Chương 11: Các vòng sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11: Các vòng sau

Dưới địa phủ.

Mạnh Bà vỗ đùi khen:
"Hay. Hảo tiểu tử. Thật khá."

Diêm Vương cắn hạt dưa rồi phì vỏ ra:
"Nếu ta có con, sẽ xuất sắc hơn."

Mạnh Bà nhăn mặt:
"Chỉ bằng IQ của ngươi?? Hắn biết chữ là phúc cả đời ngươi cộng lại."

Diêm Vương thấy Mạnh Bà độc mồm độc miệng gập quạt vỗ xuống bàn:
"Xú nữ! Ngươi đang nguyền rủa con ta sao?"

Mạnh Bà không thua kém đập tay xuống bàn:
"Không mất một miếng thịt nào thì cứ nói vậy thôi."

"Coi chừng con ngươi cũng là vậy." Diêm Vương cười cười ám chỉ đứa con của hắn có thể là con của Mạnh Bà không chừng.

Diêm Vương đại nhân thật cao tay. Mạnh Bà chỉ là không hiểu vẫn ngu ngơ tiếp tục mắng tông ti của Diêm Vương. Mạnh Bà lúc thấm mệt thì lại uống tách trà xuôi cổ rồi lại tiếp tục.

Diêm Vương đáng thương mất một túi hạt hướng dương đi xin lỗi.

Một ngày của họ cứ vậy mà kết thúc. Diêm Vương thấy không chán chút nào.

Quay về bên Quý Hà.

Một nửa đã bị loại nhưng không ai vì thế mà buồn.

Quý Hà cảm thấy vậy lại hay. Ai nói cuộc thi là phải đấu đá nhau sứt đầu mẻ trán.

Những cuộc thi chỉ là phần nhỏ trong cuộc sống mỗi người. Sợ chúng chỉ làm ta chùn bước. Tích luỹ kinh nghiệm cho bản thân mới là quan trọng nhất.

Quý Hà sau buổi thi thì ngủ một lèo 10 tiếng không biết trời đất. Làm bài thi rất tốn nơron thần kinh. Nhất là đối với người dốt Văn như hắn phải làm vắt hết cảm xúc làm 2 trang kín chữ.

Quý Hà tự thưởng cho mình một ngày nghỉ.

Nghỉ xong, hắn không muốn ngủ quên trong chiến thắng lại tiếp tục luyện vẽ thêm.

Hắn tính toán giờ còn 120 thí sinh. Còn 4 vòng nữa. Mà vượt qua vòng đầu tiên rồi chẳng lẽ lại là người vẽ xấu. Cách vào vòng trong chỉ còn cách là độc đáo.

Quý Hà tìm hiểu cách pha màu sao cho đẹp. Bố cục tranh cũng thử làm mới. Thầy dạy thấy Quý Hà nỗ lực như vậy càng tận tình hơn chỉ cho hắn những chi tiết người chấm để ý. Dạy cách pha màu cũng đặc biệt dễ nhớ.

Vòng 2 sắp bắt đầu. Lúc bước vào phòng chờ mặt của ai cũng vô cùng căng thẳng.

Quý Hà cười. Quả thật vòng 1 đúng là doạ thí sinh sợ rồi.

Cô dẫn chương trình quen thuộc lại có mặt:
"Các thí sinh mời vào phòng thi."

Quý Hà lúc vào lại sân vòng 1 thì cũng có chút bồi hồi.

Lần thi này đã có khung dựng tranh và màu vẽ nên các thí sinh cũng thoáng yên tâm.

Đề bài lần này cũng không có gì đặc biệt, là thử thách vẽ trong khung tròn.

Điểm khó là hình tròn đều là vẽ bằng tay, trực tiếp loại luôn những người không luyện tập nhiều.

Quý Hà trước vẽ một cái vòng tròn. Hắn nhớ lại câu chuyện ông thầy bắt học sinh vẽ đi vẽ lại một quả trứng thì thoáng cười. Không tập luyện thì sao có thể vẽ được cái vòng tròn. Tập nhiều rồi thì khung vuông hắn cũng không thèm vẽ.

Những giám khảo đi xung quanh xem thấy đứa bé này vậy mà không cần vẽ khung vuông cân chỉnh đường tròn. Ắt hẳn là tập rất nhiều.

Quý Hà ngắm ngắm xem vòng tròn đã cân chỉnh trên trang giấy chưa. Đây là thầy dạy hắn, bất kể vẽ thứ gì cũng phải để những thứ mình muốn nhấn mạnh lên chỗ dễ thấy.

Sau khi thấy vòng tròn đã ổn. Quý Hà nghĩ nếu bây giờ vẽ hoạ tiết hoa thì có hơi đơn sơ.

