Chương 46->50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 46

Buổi tiệc mau đến hồi kết. Cuối cùng Google vẫn không tiến tới trò chuyện với Baidu. Myfreshnet đi tới cửa chuẩn bị ra về, thuận miệng nói nhỏ với Google.

"Này, giọng điệu của tiểu thụ Baidu thật không bình thường tí nào. Lẽ nào thực sự biến thành tiểu công rồi ư?"

"..." Google đưa mắt nhìn Baidu đang đứng phía xa cùng Sohu, không nói gì.

Quên đi, mình không rảnh đâu mà quản mấy chuyện này. Myfreshnet nghĩ vậy bèn nhanh chóng rời đi.

Hôm sau, mấy trang web hình như đã hẹn trước với nhau, đều đưa lên trang chính một tiêu đề như nhau, chủ đề là một loạt hoạt động thương nghiệp sắp triển khai bởi Yahoo. Lời văn âm thầm mang hàm ý lo lắng rằng hành vi của Yahoo có khả năng dẫn đến lũng đoạn kinh tế. Sohu thậm chí còn kể ra toàn bộ kế hoạch kinh doanh của Yahoo, giống như đã có tính toán từ trước vậy.

Dân mạng vẫn chưa thoả mãn với chủ đề về hành động của Yahoo, thậm chí có thánh còn lên thẳng forum Yahoo lập thớt thảo luận, gần như đăng tất cả các bài tin về Yahoo lên trang Yahoo.

"Không cần phiền phức như vậy đâu." Có kẻ nhắc nhở, "Theo tình huống hiện giờ thì chỉ cần dời chuyên đề của một mình Sina qua là được rồi."

Sau khi suy ngẫm thì mọi người nhận ra đúng là thế. Thế là toàn bộ chiều sâu chiều rộng của các chuyên mục tin tức của Sina vượt lên cách xa các trang web khác. Tin tức của Sohu cứ thế mà sao chép từ bên đấy, có đầu tin còn liên kết với trang của Sina.

"Ngài Sohu, ngài copy thì cứ copy, mọi người cũng hiểu mà, có cần thiết phải lười đến mức dẫn link thẳng qua bên Sina luôn không? Thối nát đến thế là cùng..."

Ở phần phản hồi dưới mục tin tức của Sina, các post sỉ vả như thế còn rất nhiều.

"Ôi..." Sohu sờ sờ cái trán, "Tính sai có một chút thôi mà, với lại Sina cũng đâu có phàn nàn gì mình đâu..." Nghĩ tới đây đột nhiên cảm thấy mình có nên tìm Sina lặng mất tăm mấy ngày nay không, cơ mà nó ở đâu mới được chứ ??

Nắn bóp ngón tay suy nghĩ một chút, hình như bây giờ vẫn có thể hỏi và có thể biết tung tích Sina đấy... Hình như...

"Tencent, nhóc biết giờ Sina ở đâu không??"

"Ở đây nè anh!"

"Ế? ! Là ở đâu? !"

"Ở chung với em nè anh!"

Sao thấy càng ngày càng loạn quá vậy... "Bớt giỡn, mấy đứa đang ở đâu?"

"Văn phòng của Sina á!"

"... Gì? !"

.

"Google nhờ tôi chuyển lời cảm ơn đến cậu, hắn vốn nghĩ rằng cậu sẽ không giúp đấy." Trong phòng làm việc, Tencent ngồi cạnh bên MSN, một hồi ngẩng đầu nhìn Sina đối diện sau chiếc bàn, sau đó cúi đầu rồi loay hoay nghịch ngón tay của MSN.

"Có gì đâu mà cảm ơn?" Sina mặc Âu phục thẳng thóm, tóc tai thẳng nếp, kính mắt loang loáng, mặt không biểu cảm.

"Cái này... E hèm... " MSN ho khan một tiếng không biết nói chuyện này thế nào, nhưng... "Ban đầu Google nghĩ sau khi cậu cùng với... NetEase trở mặt nhau nên sẽ không giúp, thành ra... Tóm lại là cảm ơn cậu thật nhiều nhé."

