CHƯƠNG 4.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh Khê cảm thấy cơ thể đau nhức, đầu cũng đau như búa bổ, có lẽ cậu bị ốm. Miệng thì đắng ngắt, nửa ngày mới thốt ra được một câu:

"Từ đâu mà cậu biết?"

"Có rất nhiều người đều biết chuyện này, khi ở Đế Tinh anh ta theo đuổi tiểu thư nhà Bá tước Monson, ở trường tặng một xe hoa hồng nên trên mạng cũng bàn luận xôn xao một khoảng thời gian đấy...Minh Khê, cậu không sao chứ?" Randy dừng lại, lo lắng nhìn anh ấy.

Mơ hồ và xa lạ, Minh Khê cảm thấy như thế giới này đang tan vỡ thành từng mảnh. Cậu cắn chặt đầu lưỡi, ép mình bình tĩnh lại ôm lấy tia hy vọng cuối cùng hỏi:

"Hoa hồng thật sự là anh ấy gửi sao? Liệu có nhầm lẫn gì không?"

Randy lại gần ngồi bên mép giường, bàn tay xoa tóc cậu đồng thời cũng đánh vỡ những ảo tưởng trước đây của cậu khi nói:

"Hoa hồng là hắn đưa, đừng quá đau buồn Minh Khê."

Randy từ trước đến nay chưa bao giờ nói dối, Minh Khê biết điều đó.

"Nhưng, nhưng..." Minh Khê ngẩng đầu lên, mắt rưng rưng.

"Tại sao em ấy lại đối xử với tớ như vậy?"

Nếu đã có omega mình thích, vậy cậu là gì? Chỉ là công cụ để alpha vượt qua kỳ động dục thôi sao? Ayres rõ ràng đã hôn cậu, cũng muốn đánh dấu cậu mà. Điều đó khiến cậu còn tưởng rằng alpha đã đáp lại tình cảm của mình.

Minh Khê che miệng lại, mặt mũi tái nhợt cậu chợt nhớ ra người muốn đi theo là mình, Ayres đã từng đuổi cậu đi nhưng chính cậu một mình chạy lại nơi đó. Cậu biết Alpha trong thời kỳ động dục mất đi lý trí, và hành động một cách bản năng. Nên chắc Ayres cũng không muốn chuyện này xảy ra, cậu cảm thấy tội lỗi khi không kiểm soát được cảm xúc của mình lúc đó.

Nghĩ đến đây, Minh Khê không biết phải làm gì, ngón tay nắm chặt lại:

"Randy, phải làm sao, hình như tớ làm sai rồi, tớ không muốn như vậy chút nào, tớ không biết anh ta có người mình thích..."

Randy vội vàng vỗ nhẹ vào lưng bạn thân, an ủi:

"Không phải lỗi của cậu, chuyện này chỉ là một tai nạn. Khi chúng ta quay trở lại Đế Tinh, mọi người sẽ không nói lung tung và chúng ta cứ coi như không có gì xảy ra, được chứ?"

"Không có gì xảy ra..." Minh Khê lẩm bẩm lặp lại một lần nữa.

--------------------------------------------------------------------------------

Minh Khê bị sốt, người lúc nóng lúc lạnh thất thường và không ngừng run rẩy. Randy dùng nhiệt kế đo, nhiệt độ lên đến 39 độ. Minh Khê dụi dụi trán vào bàn tay hơi lạnh của Randy, nhắm mắt lại với vẻ mệt mỏi.

Có người gõ cửa ở ngoài, sau ba tiếng gõ thì dừng lại rồi tiếp tục gõ ba tiếng nữa, rất lịch sự và nhã nhặn.

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Một lúc sau, Randy quay lại đứng bên cạnh giường, mặt mày tối sầm lại nói:

"Ayres tìm cậu, tớ nói cậu bị ốm rồi không thể gặp."

Minh Khê nhấc mí mắt nặng trĩu, ôm chặt lấy chăn, ậm ừ một tiếng.

Cậu ngủ thiếp đi, mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trong giấc mơ, Omega không rõ mặt chỉ trích cậu là kẻ phá hoại tình yêu của mình với Ayres. Sau đó, cậu thấy Ayres đang vồ tới cắn mạnh vào tuyến thể của mình, răng nanh của hắn khiến phần thịt sau sau gáy đau nhói. Đôi mắt xanh lạnh lẽo ấy nhìn chằm chằm vào cậu, rồi dùng bàn tay to ấy đang siết chặt cổ cậu.

Minh Khê tỉnh dậy trong cơn hoảng loạn. Cậu thở không ra hơi, há miệng thở dốc và nhận ra rằng đó chỉ là một cơn ác mộng ở đây không có ai muốn bóp chết cậu cả.

