhạt, chậm rãi quay đầu nhìn dì Mẫn, miệng nở một nụ cười cứng ngắc.

- Đại Vũ đã nói, chắc chắn sẽ trở về. Cháu ... cháu không đói. Cháu đợi Đại Vũ.

Dì Mẫn phiền muộn nhìn Từ Hy Quân, trong lòng vừa thấy tức vừa thấy tội. Đứa nhỏ ngốc này! Sao cứ cứng đầu như vậy?

Bà biết có khuyên nhủ thêm Từ Hy Quân cũng sẽ không nghe, đành không can tâm quay trở lại nhà bếp. Dì Mẫn cũng rất muốn gọi cho Lục Vũ, hỏi xem hắn hiện tại vì sao còn chưa trở về, Từ Hy Quân đang mong đợi như vậy. Thế nhưng bà không dám. Lỡ như lúc này Lục Vũ thực sự đang có việc đột xuất ở tập đoàn, bà bất ngờ gọi điện đến chẳng phải rất bất tiện hay sao?

- - - - - - - - - -

Hiện tại đã hơn 10 giờ. Dì Mẫn vừa rồi đã thử gọi điện cho Lục Vũ, thế nhưng gọi gần chục cuộc hắn đều không bắt máy. Xem ra Lục Vũ bận việc thật rồi. Nếu vậy, phải làm sao để Từ Hy Quân ngừng chờ đợi hắn, chịu ăn cơm và đi nghỉ ngơi trước đây?

Nghĩ một hồi, dì Mẫn đành miễn cưỡng gạt Từ Hy Quân rằng Lục Vũ vừa gọi điện về, bảo tối nay có việc đột xuất nên không thể về nhà, khuyên cậu ăn cơm cùng đi ngủ sớm, không cần đợi hắn. Từ Hy Quân nghe vậy cũng không nói một lời, rất ngoan ngoãn mà ăn cơm dì Mẫn đã chuẩn bị, sau đó tự mình vệ sinh cá nhân một chút rồi lẳng lặng trở về phòng ngủ. Cậu cơ hồ rất mệt mỏi, đặt lưng xuống giường một lúc liền nặng nề đi vào giấc ngủ. Mặc dù không biểu hiện rõ ràng nhưng dì Mẫn hiểu, Từ Hy Quân hiện tại hẳn là vô cùng buồn bã và thất vọng. Đứa trẻ ngốc này đã mong chờ Lục Vũ suốt mấy ngày nay rồi.

- - - - - - - - - - - - - -

Dì Mẫn đang chợp mắt trong phòng liền bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc. Bởi vì công việc bận rộn, không mấy khi có thời gian về nhà nên khi thuê dì Mẫn làm người giúp việc, Lục Vũ đã yêu cầu rõ bà phải ngủ qua đêm tại nhà hắn những hôm hắn bận việc không thể trở về. Lục Vũ rất cẩn thận chuẩn bị cho bà một căn phòng riêng với đầy đủ tiện nghi. Đối với một người giúp việc như dì Mẫn mà nói, đây quả thực là một đặc ân lớn.

Dì Mẫn nhanh chóng mở điện thoại. Là con rể của bà gọi tới. Dì Mẫn có một người con gái đang mang bầu, tính đến hiện tại cái thai cũng đã được hơn 9 tháng rồi. Con rể gọi tới báo con gái bà vừa chuyển dạ, hiện tại đang trong bệnh viện chuẩn bị sinh. Dì Mẫn vừa nghe tin liền sốt sắng đến tay chân run rẩy, bây giờ bà phải ngay lập tức đến bệnh viện, con gái còn đang chờ. Bây giờ đã là hơn 2 giờ sáng, Lục Vũ vẫn chưa trở về, bà không được phép để Từ Hy Quân ở nhà một mình. Thế nhưng hiện tại là tình thế gấp, con gái đang rất cần bà, Lục Vũ vốn là người hiểu chuyện như vậy, hắn biết được hẳn sẽ thông cảm cho.

Nghĩ vậy nên dì Mẫn liền nhanh chóng nhắn tin xin phép Lục Vũ cho bà về trước, sau đó qua phòng ngủ nhìn Từ Hy Quân một chút rồi lập tức rời đi.

_________________

Từ Hy Quân bị ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ làm cho tỉnh giấc. Cậu cơ hồ mang theo chút mệt mỏi đưa tay lên dụi dụi mắt.

