Chương 51->54[END]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51

Tiếng phanh xe thật to, phảng phất như xé rách không trung.

Hai người khiến cho con đường đông đúc trở nên hỗn loạn. Xe của Sina dừng ngay giữa đường, xe cộ tới lui phải dừng lại để chờ bọn họ di chuyển. Một lúc sau liền vang lên tiếng kèn xe inh ỏi cùng tiếng quở trách của các tài xế.

Sina ngồi trong xe tức giận nhìn NetEase. Chân NetEase thiếu chút nữa đã chạm vào biển số xe đằng trước.

"Anh có chuyện muốn nói với em."

Giọng NetEase bình tĩnh, không giống như kẻ vừa lăn ra khỏi bánh xe.

Sina cúi đầu, tay cầm lái run run.

Cậu cho xe quay về bãi đỗ xe lần nữa. Hai người tuỳ tiện tạt vào một quán cà phê gần đó.

Trầm mặc thật lâu. Cho đến lúc ly cà phê trước mặt sắp tan hết hơi nóng, Sina mới buồn bã nói một câu.

"Tôi hận anh."

Cho dù gặp phải chuyện gì, anh đều chỉ mang một bộ dạng vô cảm, chưa từng có lấy một sự vui mừng, càng không nói đến một cái giật mình hoảng hốt. Cho dù có chuyện gì, anh đều sẽ tìm được hướng giải quyết cho mình, nhưng chưa bao giờ nhìn đến cảm nhận của những người khác.

Nói cho tôi biết đi, cuối cùng anh muốn gì? Cuối cùng là vì sao?

Sina gào thét trong lòng, nhấn chìm con người trước mặt này trong vô vàn những vấn đề chôn sâu dưới đáy tim. Khi NetEase gọi điện thoại tới, sau khi biết chuyện của gã với Mop, lòng Sina bất chợt dâng lên một cảm giác mệt mỏi xa lạ.

Cậu biết. Cậu đã kiệt sức rồi.

NetEase không phải người có thể mang đến cho cậu cảm giác an toàn. Gã hành động quá sức mình, thỉnh thoảng sẽ ôn nhu nhưng lại càng làm cho người ta không chịu nổi —— gã luôn luôn cho rằng ôn nhu kia sẽ mang đến hạnh phúc cho người khác, lại không biết nó chỉ có thể khiến cả hai rơi vào tình trạng càng thêm mập mờ.

Tôi trong mắt anh chỉ là kẻ có thể bị vứt bỏ tuỳ ý sao?

Nếu như vậy, vì sao lúc trước lại cho tôi hy vọng, cho tôi cảm giác rằng mình đã có được anh?

Những điều muốn nói thực sự nhiều lắm. Bao nhiêu con chữ trong đầu, để rồi cuối cùng, chỉ còn lại ba từ ngắn ngủi này đây.

Nói xong câu đó, trái tim Sina co quắp mãnh liệt. Ra là đau đến vậy, nhưng mình vẫn chưa nói hết mà...

"Anh xin lỗi."

Ồ... Anh nghĩ những lời này là đủ sao?

Sina đang định nói với NetEase hết một lần cho xong, lại chợt thấy bóng dáng nho nhỏ đứng bên bàn. Ấy?

Gương mặt Mop đầy nước mắt vô cùng thê thảm. Cậu vừa khóc thút thít vừa nhịn xuống nước mắt. Sina kinh ngạc nhìn cậu, bỗng phát hiện NetEase cũng đang mang một bộ dáng khó hiểu.

Mop tiếp tục ôm mặt, khóc lóc thảm thiết, cứ thế mà nói không ra lời. Lúc này lại chui ra một vị khách bất ngờ.

Yahoo vỗ vai Mop, nhìn về NetEase và Sina: "Cậu ấy có chuyện muốn nói với hai người."

Ơ?

"Em... xin lỗi..." Giọng Mop nức nở nghẹn ngào, "Net... NetEase... Em đã... lừa gạt anh, giữa hai người chúng ta... không có gì hết."

NetEase sửng sốt. "Không thể nào, vết tích trên tấm trải giường..."

"Là... là do em cố ý làm... sợ anh không tin..."

Hự... NetEase thật muốn đấm cho nó một đấm, thằng ranh chết tiệt! ! Hại mình bị hiểu lầm đến mức này... Tên nhóc ranh em cố ý để anh bị phỉ nhổ đến tận cùng thế này mới chịu phải không? ! !

Yahoo nhìn gân xanh nhảy nhót trên trán NetEase, vội vàng kéo Mop ra. Quay đầu nhìn cửa, đại đội nhân mã nhiều chuyện kia cũng nên tới rồi chứ nhỉ, sao bây giờ còn không thấy bóng ma nào hết vậy, đang làm cái gì vậy trời?

NetEase như trút được gánh nặng, quay đầu lại nhìn về phía Sina, không kìm được vui mừng trong giọng nói: "Sina, em hẳn đã nghe thấy..."

Thật bất ngờ, Sina mặt không biểu cảm đứng dậy chuẩn bị rời đi. "Mop có lỗi của nó. Nhưng NetEase..."

Nâng mắt lên, Sina tự nhủ với chính mình, đây là lần cuối cùng... lần cuối cùng nhìn gã.

"Người tôi càng không thể tha thứ chính là anh."

.

.

"Mấy người đến cũng ít có trễ lắm..." Mãi đến khi Sina rời quán cà phê được hai mươi phút, "đại đội nhân mã" vốn cắm cọc ở quán cà phê Sohu mới tìm ra được chỗ này. Yahoo bất mãn trừng đám người đến trễ, "Sao vậy, không tin tôi tới mức này luôn à?"

"A ha ha ha... dĩ nhiên là không phải..." Sohu cười xởi lởi, "Tại bị kẹt xe, rồi lạc đường nữa..."

Myfreshnet nhìn Mop với ánh mắt cảm thông. Thằng nhóc lại giở trò hạ lưu đến nhường này chỉ để giữ lấy NetEase, thảo nào đến bây giờ cậu vẫn co rúm, không dám nhìn thẳng vào NetEase đã sớm đông đá.

MSN nhìn Yahoo: "Sao cậu có thể dính vào chuyện này thế nhỉ?"

"Nếu như anh đi tới cổng công ty, đột nhiên chứng kiến tổng giám đốc cao ốc đối diện chuẩn bị đâm xe vào người ta, thì có hiếu kỳ không?"

Ờ... Lúc này cả đám mới nhớ, công ty Sina đối diện Yahoo mà.

"Còn cậu này..." Yahoo chỉ chỉ Mop, "Là tôi gọi điện thoại cậu ta đấy."

Trùm thật, trong thời gian ngắn như thế mà đã tra được chân tướng. Phỏng chừng Mop đã bị sốc sau khi nhận được điện thoại, bằng không cậu ta cũng sẽ không nước mắt ngắn dài mà kể ra sự thật.

Nhưng Sina đã đi mất rồi. Ban đầu mấy thiên tài lắm chuyện còn đang suy nghĩ tìm biện pháp, nhưng giờ thì nhẹ nhõm rồi. Mọi người trao đổi ánh mắt, chuẩn bị thay Sina dạy dỗ cái đứa hiện tại vẫn chưa biết mình đã làm sai điều gì cho ra hồn một chút.

Quyết định xong rồi liền rút về hang ổ. Sohu điện thoại hẹn Tianya đến quán cà phê của mình, MSN kéo NetEase vào chỗ ngồi trên xe ý bảo gã theo mình, còn Myfreshnet kéo Mop vào taxi trên đường. Google đi cuối cùng, nhìn Yahoo đang đứng ngốc bên cạnh và cũng không có ý định đi theo cả bọn, nói: "Đứng ngơ ngơ ở đó làm gì, đi chung đi."

"Hả?" Yahoo còn chưa kịp lấy lại tinh thần.

"Lần này phải cảm ơn cậu rồi." Google cười nói. Hắn biết Yahoo trước mặt đã không giống như ban đầu nữa rồi. Từ khi nào đã thay đổi thế nhỉ...? Thằng ranh luôn luôn háo thắng này...?

"Có hứng thú gia nhập với bọn tôi không? Nếu nằm trong nhóm nhiều chuyện của quán cà phê Sohu thì dĩ nhiên là cậu có thể chưa quen với bầu không khí này đấy."

"Ha ha..." Yahoo nhìn Google đang cười như tên trộm, "Ngay cả anh cũng thích ứng thành công với chốn hỗn loạn đó thì đối với tôi mà nói cũng chẳng có vấn đề gì đâu!"

Cách Tết âm lịch còn hơn những mười ngày, nhưng quán cà phê Sohu đã sớm treo lồng đèn đỏ Trung Quốc gì đó, trông rất có không khí hân hoan. Đối với mấy thể loại nghi vấn đại loại như "Trong quán cà phê bình thường cũng trưng mấy thứ này ư?", Sohu lập tức bày ra dáng cười đểu như mấy tên nhà giàu mới nổi: mọi người vui vẻ là tốt rồi, tính toán chi mấy đồng tiền này a...

(Tác giả: Ê ê, mọi người đang bàn về vấn đề tinh thần mà, Sohu anh sao lại hiểu thành vấn đề vật chất rồi... )

Ly cà phê nóng hổi trước mặt mỗi người, đúng vậy, đã đến lúc giãi bày khúc mắc câu chuyện rồi.

"Chuyện này hoàn toàn là lỗi của anh đấy NetEase. Thành tích phong lưu đã đạt kỷ lục rồi đó..." Sohu từ trước đến nay vẫn chưa nếm được mùi vị tình yêu cuối cùng cũng tìm được cơ hội phát tiết sự tiếc nuối cho thứ mà mình chưa có cái gì gọi là kinh nghiệm.

Yahoo thì đồng cảm: "Thôi, gã cũng thảm quá rồi, bây giờ còn đang trong trạng thái đầu gỗ kìa, căn bản chưa phản xạ được kìa."

NetEase ngồi trên sô pha, cúi đầu, không có biểu cảm, gian nan nhấn rõ từng từ: "Uây, mệt mỏi quá..."

Mọi người im lặng. Ai cũng biết gã với Sina rất khó để làm lành. Tính cách Sina lại luôn giữ mọi thứ trong lòng... Vậy mà lần này, NetEase thực sự đã chọc giận Sina. Nếu lúc đó NetEase không tự ý quyết định "phụ trách Mop", nếu gã chịu bàn với Sina... thì đã không có kết quả như hôm nay.

Chỉ tiếc là không có "nếu".

"Vậy chút tính sao?" Sohu đẩy đẩy NetEase, nhìn gã trông không giống ngày thường thế này thật là khó chịu.

"Không biết." NetEase lảo đảo đứng dậy. Câu nói ban nãy của Sina vẫn còn vang trong đầu gã. Khi cậu nói "Tôi hận anh", NetEase còn nghĩ đó chẳng qua chỉ là đùa vui, rằng mình sẽ tìm được cách giải quyết. Khi Mop nói ra sự thật, NetEase thực sự nghĩ rằng chuyện này có thể cho qua như thế, Sina và mình còn có thể trở về như lúc như trước, còn có thể sống như chưa hề xảy ra chuyện. Thế nhưng... với lời cuối cùng mang theo vẻ lãnh đạm và cả vô vọng của Sina, gã mới hiểu được, có một số việc không cách nào có thể vãn hồi được nữa.

Vậy là, mỗi người một ngả như vậy sao?

Khi ra phía cửa chuẩn bị về, sóng mũi NetEase dần cảm thấy cay cay. Không tốt rồi, phải rời nhanh nhanh mới được.

"NetEase... !" Âm thanh yếu ớt ngăn cản bước chân của NetEase.

Mop đứng dậy, gập người thật sâu với một NetEase không hề nhìn lại mình.

"Em xin lỗi... Thật... Xin lỗi." Giọng nói nghẹn ngào đến mức không nghe rõ.

NetEase lắc đầu. Quên đi, Mop, đúng là em sai, có điều giữa anh và Sina đã có một khe nứt thật dài, em chỉ khiến khe nứt ấy hiển hiện ra mà thôi. Có lẽ, bọn anh thực sự không phải cùng một dạng người. Hoặc có lẽ, gặp nhau vốn dĩ đã là sai lầm?

"NetEase... Anh đừng quá bi quan." Myfreshnet thừa dịp NetEase chưa cất bước mà vội nói: "Kia... Đừng trách tôi nhé, tôi chỉ nghĩ rằng anh cho Sina quá ít cảm giác an toàn... cho nên... Quan hệ giữa hai người không có mỏng manh đến vậy đâu, giải thích với cậu ấy một lần nữa đi, đừng bao giờ buông tay... !"

Chương 52

Sau khi NetEase rời đi thì gian phòng rơi vào trạng thái ngượng ngập không ai biết nói gì. Mop vẫn đang khóc thút thít một mình, bộ dạng thật đáng thương khiến hết thảy những người khác không dám đụng chạm đến tâm trạng của cậu.

Google nhìn Sohu: "Sao thế, Tianya không đến à?"

Sohu nhún vai: "Lúc gọi điện, tên kia làm như chuyện không liên quan đến hắn mà trả lời 'Là như thế à', sau đó thẳng tay cúp máy. Chả biết hắn có đến hay không nữa."

Những người còn khả năng suy nghĩ thì ai thán một tiếng trong lòng: Rốt cuộc thì như này là như nào?!

"Baidu cũng không tới, chưa ai gọi cậu ấy à?" Myfreshnet nhìn vẻ mặt của những người khác, "Để tôi gọi điện thoại cho cậu ấy."

Chuông điện thoại vang lên, là từ điện thoại di động MSN. "Bây giờ anh... đang ở chỗ Sohu, em đang ở đâu? ... Gì cơ? Ừm, biết rồi... Vậy nhé."

MSN tắt máy, đứng lên chuẩn bị đi. "Tencent đang đợi, tôi đi trước nhé."

"Ờ." Sohu thờ ơ đáp lại. Cho tới bây giờ thì có hai đứa này là ngoan nhất, may là không liên lụy đến mấy chuyện lộn xộn này. Đúng rồi, cuối cùng thì làm sao hai người bọn họ quen nhau được nhỉ?

"Xin lỗi tiểu thư Myfreshnet... Sếp đang họp, có chuyện gì không ạ? Tôi sẽ chuyển lời đến ngài ấy sau khi kết thúc cuộc họp." Myfreshnet ngạc nhiên nhìn điện thoại di động, đây hẳn là số điện thoại di động Baidu chứ nhỉ? Sao nhân viên tiếp tân lại bắt máy thể?

"À... Cái đó.... cũng chẳng có gì đâu... Bảo cậu ấy họp xong gọi cho Sohu là được rồi."

Lòng Myfreshnet thoáng xuất hiện cảm giác bất an: "Google, anh thật sự đã bàn bạc với Baidu rồi chứ?"

"Ờ. Cậu ấy bảo sẽ trả lời tôi sau khi xem xét kĩ, có gì không?"

"Không... Không có việc gì, tôi chỉ hơi nghi ngờ suy nghĩ này nọ của quả đầu bột nhão kia thôi."

Yahoo hận không thể giơ hai tay tán thành: "Google, may là anh ra tay trước đấy. Cỡ mà tôi dứt khoát thổ lộ với Baidu, nói không chừng cậu ấy cũng sẽ lo lo lắng lắng đáp ứng đấy."

Ánh mắt giết người phóng thẳng tắp vào Yahoo. Vậy mà thằng bé vẫn giả ngu: "Gì? Tôi nói sai chỗ nào à? Bạn trẻ hay ngơ ngơ ngác ngác kia trông dễ đối phó thật mà."