Thứ làm MSN khó tưởng tượng chính là sau khi Sina nghe đến cái tên kia thì chẳng có phản ứng gì nhiều.

"Không phải kế hoạch liên thủ để đối phó Yahoo đã thương lượng tốt từ trước rồi sao...?" Sina nâng mắt kính, "Tôi chỉ dựa vào kế hoạch ban đầu mà tiến hành thôi, không cần cảm ơn đâu."

Đúng vậy, kế hoạch ban đầu. Bằng không sao Sina, NetEase, Sohu, Tencent, Tianya, Mop có thể đồng tâm hiệp lực hại người từ tờ mờ sáng như thế được... ?

MSN nhìn vẻ bình tĩnh tự nhiên của Sina, thấy không còn gì để nói. Người này... giọng điệu cứng nhắc lại thêm gương mặt lạnh lùng, tuy Baidu cũng muốn bày ra điệu bộ này, nhưng thằng bé căn bản không phải cục đá như này mà! Như vậy xem ra... Sina thật đúng là điển hình của 'tâm tĩnh như nước'.

MSN định mở miệng nói gì đó, điện thoại di động bỗng vang lên. Vội vội vàng vàng nói tiếng "Xin lỗi", MSN đi khỏi văn phòng nghe điện thoại.

Tencent ngồi trên sô pha chớp mắt mấy cái, trông có vẻ rất buồn chán. Vẻ mặt của Sina thoáng thả lỏng đôi chút. Cậu đứng lên đi tới rồi ngồi xuống cạnh Tencent: "Tencent, MSN vẫn luôn luôn bên cạnh nhóc ư?"

"Đúng vậy." Nhóc ranh này... vừa nghe đến ba chữ kia liền tươi như hoa, thật không biết nó đang suy nghĩ cái gì nữa.

"... Sina à..." Tencent đột nhiên nhìn Sina chằm chằm, khiến cậu kinh ngạc nhảy dựng lên: "Sao vậy?"

"Anh thực sự không để ý tới NetEase sao??"

Bộ dạng Sina tựa như bị gì đó châm vào.

"Không phải anh không để ý tới ảnh, là do ảnh muốn đi chăm sóc người khác thôi."

"Mop phải không anh? ?"

"... Ừ."

"Vì sao thế ạ? ?"

"Mop cậu ấy..." Sina tựa hồ không phải tức giận, mà chỉ là rất bất đắc dĩ. "Lúc trước anh Mop đã từng bị... tổn thương, cho nên bị ám ảnh tâm lý. Lần này hoàn toàn là trách nhiệm của NetEase, vậy là..."

"Trông cậu thấu hiểu... NetEase ghê!" Ngoài cửa chợt truyền đến một giọng nói khác.

Bởi vì chờ thang máy quá chậm nên Sohu phải bò lên từ tầng một, rồi tê liệt té đùng ngay cửa ra vào, đằng sau là MSN cầm điện thoại di động nhìn chòng chọc vị khách không mời mà đến này.

"Nhưng mà... chuyện của Mop không phải là lý do để hai người đó bên nhau nha!" Sohu vất vả điều chỉnh hô hấp, có điều mặt vẫn tái mét, đây là cảnh giới của việc n năm lười biếng lại đột ngột leo lầu nè.

"Anh cũng... biết ư?" Sina không tin cho lắm.

Sohu vẻ mặt thất bại: "Dù gì thì anh cũng mang tiếng là nhiều chuyện mà! Anh chỉ không nghĩ rằng chuyện giữa cậu với NetEase lại như thế, cho đến đêm qua nghe Baidu kể xong anh mới ngớ ra được đó."

"Rốt cuộc là sao vậy?" MSN cái hiểu cái không chen vào.

"Nhưng ... ngoại trừ như vậy thì còn có thể làm gì được nữa?" Sina cười nhạt, "Đều đã làm ra loại chuyện này rồi, tên vô lại đó không có lý do nào để trốn tránh trách nhiệm được cả."