Trời đã sáng rồi. Đại Vũ hẳn là phải về nhà rồi đi.

Từ Hy Quân nhanh chóng bước tới phòng ngủ của Lục Vũ. Mở cửa ra, trước mắt cậu là chiếc giường lớn cùng chăn gối được sắp xếp gọn gàng, quyển sách mà Lục Vũ thường hay đọc vẫn nằm ngay ngắn trên chiếc tủ cạnh đầu giường. Một chút xô lệch cũng không có.

Từ Hy Quân thất thần bước xuống lầu. Cậu muốn hỏi dì Mẫn một chút.

Từ Hy Quân ngơ ngác nhìn quanh. Phòng bếp, phòng khách, phòng riêng của dì Mẫn, ... đều không có một bóng người.

Dì Mẫn không ở đây.

Đại Vũ cũng không.

Căn nhà rộng lớn chỉ còn một mình cậu.

Mọi người ... đi đâu mất rồi?

- - - - - - - - - - - -

Từ Hy Quân thất thần ngồi một góc trên sofa, hai cánh tay gầy ôm chặt lấy đầu gối đang dựng lên, tâm can không ngừng run rẩy.

Cậu sợ.

Cậu thực sự rất sợ, sợ cái cảm giác những người mình yêu thương không hề nói trước một tiếng, cứ vậy mà ly khai. Giống như ba mẹ cậu, giống như Lục Vũ trước kia. Cậu sợ bản thân lần nữa bị bỏ lại phía sau.

Tiếng kim đồng hồ chầm chậm vang lên như đang từng chút một thổi bùng lên sự bất an trong lòng Từ Hy Quân.

Từ Hy Quân tự mình đan chặt lấy mười ngón tay đang không ngừng run rẩy. Cậu bất chợt ngộ ra. Hiện tại Đại Vũ vẫn chưa trở về, bản thân mình có thể đi tìm anh ấy kia?

Phải nhanh lên, chỉ cần chậm một giây thôi, sẽ không kịp mất!

Từ Hy Quân một thân đồ ngủ, vội đến giày cũng không mang, tức tốc chạy ra khỏi nhà.

Cậu cứ vậy mà chạy về phía trước, không hề ngoảnh đầu lại, không hề để ý xung quanh, chạy cho đến khi hô hấp cũng cảm thấy khó khăn mới dừng lại.

Đây ... rốt cuộc là ở đâu?

Từ Hy Quân ngơ ngác nhìn quanh. Từng dòng người tấp nập qua lại, ai nấy bước qua đều ném cho cậu một ánh nhìn không mấy thiện cảm, vài người còn thản nhiên hướng cậu chỉ trỏ, thầm thì to nhỏ. Sau lưng Từ Hy Quân, tiếng còi xe inh ỏi không ngừng vang lên, kèm theo đó còn có cả những tiếng mắng nhiếc, chửi rủa.

Đủ mọi âm thanh hỗn tạp dồn vào trong tai Từ Hy Quân, tựa như muốn đem đại não cậu nghiền nát.

Đầu cậu rất đau, đau đến muốn nổ tung. Tiếng những người đang không ngừng mắng nhiếc kia, cậu căn bản không nghe nổi một chữ.

Trống ngực Từ Hy Quân cứ thình thịch vang lên. Cậu vừa mệt mỏi vừa sợ hãi đến chân cũng bủn rủn, run rẩy gục xuống đường, hai bàn tay cố gắng bịt chặt lấy tai, nước mắt đã sớm ướt nhòe hai má.

Đại Vũ, đầu em đau quá!

Đại Vũ, đây rốt cuộc là nơi nào?

Đại Vũ, anh đang ở đâu? Em sợ, em sợ lắm!

Đại Vũ, giúp em với ... Em rất sợ ...

Lồng ngực Từ Hy Quân bất giác nhói mạnh lên. Cậu chợt cảm thấy đầu mình tựa như bị ai đó hung hăng cầm búa đập mạnh một phát. Mọi thứ trước mắt Từ Hy Quân mờ dần, những âm thanh hỗn tạp đáng sợ kia cũng ngày càng trở nên mơ hồ...






_____________________

Dạo này mệt tim thật....

Mấy baobei cho ta tí an ủi đi...😔😔😔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net