Chương 19: Vạch trần cuộc thi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19: Vạch trần cuộc thi (1)

Sau khi con mèo về đến nhà mới thì được Quý Hà coi là tổ tiên mà chăm sóc vậy. Ngậm trong miệng còn sợ tan. Thức ăn gì cũng đều là mĩ vị.

"Bạch Tuyết, sao con không ăn?" Quý Hà vuốt vuốt lông, đặt lại miếng tôm lên mồm con mèo.

Quý Minh nghe mà sởn hết da gà:
"Ngươi hầu đã cho nó ăn rồi. Nó toàn thân đều đen, sao lại đặt tên như vậy."

"My style, Ok?" Quý Hà đú trend đang hót hiện nay: "Con thich thì con đặt vậy thôi."

Quý Minh cũng thật khâm phục tài nuôi mèo của con mình. Lúc Quý Hà mang con mèo về, hắn thấy thân hình nhỏ thó của con mèo thì định không cho nuôi vì sợ cứu không nổi nữa chết rồi thì Quý Hà lại buồn.

Quý Hà thì cứ nằng nặc ôm mèo chui vào trong phòng. Ngày hôm sau về nhà đã thấy trong nhà đầy đủ cả chuồng, nhà cây cho mèo, cát cho mèo đi vệ sinh. Người ta nhìn vào phòng còn tưởng là quán cà phê mèo.

Mua chuồng để nuôi thì thôi đi, nay lại còn mua áo cho mèo. Kiểu bình thường không muốn cứ phải loại đặc biệt như hoodie, mấy hình dễ thương như minions, thỏ,... Mua bao nhiêu loại kính, chỉ để phục vụ sở thích kì dị.

Lúc về nhà thì lúc nào cũng quấn lấy nhau như tình nhân. Vào nhà không chào ba trước mà là chạy đến chào mèo. Thật bất hiếu!!!

Quý Minh nghĩ mình sớm không tách ra thì Quý Hà còn có ý định nhét con mèo vào cặp mà xách đi học cùng dâu.

Quý Hà sờ soạng mông mèo nói:
"Vẫn gầy, ăn nhiều một chút."

Mèo con ưỡn ẹo người, giơ phần bụng căng phồng. Quý Hà thích chí chọc chọc.

Quý Minh nhìn con mèo giờ đã béo ú, lông đều bóng mượt thì than thở:
"Ngươi cứ cho nó ăn đi. Nó không chết vì đói thì cũng chết vì no."

Quý Hà nghe thấy nhưng trêu chọc hướng mèo nói nhỏ:
"Ngươi có nghe thấy gì không? Cha ta bảo ngươi ăn phá sản nhà ta cũng được."

Đôi tai mèo vì nhột nhột mà vẫy vẫy. Quý Hà yêu thích sờ tôi sờ lui cái tai nhỏ.

Quý Minh cảm thấy con hắn thật hết thuốc chữa. Không biết con hắn nhặt phải mèo hay hồ ly tinh nữa.

Trong lúc dùng bữa, Quý Minh nhớ ra việc thầy thanh nhạc bảo hắn thì mở miệng:
"Ta nghe thầy khen con chơi dương cầm rất tốt. Sao lại từ chối đi thi vậy."

Quý Hà nhấc người con mèo dậy đặt nó xuống đất để nó tự đi về chuồng của mình rồi mới nói:
"Con vốn tập không phải là để đi thi."

"Dù sao thử sức cũng được mà."

"Không!" Quý Hà trả lời dứt khoát:
"Cuộc thi đó thứ quỷ hút máu."

Quý Minh bất ngờ khi Quý Hà lại nói chuyện kì lạ như vậy:
"Sao lại không thích cuộc thi này?"

Quý Hà đứng dậy, không ăn tiếp nữa mà trở về phòng:
"Nếu có thể, phiền ba ghi lại toàn bộ những thứ ở trong cuộc thi. Con sẽ làm cuộc thi đó biến mất."

Quý Minh ngơ ngác không biết mình làm gì sai.

Vào ngày tivi chiếu người thắng cuộc thi là một cô bé 12 tuổi chơi violon, Quý Hà không thấy phần trao giải như thường lệ thì biết cuộc thi quả thật có phần vô cùng kì lạ:
"Cha có quay lại quá trình thi không?"

"Có quay hết lại rồi. Phòng tập luyện của từng thí sinh cũng quay."

"Vậy cha đưa con chỉnh sửa lại trước. Con sẽ rủ bạn đến nhà mình xem cùng."

Quý Hà rủ Cao Lãng, Thu Hồng rồi định rủ cả Giai Kỳ nữa:
"Chúng ta mời luôn Giai Kỳ nhé?"

"Không. Sao phải mời." Thu Hồng từ chối.

"Dù sao xem show thi nhạc mà. Có thêm một người hiểu biết về thanh nhạc cũng tốt." Quý Hà vẫn quyết định rủ thêm Giai Kỳ.

"Cậu không nhớ là mình từng bị đánh à?" Cao Lãng nghĩ Quý Hà điên rồi.

"Thì có sao đâu? Cô ấy chung lớp với Thu Hồng. Từ ngày đó trở đi, cậu ấy cũng không còn bắt nạt ai nữa." Quý Hà không muốn đánh giá người khác dựa vào quá khứ của họ.

Cả hai người chịu thua rồi thì nói:
"Vậy phải xem cậu có mời được cậu ấy không?"

Lúc cuối giờ, Quý Hà lúc quét sân thì chờ Giai Kỳ. Hắn cầm chổi chạy đến gần hỏi:
"Này! Có muốn đến nhà ta xem bí mật sau cuộc thi 'Thần đồng âm nhạc' không?"

"Ta xem rồi, nhưng có gì đâu mà là bí mật?"

"Đến rồi sẽ biết. Ôi, đều thật đáng sợ."

"Vậy chắc ngươi cũng rủ hai đứa kia rồi." Giai Kỳ chán ghét nói.

"Không sao! Ta đều hỏi ý kiến của họ rồi. Đều rất mong một người biết chút thanh nhạc đến."

"Ngươi biết ta có tập chơi?"

"Sao không? Ta biết ngươi chơi violin nữa."

"Ngươi dựa vào cái gì mà đoán vậy?" Giai Kỳ tò mò hỏi.

"Ngươi đánh ta cũng chỉ toàn là đạp, luôn tránh đánh bằng tay. Ta cũng thấy ngươi tập violin rồi."

"Hảo tiểu tử. Dám xem trộm ta?" Giai Kỳ cầm chổi xoay trên không một vòng, hướng cán chổi về phía Cao Lãng:
"Người nào đánh rơi chổi thì thua. Nếu ta thua thì sẽ đến nhà ngươi."

"Đừng tức giận, hư thân." Quý Hà giơ chổi nghênh chiến.

Chiêu qua chiêu lại, Quý Hà may mắn trong lúc gió thổi qua nói:
"Váy ngươi!!"

Giai Kỳ không chú ý tưởng thật liền lấy tay che. Quý Hà nhân cơ hội đánh bay cây chổi xuống đất.

"Haha. Ta thắng rồi."

"Chơi thật xấu." Giai Kỳ tức giận định đánh hắn.

"Thôi thôi. Thua rồi thì nhớ cuối tuần này đến nhà ta xem. Ta sẽ làm cuộc thi đó biến mất." Quý Hà chào tạm biệt Giai Kỳ để về chuẩn bị một màn vạch trần cuộc thi thối tha này.

Cuối tuần, Cao Lãng khi biết ngôi biệt thự này là nhà của Quý Hà thì thốt lên:
"Trời đất, không ngờ nha."

Căn biệt thự không tính là to nhưng trang bị đều là thứ đồ hiện đại. Giai Kỳ ban đầu cũng không có gì bất ngờ. Nhưng bước vào trong rồi thì lại khác hoàn toàn.

Ngôi nhà được bao phủ bởi rất nhiều bức hoạ. Chỉ cần nhìn thì lướt qua đầu ngay ý nghĩ, chủ căn nhà này là người yêu nghệ thuật.

Cao Lãng nhớ tới Quý Hà từng thắng cuộc thi vẽ liền hỏi:
"Tất cả đều là ngươi vẽ?"

Quý Hà ở chỗ tủ lạnh đang lấy đồ ăn ra tiếp đón thì nói:
"Ừ. Cứ tầm 1,2 tháng có ý tưởng liền sẽ vẽ một bức. Giờ kín hết cả tường rồi."

Giai Kỳ rất thán phục:
"Không ngờ ngươi lại có nhiều tài như vậy."

Quý Hà lắc đầu:
"Tập luyện nhiều thôi. Thiên tài không được sinh ra mà là nhờ niềm yêu thích và tập luyện."

Quý Hà sắp xếp đồ ăn thức uống đầy đủ, mở tivi lên, gọi ba người vào:
"Chúng ta bắt đầu chứ. Ba có muốn xem cùng không?"

Quý Minh cũng rất tò mò muốn biết vì sao con hắn lại ghét cuộc thi này như vậy thì ngồi vào chỗ nói:
"Tất nhiên rồi. Ta muốn biết vì sao con lại không muốn tham gia cuộc thi này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net