CHƯƠNG 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bùm——"

Bỗng nhiên, một tiếng rít vang vọng từ hư không lan tỏa khắp hành tinh Nok trong chớp nhoáng. Mặt đất rung chuyển, đá vụn từ trên trần hang động không ngừng rơi xuống. Tất cả mọi người đều nhanh chóng ôm tai, lo lắng nhìn nhau, không ai dám phát ra tiếng động lớn.

Nửa phút sau, mọi thứ trở lại bình thường. Tuy nhiên, số lượng Trùng bên ngoài lại tăng lên đáng kể. Chúng gào thét điên cuồng, móng vuốt cào cấu mặt đất nghe rợn người. May mắn thay, thiết bị ngụy trang tạm thời đã phát huy tác dụng, khiến bọn chúng không phát hiện ra họ.

Máy truyền tin im bặt. Minh Khê và Randy nhìn nhau, khẳng định suy đoán của đối phương.

Đó là bom quang hạch, loại vũ khí siêu nguy hiểm có thể hủy diệt cả một hành tinh, chỉ có Luna cấp 3S mới được trang bị và chỉ mang theo tối đa ba quả.

Minh Khê lo lắng siết chặt lòng bàn tay, nhíu chặt mày. Bom quang hạch, thứ vũ khí khiến bọn trùng sợ hãi cũng có nhược điểm.

Hiện giờ, Ayres rất yếu ớt.

.

Mọi chuyện đều diễn ra theo kế hoạch, vốn dĩ là như vậy.

Ngay cả khi năng lượng tinh thần bị tiêu hao quá mức do phóng bom quang hạch, nhưng Ayres vẫn có thể duy trì sức chiến đấu cấp S. Luna hạ cánh xuống mặt đất, hắn cụp mắt xuống, đôi mắt xanh lam bình tĩnh nhìn cảnh tượng cháy đen vô tận trước mắt.

Kể cả xác chết cũng không còn, tất cả trùng biến dị đều bị hóa thành tro bụi. Hắn đã nhìn thấy cảnh tượng này quá nhiều lần, chiến tranh, giết chóc đã không thể khơi dậy gợn sóng trong lòng hắn.

Hắn mở tai nghe: "Minh Khê..." Tôi đến đón các cậu.

Máy truyền tin đưa đến một tiếng hít thở gấp gáp, không ai nói lời nào. Nhưng Ayres lập tức nhận ra, đó chính là Minh Khê. Hắn nuốt lời định nói, mặt lạnh tanh nhanh chóng tắt tai nghe rồi điều khiển Luna lùi lại.

Ngay lúc này một thanh niên tóc tím mắt tím xuất hiện, tay cầm một thứ vũ khí kỳ dị giống như chiếc rìu lớn, hạ cánh ngay vị trí Luna vừa đứng.

Cậu ta ngửa đầu vung rìu: "Lâu rồi không gặp, ngài Ayres."

Ayres không nói lời nào, hai bên Luna lập tức nhô ra vũ khí.

"Ầm!"

"Ầm, ầm!"

Hỏa lực có thể dễ dàng giết chết một con trùng bình thường, những nó lại bị thanh niên tóc tím né tránh một cách dễ dàng. Cậu ta định nhảy lên đỉnh Luna nhưng không thành công, rơi xuống cây bên cạnh, giọng điệu vẫn thoải mái: "Quả nhiên là ngài Ayres, trong tình trạng này vẫn có thể sung sức đến vậy."

Vừa dứt lời, cậu ta đột nhiên biến mất. Khoảnh khắc tiếp theo, cậu ta đã đặt chân lên vai Luna. Mặc dù chỉ trong nửa giây, nhưng trong không khí vẫn vang vọng lời nói còn sót lại như lời thì thầm của người tình: "Tôi tưởng hôm nay có thể giết được ngài."

Chiếc rìu biến đổi hình dạng, lộ ra một hàng nòng súng nhắm vào Luna, thanh niên ngẩng đầu miệng mấp máy: "Ầm!"

Bốn phía của Luna đồng thời xuất hiện vô số nòng súng, đồng loạt tấn công dữ dội.

Ánh sáng rực rỡ màu sắc khiến người ta hoa mắt, tiếng cảnh báo lớp bảo vệ bị phá hủy liên tục vang lên trong buồng lái.

Cơ bắp trên cánh tay Ayres căng lên, cuồn cuộn như những khối đá rắn chắc nhưng khuôn mặt cương nghị của hắn vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng. Không thể tiếp tục bị động như vậy, hắn đột ngột cúi người ấn mạnh một nút màu xám, mái tóc vàng hoe rủ xuống hai bên trán, mồ hôi đã thấm ướt toàn bộ phần lưng bộ quân phục đen. Cùng với động tác của hắn, tiếng cảnh báo biến thành tiếng rít chói tai.

"Phát hiện tinh thần lực của người lái đang trong trạng thái bất ổn vô cùng nghiêm trọng, yêu cầu thoát khỏi chiến trường ngay lập tức! Thoát khỏi chiến trường ngay lập tức..."

Ba chiếc cơ giáp đồng thời bay đến, đó là Crick và đồng đội của hắn phát hiện có điều không ổn nên đã đến kịp thời. Nhưng tất cả đều vô ích.

Giọng nói không chút cảm xúc của Ayres vang lên qua máy truyền tin: "Rời khỏi đây, nhanh lên."

Crick lo lắng phản đối: "Ayres, cậu hiện tại căn bản..."

"Rời khỏi đây! Với tốc độ nhanh nhất!" Lần này, giọng điệu của Ayres vô cùng nghiêm khắc, đó là mệnh lệnh được đưa ra với tư cách là Nguyên soái, và tuân theo mệnh lệnh là thiên chức của một người lính.

Crick đấm mạnh vào bảng điều khiển, trút giận vì sự bất lực của bản thân. Bọn họ chấp nhận nghe theo mệnh lệnh, bỏ lại Ayres một mình đối mặt với tên sĩ quan chỉ huy Trùng có sức mạnh tương đương cấp 3S - được biết đến với tên Ophelia.

"Bùm..."

Ba chiếc cơ giáp đang di chuyển với tốc độ cao đột ngột dừng lại, không thể tin được nhìn về phía sau.

Ayres trong khoảng thời gian ngắn ngủi, đã liên tục bắn ra hai quả bom quang hạch.

Khung cảnh xung quanh im ắng, gió thổi mang theo hơi chết chóc. Ayres bị tách ra khỏi Luna một cách thụ động, đầu đau như muốn nứt ra ngã gục xuống đất. Sau hai lần tiếp xúc trực tiếp với bom quang hạch ở cự ly gần, tai hắn đã không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Ophelia, đã chết rồi sao?

Đôi mắt màu lam ngọc bích tuyệt đẹp của hắn có chút mất tiêu cự đồng tử giãn ra. Hắn nhìn thấy Crick và đồng đội chạy đến bên mình, lo lắng nói gì đó bỗng hắn nhìn thấy một bóng người không rõ hình dạng từ trong đống tro tàn lật ra rồi chạy biến đi vào rừng. Crick đuổi theo, nhưng vẫn không thể bắt kịp.

Đang mơ màng, hắn chợt ngửi thấy một hương thơm nồng nàn, đang ngày càng đến gần mình. Ayres mở mắt, nhìn thấy người trước mặt không nhịn được mở miệng gọi: "Minh...Khê."

Giọng nói khàn đặc.

Người trước mặt khựng lại, hương thơm càng lúc càng nồng nặc hơn. Hắn bỗng cảm thấy khó chịu, nhắm mắt lại.

Rất khó chịu, rất khó chịu.

"Lilith!" Crick đang bận rộn sắp xếp người đi đón các đồng đội, chạy đến cau mày quát lớn: "Cô đang làm gì ở đây?"

Anh ta nhăn mũi, đột nhiên ngửi thấy mùi pheromone omega nồng nặc trong không khí, lập tức lấy ra thuốc ức chế xịt vào hai người: "Cô... cô động dục ư?!"

Khuôn mặt Lilith đỏ bừng, ánh mắt mơ màng, tiếng thở dốc nhẹ nhàng, không trả lời lời Crick mà quay đầu nhìn Ayres đang ngồi trên mặt đất.

Crick nhìn theo ánh mắt của cô, alpha tóc vàng mắt xanh hiếm hoi xuất hiện tình trạng mặt đỏ bừng, tiếng thở dốc dần gấp gáp.

Ngay lập tức, Crick ngửi thấy pheromone cấp cao của alpha bị ức chế đến mức mềm nhũn chân: "..."

Anh ta gần như sụp đổ, hét lên với beta ở cách đó không xa: "Cậu, chính là cậu!!! Mau đến đây, tách hai người họ ra. Nhanh lênnnnnn"

Lilith và những người khác xuất hiện đột ngột, nơi ẩn náu của đội họ bị bọn trùng phát hiện, lại bị một nhóm trùng biến dị truy đuổi,一vừa mới đến đây thì vừa vặn gặp bốn alpha đang bị chi phối bởi pheromone.

Crick vô cùng đau đầu, anh ta đã sớm chấp nhận thân phận tương lai Minh Khê sẽ là công tước phu nhân. Nhưng anh không đảm bảo Ayres khi mất đi lý trí, lại có thể chống lại sự dụ dỗ của pheromone, cũng không thể đảm bảo bản thân có thể ngăn cản được hành động của Ayres. Bởi vì đối với alpha đang động dục, bất kỳ alpha nào cũng là đối thủ cạnh tranh trong việc giành quyền giao phối.

Điều duy nhất đáng mừng ở đây, chính là mặc dù đang trong trạng thái không ổn định. Nhưng lúc này Ayres không đi tìm Lilith, tạm thời không có dấu hiệu của việc bị mất kiểm soát.

Crick chỉ có thể nói trong máy truyền tin: "Minh Khê, Ayres bị ảnh hưởng bởi pheromone, nên đang trong trạng thái động dục."

.

Trong hang động yên tĩnh, đột nhiên lao ra sáu bóng người, đám trùng cứ như ruồi muỗi xung quanh lập tức tìm thấy mục tiêu. Chúng gào thét lao tới, nhưng chưa đến gần thì đã bị giết bởi một loạt tiếng súng.

Minh Khê siết chặt khẩu súng hồ quang, môi mím chặt lao lên phía trước. Một mình cậu đã tiêu diệt phần lớn đám trùng, cánh tay run rẩy leo lên bệ sửa chữa cùng với Harry. Bệ sửa chữa khá nhỏ nhưng phải nhồi nhét sáu người, không gian vô cùng chật chội khiến cậu cảm thấy khó thở, ôm đầu gối ngồi vào góc, bụng dưới khẽ động.

Đứa bé sắp được sáu tháng tuổi, rất nghịch ngợm và đã học cách đạp vào bụng cha nó để thể hiện sự tồn tại của mình.

Vừa nãy, mọi người đều nghe thấy lời nói của Crick. Đặc biệt là Randy và Danny, họ là số ít người biết Minh Khê đang mang thai, cảm thấy rất lo lắng cho cảm xúc của cậu. Một người ngồi bên trái, một người ngồi bên phải an ủi cậu.

Minh Khê hít mũi, lẩm bẩm: "Không sao đâu, tớ tin tưởng Ayres."

Nhưng có lẽ ngay cả bản thân cậu cũng không tin tưởng cho lắm, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh alpha đáng sợ với khuôn mặt đỏ bừng như dã thú hoàn toàn mất kiểm soát, cuối cùng là hình ảnh omega chọn một alpha xa lạ và chia tay với vị hôn phu từ trước của mình.

Mọi người nói, đó là định mệnh.

Tốc độ của máy truyền tin rất nhanh, alpha ít nói trong nhóm cũng thấu hiểu tâm trạng hiện giờ của Minh Khê, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe giọng nói của alpha trong tai nghe.

"Đội 2, đội 3 tập hợp lại với nhau."

"Đội 4 gặp phải một nhóm trùng biến dị số lượng ít, đã tiêu diệt."

"Đội 4 đã tập hợp."

"Lilith! Crick, mau đến đây! Lilith chạy đến chỗ Ayres rồi."

"Cậu có làm gì được không vậy hả?! Ngay cả một omega cũng không cản được?"

"Cô ta dụ dỗ..."

"Ayres đã bắt lấy Lilith, phải làm sao..."

Minh Khê run rẩy mở mic, giọng rưng rưng hoảng loạn đến mức không nói nên lời: "Ayres, em không phải nói thích anh sao? Em không thể như vậy, không thể đánh dấu cô ta được. Em đã hứa sẽ quay lại với anh, em quên rồi sao! Anh và con đều đang đợi em...Không phải em thích bảo bối nhất sao? Con vừa đá anh... Anh sẽ đến tìm em ngay, cố gắng thêm một chút nữa được không?"

Cậu đã không còn quan tâm đến gì nữa, đầu óc hỗn loạn nói ra tất cả những gì mình nghĩ. Máy truyền tin yên tĩnh không một tiếng động, mọi người đều im lặng chăm chú lắng nghe.

Lúc này, một giọng nữ thanh mảnh bất ngờ vang lên: "Cậu đến tìm anh ấy có ích gì? Cậu chỉ là một beta, thậm chí còn không có pheromone..."

Lời nói của Lilith còn chưa dứt, Crick đã giật lại máy truyền tin của cô.

Nhưng những gì cô ta nói đã lặp đi lặp lại trong đầu Minh Khê.

Minh Khê không ngờ mọi chuyện lại xảy ra nhanh đến vậy, điều cậu lo sợ nhất từ ​​​​trước đến nay đã xảy ra. Cậu chỉ là một beta, một beta không có pheromone. Cho dù may mắn có được tình yêu ngắn ngủi của ngôi sao sáng chói kia, thì nó có thể kéo dài được bao lâu chứ?

Khi Minh Khê đến nơi, Ayres đang tóm chặt lấy vai của Lilith. Mắt hắn đỏ bừng, răng nanh đã lộ ra, liên tục tiến lại gần rồi lại lùi xa.

Như một người đang ở bờ vực mất lý trí, nhưng hình như lại rất do dự.

Rõ ràng alpha đang động dục là một con thú bị pheromone chi phối, chỉ biết thực hiện việc đánh dấu rồi chiếm hữu.

Alpha và omega dường như đang ở một thế giới khác. Họ nhìn nhau, pheromone an ủi và thăm dò đối phương trong không khí. Lilith đang rất kiên nhẫn.

Bả vai bị Ayres tóm đến mức đau nhức, không thể cử động chỉ có thể thụ động chờ đợi. Đã lâu cô không được alpha chạm vào, hành động này khiến hai mắt cô đẫm lệ, từng đợt nhiệt huyết cuộn trào xâm chiếm lấy tâm trí, khiến bản thân khao khát được gần gũi với alpha trước mặt, khao khát được ôm ấp, được chấp nhận.

Cô tin rằng tất cả chỉ là tạm thời.

Không ai có thể thoát khỏi sự chi phối của pheromone, đây là món quà cũng như là một thứ vũ khí mà thượng đế ban tặng cho Alpha và Omega.

Minh Khê từng bước tiến đến gần họ. Một beta bình thường, cứ thế không phòng bị mà bước vào lãnh địa được dệt nên bởi pheromone, khuấy động bầu không khí trì trệ khiến cho alpha và omega cùng lúc quay đầu lại nhìn.

Lilith cắn môi dưới, bắt đầu liều mạng thả ra pheromone của mình. Hương trà trắng trong không khí ngày càng nồng nàn, hơi thở của Ayres cũng dần trở nên nặng nề, cơ bắp của hắn cuồn cuộn đến mức đáng sợ, ánh mắt tự động quay đầu nhìn về Lilith.

Nhận thấy bàn tay đang nắm lấy vai mình dần dần nới lỏng, Lily cong môi vén tóc ra, để lộ cần cổ tỏa ra hương trà trắng, giọng điệu êm ái dụ dỗ: "Ayres, đánh dấu em đi. Đánh dấu rồi sẽ không khó chịu nữa, đến đây..."

Cô ta giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy tay Ayres, kéo hắn về phía mình.

Với mức độ phù hợp lên đến 75%, cô chính là người tình định mệnh của Ayres. Lilith cúi người dâng hiến tuyến thể của mình cho alpha, mang theo đường cong mềm mại đặc trưng của omega trẻ tuổi, như một con thiên nga đang kiêu hãnh vươn dài chiếc cổ cao quý.

"Ayres!" Minh Khê bị pheromone nồng nặc này kích thích, một cơn buồn nôn từ đâu ập đến nhưng cậu cố gắng kiềm chế, sải bước chạy đến bên alpha. Chỉ cách vài bước chân, nhưng lại thấy xa đến vậy, khuôn mặt cậu lạnh toát, mọi thứ trước mắt đều mờ thành những mảng sáng trừu tượng như sắp tan biến.

Giọng cậu trở nên tan biến trong gió.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, alpha trong ánh mắt không thể tin nổi của Lilith bỗng hung hăng đẩy cô ra. Sau đó đột ngột đứng dậy, dang rộng vòng tay ôm lấy beta đang lao tới kia.

Răng nanh sắc nhọn cuối cùng cũng tìm được vị trí đúng, Ayres vội vàng siết chặt sau gáy Minh Khê, cúi người cắn vào tuyến thể đang tỏa ra hương đào ngọt ngào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net