Chương 29: Một ngày để tưởng nhớ (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29: Một ngày để tưởng nhớ (2)

Hắn đặt bó hoa bào giỏ xe cùng với quyển sổ. Quý Hà nhớ đến nơi cha của mình làm việc. Phải rồi là một ngọn hải đăng. Cậu lại hớt hải đạp xe đến bãi biển. Cái chân vừa mới khỏi cũng vì thế mà phát đau. Nhưng Quý Hà lại chẳng để ý gì, cậu cứ đạp, đạp cho đến khi hắn ngửi thấy mùi của biển.

Phải rồi. Thứ mùi hắn đã từng thích. Quý Hà vươn người trên chiếc xe đạp, giương hai tay để hưởng trọn từng ngọn gió thổi tới.

Trời đã ngả chiều, Quý Hà ngã phịch người xuống đống cát dưới chân ngọn hải đăng.

Đúng vậy. Hắn nhớ cái ngày Valentine này. Khi hắn không có vẻ ngoài đẹp đẽ, cũng không có xuất chúng, ngày này hắn luôn cô đơn.

Mẹ hắn sẽ bước đến và đùa hắn:
"Sao vậy? Mười lăm tuổi rồi mà vẫn còn ế thế này hả?"

Quý Hà mười năm tuổi lúc đấy hỏi:
"Mẹ còn nhớ mẹ từng nói gì với con hồi bé không? Cũng ở đây này."

Bà tỏ vẻ suy tư:
"Mẹ bảo con là đứa rất đặc biệt."

Quý Hà mười tuổi nũng nịu:
"Mau nói tiếp đi mẹ."

Bà vỗ về hắn nói:
"Có những người sinh ra có chút khác biệt trong não, như con vậy."

Hắn mắt đỏ hoe:
"Không ai chơi với con hết."

Bà nói tiếp:
"Rồi con sẽ nghĩ mình có nên thay đổi một chút để có thể hoà nhập với mọi người không."

Quý Hà cố gắng lắng nghe. Giọng bố hắn bên cạnh cất lên:
"Con không nên làm vậy chút nào. Hãy giữ cái đặc biệt đó. Dù cả thế giới có chống lại con không phải còn bố mẹ đây sao? Đừng thay đổi. Như vậy bố mẹ mới biết đâu là con."

Hắn chưa kịp nói câu gì thì cảnh vật lại mờ đi và chuyển thành hắn lúc 15 tuổi:
"Vậy mà ngày Valentine bố mẹ không mua gì cho con."

"Lớn tướng vậy rồi mà còn phải mua sao?" Bố hắn chê cười.

Mẹ xoa đầu hắn:
"Được rồi. Bọn ta sẽ đi mua ngay đây. Được rồi chứ? Con ngồi đợi ở đây nhé."

Quý Hà kêu lên:
"Không cần. Mọi người ở lại đi. Con không cần."

Nhưng bố mẹ không nghe cứ vậy bước vào xe lái đi.

Cảnh vật lại thay đổi lần nữa.

Quý Hà đang ngồi một mình giữa màn đêm khóc:
"Con không cần nữa. Sao mọi người chưa về. Quà gì chứ? Con không đòi nữa. Mọi người về đi."

Quý Hà được chú và dì nhận làm con nuôi. Ở đó hắn luôn cố tỏ ra mình ổn nhưng trái tim thì lại cứ rỉ máu. Ác mộng hàng đêm ngày ngày bám riết. Đến một ngày hắn tìm được cách là tự làm tổn thương bản thân mình. Hắn cảm thấy nhẹ nhõm, cảm xúc đều bị đau đớn về thể xác thay thế.

Quý Hà bừng tỉnh. Hắn đứng dậy cầm bó hoa thược dược thả xuống biển nói:
"Xin lỗi vì hôm nay con mới nhớ đến hai người. Mang trong đầu sự khác biệt khiến con thật khổ. Con phát điên mất."

Quý Hà quay lưng định đi nhưng vẫn quay đầu lại nói lời cuối:
"Ngày đấy con xin lỗi hai người. Con không nên đòi hỏi gì hết.

Trời đã tối sập, Quý Hà vẫn đạp xe xuyên màn đêm. Ánh trăng chỉ giúp hắn nhìn mờ mờ. Hắn nào đâu quan tâm vẫn băng băng đạp, không chút run tay.

Lại trở về biệt thự to lớn, lòng hắn rét buốt. Quý Hà không biết Quý Minh ông ấy có phải người thật không hay chỉ là một người được Thiên Vương tạo ra. Bạn bè của hắn cũng vậy.

Quý Hà lết thân xác đầy những vết thương vào nhà. Quý Minh biết ngay mọi chuyện sẽ như thế này nên đã gọi bác sĩ trước. Quý Hà mắt cứ vô thức ngồi xuống sô pha để cho bác sĩ khám.

Ba người Giai Kỳ, Cao Lãng, Thu Hồng nhìn toàn bộ vết tích trên người Quý Hà mà phát sợ. Giai Kỳ chưa bao giờ thấy bộ dạng thảm hại của hắn như vậy thì lắp bắp hỏi:
"Cậu đã đi đâu vậy?"

Quý Hà vẫn ngồi im để bác sĩ xem những vết thương. Cậu cũng không biết những vết này ở đâu ra nữa. Chỉ biết là nó khá đau. Đủ để cậu chỉ nghĩ về nó mà thôi.

Quý Minh thấy mặt con cứ lầm lì thì gầm lên:
"Mày đã đi đâu?"

Cả phòng đều im lặng. Chưa ai thấy Quý tổng lại có bộ dạng điên tiết như vậy.

Quý Hà cố mở miệng, nhưng tiếng phát ra cứ lẫn lộn, tạp nham không biết là thứ tiếng gì. Sau một hồi lâu mới mấp máy cho mọi người hiểu được:
"Không đi đâu hết."

Quý Minh tức giận định cầm cổ áo con mình nhưng bị bác sĩ chặn lại:
"Để tôi tiêm một liều thuốc an tần cho cậu bé. Có vẻ như có triệu chứn bệnh tâm lý."

Quý Hà cảm thấy phần cổ nhói lên rồi lịm dần.

Bác sĩ vừa sát trùng những vết thương vừa hỏi Quý Minh:
"Cậu bé có từng tự làm bản thân mình bị thương?"

Quý Minh quả quyết:
"Chưa từng."

Cao Lãng thấy việc Quý Hà ở lớp quan trọng liền kể:
"Sáng nay cháu thấy tâm trạng cậu ấy rất ổn. Tự nhiên nhìn vào hộp quà trên bàn thì như người mất hồn vậy."

Bác sĩ cũng không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện nhưng ông chỉ các vết thương:
"Đây là những vết do đá gây ra. Vết thương đều là từng mảng chồng lên nhau nên tôi nghĩ là bị đánh hoặc tự mình đánh chứ không phải do vấp ngã."

"Sao lại phải tự đánh mình?" Giai Kỳ chưa thấy ai lại tự làm mình đau cả.

"Cô bé, có những người không có cảm xúc ổn định. Họ bị khuyết thiếu nó, rồi họ dùng cơn đau để lấp đầy, thay thế cảm xúc bị thiếu."

Bác sĩ xử lý vết thương cất thuốc và băng vào hộp đồ nghề nói:
"Tôi không biết mọi người có giấu tôi chuyện gì không. Nhưng nếu tình trạng tâm lý không ổn định thì phải đến bác sĩ tâm lý."

Quý Minh nhờ người tiễn ông ra về. Hắn bảo ba người:
"Ba bọn cháu về đi, chỗ này để ta xử lý nốt."

Ba người lễ phép đáp:
"Vậy chúng cháu về trước."

Ra khỏi cổng rồi thì Giai Kỳ tò mò hỏi:
"Ta là người quen Quý Hà muộn nhất nên không biết nhiều chuyện của hắn. Còn các ngươi thì sao?"

Cao Lãng lắc đầu:
"Ta cũng đâu biết nhiều. Ở với hắn đều là vui vẻ. Làm gì có lúc nào buồn."

Thu Hồng đồng ý với Cao Lãng:
"Ta thấy Quý Hà cũng là toàn vui vẻ hết. Làm gì có gì đâu."

Giai Kỳ nhớ ra chi tiết trong phòng học hỏi:
"Cao Lãng, mấy hộp quà hắn được tặng có gì đặc biệt không?"

Cao lãng lắc đầu:
"Không phải đâu, cậu ấy chỉ nghe hôm nay được tặng quà liền có biểu hiện như vậy."

Thu Hồng nghĩ ra được gì thì hỏi:
"Hay là cậu ấy không thích tặng quà?"

Cao Lãng thấy cũng đúng nói:
"Quý Hà cũng nói là hắn không có thích sinh nhật nên cũng không có tổ chức."

Giai Kỳ dặn:
"Thôi, mỗi người đều có bí mật của riêng mình. Lúc đi thăm hắn ngày mai thì đừng hỏi gì cả."

Thu Hồng đồng ý:
"Ừm. Mình cũng nghĩ vậy."

Cao Lãng nhất trí nhưng trong lòng thì không. Cậu muốn biết vì sao. Vì chuyện gì mà một người tự tin, luôn vui vẻ như Quý Hà đã phải trải qua chuyện gì. Nhất định một ngày nào đó cậu sẽ tìm ra câu trả lời.

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Quý Hà thấy mình ở trên giường, tay chân đều rất đau, nhìn ra thì thấy toàn băng gạc. Hắn không còn nhớ chuyện gì xảy ra nữa. Chỉ nhớ là hắn có đi ra biển, nhớ lại kí ức đau buồn. Nhưng vì sao bị thương thì không nhớ.

Quý Minh mở cửa bước vào, tự tay đem đồ ăn đến. Hắn thấy mặt con mình cứ ngờ nghệch thì biết cậu hẳn là quên mất rồi:
"Con không nhớ gì sao?"

"Con đi khỏi trường nhưng không có nhớ sao bị thương."

Quý Minh không biết có nên nói thẳng là tự đánh bản thân mình hay không. Hắn chuyển đề tài:
"Con đi đâu?"

Quý Hà vẫn nói dối:
"Con đi ra bãi biển thư giãn."

Quý Minh thừa biết là nói dối. Nghe thật điêu.
"Ngay trong giờ học?"

"Con thấy hơi mệt." Quý Hà tiếp nhận đĩa đồ ăn, hôm qua không ăn gì hắn có chút đói.

Quý Minh rời khỏi phòng, để cậu ở lại một mình.

Dưới địa phủ.

Mạnh Bà phát điên:
"Chết rồi! Tác dụng phụ của Mộng Hồi Đan. Ta biết ngay thể nào cũng vậy."

Diêm Vương nhìn vào Ảnh Nhãn thấy Quý Hà tự làm thương bản thân rồi nói những câu khó hiểu.
"Không phải tác dụng phụ mà là tác dụng chính luôn đó. Mộng Hồi Đan sẽ vài năm một lần làm người dùng đan nhớ về kí ức đau buồn của họ, tránh để bị bào mòn kí ức. "

Mạnh Bà nhìn hắn hỏi:
"Ngươi từng thử chưa? Có như hắn không?"

Diêm Vương đương nhiên là đã thử nhưng cũng không phải vui vẻ gì. Hắn xấu hổ nói:
"Tập luyện võ công mà không nhớ thì sẽ dùng đan đó."

Mạnh Bà đang nghiêm túc thì phì cười:
"Haha. Trời đất. Thật sao? Haha. Ta sẽ thử xem sao."

Diêm Vương mặt sầu như trái khổ qua:
"Ngươi biết là được rồi. Đừng thử."

Mạnh Bà không trêu hắn nữa hỏi:
"Ngươi dùng bao nhiêu rồi?"

"Một viên." Diêm Vương giơ một ngón tay.

"Một viên mà công dụng như vậy." Mạnh Bà kinh ngạc.

"Dùng một viên đủ nhớ cả đời ngươi. Sản phẩm chính hãng của Cố lão, không hiệu quả hoàn lại tiền."

Mạnh Bà tát hắn:
"Dừng quảng cáo của nhà ngươi lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net