Quý Hà ý nghĩ liền động thì dứt khoát chia khung tròn thành bốn. Ở giữa là chỗ hở như mấy khung tranh vẽ manga. Đề tài là vẽ trong khung tròn chứ không phải là vẽ hoạ tiết khung tròn. Chắc hẳn là không nhất thiết phải vẽ hoa văn.

Quý Hà vẽ một cái cây trải qua bốn mùa. Mùa xuân và mùa hạ ở hai ô trên cùng. Mùa thu và đông ở dưới.

Mùa xuân có những bông hoa đào nở rộ. Trên nhành cây còn treo túi lì xì đỏ, câu đối, làm người xem bất giác nhớ đến không khí Tết đầm ấm.

Mùa hạ, Quý Hà vẽ một mặt trời ở góc trên cùng. Những tia nắng được hắn phối màu rất đẹp, chúng chiếu xuống càng nhấn thêm vẻ đẹp xanh rờn của lá cây. Có một chú chim đang đậu trên đó. Màu lông được Quý Hà pha màu nên trông bóng bẩy, mượt mà như thật.

Mùa thu vậy mà những chiếc lá đã rụng. Trên đất là vài những chiếc lá vàng, mất đi màu xanh đẹp nhưng lại gợi người xem sự buồn. Quý Hà vẽ thêm một đứa trẻ đang đùa nghịch chỗ lá rụng ấy như đang vẽ chính mình vậy. Vô ưu vô lo.

Mùa đông lạnh lẽo nhưng Quý Hà không phải là muốn vẽ về cái lạnh lẽo đó. Hắn vẽ một ngồi nhà nhỏ bên trong mọi người đang quây quần bên lò sửa. Cái lạnh bên ngoài có vẻ như không ảnh hưởng đến người bên trong. Quý Hà biết ai cũng muốn có một gia đình trọn vẹn như vậy.

Vẽ xong hết chỉ còn thừa chút thời gian thì Quý Hà lại từ từ lau dọn chỗ màu dây ra. Đặt lại màu dâu vào đấy như lúc ban đầu.

Việc làm này đều dược ánh mắt của ban giám khảo ghi lại. Họ bàn với nhau:
"Ta thật thích nhóc con này. Tỉ mỉ cản thận."

"Quan sát cách pha màu đi. Cũng rất khá."

"Còn một việc rất sốc."

"Việc gì?" Giám khảo tò mò hỏi.

"Ngươi nghĩ thằng nhóc bao tuổi."

Vị giám khảo đánh giá vóc người của Quý Hà đoán:
"Tầm 11,12 tuổi."

"Sai rồi. Là 9 tuổi." Người kia lắc đầu như trống bỏi.

"Vậy cũng tính là tiểu thiên tài." Người giám khảo xem hổ sơ trong tay thấy thật sự là mới chỉ 8 tuổi thì tấm tắc.

Vì lần này là chấm tranh nên ngày hôm sau mới có kết quả.

Lại tiếp tục một nửa bị loại. Chỉ có 60 người vào vòng 3.

Quý Hà tiếc lần này tranh mình không phải xuất sắc nhất, đứng sau một tranh khác.

Ý tưởng cũng khá giống nhau. Tranh xuất sắc nhất vẽ một người phụ nữ trải qua 4 thời điểm: Hồi nhỏ cô bé có mắt trái to tròn ướt át, trông thật dễ vỡ. Bên cạnh là thiếu nữ tóc tết mắt phải cười hình trăng khuyết. Người phụ nữ trung niên ở dưới với một bên môi đỏ quý phái. Và cuối cùng một bên môi kia là về già vẫn cười in dấu năm tháng trên làn da.

Quý Hà thấy mình thua cũng đúng. Kĩ thuật vẽ của người này thật tốt. Màu da qua những năm tuổi khác nhau được pha màu rất chuẩn.

Một tháng lại trôi qua, Quý Hà đã sẵn sàng cho vòng thứ 3.

Người dẫn chương trình nói:
"Thế kỉ 21 dựa vào những mầm non tài năng sẽ ngày càng phát triển. Ban tổ chức chúng tôi rất tò mò muốn biết tương lai trong suy nghĩ của các bạn sẽ như thế nào? Vì vậy đề tài lần này là 'Tương lai không xa'."

Thật thú vị.

Quý Hà ngẫm hồi lâu xem hắn có nên mở kĩ năng kiếp trước hắn có không. Đời trước hắn là kĩ sư nha.

Không nghĩ lâu Quý Hà liền bắt tay vào vẽ.

Quý Hà tất nhiên là thích du hành vũ trụ rồi. Rất tò mò những thứ con người xưa nay vẫn chưa được biết tới. Hắn liền vẽ luôn một đội người mặc áo xây dựng đang sửa chữa một cái tàu vũ trụ khổng lồ. Quan trọng là chi tiết rất nhiều, đòi hỏi kĩ thuật vẽ chỉnh sao cho không khó nhìn, lộn xộn. Hắn cũng vẽ rõ luôn vẻ mặt của đội làm việc. Niềm tin như ánh rõ trong đôi mắt họ vậy.

Con người vẫn luôn có sự tò mò muốn khám phá trên từng tế bào của mình. Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kì bí đã để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà nàng Pandora - người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được Zeus dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò của mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh... và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút "hy vọng" mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống. Sự tò mò muốn khám phá của con người có thể là một con dao hai lưỡi.

Quý Hà vì muốn thắng vẽ rất kĩ suýt không kịp giờ.

Khi hôm công bố kết quả Quý Hà cảm thấy thật buồn, vậy mà lại có tranh tốt hơn hắn.


Tranh là vẽ thành phố Thượng Hải sầm uất. Trên đường là những xe chạy bằng từ trường. Một thứ hiện giờ đây con người vẫn đang thí nghiệm. Đường được rẽ thành nhiều nhánh trên không, trông mà choáng ngợp.

Số thí sinh từ 225 người từ vòng đầu tiên giờ rớt xuống còn có 30 người vào vòng 4. Quý Hà thật lo khi biết vòng cuối sẽ chỉ còn 10 người thôi.

Người dẫn chương trình thấy lại những gương mặt căng thẳng thì có vẻ thích chí:
"Trước mặt các bạn chính là giấy Tuyên Thành (giấy vẽ thời xưa, rất đắt). Một trong những vị giám khảo rất thích những kiến trúc cổ đại. Để làm các bức tranh sống động hơn, ban tổ chức đã cất công tìm giấy Tuyên Thành. Mong các thí sinh chú ý. Các bạn chỉ có một tờ giấy duy nhất."

Như thế này thật độc ác. Giấy Tuyên Thành tuy đẹp, mềm mại như lụa nhưng không có chịu được lực tẩy. Đây khác nào bắt vẽ lên giấy vệ sinh mà không làm thủng giấy.

Quý Hà thầm trách mình chủ quan. Hắn có luyện vẽ mấy tranh thời xưa nhưng đều là giấy bình thường. Ban tổ chức cũng thật chịu chơi.

Quý Hà gặp tình huống này cũng là từng nét từng nét nhẹ nhàng thập phần cẩn thận.

Quý Hà giận mình vậy mà chưa từng đi nhiều nơi, Vạn Lý Trường Thành cũng chỉ là nhìn qua sách vở mà biết đến. Hắn cũng đành vẽ phủ Mạnh Bà lúc xuống Địa Phủ.

Hai đầu lân bên ngoài phủ sống động như thật, tưởng chừng như đang ngồi yên nhưng lại như có thể đứng dậy bất cứ lúc nào nếu có ai dám quấy rầy nơi đây.

Bên trong có một nữ tử mặc cổ trang phá lệ kiều diễm đang thưởng trà một mình.

Bên trong sân mặc dù có người nhưng vẫn thật quạnh quẽo. Lá đã rơi kín nơi đó nhưng nữ tử cũng chẳng buồn quét dọn.

Đây là lần đầu tiên Quý Hà vẽ tranh mang hơi hướng buồn. Không tệ. Hắn định vẽ thêm nhưng giấy này không chịu được nhiều màu nước như vậy nên cũng không dám vẽ thêm.

Hắn quả nhiên đoán đúng, rất nhiều thí sinh đã bị rách giấy, chưa kịp đợi màu khô đã vẽ tiếp, màu sẽ bị nhoè. Quý Hà chỉ dám vẽ đơn giản mà an toàn.

Lần này không ngoại lệ, bức xuất sắc nhất lại là người khác. Quý Hà cũng không buồn, hắn tiếc mình chưa được luyện qua giấy này thôi.

Tranh xuất sắc nhất là cảnh chợ đêm thời xưa ở Bắc Kinh. Thoáng thấy kẹo hồ lô đường xưa, trò ô ăn quan,... làm người ta như đang sống lại thời xưa vậy.

Người dẫn chương trình có vẻ rất thích phong cách xưa đánh giá bức tranh:
"Rất xuất sắc. Người vẽ hẳn là một người nhẹ nhàng, tinh tế. Đánh sâu vào những nét truyền thống đang dần bị lãng quên. Mục đích của đề tài vòng 4 này chính là như vậy."

Thật tiếc cho những nét bản sắc dân tộc đang bị lãng quên. Quý Hà giờ mới vỡ lẽ. Hắn thấy mình sống 1 kiếp rồi mà không hiểu được cái ẩn ý sâu trong đề bài thì thấy thật mất mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net