"Cậu não tàn hả Sina? !" Sohu quát, "Cứ chắp tay tống gã đi như vậy đó hả? Cậu có nghĩ tới tâm tư của NetEase không?"

"Gã có thể có tâm tư sao? Không phải gã đã nói chịu trách nhiệm với Mop trước rồi mới cho tôi biết sao? Nếu chính gã đã quyết định như vậy rồi thì còn tìm tôi làm gì? !"

"Nhưng cậu cũng không thể buông tay mặc kệ như vậy chứ? Cái gì cũng không thèm nói thì hiểu lầm của hai đứa sẽ càng chồng chất đó!"

"Lặp lại lần nữa nhé... Nếu gã đã quyết định như thế thì đừng có đổ chuyện lên đầu tôi! Làm như tôi rảnh hơi lắm nên nghĩ ra chuyện tuyệt giao với gã vậy, tôi không có liên quan!"

Sohu lần đầu tiên thấy trạng thái nổi bão của Sina, không khỏi há hốc. Tencent đã sớm chạy đến bên MSN mà nắm chặt tay gã. MSN bảo vệ Tencent, định qua loa tạm biệt Sina rồi mang Tencent rời đi.

Thật lâu sau tiếng thở dài, dáng vẻ Sina chợt trở nên uể oải: "Xin lỗi chuyện lúc nãy nhé. Xin mọi người về trước đi, tôi muốn ở lại một mình."

.

.

Điện thoại reo lên một tiếng, đã bị Yahoo bắt máy: "Ai vậy?!"

"A a, thấy quà Giáng sinh thế nào...?" Giọng Google vô cùng nhàn nhã, có thể nghe được âm thanh rung trời lở đất qua microphone, "Bọn tôi đang tổ chức sinh nhật cho nhân viên ở quán bar đây này. Sinh nhật của cả ba người luôn đấy, vui ghê... Yahoo cậu có muốn đến không?"

Người ta bảo, nếu bị khiêu khích quá nhiều, người bị khiêu khích sẽ bị đơ toàn tập, thật giống như chuyện đó không xảy ra với mình vậy. Yahoo hầu như muốn bóp nát ống nghe điện thoại, nhưng giọng lại lạnh lùng như gió bấc vi vu ngoài cửa số: "Cảm ơn nhiều nhé, Google, tôi sẽ không quên món quà này của anh đâu."

"Yahoo, có thể nghe tôi nói một câu không?" Google bỗng trầm giọng.

"Nói."

"Nếu cậu rảnh thì nên lên mạng xem chuyên đề với bình luận đi. Không thể cứ mãi xù lông như vậy, thỉnh thoảng mềm yếu một chút cũng không ai trách cậu đâu. Tỏ ra mạnh mẽ hoài cũng chẳng ích gì đâu."

Bên này Yahoo chưa kịp trả lời, Google đã vội nói tiếp: "Thôi tôi cúp máy đi thổi nến đây, muốn xem chuyên đề thì lên trang Sina còn bình luận thì tìm NetEase là được." Thế là cúp điện thoại. Yahoo cầm ống nghe, ánh mắt phẫn hận chậm rãi nhìn về phía màn hình máy tính.

Chương 47

Phiên ngoại 2: Đây là chuyện cũ nhắc lại.

"Năm nay người lại đông hơn một chút..." NetEase cố ý tìm một góc hẻo lánh ngồi xuống, bốn phía đều là thanh niên sắp thi triển tay chân gia nhập mạng lưới. Tuy gã chỉ dấn thân vào nghiệp và hiểu biết sớm hơn những người khác khoảng hai ba năm, nhưng hiện tại đã không còn mang dáng vẻ bon chen như ngày trước nữa. Hiện thực này khiến gã vẫn còn chút buồn bực.

"Đang suy nghĩ gì đó?!" Sohu ngồi cạnh cắn ống hút, nói năng không rõ. "Không nghĩ mấy năm trước nhà cửa mạng mẽo vắng tanh như chùa Bà Đanh, giờ đột nhiên bắt đầu được hoan nghênh. Ha ha, dự là cạnh tranh sau này sẽ càng thêm khốc liệt a."