Google vỗ vai Yahoo "đầy thiện cảm": "Lại nói, có nhiều chuyện tôi chưa tìm cậu tính toán sổ sách thì phải. Được rồi, bắt đầu từ đâu đây nhỉ..."

Sohu tiếp tục thêm dầu vào lửa: "Nếu không bị chuyện của NetEase cuốn lấy, phỏng chừng hắn là người đầu tiên bầm thây vạn đoạn cậu đó. Yahoo huynh, huynh nên dọn đồ qua Mỹ tị nạn một thời gian đi là vừa."

Yahoo một đầu mồ hôi lạnh: Ừ nhỉ, quên mất rằng vài ngày trước mình còn đối lập với đám người này kia mà...

Myfreshnet vẫn luôn chăm chú trông ra cửa chợt giơ tay phải lên thủ thế: "Ai da, có khách quý đến."

Mọi người trông về phía cửa, Tianya đang đứng đó, hai tay cho vào túi quần, nhìn Mop cúi đầu sụt sịt ở xa xa.

Dưới ánh nhìn khác nhau của mỗi người, Tianya đi tới bên người Mop, vỗ vỗ bờ vai của cậu, kéo cậu ra khỏi phòng, chẳng biết đi đâu.

Sohu duỗi duỗi người: "Rất tốt, đôi trẻ kia hẳn sẽ không sao cả rồi."

Yahoo khó hiểu: "Như vậy là được ư? Sẽ không có vấn đề gì thật chứ? ?"

"Cậu còn muốn như thế nào nữa... Nội dung vở kịch tiêu chuẩn lúc này là hai người chọn bừa một nơi để cùng nhau tâm sự, sau đó làm hòa, KISS, nói không chừng cái nơi chúng nó chọn lại là... Khục khục, cho nên á, không sao đâu."

"Là sao... Làm ầm ĩ lâu như thế mà cho tới bây giờ tôi vẫn chưa thấy mấy người diễn theo nội dung vở kịch kia kìa..." Myfreshnet cười nhạt, "Nếu đây mà là tiểu thuyết với nội dung làm con người ta co giật mãi thế này thì tôi đã cầm chuột đập chết đứa tác giả từ khuya lơ khuya lắc rồi."

Im ắng ba giây.

Google đứng dậy, có thể nói bây giờ hắn chẳng còn phiền muộn gì nữa rồi: "Tới giờ giải tán rồi, gần cuối năm cũng chẳng bận gì nhiều. Đúng rồi, có ai tính tụ tập đón giao thừa không?"

Toàn bộ ba người ở đây đều giơ tay.

"Quyết định vậy đê." Sohu vui vẻ lập kế hoạch, "Vậy ai xung phong cung cấp địa điểm đàn đúm đê, cắm cọc ở quán cà phê của tôi riết cũng chán."

Myfreshnet cự tuyệt: "Uầy... Nơi duy nhất tôi biết chỉ có quán vỉa hè, cơ mà nếu đem các anh tới đó thì... Đương nhiên nếu các anh không ngại bị bọn tôi YY thì..." Nói đến đây đôi mắt cô xoay một cái rồi liền thay đổi chủ ý, cực lực đề cử, "Đi thôi đi thôi, nơi đó có đồ ăn ngon lại có kiều nữ đẹp như phim nữa... Ôi, để tôi gọi điện bàn vị trí với bọn họ đã..."

Google, Yahoo và Sohu đồng loạt ngăn cản động tác lấy điện thoại trong túi của Myfreshnet. Yahoo vẻ mặt "Ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục" mà hùng hồn bi tráng: "Đến nhà hàng gần công ty tôi đi, không cần phiền đến cô đâu."

Vầng trán của ba anh trai đều bị phủ một màu đen tuyền: nếu bị Myfreshnet kéo đến quán vỉa hè đó thật, thì phỏng chừng sẽ bị nhóm hủ nữ đó YY tơi bời mất thôi...

.

.

Dòng sông uốn quanh thành phố buồn hiu hắt. Mùa rét đậm, bạch dương trồng hai bên đường rụng hết lá, những nhánh cây khẳng khiu đã bị nhân viên môi trường cưa mất hồi cuối thu, lúc này chỉ còn lại thân cây trơ trọi. Đàn bồ câu nơi quảng trường cũng chẳng biết đã bay về đâu, bình nước trống không bơ vơ lăn lốc trên sân giữa gió lạnh.

Tencent chạy chầm chậm đuổi theo chiếc bình, thật vất vả mới bắt được trong tay, sau đó nhìn xung quanh tìm kiếm thùng rác.

MSN cùng Sina ngồi trên băng ghế dài ở quảng trường.

"Không cần vào tiệm cà phê bên kia thật à?" MSN hỏi. Nếu Tencent không đi ra từ trung tâm thương mại gần đó và bắt gặp Sina cô đơn đứng lặng giữa quảng trường, thì có lẽ đã không ai tìm được cậu. Tencent gọi điện cho MSN, và vì Sina không muốn người khác biết cậu ở chỗ này, nên sau khi MSN nhận được điện thoại cũng không nói cho những người khác biết chuyện Tencent gặp Sina.

Sina lắc đầu, gương mặt nhuốm vẻ mỏi mệt. Thở dài một hơi thật sâu, ánh mắt cậu chuyển sang hướng Tencent đang chậm rãi đi đến: "Nhóc con này ngoan lắm, đúng không?"

"Ừm." MSN nghe Sina nói, mỉm cười. Tencent cười hì hì nhào đến ngồi vào lòng MSN, MSN đẩy đẩy Sina, giọng trêu chọc: "Hẳn là không kích thích cậu nhỉ?"

"Ha ha..." Sina cuối cùng cũng cười rộ lên.

Có một số việc... luôn luôn phải nói ra mới tốt

MSN ôm suy nghĩ như vậy, đắn đo mở miệng: "Tôi nghĩ... cậu không giống như lời nói... không thể tha thứ cho NetEase."

"Vậy phải nói như thế nào..." Sina gỡ kính mắt xuống, ngẩng đầu nhìn trời. "Người kia luôn luôn mang cái vẻ như nắm bắt được mọi thứ, rất kiêu ngạo đúng không? Thế nhưng kiêu ngạo là tất cả những gì hắn có."

Bỏ kính mắt ra, gương mặt Sina trông rất ôn hòa. Phảng phất như vừa tháo gỡ rào chắn của nội tâm vậy.

"Tôi tiến vào giới mạng truyền thông đã lâu, và đạt được thành công khi những kẻ khác chỉ vừa mới bắt đầu. Nhưng thật ra chỉ do vận khí tốt mà thôi. Mà NetEase vẫn không có tiếng tăm gì, cho đến mấy năm gần đây mới dần dần thu hút được sự chú ý của mọi người. Tính ra thì cũng có liên quan đến tính cách của gã."

Thế nhưng tôi vẫn nghĩ gã thích hợp với loại vẻ mặt này, từ lần đầu tiên gặp gã đã nghĩ như vậy rồi...

"Tính cách hai người bọn tôi hoàn toàn tương phản, ngay từ ban đầu, tôi căn bản không biết gã thích tôi... Nhưng từ đầu đến cuối tôi vẫn nghĩ đó là đùa giỡn. Khi tôi thực sự nghĩ cảm giác đó là thật, thì gã lại nói với tôi rằng, gã phải chịu trách nhiệm với một người khác, đồng thời cảm thấy có lỗi với tôi...Thật buồn cười, đúng không?"

MSN không cười, nhìn Sina đồng dạng không cười, trong một lúc không biết nói gì.

"NetEase thích anh lắm đấy." Tencent bỗng lên tiếng.

Hai người lớn đều ngây ngẩn cả người.

"Anh Sohu nói, NetEase khi thích anh thì có thêm một phần ngưỡng mộ, bởi vì anh ấy không thể nào giống như anh được..." Tencent nghiêng đầu nhớ lại từ ngữ Sohu đã sử dụng. "Bình gì đó... Tự gì đó... Với cả gì gì nữa ấy..."

"Chắc là bình tĩnh và tự chủ đi..." MSN trông Tencent lao lực suy nghĩ, không khỏi cười khổ, sờ sờ quả đầu nho nhỏ của nhóc con. "Cậu xem đi, cậu có vị trí rất quan trọng trong lòng NetEase đấy. Còn Mop thì... Bởi vì cậu ấy có quá khứ như thế, NetEase hẳn là sợ mình sẽ làm tổn thương cậu ấy lần nữa nên mới có thể đi đến quyết định này. Nói thật, may mà lần này chỉ do Mop giả vờ, chứ nếu là thật thì..."

Ba người bọn họ sẽ còn đau khổ dài dài.

Sina ngắm bầu trời xám xịt, mịt mờ qua đôi mắt cận. Thật giống như mối tơ vò hỗn độn trong lòng cậu, luôn có một bóng hình mơ hồ ẩn hiện. Gần gũi tựa hồ có thể va chạm vào trong gan tấc, thế nhưng ——

Cậu không dám vươn tay.

Chương 53

Tianya vừa kéo Mop ra khỏi quán cà phê của Sohu thì liền hối hận. Gió bắc rét căm thổi vù vù trên đường, cơn lạnh kia quả thực đã vượt quá sức chịu đựng của con người. Dưới tình thế cấp bách Tianya không chút do dự tháo khăn quàng cổ của mình xuống rồi quấn vòng quanh khuôn mặt Mop, ngăn lại dòng lệ đang rơi, thuận tay ngăn một chiếc taxi để hai người ngồi vào.

Sau khi lên xe thì trầm mặc n phút. Hai người cũng không biết phải đi đến đâu. Bác tài xế đánh vào tay lái: "Rốt cuộc mấy đứa muốn đi nơi nào vậy?! Đừng để chú chạy vòng vòng trên đường mãi thế chứ!"

Cuối cùng Tianya nói ra địa chỉ nhà Mop.

Tới khu chung cư của Mop, đến tầng trệt dưới nhà, Tianya đẩy đẩy lưng Mop ý bảo cậu về phòng: "Tôi đưa đến đây thôi. Vào nhà nghỉ ngơi thật tốt đi."

Nhưng Mop vẫn đứng ngốc tại chỗ như cũ. Tianya nhìn tấm lưng nho nhỏ trước mặt, lồng ngực nhói đau. Hắn vươn tay đặt lên vai Mop, giọng điệu giả vờ thản nhiên như không có gì.

"Em biết không, sau khi biết chuyện của em, toàn bộ đại não của anh như bị format lại vậy..."

Mop cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười, sau đó quay đầu, nỗ lực nháy mắt mấy cái cho rơi hết nước mắt, vẻ mặt chân thành nhìn về phía Tianya: "Ây... đừng nói với tôi anh vẫn chưa reload lại nhé..."

"Ấy..." Thằng nhóc này, ngay cả lúc buồn mà cũng có tinh thần dữ. Tianya lấy khăn quàng cổ lau lau gương mặt tèm nhem như diễn viên hí khúc của Mop, hình tượng này thật thê thảm vô cùng... "Sao thế, em cho rằng anh không phải người có thể dựa vào à?"

Đôi mắt Mop trở nên ảm đạm, có phần tự giễu: "Tôi chỉ không quên được anh ấy mà thôi..."

Từ năm mười tám, người kia đã chiếm toàn bộ tâm hồn mình. Trái tim vốn chỉ to bằng nắm tay, liệu có thể chứa thêm một người nữa được không?

Tianya nâng cằm Mop lên, để cậu nhìn về phía mình, giọng nói rất nhẹ: "Như vậy, từ giờ trở đi, chậm rãi quên gã đi, dùng anh thay thế gã, có làm được không?"

Mop nhìn vào đôi mắt lấp lánh, nhìn vào sự kiên định và cố chấp trong đối mắt ấy, cuối cùng chậm rãi gật đầu.

.

.

Đến Tết Âm lịch rồi, đến rồi... Lúc này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei