CHƯƠNG 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỗng chốc, tiếng chuông báo động vang lên từ bộ đàm của mọi người.

"Đội 2 gặp phải trùng biến dị!"

"Đội 3 gặp phải trùng biến dị!"

"Đội 4..."

Bốn đội liên tiếp báo cáo về việc gặp phải dị chủng, điều này hoàn toàn bất thường. Để đảm bảo an toàn cho học viên, trường quân sự Trian thường xuyên dọn dẹp các yếu tố bất ổn trong khu vực huấn luyện, tuyệt đối không thể để chúng sinh sôi nảy nở đến mức độ này.

Lúc này, tất cả mọi người đều tập trung lại. Bọn họ đã tiêu diệt ba đợt côn trùng, nhưng những con trùng phía sau vẫn liên tục xuất hiện, thậm chí còn hình thành thế trận tấn công ào ạt cứ như thủy triều.

Ayres giải quyết một đợt chủng biến dị một cách nhanh chóng. Vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng, triệu hồi Luna rồi nhảy lên, ra lệnh với giọng điệu bình tĩnh: "Lên cơ giáp nhanh! Rời khỏi đây trước, mau lên."

Đồng thời, hắn cũng mở tai nghe thông báo: "Tình huống khẩn cấp, tất cả các đội rút lui ngay lập tức. Tìm nơi an toàn để ẩn náu."

Nghe giọng của hắn, cả đám người đang hỗn loạn như tìm được chỗ dựa tinh thần vững chắc cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Harry cũng triệu hồi ra cơ giáp ''Wolf'', omega và beta được chia thành hai bên, leo lên thang kiểm tra được hạ xuống từ cơ giáp và ngồi vào khoang bảo trì đang tạm thời được mở ra.

Minh Khê được đưa lên Luna gần đó, cùng với anh còn có Randy và một omega khác tên là Danny.

Khi mọi người đứng vững, hai cỗ máy bay nhẹ nhàng nhảy lên cao với tốc độ cực nhanh lao về phía xa. Khi ở độ cao nhất, họ nhìn rõ đàn côn trùng đang truy đuổi phía sau, dày đặc phủ kín rừng cây mà không thấy điểm cuối.

Danny thấy vậy cánh tay bất chợt run lên vì lo lắng, lẩm bẩm: "Chuyện gì đang xảy ra vậy, các thầy đâu hết rồi. Sao không trả lời chúng ta..."

Randy cũng có chút lo lắng, cau mày nói: "Quy mô của đàn côn trùng quá lớn, và rất có thể các đội khác cũng đang trong tình trạng như chúng ta. E rằng ở đây, chắc hẳn không nơi nào an toàn."

Bầu không khí trong khoang bảo trì có chút trầm lắng.

Minh Khê vô thức sờ vào bụng mình, rồi lại đưa tay chạm vào khoang lái của Luna, cuộc di chuyển dài ngày và trận chiến vừa qua khiến sắc mặt cậu có chút tái nhợt, trông còn yếu ớt hơn cả Danny, nhưng cậu chỉ nhẹ giọng nói: "Ayres sẽ có cách."

Thời gian trôi đi từng phút từng giây, bầu trời dần tối đen. Điều này giúp họ dễ dàng thoát khỏi sự truy đuổi của đám trùng biến dị. Không biết đã qua bao lâu, Minh Khê không thể chống lại cơn buồn ngủ do thai kỳ mang lại, liền dần dần chìm vào giấc ngủ. Cuối cùng, Luna cũng giảm tốc độ và hạ cánh xuống một khu rừng gần đó. Sự xuất hiện của hai cỗ máy đã phá vỡ sự yên tĩnh nơi đây.

Minh Khê giật mình tỉnh dậy. Mọi người ngầm thỏa thuận không gây ra tiếng động nào, cẩn thận dìu dắt nhau xuống khỏi cơ giáp. Tám người đứng vững trên mặt đất, nhưng không ai bật đèn.

Ngay khi xuống cơ giáp, Ayres đã đi thẳng đến trước mặt Minh Khê. Hắn cởi găng tay vuốt ve mái tóc đen của cậu, cúi đầu khẽ hỏi: "Anh có sao không? Có chỗ nào không thoải mái sao?"

Minh Khê lắc đầu, trong bóng tối lén lút nắm lấy tay Ayres: "Anh không sao."

Cậu hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm gì? Bọn trùng còn đuổi theo không?"

Đây cũng là câu hỏi mà mọi người quan tâm nhất hiện tại, ai cũng mong chờ câu trả lời của Ayres.

Ayres lúc này mới quay người lại, đối mặt với các thành viên trong đội. Hắn bình tĩnh trả lời: "Khu vực này không phát hiện thấy dấu vết của côn trùng, phía trước có một hang động, mọi người trước tiên hãy ẩn nấp ở đó."

Minh Khê nghe ra điều bất thường, tay bỗng siết chặt vô thức bóp vào lòng bàn tay của Ayres gấp gáp hỏi: "Vậy em thì sao?"

Ayres quay đầu nhìn beta với đôi mắt hoa đào đang mở to kia: "Em phải dụ bọn trùng biến dị đi, chúng sẽ sớm tìm thấy nơi đây."

Hắn hạ giọng, lần này chỉ nói cho một mình Minh Khê nghe: "Đừng sợ, em sẽ sớm quay lại. Ngoan ngoãn ở đây đợi em."

"Anh..." Minh Khê há miệng, nhưng cuối cùng vẫn không nói nên lời.

Anh muốn đi cùng em.

Nhưng cậu căn bản có đi thì cũng không thể giúp gì được, nếu đi chỉ tốn công làm cản trở cho alpha. Cậu ủ rũ, nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.

Ayres lại siết chặt tay Minh Khê một lần nữa, rồi buông ra. Hắn thong thả đeo găng tay trắng vào, nói với Harry: "Bảo vệ họ, Harry."

Hắn dừng lại một chút, đi vài bước tới gần Harry. Khi đến gần thì chào theo kiểu quân đội chính thức, khiến Harry lập tức đáp lễ trở lại.

Không đợi Harry lên tiếng, Ayres đã đứng thẳng lưng, nói từng chữ một, đôi mắt xanh lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo: "Tôi giao phó mạng sống của các đồng đội, và... vợ tôi cho cậu."

Harry giữ nguyên tư thế chào, nghiêm nghị nói: "Tôi sẽ dùng cả mạng sống để bảo vệ, thưa Nguyên soái!"

Cố gắng không ngoảnh đầu nhìn Minh Khê, Ayres tiến thẳng về phía cơ giáp. Bóng lưng cao lớn thẳng tắp của hắn giống như một thanh kiếm sắc bén, dường như chưa bao giờ biết đến cảm giác sợ hãi. Hắn luôn là người bảo vệ, là người xông pha vào những nơi nguy hiểm nhất.

Minh Khê nhìn chằm chằm vào bóng lưng ngày càng xa của alpha, lồng ngực nghẹn ứ lại khiến cậu không thể phát ra âm thanh. Bỗng nhiên, cậu nhấc chân lên chạy nhanh về phía bóng lưng ấy.

Vừa mới chạy được vài bước, Ayres như có mắt sau lưng đột ngột quay người lại, vươn hai cánh tay ôm lấy cậu giọng điệu hơi lạnh: "Sao lại chạy thế này?"

Beta yếu ớt đến mức không thể nhìn rõ trong bóng tối, lại còn chạy lung tung trong đường rừng gập ghềnh.

Minh Khê như không nghe thấy sự không vui của Ayres, lao thẳng vào lòng hắn. Khi alpha ôm lấy mình, cậu kiễng chân đôi môi mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó trong bóng tối. Cuối cùng, cậu cũng thành công tìm thấy môi alpha hung hăng hôn lên.

Ayres không động đậy, mặc cho beta tìm kiếm sự an toàn trong vòng tay mình.

Minh Khê cố gắng ngẩng đầu, đôi mắt đen láy không tìm thấy tiêu cự vội vàng nói: "Em phải quay lại, anh và con đều đợi em."

Sự lạnh lùng trên khuôn mặt Ayres tức khắc tan biến, cúi người cắn mạnh vào môi beta, giữ nguyên tư thế giọng trầm khàn đầy từ tính vang lên: "Ừ."

Đợi đến khi hắn buông ra, Minh Khê mới nhẹ nhàng đẩy ngực hắn. Đôi mắt cậu đỏ hoe quay người lại, cùng các đồng đội đi vào hang động.

.

Trong hang động chỉ le lói một ngọn đèn nhỏ xíu. Harry ngồi canh gác ở cửa hang, trong không khí yên tĩnh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nức nở cố kìm nén. Bầu không khí ảm đạm đến mức khiến ai cũng uể oải, không ai nói chuyện gì với nhau mà cứ thế mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Ayres vẫn chưa quay lại, liên lạc cũng không có tín hiệu nhưng bọn họ đã sớm liên lạc được với ba đội khác. Theo thông tin thu thập được, các đội đều đã tìm thấy nơi ẩn nấp an toàn. Dưới sự chỉ huy của Ayres, mỗi đội đã cử một alpha đi ra ngoài để dụ dỗ đám trùng biến dị, trong số ở lại chỉ bị thương vài người. Đây quả thực là một tin tốt, mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

Tuy nhiên, sau khi đi trinh sát trở về thì vẻ mặt của Harry lại trông khó coi: "Gần đây xuất hiện một lũ trùng."

Nhìn thấy vẻ mặt ai cũng đều lo lắng, anh liền vội vàng bổ sung: "Không phải trùng biến dị đâu. Tôi chỉ phát hiện ra hai con trùng, hiện tại chúng còn cách khá xa nơi này, chỉ sợ..."

Chỉ sợ lũ trùng này có chỉ huy cấp cao điều khiển. Nếu bị phát hiện ra nơi trú ẩn này, e là nó sẽ chỉ dẫn lũ trùng biến dị đến đây.

Sao Diêm Vương vốn được sử dụng cho mục đích khảo hạch thực tế, vốn dĩ nó không thể có trùng cấp cao ở đây nhưng bây giờ điều này lại không chắc chắn.

Randy nuốt nước bọt: ''Lũ trùng chủ yếu dựa vào âm thanh để tìm người, chúng ta chỉ cần không phát ra âm thanh là được."

Danny ôm đầu: "Nói thì dễ, chúng cũng có thể cảm nhận được hơi thở đấy. Thậm chí, nếu chúng vô tình đi ngang qua thì ta cũng có thể bị phát hiện. Nguyên soái đến giờ vẫn chưa quay lại, chẳng lẽ bọn mình thực sự phải chết ở đây sao?"

Nói câu cuối, cảm xúc của anh ta đã hoàn toàn suy sụp, tiếng thở ngày càng dồn dập rồi dần dần phát ra tiếng thở khò khè.

Mingxi tình cờ ngồi trước mặt Danny, cô nhanh chóng quay lại đỡ anh, vỗ nhẹ vào ngực anh: "Danny đừng căng thẳng, anh bị sao vậy?"

Khuôn mặt Danny dần đỏ bừng lên, tiếng thở vẫn chưa dứt há miệng nhưng không nói được lời nào.

Minh Khê thấy vậy đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cúi người nhìn chằm chằm vào đôi mắt nâu của omega kia: "Cậu bị hen suyễn? Có mang thuốc theo không? Danny, nhìn đây nhanh. Nói cho tôi biết, thuốc của cậu ở đâu?"

Lần này, Danny cuối cùng cũng có phản ứng, run rẩy ngón tay chỉ vào một chiếc túi nhỏ gần đó. Randy không chần chừ, nhanh nhẹn chạy đến lục tung bên trong và lấy ra một lọ xịt nhỏ trong suốt: "Có phải cái này không?"

Chưa đợi Danny trả lời, Minh Khê đã trực tiếp nói: "Đúng là cái đó, mau đưa đây."

Sau khi dùng thuốc, trạng thái của Danny đã tốt hơn một chút, tiếng thở dần dần trở nên bình thường hơn. Anh khẽ nói lời cảm ơn, nhưng tâm trạng vẫn còn rất buồn bã.

Minh Khê nắm lấy tay anh ấy, nhẹ nhàng an ủi: "Danny, chúng ta cần phải tin tưởng vào bản thân và tin tưởng vào Ayres. Nếu ngay cả bản thân cũng từ bỏ, vậy còn ai có thể cứu được chúng ta chứ đúng không?"

Danny quay đầu không muốn nhìn Minh Khê, cũng không nói gì nhưng nước mắt lại lăn dài trên má. Đêm qua anh ấy đã khóc hai lần, giờ đây hai mắt đều đã sưng húp. Bản thân anh đôi lúc cũng ghét bỏ sự yếu đuối của mình khi là một Omega.

Sharon nhăn mặt tiến đến: "Đừng khóc nữa."

Cũng là Omega, nhưng Sharon luôn giữ được sự bình tĩnh.

Danny cúi đầu, tiếng khóc nhỏ dần ôm lấy đầu gối, vai run lên bần bật.

Minh Khê vỗ vai Danny, suy nghĩ một lúc mới mở lời với tất cả mọi người: "Chúng ta hãy thử sử dụng hộp đen tự bảo vệ trong cơ giáp, để chế tạo nên một thiết bị ngụy trang. Thứ này sẽ đảm bảo lũ trùng đó không thể phát hiện ra nơi ẩn nấp của chúng ta. Không biết Ayres khi nào mới quay lại, giờ cũng không thể ngồi chờ chết ở đây được. Thế đấy mọi người nghĩ sao?"

Sharon không hiểu nhiều về cơ giáp, liền hỏi trước: "Liệu có khả thi không?"

Minh Khê gật đầu: "Chúng ta đã từng làm đề tài tương tự, đúng không Randy và Danny?" Cậu quay sang hỏi hai người.

Cả ba đều thuộc khoa Cơ giáp.

Randy suy nghĩ kỹ một lúc, ánh mắt dần sáng lên: "Nếu chỉ là một thiết bị ngụy trang đơn giản, thì không thành vấn đề."

Minh Khê chống hông khom người xuống bên cạnh Danny, nghiêng đầu nhìn: "Nếu thực sự cải tạo thành công, khi trở về Đế quốc thì chắc chắn sẽ được điểm cộng tuyệt đối. Tôi dám đảm bảo, thành tích thực tập của chúng ta chắc chắn sẽ đạt điểm tối đa."

Danny ngước đôi mắt đẫm lệ, giọng nghẹn ngào: "Nhưng chúng ta còn có thể trở về Đế quốc sao?"

"Chắc chắn có thể." Minh Khê vẻ mặt đầy nghiêm túc, trịnh trọng nói với Danny: "Tôi cam đoan, tất cả mọi người chúng ta nhất định có thể trở về Đế quốc. Cho nên cậu hãy giúp sức cùng với tôi, được không?"

Danny cuối cùng cũng nín khóc, khe khẽ nói: "Được."

Có kế hoạch này, Harry bèn triệu hồi ''Wolf'' ra. Họ phải tranh thủ thời gian hoàn thành việc cải tạo, trước khi hai con trùng kia đến. Sharon phụ trách liên lạc với các đội khác, cũng như theo dòi tình hình của Ayres và các thầy cô。Harry nhận nhiệm vụ tuần tra xung quanh, hai beta thuộc khoa y tế cũng phụ giúp họ. Mọi người bắt đầu bận rộn làm việc, không còn thời gian để sợ hãi lo lắng.

Giữa lúc bận rộn, vì tính chất công việc nên Minh Khê phải thường xuyên khom người đứng lên, động tác này lặp đi lặp lại rất nhiều lần khiến cậu phải lau mồ hôi trên trán thường xuyên và cởi thắt lưng ra.

Trước đây, để che giấu bụng bầu cậu đều buộc thắt lưng cao hơn một chút. Nhưng việc liên tục squat lên xuống như vậy vẫn rất khó chịu, sau khi cởi thắt lưng ra cậu liền cảm thấy thoải mái hơn một chút và tiếp tục công việc đang dang dở.

Danny bên cạnh vừa nối xong một phần dây điện, quay sang đưa cho Minh Khê thì đột nhiên nhìn thấy phần bụng dưới nhô lên rõ ràng, không cân xứng với tứ chi thon thả của Minh Khê. Anh không khỏi mở to mắt, lắp bắp nói: "Minh Khê, cậu... cậu mang thai rồi."

Minh Khê khẽ "suỵt" một tiếng: "Không sao đâu." Cậu không muốn mọi người lo lắng cho mình.

Danny che miệng, đột nhiên nhận ra rằng Minh Khê có lẽ còn vất vả, khó chịu hơn cả mình. Nhưng cậu ấy vẫn luôn phải an ủi mình, động viên mọi người thoát khỏi trạng thái ủ rũ và bắt đầu cố gắng tìm cách tự bảo vệ.

Anh không khỏi đẩy nhanh tiến độ công việc trên tay, những cảm xúc tiêu cực còn sót lại lập tức bị xóa sạch.

.

Bên kia, Ayres đang họp bàn chiến lược với Crick. Hắn nhanh chóng ra lệnh cho hai alpha phụ trách qua bộ đàm, là hãy dụ dỗ bọn trùng biến dị: "Dẫn chúng đến vị trí 2328km hướng 6 giờ của phi thuyền, sau đó lập tức rời đi."

Đợi hắn tắt tai nghe, Crick nhìn về phía sau nơi có hàng đàn trùng biến dị đang ập đến với vẻ mặt khó coi: "Chúng thật sự không biết từ bỏ, hay nên nói là... bọn chúng? Bọn quý tộc già nua truyền thừa hàng nghìn năm, trông thật khó coi."

Ayres lạnh lùng cúi mắt nhìn những con côn trùng đen kịt, không trả lời.

Crick "hừ" một tiếng: "Cậu thực sự muốn dùng bom hạt nhân quang học sao? Chúng ta chỉ có ba cơ hội để bảo vệ mạng sống. Lỡ như sau này còn có những người khác thì sao..."

Ayres cắt ngang lời anh: "Chúng ta không còn lựa chọn nào khác, và..."

Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng đông: "Tôi phải nhanh chóng quay về bên cạnh Minh Khê.''


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net