"Vậy mà chú còn cười được." NetEase câm nín. Sohu đang ngó nghiêng lung tung bỗng đứng lên ngoắc ngoắc phía cửa chính: "Ê ê! Bên này bên này! !"

"Ai thế?" NetEase nhìn theo, vừa lúc thấy một chàng trai cũng tầm tuổi bọn họ đi tới.

"Giới thiệu với anh, NetEase..." Sohu kích động kéo chàng trai ngồi xuống. "Vị này chính là Sina, mấy ngày hôm trước mới quen đó. Sina, ảnh là NetEase đấy."

Gì mà "Ảnh là NetEase" ... NetEase ngồi một bên khó chịu, đừng có làm ra vẻ như anh với chú thân nhau lắm vậy.

Chàng trai tên Sina vậy mà chủ động vươn tay phải: "Có nghe Sohu kể về anh, xin chào."

"A..." NetEase lập tức có cảm giác thụ sủng nhược kinh, cuống quít bắt tay: "Xin chào."

Trên mạng bảo rằng thông tin tin tức của Sina nổi tiếng trên khắp đại lục, ngày hôm nay lại gặp được ở đây...

Ba người tán gẫu quên cả trời đất ở một góc hội trường, bất tri bất giác một buổi chiều cứ như vậy mà trôi qua. Lúc cuộc gặp gỡ sắp kết thúc, NetEase và Sina đã như bạn già lâu năm không gặp, còn Sohu thì bị cho ăn bơ.

"Cho nên để xây dựng một website tốt, quan trọng nhất là phải hình thành đặc điểm của riêng mình. Nếu mù quáng chú ý đến mọi mặt thì ngược lại có thể khiến nó trở nên bình thường."

"Nhưng chỉ chú ý đến bản thân như vậy cũng chưa đủ, phải quan tâm đến nhu cầu của người dùng nữa. Dù sao trang web là để cho người ta xem, cứ khăng khăng làm theo ý mình và không đáp ứng được yêu cầu của người dùng thì sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ mà thôi."

Sohu đứng phía sau nhìn hai đứa thao thao bất tuyệt, có khi còn tranh luận do bất đồng quan điểm, hại Sohu thấp tha thấp thỏm mà lo rằng chúng nó sẽ nhao nhao lên. May là hai bạn trẻ lập tức điều hoà lại một chút rồi tiếp tục thảo luận.

"Thật là... Bộ dạng thân mật kia trông thật đáng ghét quá đi..." Sohu không ghen, chỉ nghĩ lần đầu tiên gặp mặt còn chưa đến mấy tiếng mà hai đứa nó đã thân quen đến mức này... Quả đầu lắm chuyện của Sohu xoay mòng mòng, lúc này nên dùng từ nào để hình dung đây nhỉ ??

Nhưng đã đến đường lớn rồi, nháy mắt đã phải chia tay nhau ra về. NetEase không cùng đường với Sina và Sohu, tuy NetEase vẫn muốn trò chuyện tiếp với Sina, cơ mà đến cuối đường đành phải chào tạm biệt hai người kia, một mình đi về hướng đông.

Ha ha... NetEase dù hứng phải mấy đợt gió lạnh đến rút gân do chạy vội, nhưng lòng nóng như lửa đốt, vô cùng ấm áp. Không ngờ quen được Sina lại vui đến vậy, xem ra số mình hôm nay thật là tuyệt vời ông mặt trời...

Vừa mới rẽ qua góc đường đi vào ngõ nhỏ, NetEase chợt nghe thấy vài tiếng người. Gã cảm thấy có chút bất ngờ. Nhà cửa ở đây đã sắp bị phá dỡ và chuyển đi nơi khác rồi, hẳn là không có ai sống chứ nhỉ! Hôm nay sao lại... ?

"Này, sao thằng nhóc không phản ứng gì hết vậy...?"