"Cậu tỉnh rồi."

Randy đẩy cửa ra, nhìn thấy Minh Khê mở mắt thì hơi ngạc nhiên. Anh ta nhanh chóng bước vào, vừa rót nước vừa nói:

"Tớ đi phòng điều trị lấy thuốc, trước tiên cậu hãy uống thuốc đi."

Minh Khê nhận lấy ba viên thuốc trắng, ngoan ngoãn uống với nước.

Đầu vẫn còn choáng váng, tay chân thì mềm nhũn nhưng cậu cố gắng chống tay lên giường đứng dậy để đi vệ sinh. Đột nhiên động tác của cậu dừng lại. Randy thấy vậy, hỏi:

"Có chuyện gì thế?"

Minh Khê ấp úng, cậu cảm thấy ở chỗ xấu hổ kia có một cảm giác khác thường - mát lạnh, ẩm ướt nói chung là rất kỳ lạ. Cậu không biết tại sao lại như vậy, rõ ràng trước đó đơn giản chỉ có đau thôi.

Những buổi học sinh lý trên trường, cậu không hề tập trung vào bài giảng nên không chắc đây có phải là phản ứng bình thường sau khi quan hệ hay không, chẳng hạn như là có thứ gì đó tự động tiết ra dịch để làm dịu đi chỗ kia đi.

Khi đến nhà vệ sinh, Minh Khê không nhịn được dùng khăn giấy lau sạch sẽ, cố gắng chịu đựng sự xấu hổ xem thử thì ngửi thấy có mùi bạc hà thoang thoảng. Minh Khê đem khăn giấy ném vào thùng rác, rồi trở về phòng ngủ mà không để ý đến chuyện này.

Lần sốt này đến rất đột ngột, khiến Minh Khê không kịp trở tay. Sau ngày hôm đó, Ayres không còn tìm đến chuyện này cậu không biết nên vui hay buồn. Cậu nằm trên giường ba ngày, trong thời gian đó phần lớn đều trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Đợi đến khi cậu có thể đi lại bình thường, việc đầu tiên là đi tìm Crick.

Crick đang nằm ở trên cây phơi nắng, hôm nay lại đến phiên anh ta tuần tra. Minh Khê đứng ở dưới tán cây ngửa đầu kêu:

"Crick, em đến giúp anh kiểm tra cơ giáp."

Trên hành tinh hoang vắng này, công dụng duy nhất của các kỹ sư chính là kiểm tra cơ giáp chiến đấu hàng ngày cho các alpha. Minh Khê luôn chịu trách nhiệm kiểm tra cơ giáp của Crick.

Crick từ trên cây rơi xuống. Khi sắp chạm đất, anh ta không hề sợ hãi mà lật người một vòng trong không trung và tiếp đất một cách an toàn vững vàng.

Anh ta gãi đầu tóc đỏ rối xù, lầm bầm: "Lại làm phiền giấc ngủ của tôi."

Minh Khê giả vờ không nghe thấy lời phàn nàn của anh ta, mỉm cười tốt bụng nói:

"Xin lỗi, mấy ngày trước không thể đến."

"Đến làm gì? Cơ giáp của tôi không cần kiểm tra mỗi ngày."

Crick nói với giọng điệu không quan tâm, sau đó triệu hồi cơ giáp ra.

Cơ giáp của anh ta được gọi là "Ngọn lửa", cái tên này có phong cách rất riêng. Nó giống như đúc chủ nhân của mình, với vẻ ngoài là màu đỏ rực rỡ. Minh Khê tiến vào phòng điều khiển chính, cậu mở giao diện chương trình chính rồi kiểm tra lại tất cả các bộ phận. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, cậu từ từ đi xuống cầu thang và vẫy tay chào tạm biệt "Ngọn lửa".

''Em đi đây, tạm biệt anh nha.''

Crick ôm ngực đừng đợi, bỗng nhiên mở miệng:

"Em không xịt chất ngăn chặn sao?"

Minh Khê ngơ ngác: "Cái gì?" Cậu là Beta, ngay cả pheromone cũng không có thì xịt chất ngăn chặn làm gì.

Crick nhìn vẻ mặt ngơ ngác không biết gì của cậu nhóc này, anh khẽ nhướng mày ghé sát vào tai cậu nói:

"Có lẽ em nên biết, beta tuy chỉ có thể bị đánh dấu tạm thời. Nhưng đó cũng là đánh dấu." Anh ta nhấn mạnh hai chữ "đánh dấu".

"Bây giờ toàn thân em toát ra pheromone đầy tính hung hăng của một alpha khác, chẳng khác nào đang tuyên bố với cả thế giới rằng em vừa mới rời khỏi giường của alpha nào đó chưa được mấy ngày."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net