Chương 20: Vạch trần cuộc thi (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20: Vạch trần cuộc thi (2)

Quý Hà mở tệp phim đầu tiên nói:
"Đây là vòng sơ khảo. Con có cắt ra một đoạn rất hay."

Một cô gái từ trong cánh gà bước ra:
"Đây là bản Melody of Night."

Ban giám khảo không có ai nói gì, chỉ xem xét những tờ giấy trên tay.

Thu Hồng hình như còn bồn chồn hơn cô gái hỏi:
"Sao vậy, sao không ai nói gì."

Quý Hà nhường Giai Kỳ nói:
"Cô gái không chọn Classical Music mà chọn bản nhạc có vẻ hơi hiện đại."

Hắn nói thêm:
"Không chỉ vậy, cô ấy còn thay đổi bài."

"Vậy sao?" Giai Kỳ nghi hoặc.

"Đúng. Vốn ban đầu cũng chọn nhạc cổ điển nhưng lại thay đổi."

Cô gái bắt đầu những nốt nhạc đầu tiên.

Quý Minh cũng học qua chút thanh nhạc lên tiếng:
"Không tệ. Đánh rất có hồn. Hơi vẻ âm u. Tâm trạng không ổn."

Quý Hà không nói gì. Giai Kỳ nói:
"Ta có xem chương trình vòng 1, không thấy mặt cô ấy."

"Bị loại sao?" Cao Lãng hỏi.

Quý Hà gật gù:
"Thật phí tài năng. Xem cảnh trong cánh gà thì hiểu."

Trong cánh gà

"Ngươi! Ngươi! Ta đã dặn ngươi chơi Flight of The Bumblebee. Sao ngươi không nghe. Tốc độ ngươi không tồi chút nào."

Cô gái hét lên với người đàn ông:
"Chơi với tốc độ nhanh thì sao? Con chả cảm nhận được một chút nào. Con chả hiểu bài đó có cái gì hay nữa."

Người đàn ông trực tiếp tát cô:
"Ngươi dám sỉ nhục người viết nhạc."

"Con không hiểu thì nói con không hiểu. Con không thích thì nói con không thích. Đánh dương cầm mà không có hồn thì cứ mời nhân viên văn phòng về mà gõ cũng xong." Cô gái tức giận ôm má bỏ đi.

"Thật tiếc cho một tài năng." Giai Kỳ than.

"Tâm trạng nặng nề. Bản nhạc đánh ra cũng thật nặng nề."

"Ta thấy cô gái rõ ràng là không muốn thi. Đến đây giải toả nỗi lòng của mình trước người ba thôi."

"Ta thật không hiểu nổi, sao cứ phải chơi nhanh mới hay. Chơi đúng nhịp điệu vậy mới cảm nhận hết, tôn trọng người soạn nhạc." Giai Kỳ than thở.

"Thế ta mới không tham gia cuộc thi này. Hoàn toàn hiểu sai về mục đích của nhạc cụ."

NHẠC CỤ VỐN LÀ THỨ KHÔNG PHẢI MANG ĐI THI ĐẤU.

Nhạc là thứ để con người ta thưởng thức.

Bạn muốn chơi một bản nhạc của Chopin. Không không, bạn phải chơi Flight of the Bumblebee với metronome ( máy nhịp) để chứng tỏ mình chơi nhanh như thế nào.

Mọi người bây giờ thích nó. Họ sẽ trầm trồ về khả năng chơi nhạc cụ của bạn.

Kể cả khi bạn chơi nhanh đến mức họ chỉ còn có thể nghe thấy... chả nghe thấy gì ngoài những nốt nhạc chồng chéo vào nhau, chả ra bất cứ điệu gì êm tai.

Thật lòng không mong muốn những đứa trẻ trong tương lai nghĩ rằng: 'Một cách để xây dựng sự nghiệp của mình trong tương lai chính là chơi nhanh.'

Vậy ai có thể múa ballet bản Tchaikovsky's Swan trong 30 giây???

Nếu đã không có sự thích thú trong âm nhạc. Vậy mục đích của nó là gì?

Hay cho câu:
'If you can play it slow, you can play it fast.'

"Chưa hết đâu, họ còn có cách sơ khảo thí sinh đến là hay." Quý Hà chuyển tiếp tệp thứ hai.

Người dự phần thi tiếp theo là một người mù. Cậu được người dẫn đến chỗ piano. Đứng trước đàn rồi thì cậu giang tay cảm nhận chiếc piano, xác định kích thước piano và cảm nhận sự khác biệt với chiếc piano thường chơi của mình. Cậu bắt đầu đánh ra những nốt nhạc êm tai.

"Bản nhạc vừa nãy đánh cũng rất tuyệt mà sao bị loại nữa vậy?" Thu Hồng rất thích bản nhạc cổ điển vừa nãy. Nhưng khi biết cậu bạn mù bị loại thì thật thất vọng.

"Máy ghi hình ở đầu piano phát hiện cậu chơi sai một nốt." Giai Kỳ tức giận.

Quý Hà cười cợt nhả:
"Cuộc thi thật có vấn đề.

Không hiểu thứ gì đã tạo cho họ ý tưởng về việc loại thí sinh chỉ vì chơi một nốt sai. Âm nhạc không phải là vậy. Đúng thật là sẽ phải luyện tập đến trình độ nhất định để không đánh sai một nốt. Nhưng quan trọng trước đó phải là khả năng cảm nhận âm nhạc.

Không quan trọng việc chơi đúng nốt hay sai nốt. Vậy chẳng khác quái nào bấm từng phím đàn.

Nếu các người muốn những nốt đúng, vậy chỉ cần edit trong máy tính. Tải một file MIDI là xong. Cứ để máy tính chạy chương trình chơi những nốt đã soạn sẵn.

Nếu xem video của Hilary Hahn thì khúc cuối khi cô chơi Tchaikovsky, cô đã sử dụng âm B giáng để tạo sự căng thẳng trong bản nhạc. Vậy có phải là một nốt sai? Hay là do cảm xúc người đánh sai?

Những người nghe nhạc cần phải bình tĩnh lại trước cái ý tưởng 'Đánh sai một nốt là không có tài năng'. Họ quá khắt khe rồi. Tất cả đều chỉ là một nốt, một nốt và một nốt.

Những người chơi dương cầm thì dễ nghĩ như vậy nhưng với violon, nó có cả một khoảng để bạn có thể nhấn giữ. Có ai nói lệch 1mm, nghiêng sai 1 độ là sai.

Việc tìm ra nốt sai trong bản nhạc người khác quả là một cách hay để giết đi niềm vui thú trong âm nhạc.

"Chưa hết đâu, để tạo kịch tính cho chương trình bọn họ định mời conductor nổi tiếng ở nước ngoài (người chỉ huy dàn nhạc). Những người luyện tập cho họ đều vô cùng khắt khe."

Một cảnh quay ghi lại trong phòng tập luyện. Một cậu bé đang kéo đàn cello, không khí trong phòng vô cùng áp lực. Người nước ngoài gắt gỏng:
"Your scales sound terible. You're fat and lazy. Get out of here."
( Gam nhạc cậu tạo ra tiếng thật kinh khủng. Cậu không tập luyện và lười biếng. Hãy đi ra khỏi đây."

"No, please. I got to get better so I can be as good as them." Cậu bé sợ hãi nói.
(Không, xin cô. Em phải làm tốt như các bạn.)

"Your finger aren't bleeding. You don't try hard enough."
(Ngón tay cũng chưa chảy máu. Cậu chưa luyện tập đủ.)

"I'm trying. I'm trying." Cậu bé bật khóc và cố kéo đàn cello.
(Em sẽ cố. Em sẽ cố.)

"Try harder! Try harder!"
(Vẫn chưa đủ. Tiếp tục tập đi.)

Tệp tin kết thúc. Cả năm người đều trầm lặng.

"Thật đáng sợ. Làm gì có chuyện tập luyện đến tay chảy máu." Giai Kỳ không thể tin được một cậu bé đáng yêu mà phải tập luyện cực khổ như vậy.

Chẳng phải là góc tối của gia đình sao. Mặc dù có hơi quá cường điệu nhưng thực sự là có những gia đình như vậy. Những người có phụ huynh bắt ép họ chơi đến khi họ chơi rất giỏi nhưng rồi họ lại trở nên ghét âm nhạc.

Phải biết cân bằng giữa niềm vui và tiến bộ, chứ không phải dồn ép bản thân vào những việc mình thích để rồi quay trở lại ghét nó và ghét bản thân mình.
———————————-
*Note: Bản Melody of Night khá tốt cho giấc ngủ. Ai stress do học tập, làm việc thì nên nghe.
———————————-
Tệp tin tiếp theo lại được Quý Hà bật lên

Trong phòng thu. Mọi người đang chuẩn bị hoà tấu.

Conductor: Wait. No, that's not in tune. Again.
(Đợi đã. Không, lại không vào nhịp nữa rồi. Làm lại.)

*Tiếng nhạc cụ*

Conductor: Sol. That's better.
(Nốt sol. Được rồi.)

Conductor: If you can all hear a sound is the crescendo like him. Not brassy, you see that gets "wah", it should be *sing*
(Nếu mọi người có nghe thấy sự mạnh dần, không phải quá thanh, phải như thế này *hát*)

Mọi người trong phòng thu đều lắc lắc đầu. Như điều ông nói là rất khó.

Conductor: It's too low to achieve that. I know you could do that. Don't shake your head.
(Tôi biết là rất thấp. Nhưng mọi người có thể làm được. Đừng lắc đầu.)

Một người lên tiếng hỏi:
"What different type of sound would you like us to have?"
( Vậy ông muốn chúng tôi phải tạo ra âm như thế nào?)

Conductor: Not "wah", it should be *sing*
(Không phải wah mà là *hát*)

"But we don't think we even did that."
(Chúng tôi còn chưa làm như vậy.)

Người chỉ huy dàn nhạc có vẻ nổi cáu khi mọi người không tin vào tai nghe nhạc ông. Ông nổi cáu:
"Go. No!"
(Bắt đầu đi. Không!)

"You're ahead of me."
(Cậu đã bắt đầu trước khi tôi dẫn vào.)

"People. Watch me. Not the music."
(Mọi người. Nhìn vào tôi. Không phải bản nhạc.)

"And if you make a mistake, we'll go back."
(Nếu mọi người còn có lỗi nữa, chúng ta sẽ quay trở lại.)

Ông ta gầm lên:
"HEY !!!!
Oh! Double Basses.
Follow me! And short notes! Short note! Short note!"
(NÀY!
Nhìn theo tôi! Những nốt ngắn!)

"For the love of God! DOUBLE BASSES! Ball breakers!
Always late!!!
(Ôi chúa ơi tha thứ cho con!
Lũ kia! Bọn phá hoại! Lúc nào cũng vào nhịp trễ.)

"You have no ears, no eyes
For the love of holiest God
You, you, you, you, you, you!"
(Chúng mày là lũ không có tai, có mắt. Thần linh ơi! Mày, mày và cả mày nữa.)

"The first bass
You are always late!
You have no ears, no eyes, nothing at all"
(Cậu kia!
Lúc nào cũng vào trễ
Mày không có tai, không có mắt, không có bất kì thứ gì cả.)

"You are not musicians
You have no ears, no eyes, nothing at all."
(Chúng mày không phải là những nhạc công. )

Những người trong phòng thu bị mắng chửi thậm tệ thì bật khóc.

Thu Hồng nói:
"Như vậy cũng quá căng thẳng, nghiêm khắc rồi."

Quý Hà lắc đầu:
"Là một conductor rất khổ. Họ vừa phải chiều lòng đám đông. Vừa phải tôn trọng những người chơi nhạc cụ. Không một người nhạc công nào muốn theo sự chỉ huy của một người cả. Căng thẳng hồi lâu sẽ bộc phát như vậy."
———————————
*Note:
Conductor mình nhắc đến là Toscanini (Một người chỉ huy dàn hoà thanh vĩ đại nhất lịch sử). Mặc dù không muốn nói ra đâu, nhưng mà thực sự câu chửi của ông phải gọi là đi vào lòng người luôn í. Mình sẽ để giọng ông ở đây.

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

Ổng gắt như vậy là do mọi người đều đang ở phòng thu âm. Mà thu âm rồi mà sai, thì cứ trường tồn sai như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net