"Bất tỉnh con mẹ nó rồi! Thôi khỏi quản nó đi. Dù sao thì hôm nay phê thật đấy."

"Ha ha... Chuẩn đấy. Ôi kìa, nó tỉnh lại rồi kìa. Thằng nhóc kia, có biết chúng ta là ai không?"

"Đừng... Đừng đến đây!"

"Thật chẳng có chút tinh thần nào hết... Chúng ta làm lại lần nữa đi..."

"Thả ra... Buông tay ra! !"

NetEase nghe thấy không ổn, suy nghĩ một chút liền rời khỏi ngõ nhỏ, chạy ra tiện tay nhặt một mảnh kim loại trong thùng rác ngoài đường lớn rồi trở lại, nện xuống kẻ đầu tiên đang đứng.

Kẻ còn lại trợn mắt há hốc, vừa định chạy đi thì bị NetEase nắm cổ đập vào tường. Đến lần thứ ba thì tên khốn ấy đã hết còn biết trời trăng mấy gió.

Cho đến lúc này NetEase mới dừng lại thở phào, sau đó liền phát hiện cậu nhóc ngồi phịch ở cạnh cửa, vẻ mặt kinh hoàng nhìn gã.

NetEase nghĩ cậu có thể chỉ chừng mười tám tuổi, vậy mà... Thở dài ngồi xổm xuống chỉnh lại quần áo giúp cậu, ngón tay vô tình đụng phải khuôn ngực trần trụi, cậu nhóc lập tức giống như bị điện giật cả người.

"Đã không sao rồi..." NetEase không thói quen an ủi người khác, nhưng với tình cảnh này thì không thể không lên tiếng được. Cởi áo khoác mình phủ lên người cậu, rồi cẩn cẩn dực dực ôm lấy cậu. Ừ... Sau đó, "Nhà cậu..."

Trong lòng cảm thấy nằng nặng. Cúi đầu nhìn, cậu nhóc đã nhắm mắt lại, không biết đã ngất hay đã ngủ, cứ vậy mà ngã vào lòng gã.

Căn phòng vốn đã không lớn lại còn bừa bộn, thành ra khi điện thoại vang lên, NetEase đang dọn dẹp chồng sách báo, vừa dọn vừa cầu nguyện tiếng chuông đừng tắt trước khi mình tìm thấy điện thoại.

May ghê. NetEase bắt điện thoại: "Xin chào tôi là NetEase."

"Tôi là Sina đây."

"Ô..." Chẳng hiểu vì sao NetEase cảm thấy trái tim đập liên hồi, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. "Xin hỏi có gì không..."

"Cũng không có gì..." Bên kia cũng bắt đầu ấp a ấp úng. "À, định hỏi anh gần đây có thể..."

"Ấy..." NetEase đổi tay cầm ống nghe, "Gần đây sợ là không được rồi. Tôi bên này..." Nhìn nhìn phòng ngủ, lẽ nào nói rằng tối hôm qua nhặt được một thằng nhóc trên đường về nhà, cả đêm không ngủ mà chăm sóc sóc nó, nên bây giờ vẫn chưa thể thoát thân?

Vậy thì kỳ quá. NetEase quyết định tỉnh lược một đoạn này. Bất quá gã không nghĩ tới Sina lại chủ động hỏi: "Anh bên kia có việc à?"

"..."

"Đây là cậu nhóc anh nhặt được hôm qua ư?" Nhẹ nhàng mở cửa phòng nhìn bên trong một chút, Sina lui ra, khẽ hỏi.

"Đúng vậy..." NetEase đau đầu, chắc mình bị điên rồi, tự nhiên nói địa chỉ nhà cho Sina biết, mặc dù nói nói chuyện rất ăn ý với nhau, nhưng mình vẫn chưa có thăm dò lai lịch của cậu ta, sao lại tin tưởng người ta như thế nhỉ...

"Anh đi ngủ một lúc đi. Để tôi trông cho." Sina nhìn đôi mắt đầy tơ máu và gương mặt nhăn nheo tiều tuỵ trước mắt, thở dài, "Anh coi vậy mà để tâm đến cậu nhóc này ghê."

NetEase chẳng biết phải nói gì mới tốt. Nhưng khi Sina đề cập tới, cơn buồn ngủ liền kéo đến toàn thân. "Vậy thì đành nhờ cậu nhé..." Vừa nói xong, đầu không tự giác ngã về phía sau.

Ế... Sina đen mặt đỡ lấy quả đầu đang rơi tự do xuống mặt đất của NetEase, dùng hết sức dìu gã nằm xuống chiếc ghế sô pha nho nhỏ. Giờ thì hay ho ra phết, mình hết chỗ để ngồi rồi. Nhìn gian nhà lung tung beng hết cả lên, Sina nhíu mày.

Chương 48

"Rồi sao? Rồi sao??" Myfreshnet ngồi nghe mê li, "Cậu nhóc đó hẳn là Mop đi! Oa ha ha ha... thì ra chuyện là như vậy... Thật không ngờ NetEase lại thuộc loại gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ đấy ..."

Người kể chuyện MSN nhìn Myfreshnet cười tà, khó hiểu vô cùng: "Tôi nói nè... Mop bị NetEase phát hiện trong tình trạng kia đấy. Cô... lẽ nào không có nghe thấy hả?"

"Bình thường như cân đường hộp sữa thôi..." Google tỏ ý bảo MSN cứ việc kể tiếp, "Hủ nữ chúng nó không có lương tâm ở phương diện này đâu."

"Ồ." MSN nhìn nhìn Myfreshnet, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn vì không có dắt Tencent theo. Sau này tuyệt đối không được để con bé này tiếp xúc Tencent, bằng không sẽ xảy ra chuyện mất...

"Sohu chỉ nói nhiêu đó thôi." MSN nhớ ngày đó trên đường cùng Sohu rời công ty Sina, Sohu kể về chuyện của gã. "Do được NetEase cứu, Mop luôn rất thích NetEase, cứ thế sau khi kết thúc việc học liền không chút do dự mà dấn thân vào giới internet."

NetEase đã phát hiện tâm ý Mop từ lâu, chỉ là không cách nào tiếp thu, còn Sina thì không lên tiếng, thái độ mơ hồ. Quan hệ mập mờ của ba người vẫn kéo dài đến tận bây giờ.

"Nhưng chuyện hôm trước đã hoàn toàn đánh vỡ thế cân bằng ấy rồi." Google suy tư, "Bất quá, NetEase vẫn chọn Mop sao?"

"A... Gã cảm thấy Mop dường như đáng thương hơn."

Google thấy trên mặt Myfreshnet lộ ra dáng cười mỉa, hỏi cô: "Tìm ra được cách gì chưa, chị hủ?"

"Sai lầm ngu ngốc và thường gặp ấy mà." Myfreshnet nói mà không lưu tình chút nào. Thật là, nhìn kiểu gì thì ba tên kia đều ngu ngốc, hơn nữa lại còn siêu cấp ngu ngốc.

"Lại nói tiếp, mấy ngày nay yên tĩnh hơn hẳn nha." MSN chuyển chủ đề. "Ngoại trừ NetEase bên này, Yahoo với Baidu cũng không thấy tin gì. À mà này, Baidu bị cuốn vào cuồng phong luôn rồi à... ?"

"Ôi chao?" Dạo này Myfreshnet bận sửa chữa trạm kết nối, căn bản không rảnh bận tâm những chuyện khác. Lần đầu nghe tin tức như thế thật bất ngờ.

Tình huống chi tiết thì chỉ sợ rằng ngoại trừ Baidu ra thì chẳng ai hiểu được... Myfreshnet cảm thấy Google mặc dù hơi lo lắng, nhưng trông cũng không muốn nói về chuyện này, thế là cô và MSN không hẹn mà cùng chọn cách im lặng. Nhưng thật ra hình ảnh hai người bạn tốt sờ sờ mũi tìm chủ đề khác lại khiến Google thấy thú vị, thế là nói ra tin tức vừa mới nhận được cách đây không lâu, điều tiết bầu không khí: "Thư kí vừa nói cho tôi biết, hợp tác giữa Yahoo và Baidu đã âm thầm bị huỷ bỏ rồi."

"Gì? !" Suy nghĩ đầu tiên của Myfreshnet là tiểu tử Yahoo này đã đùa giỡn Baidu rồi.

"Chẳng lẽ là do gần đây Baidu xuất hiện tin tiêu cực..." MSN suy nghĩ, "Nói như vậy thì thằng ranh Yahoo này thật đáng chết! Có vẻ như hắn càng ngày càng quá phận."

"Hình như không phải. Nghe bảo khi Yahoo xoá bỏ hợp đồng với Baidu sau lễ Giáng Sinh thì Baidu cũng không tỏ ra phiền muộn gì cả."

"Ô?" MSN sửng sốt, đột nhiên cười rộ lên: "Google, có phải Yahoo đã bị lời nói của em đả động rồi hay không thế?"

"Gì chứ?!" Biết thế Myfreshnet đã không bỏ lỡ nhiều thông tin như vậy, cơ mà nghe MSN nói thế, lại thêm thứ mình vừa xem trên mạng vài hôm trước nữa, hình như càng ngày càng thấy có mùi gian tình thì phải...

"Nói cách khác, hắn thực sự ý thức được tài năng của mình đã quá mức, cho nên muốn làm người bình thường rồi sao?" MSN tiếp tục cười, còn Google thì có chút suy tư: "Vậy thì sau này thiếu mất một đối tượng tiêu khiển rồi, chi bằng cứ để hắn tiếp tục khốn nạn như vậy đi, để sau này chơi chiêu với hắn cũng tương đối còn lạc thú."

Ha... MSN đột nhiên phát hiện một vấn đề, hàm ý nhìn về phía Myfreshnet cách đó không xa: "Tôi nói..."

Myfreshnet ngoài cười nhưng trong không cười: "Tôi cũng phát hiện ra rồi, bạn học Google à, có một vấn đề rất nghiêm trọng..."

"Ờ?"

"Anh thật giống như chỉ khi nhắc tới Yahoo mới có cảm giác phúc hắc nha... Sao tôi chưa từng chứng kiến anh lộ ra giọng điệu, dáng vẻ với cả biểu cảm kiểu này với Baidu vậy...?"

Vậy hả? Google không hề nhớ rằng mình có nói cái gì đặc biệt lúc nãy. Cơ mà ngay cả MSN cũng mang vẻ mặt ngầm đồng ý nữa...

"Thôi đi mấy chú, cho dù như vậy thì sao?"

"Anh như vậy thì dễ rồi..." Trái với ý nghĩ của MSN—— gã còn tưởng rằng Myfreshnet sẽ chỉ trích Google hoa tâm này kia kia nọ, nhưng mà Myfreshnet chỉ vọt tới máy vi tính phía trước với tốc độ ánh sáng mà nhập vào một đường dẫn: "Nếu vậy thì trang web này siêu cấp thích hợp với các anh đấy!"

"Ặc ặc..." Google kinh ngạc một trận, "Cô cô cô... tìm đâu ra được trang web loại này vậy..."

"Sức tưởng tượng của con người là không giới hạn mà... Oa ha ha ha..." Giọng cười chuẩn nữ vương của Myfreshnet vang lên, "Ngài Google, ngài không biết tôi sảng khoái thế nào khi tìm thấy trang này đâu... Mua ha ha ha..."

Công nhận là quá sảng khoái luôn đấy. MSN nhìn chằm chằm máy tính mà cảm thấy khí lạnh cuồn cuộn không ngừng. Thế giới này... cái gì cũng có thể... đúng không nhỉ...

.

.

Một năm mới buồn bực nữa lại đến.

Quả thực là thời buổi rối loạn, trên cơ bản không ai có tâm tình đón mừng năm mới, bạn bè thường xuyên liên lạc giờ đây cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei