CHƯƠNG 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi phi thuyền đang di chuyển, các thành viên cũ trên phi hành đoàn "Chim ưng" hiếm hoi được tụ tập lại với nhau. Mọi người đều rất vui vẻ, và bắt đầu tổ chức một bữa tiệc ngay trong đại sảnh để cùng nhau ăn uống vui chơi. Các alpha quản lý đều đã đến phòng chỉ huy, nên mọi người hoàn toàn thả lỏng bản thân bung xõa hết mình, cũng không mấy quan tâm nhiều đến việc Minh Khê và Ayres ở bên nhau. Bởi khi ở trên hoang tinh, ít nhiều người cũng đã đoán được điều này.

Minh Khê nhanh chóng hòa nhập cùng các beta, họ chơi vài ván "Ma sói". Sau đó, cậu ngừng chơi để đi vệ sinh. Trên đường đi, cậu có đi ngang qua một vài alpha đang hát hò, phải rẽ vào một hành lang khác thì mới đến nơi. Xung quanh đây yên tĩnh, không một bóng người. Cậu ở trong phòng vệ sinh chỉnh lại quần áo khá lâu, mới cảm thấy không nhìn ra được phần bụng nhô lên kia. Sau khi rửa tay và bước ra ngoài, cậu liền nhìn thấy một cô gái trẻ không nên xuất hiện trên con tàu này.

Cô gái nở nụ cười ngọt ngào chào hỏi: "Lâu rồi không gặp, Minh Khê." Cô mặc một bộ đồng phục học sinh không hề lạc lõng, tóc vàng buộc cao nếu không nhìn kỹ có thể hòa nhập hoàn hảo vào con tàu vũ trụ này.

Minh Khê sững sờ một lúc, sắc mặt nhanh chóng trở lại bình thường. Cậu nhẹ giọng chào hỏi: "Chào, tiểu thư Lilith."

Lilith siết chặt chiếc vòng đá quý trên cổ tay, nụ cười dần thu lại, đôi mắt xanh lục nhìn Minh Khê đầy hận thù: "Có vẻ như anh không hề bất ngờ?"

"Tôi rất bất ngờ." Minh Khê nói.

Lilith siết chặt lòng bàn tay, dù có nhìn Minh Khê đến thế nào cũng thấy không vừa mắt, trong lòng thầm mắng anh ta đúng là một kẻ tâm cơ thâm sâu. Cô ta có chút tức giận, lên giọng hỏi: "Anh tự tin đến như vậy, có phải vì nghĩ rằng hai người đã lên giường với nhau thì anh ấy nhất định sẽ cưới anh?"

Hiếm khi một omega da mặt mỏng lại nói ra những lời trực tiếp như vậy.

Minh Khê lắc đầu lúng túng: "Tôi không có ý đó..."

Lilith không muốn nghe những lời ngụy biện của beta này. Cô ta bỗng nhiên nghĩ đến những gì mình nghe được, tuôn ra một mạch, giọng nói vừa gấp vừa nhanh: "Đừng tưởng rằng lợi dụng kỳ dịch cảm của alpha, là có thể đạt được mục đích của mình. Nghĩ rằng không ai có thể nhìn ra những mánh khóe lừa lọc của anh sao? Chú Holly đã biết về anh từ lâu, ông ấy không hề coi trọng một beta thấp kém như vậy đâu. Tôi nói cho anh biết, tôi mới là vị hôn thê được Hoàng đế công nhận của Ayres. Anh chỉ là đồ ti tiện—— "

Lời nói của cô ta còn chưa dứt thì đã bị cắt ngang đột ngột, bởi pheromone áp đảo của alpha cấp cao. Chúng tấn công omega yếu ớt không chút báo trước, bóp nghẹn mọi âm thanh trong cổ họng.

Ayres bước từng bước tiến đến từ cuối hành lang, đứng trước Minh Khê dùng tư thế bảo vệ an toàn đối mặt với Lilith, sắc mặt khó coi đến mức đáng sợ: "Lilith."

"Tôi đã nói với cô, đừng đến tìm anh ấy nữa phải không?" Hắn từng chữ từng chữ phát ra đều mang theo áp lực nặng nề, khiến Lilith dần cúi thấp cái đầu kiêu ngạo của mình xuống. Cô ta theo bản năng lùi về phía sau, cứ như một con thiên nga trắng bị thất bại.

Cô ta dùng hết can đảm nhìn vào mặt Ayres, ánh mắt alpha nhìn cô lạnh lùng vô tình như nhìn một người xa lạ, thậm chí... một người đáng ghét.

Lệ trào dâng trong mắt Lilith, từng giọt lớn lăn dài. Cô phát ra tiếng khóc nức nở, dưới uy lực pheromone chỉ biết chậm rãi gật đầu, nước mắt tuôn trào.

Chuyện không nên như vậy. Cô yêu đôi mắt xanh lam ấy biết nhường nào, muốn trong đôi mắt xanh lam cao quý ấy luôn có bóng hình của mình.

Lilith không thể chịu đựng được áp lực pheromone khủng khiếp nữa, cô bật khóc nức nở quay người bỏ chạy.

Ayres không quan tâm đến cô ta nữa, vội vàng quay lại ôm Minh Khê, dò xét từ trên xuống dưới và khi thấy mọi thứ đều ổn thì ôm người vào lòng. Beta không phản kháng, ngoan ngoãn tựa đầu vào ngực hắn để tiếng tim đập của hai người hòa vào nhau, dùng lòng bàn tay vuốt ve trên lưng alpha từng chút một.

Chẳng biết ai đang an ủi ai.

"Đừng sợ." Giọng Ayres khàn khàn, "Em sẽ không để cô ta lại gần anh nữa."

Minh Khê nói: "Anh không sợ." Cậu động đậy, nhưng cánh tay Ayres siết rất chặt khiến cậu hơi khó thở, "Cô ấy chỉ là một omega."

Ayres: "Ừ." Cánh tay vẫn siết chặt, như sợ Minh Khê chạy mất.

"Em đã từ chối cô ta rồi." Hắn giải thích với beta.

Minh Khê không nói gì nữa, nhưng hai bàn tay buông thõng của cậu dần dần nâng lên ôm lấy eo alpha.

Cậu không chất vấn Lilith tại sao lại xuất hiện ở đây. Không nghi ngờ lời nói của Ayres, càng không nổi giận vì những lời khó nghe của Lilith.

Ayres hít sâu hương đào từ cổ beta, áp lực lạnh lẽo xung quanh dần dần tan biến trong không khí. Hắn cúi đầu mặt đối mặt, gần đến mức hơi thở trao đổi cho nhau, đôi mắt xanh lam nghiêm túc và tập trung gọi tên Minh Khê, "Xin lỗi."

.

Lịch trình đã định sẵn đột nhiên xuất hiện một yếu tố bất ngờ, các thành viên trên phi thuyền phần lớn đều đón nhận với một tâm lý hóng hớt cực độ. Tuyến đường thực tập đã được vạch ra từ trước, không thể quay lại cũng không thể đưa Lilith trở về. Vì vậy trên phi thuyền giờ đây có thêm một người.

Lilith cũng không biết có phải là sợ hãi hay không, rất tự giác không đến gần Ayres nữa. Trên phi thuyền này có những alpha khác thay nhau tán tỉnh cô, nhưng Lilith vẫn rất bình tĩnh mà không tỏ ý khó chịu.

Hôm nay, các thành viên trên phi thuyền lại tụ tập chơi trò chơi, nhưng có một điều khác biệt là có thêm Nguyên soái. Hắn ngồi giữa vòng tròn của các Beta, nhưng lại không chơi mà chỉ im lặng quan sát.

Trò chơi Ma sói bỗng chốc trở nên nhạt nhẽo vô vị, bởi Nguyên soái chỉ chăm chú nhìn Minh Khê khiến mọi người cảm thấy áp lực khôn cùng. Kéo theo đó là không ai có tâm trạng nhập vai, bầu không khí nhất thời trở nên chìm xuống.

Minh Khê đành phải quay lại ngồi bên cạnh Ayres, lấy một quả mơ từ đĩa trái cây rồi đẩy chiếc đĩa đó về phía alpha. Giọng điệu cậu có hơi bất đắc dĩ, nhưng lại dung túng: "Ăn trái cây đi."

"Ừ." Ayres đáp lời, nhưng tay không hề động.

Minh Khê tự thân cắn một miếng mơ, nước ép từ trong quả mơ màu đỏ sẫm chảy xuống đầu ngón tay thon dài. Cậu vừa định liếm đi, thì Ayres đã cúi đầu xuống, giọng điệu nhàn nhạt: "Đút cho em."

Thái độ vô cùng tự nhiên, đến cả tay cũng không muốn động đậy.

Minh Khê dừng một chút, sau đó đưa quả mơ đã cắn dở cho vào miệng alpha, nhẹ giọng phàn nàn: "Em cứ cầm lấy, rồi ăn đi."

Ayres bất động, thay vì cắn quả mơ thì hắn lại đặt nó vào giữa các ngón tay của beta. Minh Khê nhận thấy có gì đó không ổn, muốn rút tay lại nhưng trước khi kịp hành động thì Ayres đã đưa lưỡi liếm nước mơ đã chảy ra kia từ cổ tay lên đến ngón tay cậu.

Đại sảnh ồn ào đột nhiên im bặt, bao gồm cả Lilith đang ngồi cùng các alpha ở vòng bên kia. Tất cả đều quay lại nhìn cảnh Nguyên soái liếm xong nước mơ, rồi cắn quả mơ còn dở trong tay Minh Khê.

Mọi người toàn thân cứng đờ.

Minh Khê bối rối: "Sao thế?"

"Phì!" Randy không nhịn được cười, lấy tay che mặt, hai vai run lên bần bật.

Ayres vẫn đang nuốt miếng mơ xuống, mặt không đổi sắc ngồi lại chỗ cũ và không cho Minh Khê đút nữa.

Minh Khê: "?"

Mọi người thu hồi ánh mắt với vẻ mặt khác nhau, không ít người không nhịn được nhìn về phía Lilith.

Nụ cười trên mặt Lilith không thể duy trì như ban đầu được nữa. Cô vô thức bấu víu ngón tay, đây là lần đầu tiên thấy Ayres như vậy. Alpha mà mình quen biết là người biết kiềm chế lạnh lùng, lý trí vô tình, khi ăn cơm với cô thì sắc mặt cũng lạnh như băng từ đầu đến cuối không nói mấy câu. Cô cứ tưởng đó là tính cách của Ayres, cô thích alpha nên có thể chấp nhận tất cả mọi thứ của hắn.

Đều do beta đó! Beta đáng ghét, thấp hèn đó!

.

Ayres quay lại phòng chỉ huy, chỉ còn lại Crick đang trực lơ đễnh nhìn màn hình.

Hắn đang xem lại quy trình thực tập, thì bỗng lên tiếng giọng trầm vang vang trong phòng chỉ huy: "Lần thực tập này phải kết thúc sớm."

Giọng điệu vô cùng quả quyết, như thể một kỳ thi lớn với hàng chục người tham gia có thể kết thúc chỉ trong một ý nghĩ của hắn.

Crick đang sắp ngủ gật, bỗng tỉnh giấc và nhanh chóng nhận ra: "Vì Lilith à? Không đến mức đó chứ, cô ta cũng chẳng làm được gì đâu."

Iris lạnh lùng nhìn màn hình, có chút bực bội: "Minh Khê sẽ tức giận."

Crick: "..."

Có gì mà tức giận? Từ bao giờ Ayres lại trở thành người tinh tế đến vậy?

Đàn ông yêu đương quả thực thay đổi rất nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net