Chương 46->50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
bặt tin. Hơn nữa dạo này luồng khí lạnh bừa bãi tràn qua, không một ai muốn chạy tới chạy lui dưới khí trời lạnh cóng cả, ngoan ngoãn ở nhà mới là chính đạo.

Nhưng đến ngày thứ hai của năm mới, Google gửi cho NetEase một tin nhắn. Đúng là chuyện lạ có thật.

"Tìm tôi chi vậy?" Tuy nói là ở quán cà phê Sohu, nhưng kề cà mãi cũng chẳng thấy cái bóng của thằng chủ quán đâu hết. Người phục vụ cẩn thận quan sát NetEase và Google, hơi lấy làm xấu hổ: "Ây.. ông chủ bị cảm... Xin lỗi ạ..."

"Uầy..." NetEase không yên lòng uống ly cà phê. Trốn bố thì cứ nói thẳng ra, nhờn nhờn như thế làm gì.

Google nhìn kẻ trước mặt đang cố gắng trấn định: "Anh bên đó cứ tính như vậy đó hả?"

"Sao thế, ngay cả anh cũng đến để chỉ trích tôi à?" NetEase dùng giọng điệu cà khựa người người chán ghét mà trả lời, "Hay là... muốn nhiều chuyện hả Google?"

"Không phải vậy mà." Google sớm biết rằng người này bất quá chỉ đang tỏ ra mạnh mẽ, bày ra vẻ mặt này chỉ là vì che giấu lòng mình mà thôi, nên hắn không thèm so đo. "Chỉ là gần đây có một tin, ngẫm lại chắc anh không biết cho nên..."

"Tôi không có hứng thú với mấy việc khác."

Google bỗng tò mò nhân viên công ty NetEase làm thế nào để cầm cự mấy ngày nay, nghe nói NetEase đã nửa tháng không tới công ty trình diện, nhưng trang web dường như không gặp bất cứ vấn đề gì, thật có thể nói rằng đây là kỳ tích.

"Nghe bảo Sina bị trang web bên Hồng Kông mua."

"..."

"Sina bên kia tựa hồ gặp phải khủng hoảng tài chính nghiêm trọng, chi nhánh tại Hồng Kông của tổng công ty MSN muốn nhân cơ hội này thu mua Sina. Chuyện tình cụ thể thì tôi không biết, chỉ là nghe nói gần đây bọn họ đang đàm phán mà thôi."

"... Sao lại thế được... Lại nói Baidu gần đây cũng bởi vì sai lầm loại bỏ tin tức dẫn đến thông tin giả tạo tràn lan khiến cho đại chúng bất mãn kìa, Google anh sao không quan tâm bên kia đi?"

Thằng vô lại này nói chuyện như muốn đấm vào mặt vậy.

"Baidu bên kia đã bắt đầu chỉnh lý nội bộ. Còn Sina một khi bị mua thì không chừng lại phải dời công ty ra khỏi Trung Quốc..."

Còn chưa nghe nói hết câu, NetEase đã đứng dậy bỏ đi. Google nhìn bóng dáng vội vội vàng vàng, nở nụ cười.

Xem cái dáng vẻ đi ra cửa kìa... Thật đúng là thảm hại a.

=========

Lời tác giả:

Điểm tâm nho nhỏ: Trang web mà Myfreshnet tìm được...

Địa chỉ: . baigoohoo.com/

Nói chung là ngôi nhà chung của ba bộ máy tìm kiếm Baidu + Google + Yahoo hợp lại đó...

Ôi chao mọi người hẳn biết ý nghĩa của ngôi nhà chung đi nhỉ??

Cái tên siêu cấp cường thế ( bách cốc hổ, ôi ôi... ) Ta cười đến phát điên luôn rồi... ha ha...

Chương 49

Cho dù như vậy... Dù đã biết nhưng sao lại có thể như vậy... Các ngón tay giữ tay lái của NetEase trắng bệch, gương mặt đã trở lại vẻ trầm mặc ban đầu. Dù anh có ý muốn giúp nhưng sao lại có thể như vậy, bây giờ tôi lại bị mọi người phỉ nhổ, có ai chịu hỏi thử tâm trạng của tôi như thế nào đâu!

Ha... NetEase cười nhạt. Nếu thực sự giống như lời Google, có khi sẽ bị mắng thảm hại hơn nữa đi nhỉ! Chẳng hạn như "Anh còn không biết xấu hổ để cho người khác quan tâm anh" các loại...

Gió bấc thổi phần phật trên con đường không có bao nhiêu xe cộ, NetEase chỉnh âm lượng đài to nhất, trong radio là bài Saving Me của Nickelback, NetEase dở khóc dở cười chờ đèn đỏ: Này, không cần phải hợp với tình hình đến thế chứ!

.

.

"Thưa Sếp, đây là bản báo cáo khảo sát mới nhất."

"Cứ đặt ở đây là được."

Mấy ngày nay nội bộ công ty Baidu thay đổi liên tiếp. Trong quá trình tìm kiếm xuất hiện một tin tức giả khiến ấn tượng của Baidu trong lòng dân mạng giảm xuống rất nhiều. Tuy mười mấy ngày nay đã liên tục xử lý, Baidu nhưng vẫn cảm thấy vấn đề chồng chất, không thể nào gạt bỏ cảm giác áp lực đi được.

Cứ kết thúc... như vậy sao? Ngẩng đầu đặt tay lên mắt, Baidu vô cùng uể oải, chẳng muốn làm bất cứ điều gì, thầm mong được nghỉ ngơi thật tốt một chút. Thế nhưng đại não căn như dây đàn dương cầm, mỗi lần nhắm mắt lại vang lên tiếng phím gỗ, âm thanh này đã làm cậu mất ngủ bốn năm ngày nay.

Mệt mỏi quá đi mất... Cầm cự không nổi nữa rồi, chẳng có ý tưởng nào trong đầu cả, ánh sáng chói loà nổ lốp bốp rồi nhanh chóng lấn át toàn bộ tư duy.

Có tiếng gõ cửa.

"Thưa Sếp, có ngài Google gọi điện thoại đến mời Sếp ăn tối ạ."

Baidu kinh ngạc. Dường như đã lâu lắm rồi không liên lạc với những người khác—— nói đúng ra là, bọn họ cũng không liên lạc với mình. Lại nói, hầu như ai cũng có chuyện phiền lòng của riêng mỗi người. Baidu đang tiêu hoá hai từ "Google", hai mắt nhìn thẳng tăm tắp về phía trợ lý báo tin, bác trợ lý nhìn cậu rồi lùi ra ngoài cửa một bước. "S...Sếp, có cần từ chối hay không..."

"Không cần."

Baidu nói xong liền sửng sốt, cứ như câu nói "Không cần" kia không phải là từ miệng mình nói ra vậy. Có điều bác trợ lý đã cấp tốc rời khỏi hiện trường và hẹn thời gian địa điểm với Google, khiến cho Baidu bất đắc dĩ đến cực điểm. Sao vậy nè, trả lời lưu loát đến như thế sao, lẽ nào... mình thực sự muốn gặp hắn?

"Không nghĩ cậu có thể đến đây được đấy."

Nhà hàng Tây. Baidu nhìn trai lẫn gái đang nhỏ giọng nói chuyện, tâm tình thả lỏng không ít. Nhưng dưới sự đàn áp của tiềm thức, cậu nhà vẫn giả vờ lãnh đạm: "Ờ."

Google thì ngược lại, thảo luận một ít tin tức thú vị phát sinh gần đây, hoàn toàn không hỏi về nguy cơ suy giảm tín nhiệm trên Baidu dạo này. Baidu trả lời câu có câu không. Thế nhưng dù cậu cố tiếp tục làm mặt lạnh, trong lòng cậu cũng đã quá rõ: sau khi nói chuyện phiếm với Google như vậy thì tâm trạng tốt lên rất nhiều. Nét mặt căng cứng rốt cuộc cũng có chút buông lỏng, đến cuối cùng, Baidu đã nhoẻn miệng như sắp cười.

Bất quá ba chữ 'sĩ diện ảo' này rất mạnh. Baidu đem hết toàn lực kéo khoé miệng về một đường thẳng, làm ra vẻ lạnh lùng: "Đúng rồi, bên NetEase như thế nào rồi?"

"Cũng không tồi." Google thờ ơ nâng ly rượu, "Sắp giải quyết xong rồi."

"Vậy hiện tại... là kết cục cuối cùng đó hả?" Baidu hơi giật mình, khoan nói về NetEase, Sina rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy, không lẽ cứ cam tâm tình nguyện chắp tay dâng hạnh phúc cho người như thế à?

Google nhún vai: "Đó là chuyện của bọn họ, chúng ta nhúng tay vào là không tốt đâu, đúng không?"

"Ngược lại... cũng thế..."

Google nhìn kiểu muốn nói lại thôi của Baidu mà không khỏi buồn cười. Thật tình... như không lại giả bộ lãnh khốc, bé cưng này căn bản không biết lãnh khốc là gì mà. Tuy cố ý đè thấp giọng điệu rồi giấu hết tất cả biểu cảm trên mặt, thế nhưng cách thức nói chuyện với cả dùng từ đặt câu còn phải sửa lại nhiều lắm, chỉ cần mở miệng là biết ngay tính cách thực của ẻm rồi.

"Cơ mà... mới đầu còn tưởng Tianya với NetEase còn đánh qua đánh lại một hồi, nhưng tôi đã nghĩ sai rồi." Google tiếp tục.

"Ôi chao?" Baidu khó hiểu.

"Tự nhiên chạy đi du lịch, thằng này chắc bị não rồi..." Google cười nói, nhìn vẻ mặt mê man của Baidu, giả vờ kinh ngạc: "Ủa? Cậu không biết chuyện của Tianya ư?"

"Tôi không biết..." Baidu ngơ ngác lắc đầu.

"Chuyện là như này..."

"Hic!" Hai người rời khỏi nhà hàng Tây, run rẩy vài cái vì cơn gió bấc lạnh buốt thổi trúng. Vì chỗ này rất gần nhà Baidu nên Google nằng nặc đòi tiễn em nó về nhà.

"Mùa đông ở đây... vẫn lạnh như thế này à?" Google vừa đi vừa hoạt động tứ chi. Trời ạ, mới ở bên ngoài được có vài phút thôi mà toàn thân như bị đóng băng vậy, tay chân co duỗi khó khăn cực kì.

"Đúng vậy... Nhưng chỉ cần làm quen là được. Anh không sao chứ?" Baidu chợt nhận ra Google không chịu nổi cái lạnh này, vội vã quay đầu đi: "Có cần tôi cho mượn khăn quàng cổ không?"

"Cậu cứ dùng đi..." Google lắc lắc đôi tay trong túi áo —— thật không muốn vươn ra tí nào, lạnh muốn chết. "Cậu nói làm quen là được, tôi đang làm quen đây."

Nghe thế, Baidu cuối cùng nhịn không được cười rộ lên. Cái tên này... Lạnh đến mức nói chuyện không dám há miệng làm giọng nói bị ong ong mà còn ráng cãi bướng. Cậu tháo khăn quàng cổ xuống rồi quấn lên cho Google: "Dẹp anh đi, vừa nhìn là biết sắp chết cóng đến nơi rồi đây này..."

Google giữ lấy đôi tay đang định quàng khăn cho mình của Baidu: "Vậy còn cậu?"

"Tôi... gì cơ?" Baidu phản ứng, thấy đôi mắt thâm thuý của Google, ánh mắt cậu bắt đầu mất tự nhiên.

"Tôi lạnh cóng thì cùng lắm là cảm mạo mà thôi. Baidu, còn cậu?"

Baidu cắn cắn môi, quyết tâm kiên trì. "Tôi thì sao?"

Có lẽ do cái cắn môi của Baidu, có lẽ do thời gian chờ đợi thực sự quá dài, hoặc có lẽ đơn giản chỉ do đầu óc bị đông lạnh đến rạn não —— Google xoay đầu Baidu lại, nhìn cậu thật sâu, sau đó cúi đầu ——

"Vẻ mặt này không thích hợp với em, hiểu không..."

==============

Cá: Nhóm Nikelback còn có bài "When we stand together", giai điệu và lời hay lắm, mọi người nghe thử đi nhé :3

Cuối cùng thì chúng nó cũng hôn nhau *chấm nước mắt*

Chương 50

Người ta bảo, cho dù có thật là thần Cupid đáng yêu mang cái mông trần bay loạn khắp nơi vẫn giành lấy dây tơ hồng mà tự xưng là thiên hạ đệ nhất nguyệt lão, thì đó vẫn chỉ là trò đùa vui trên đầu mấy tên biệt biệt nữu nữu mà thôi. Nhiều khi may mắn, hai người có thể làm rõ sự tình rồi đoàn tụ với nhau tạo nên một kết cục đẹp đẽ. Cơ mà theo đại đa số trường hợp, cảnh tượng tốt đẹp như này sẽ không thể nào xảy ra chớp nhoáng được.

"Google, môi anh bị sao vậy? ?"

Myfreshnet lượn quanh Google vài vòng, tiếc rằng Google che kín mít các bộ phận từ mũi trở xuống, Myfreshnet cho dù có tinh mắt cỡ nào đi nữa cũng nhìn không thấy. MSN và Sohu ngồi cười khúc khích hai bên, Google cuối cùng chịu hết nổi, ra sức trừng mắt hai kẻ nhiều chuyện kia.

"Tóm lại là sao?" Myfreshnet quay đầu hỏi MSN.

"Ha ha..." MSN ngừng cười, xoa xoa mặt, cố gắng khôi phục vẻ mặt bình thường."Là quà tặng á... quà tặng."

"Hả?" Myfreshnet quay đầu, có chút khiếp sợ nhìn Google: "Thành công rồi? Áp được rồi? ! Có làm hay không? ! !"

...

Quán cà phê ấm áp như bị dòng nước lạnh bất ngờ dội qua, ngoại trừ bạn hủ nữ bá đạo vẫn đang không ngừng xoay đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, thì hết thảy nhân viên đều hoá đá...

"Cô nhỏ giọng lại giùm tôi một tí..." Google xám đen mặt mày, khoảng cách đến thời điểm bộc phát chỉ còn một bước ngắn.

Myfreshnet lúc này mới phát hiện giọng mình quá lớn, cứ thế tất cả mọi người trong quán đều nhìn về phía bọn họ. Tuy có kính thuỷ tinh phân cách trùng trùng điệp điệp, cơ mà hình như... hình như... vẫn có thể suy ra ý nghĩa thực trong những từ ngữ kia thì phải... ?

Bàn tay Sohu đông cứng giữa không trung: "My... Myfreshnet, tôi còn muốn làm ăn buôn bán mà, đừng có dùng từ ngữ mạnh bạo như vậy giữa chốn công cộng chứ..." Lực sát thương thật lớn quá đi thôi, gã với MSN mắt to trừng mắt nhỏ, đơ toàn tập.

"Xin lỗi xin lỗi..." Myfreshnet vội vàng cúi đầu, "Tôi tôi tôi... kích động quá... Ôi, mọi người không hiểu cảm giác của kẻ ngoài cuộc như tôi đâu. Hai cái kia lề mề muốn chết, thành ra chỉ cần có tiến triển một chút thôi cũng đủ để làm tôi phát điên lên rồi..."

MSN nghe mà buồn nôn trong lòng: Vì sao lại dùng từ "cái" để đếm người bình thường, hơn nữa... Thứ cô vừa nói căn bản không phải "tiến triển một chút", thứ cô nói là đánh một nước thắng luôn ván cờ được tôn làm anh hùng, hoặc là lần đầu tiên trong đời chơi mạt chược mà mò được Thiên hồ bài trở thành nhân vật huyền thoại được lưu truyền muôn đời đấy chứ... Mấy thứ như vậy... làm sao có thể phát sinh trên người Google được chứ...

Ôi... Myfreshnet lỡ miệng cẩn thận nhìn MSN: "Vậy rốt cuộc là sao?"

"Là..." MSN lại bắt đầu cười, "Cô nghĩ xem, trời đã lạnh đến vậy, nhiệt độ buổi tối hạ xuống dưới âm độ, lại thêm gió bấc thổi vù vù, đứng KISS trên đường như vậy thì sẽ có chuyện gì?"

Myfreshnet cười giả tạo nhìn về phía Google: "Ha hả... Thì ra là thế, môi bị đông lạnh rồi chứ gì. Hai người các anh dám hy sinh như vậy luôn kìa... thật hâm mộ quá đi thôi... Oa ha ha ha..."

Tiếng cười đặc trưng của hủ nữ quả nhiên danh bất hư truyền, Google rùng mình toàn thân một chút rồi lập tức cấp tốc trả lời lại một cách mỉa mai: "Lạy cô, cô nghe vào trọng điểm là được rồi."

Ý của Google là muốn Myfreshnet chú ý đến việc KISS, không ngờ Myfreshnet hung hăng trừng hắn: "Anh còn không biết xấu hổ! Lâu như thế mà mới lết được tới màn KISS, bộ anh không cảm thấy mất mặt sao? ! !" Tiếp theo bắt đầu oán trời trách đất, chẳng hạn như: "Áp dụng cái phúc hắc trên người Yahoo kia lên Baidu không được sao?", chẳng hạn như: "Cần gì phải lo lắng cho tiểu thụ Baidu đến vậy, cứ xông tới mà [Beep——-] cho tôi nhờ" (Sohu kịp lúc cảnh cáo con bé không được tuỳ tiện phun châu nhả ngọc), chẳng hạn như: "Google à, điểm này không giống phong cách của anh tí nào, có muốn tôi xoá tên anh ra khỏi danh sách phúc hắc công không hả?" ... Từ ngữ phong phú, kết hợp nhiều dạng, mọi người xem như vậy là đủ rồi.

Chờ tới lúc Myfreshnet nói xong mớ trên kia, chuẩn bị dừng lại lấy hơi thì phát hiện Google vẫn đang cầm điện thoại di động trên tay, trông như muốn dán nguyên con mắt vào màn hình điện thoại vậy. Mọi người trao đổi ánh mắt, đồng loạt "Ồ ~" lên một tiếng, Sohu và MSN mỗi người vịn một bên vai của Google: "Thành thật khai báo đê, đang đợi điện thoại của người ta phải hơm?"

"Hở?" Google ngẩng đầu khó hiểu nhìn cả đám.

Myfreshnet nhìn thấy tình cảnh này thì cảm thấy trái tim sao mà buốt giá... Thôi bỏ xừ, Google hiện tại đã hoàn toàn không còn khí thế cường hãn như trước đây rồi, thằng này có phải sau khi được hôn hít no nê xong liền tự động biến thành công dân năm tốt – ôn, lương, cung, kính, kiệm – rồi chăng? Đừng mà đừng mà, Google, anh trong lòng tôi không phải là cái dạng này đâu mà...

"Đoán nhăng đoán cuội cái gì thế? Tôi đang đợi điện thoại của Tianya mà. Hôm nay hắn đáp máy bay về đây đấy."

"Là cái đi du lịch đó hả?" MSN bất tri bất giác bị Myfreshnet đồng hóa.

"Hắn đi du lịch làm gì vậy trời??" Sohu cùng lúc đặt câu hỏi. Thật tình là không thể hiểu nổi thanh niên sến chuối đó nữa rồi.

"Từ trước đến giờ hắn vẫn thế đấy." Google xoay xoay điện thoại di động, "Khi bọn tôi còn bé thì mọi thứ đã như vậy rồi. Khi ấy chỉ cần có đứa trẻ nào nhiều muốn đoạt đồ chơi của hắn, hắn đều thành thành thật thật nhường cho người khác, và lần nào cũng là tôi giành lại cho hắn."

"Ơ... ? !" Sohu mở rộng tầm mắt, đây là cái gì với cái gì đây?

"Tên kia không thích tranh giành này đồ đạc này nọ với người khác, cứ cảm thấy nếu người khác khăng khăng là thích thứ đó, thì nhất định sẽ bảo vệ thật tốt. Thế nhưng hứng thú của trẻ con thường thường chỉ thoáng qua, cho dù món đồ chơi tốt trong tay chúng như vậy, chúng cũng không quý trọng."

Nhưng Mop không phải đồ chơi mà là con người, huống hồ NetEase cũng không giống như là... MSN nâng ly, cứ thế mà nuốt những lời này và hồng trà vào trong bụng. Còn Myfreshnet thì một mảnh ảm đạm trong mắt. Kể ra thì cô là người đầu tiên phát hiện Tianya có cảm giác với Mop, cho đến giờ phút này, rất khó nói cô không phải là kẻ khó xử nhất.

( Myfreshnet tự thuật: thành ra mấy ngày nay tôi luôn tự kỷ ở nhà xem điềm văn, cơ mà vẫn không vực dậy tinh thần nổi, nước mắt ròng ròng... )

Bốn người lặng lẽ chìm vào tâm sự riêng của mình. Điện thoại di động chợt vang lên.

Google bắt máy: "Về rồi hả, Tianya?"

"Ô." Bên này sáu cặp mắt nhìn Google đắm đuối, anh nhà đành thở dài một tiếng rồi mở chế độ loa ngoài.

"Baidu nghe được thì có phản ứng gì không Google?"

"Khá tốt." Google dừng lại một chút, "Baidu nói muốn nghĩ kỹ lại lần nữa rồi mới đưa ra quyết định."

"Ừ... Sao em nó giống tiểu tức phụ quá vậy..." Tâm trạng Tianya trông cũng không tệ, Myfreshnet và Sohu nghi hoặc nhìn nhau, ánh mắt hé ra chung một câu hỏi: Tiểu tử này lại muốn tặng đồ chơi cho người ta nữa à?

.

.

Lại nghe Google bảo sau khi biết Sina rất có khả năng rời khỏi đây để đến Hồng Kông, có một đoạn thời gian NetEase thậm chí muốn buông tay để Sina tự quyết định. Thế nhưng không lâu sau gã lại thay đổi suy nghĩ. Đúng vậy, gã không có cách nào rời khỏi Mop lúc này, nhưng cũng không có biện pháp nhìn Sina cứ như vậy mà rời đi. Thế là gã quyết định, dù có thế nào —— cho dù bị Sina chán ghét đến tận xương tuỷ —— gã vẫn muốn giữ cậu lại.

Vậy là trong vòng ba ngày, NetEase xuất ra tất cả thủ đoạn "quấy rối" mà mình biết, không ngừng truyền ra tin tức muốn gặp lại Sina. Những thủ đoạn này bao gồm gọi điện thoại, gửi thư điện tử, ủy thác viên chức giả dạng nhân viên quan hệ xã hội chạy đến thuyết phục Sina, dáng giấy ghi chép lên kính xe của cậu, vân vân và mây mây... Túm sịp lại là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào gã có thể nghĩ ra.

Lúc đầu Sina còn có thể miễn cưỡng bảo trì tâm tình bình ổn, không so đo tính toán gì với NetEase cả. Không tiếp điện thoại, không hồi âm thư từ, dùng "gậy ông đập lưng ông" mà phái viên chức đánh đuổi nhân viên PR của đối phương, gọi điện nhờ bác bảo vệ dọn sạch những thứ chướng mắt trên xe mình trước khi xuống tầng hầm đỗ xe —— thế nhưng loại bình tĩnh giả tạo này bị đánh vỡ nhanh chóng.

Chiều tối hôm nay, Sina chuẩn bị cho xe về nhà từ bãi đỗ xe ngầm thì phát hiện một người đang đứng ngay lối ra cổng duy nhất.

NetEase đứng đó, mang vẻ lười nhác như ngày thường cùng tư thế "Đâm chết anh, anh cũng không màng". Lập tức lửa giận trong lòng cậu bốc cao ba trượng.

Chỉ là cậu không hề thấy ánh mắt NetEase tràn ngập thâm trầm và cố chấp cho cuộc đánh cược cuối cùng. Chỉ tiếc khoảng cách giữa hai người quá xa, NetEase lại đứng nơi ngược sáng, hai người chỉ là hai chiếc bóng trong mắt của nhau, không thấy rõ biểu cảm, không nhìn ra nội tâm.

Âm thanh từ điện thoại NetEase chợt vang, là một tin nhắn mới, đến từ Mop. NetEase không hề nhìn đến tin nhắn, dứt khoát gọi điện, nói một câu đơn giản: "Nếu may mắn thì tí nữa gặp."

Hầu như cùng lúc đó, xe của Sina lao thẳng đến chỗ NetEase với tốc độ vượt quá quy định. NetEase lẳng lặng tắt điện thoại, đứng ở tại chỗ không hề cử động.

Nhìn vào mắt anh đi, Sina... Nhìn vào thứ trong ánh mắt của anh đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei