Chương 43: Bố mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43: Bố mẹ

Trạch Dương thấy anh bất động thì hỏi:
"Anh sợ chó hả?"

Quý Hà cúi xuống vuốt vuốt lông nó hỏi:
"Tên gì vậy?"

"Mun. Dù người nó rất trắng." Trạch Dương vuốt ve bộ lông trắng muốt.

Quý Hà cảm thấy mình đã tìm được đồng minh:
"Tôi cũng đặt con mèo đen tên Bạch Tuyết đấy."

"Con mời ai về nhà hả?" Tiếng người phụ nữ từ trong bếp vọng ra.

"Là bạn học con kể ạ." Trạch Dương cởi giày đặt trên giá. Quý Hà cũng làm theo.

"Ồ. Chào cháu." Bà chạy ra xem mặt cậu.

Quý Hà bỗng thấy bà... thật giống mẹ hắn. Tóc để thả quá vai, dù có nấu ăn thì bà cũng không mang tạp dề, chân xỏ đôi dép lê. Bình dị nhưng lại để lại dấu ấn sâu đậm.

"Cháu chào cô." Quý Hà nhìn bà và chào.

"Cô gì chứ, ta cũng không còn trẻ." Bà thật quý thằng nhóc này.

"Dạ không. Cô còn trẻ mà." Quý Hà bước vào phòng khách.

"Dương Dương, bạn con đẹp trai thật đó!" Bà khen.

"Mẹ thật kì cục đó."

"Không sao nha. Cháu cũng thích được khen." Quý Hà đi theo bà vào bếp.

"Ồ, cháu không cần giúp đâu." Bà thấy thằng nhỏ này thật nhiệt tình.

"Lâu rồi cháu cũng chưa có nấu ăn." Quý Hà muốn phụ một tay.

"Vậy cháu chỉ cần thái hành, tỏi xào chút thịt thôi." Bà chỉ chỗ hành, tỏi và thớt.

Trạch Dương thấy cậu lấy thớt ra thật thì hỏi:
"Anh biết nấu ân thật hả?"

Bà thấy cách xưng hô thật lạ:
"Cùng lớp sao con lại gọi là anh."

"Con kể với mẹ rồi đó. Anh ấy giúp đỡ con rất nhiều." Trạch Dương hơi ngại kể lại.

"Nhớ rồi. Thằng nhóc đã kể về cháu mãi đó." Bà cười mỉm.

Quý Hà thấy bà cười thì cũng bất giác cười theo, tay bắt đầu xắt hành.

"Cũng được đó chứ." Bà khen.

"Vậy em đi tìm quần áo để anh đi tắm." Trạch Dương tạm biệt hai người và lên phòng.

"Cháu học nấu ăn từ ai vậy?" Bà rất tò mò.

Quý Hà dường như không thể nói dối trước bà, hắn cố tìm một câu trả lời ý nghĩa nhưng rồi vẫn nói thật:
"Nhà cháu có đầu bếp. Cháu học từ ông ấy."

"Vậy sao. Nhà cháu chắc khá giả?" Bà hỏi.

"Nhà cháu có xưởng gỗ ạ." Quý Hà đổ dầu mỡ vào chảo rồi để mỡ lan đều.

"Cháu có bị dị ứng gì không nhỉ? Cô định nấu canh đậu phụ." Bà hỏi.

"Dạ không." Quý Hà cho thịt vào chảo đảo.

"Không biết có phải do cháu không mà Dương Dương nhà ta nói nhiều hơn so với thời sơ trung đấy." Bà quay đầu thấy cậu đang đảo thịt trên không.

"Cậu ấy từng bị bắt nạt trước đây hả cô?" Quý Hà đảo nhẹ thịt.

"Ừm. Cô từng phải đến trường rất nhiều. Haizz. Nhưng mà thành tích học tập thằng bé cũng tốt." Bà cười khi nghĩ về Trạch Dương.

Phải rồi. Mẹ hắn cũng từng phải đi đến trường giải quyết những rắc rối hắn gây ra nhưng vẫn luôn mỉm cười khi biết thành tích học tập của cậu.

"Cô đừng lo. Trường cháu giờ không còn mấy loại đó nữa." Quý Hà nhìn bà.

"Thật sao? Vậy tốt rồi." Bà thả gia vị vào trong canh.

"Cháu làm xong thịt xào rồi." Quý Hà bỏ ra đĩa.

"Vậy lên phòng nghỉ chút đi. Khi nào xong cô sẽ gọi." Bà ngăn Quý Hà lại không cho cậu làm nữa.

Quý Hà đi lên cầu thang. Đang không biết phòng nào thì một thằng nhóc chạy ra rồi va vào hắn.

"Ui cha!" Cậu nhóc kêu lên và ngã xuống nhưng mày được Quý Hà đỡ lại.

Quý Hà xin lỗi cậu bé:
"Xin lỗi. Anh không nhìn thấy."

Cậu bé không biết Quý Hà thì hỏi:
"Anh là ai vậy?"

Quý Hà để cậu bé thoát ra và đứng vững:
"Anh là Quý Hà, bạn của anh em. Không biết phòng cậu ấy ở đâu?"

Cậu nhóc chỉ phòng cuối cùng:
"Ở đó."

"Vậy cảm ơn nhóc." Quý Hà hướng cửa phòng cuối đi đến.

"Mẹ!!! Con đói. Đói lắm." Cậu nhóc hướng phòng bếp đi tới.

"Con còn bé bỏng gì đâu, nhà có khách đó." Bà đập cánh tay hướng tới đĩa thịt.

Cậu nhịn đau mà bốc bỏ vào mồm:
"Thịt ngon lắm!"

"Là bạn anh con làm đấy."

Quý Hà mở cửa vào phòng. Phòng có thể nói là nhỏ nhưng có vẻ vẫn đầy đủ. Quý Hà đi thêm vài bước nữa thì đến mấy kệ treo trên tường.

Một bức ảnh chụp gia đình. Một vài cuốn truyện tranh nữa. Quý Hà rất thích cách cậu trang trí với mấy cái cây. Đằng đó có chậu hoa.... thược dược. Hắn thích nhất màu đó. Trắng và tím.

Tiếng mở cửa phòng tắm. Kẹt.

"Anh đã lên rồi hả. Em đi tìm quần áo cho anh nha." Trạch Dương gọi hắn ở ngoài ban công vào.

Quý Hà quay nhìn Trạch Dương, đầu tóc cậu vẫn còn ướt:
"Tìm sau cũng được, sấy tóc đi."

"Vậy anh vào tắm trước đi." Trạch Dương cũng không sấy đầu mà lại chạy đi tìm quần áo trước.

Quý Hà vào phòng tắm, bên trong vẫn còn hơi nóng và mùi sữa tắm. Quý Hà mệt mỏi cởi đồ, bật vòi nước. Cảm giác như nhà vậy.

"Anh à! Có quần áo của bố và em..." Trạch Dương chưa nói hết thì Quý Hà đã mở cửa. Hơi nóng phòng tắm phả vào mặt cậu.

"Tôi đợi cậu khá lâu đó." Quý Hà cầm lấy bộ quần áo trên tay cậu rồi đóng cửa lại.

Đàn anh... đàn anh chỉ mặc mỗi quần đùi. Anh ấy còn có cơ bắp nữa. Thật ghen tị. Phần dưới của cậu... Trời đất.

"Sấy tóc đi." Quý Hà biết cậu vẫn đang đứng ở cửa.

"À vâng." Trạch Dương vội chạy đi.

Quý Hà bên trong thì gặp rắc rối không nhỏ. Quần áo của Trạch Dương thì quá nhỏ. Quần áo của bố cậu thì quá rộng. Quý Hà đành mặc quần áo của bố cậu, quần rộng thì lấy tạm thắt lưng mà thắt vào thôi.

Trạch Dương thấy anh đi ra thì còn chả nhận ra điểm gì khác thường. Quý Hà đặt bộ đồ của cậu vào tủ quần áo.

"À, bố em về rồi. Chắc sắp ăn cơm." Trạch Dương thấy anh xếp áo hộ thì gãi đầu.

Sao thằng này cứ nhìn mông mình. Đó là suy nghĩ của Quý Hà lúc bấy giờ.
"Vậy xuống luôn đi."

Hai người bước xuống cầu thang.

"Ồ. Bạn của Dương Dương sao?" Ông hỏi.

"À, cháu chào chú." Quý Hà chào ông.

"Thằng nhóc đẹp giai quá nhỉ. Nhìn như thần tượng bây giờ ấy." Ông khen.

"Trời đất, mẹ cũng nói vậy đó." Trạch Dương vỗ trán rồi ngồi xuống ghế.

"Cháu cũng đi thi ca hát gì đó." Quý Hà chọn một ghế ngồi xuống.

Cậu bé hỏi:
"Thật hả? Ngầu lắm đó."

"Cũng được đó chứ." Bà cũng ủng hộ.

"Nhưng phải đợi học xong đại học chứ." Ông không nghĩ đó là ý kiến hay.

Quý Hà cười. Giống như gia đình hắn vậy, sẽ hỏi tương lai hắn sẽ như thế nào.

"Bố mẹ cháu làm nghề gì vậy?" Ông tò mò ai sẽ nuôi dậy được một đứa toát ra vẻ thanh nhã khi ăn.

"Nhà cháu cũng khấm khá. Bố cháu quản lý mấy công xưởng." Quý Hà kể khiêm tốn bớt.

"Vậy còn mẹ cháu thì sao?" Bà thấy Quý Hà không kể nhiều về mẹ.

"Mẹ cháu mất khi cháu vừa mới sinh." Quý Hà vẫn bình tĩnh như không.

"Ồ cô xin lỗi." Bà thấy mình hơi vô duyên.

"À không có gì. Cháu cũng không biết bà âuys như thế nào nữa." Quý Hà nói nhỏ dần.

"Em ăn hơn hai bát rồi đó." Trạch Dương gõ đầu em mình.

"Thịt xào ngon quá. Anh Quý Hà mà chả ăn nhiều." Trạch Minh nhai nhồm nhoàm.

"Canh đậu phụ cũng rất ngon." Quý Hà khen.

"Lần đầu tiên nhà cô hết sạch cơm." Bà cảm thán.

"Để cháu rửa." Quý Hà bê bát đũa.

"Để con cùng anh ấy rửa cũng được." Trạch Dương ngăn bà lại.

"Được rồi. Bố mẹ đi xem phim đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net