Chương 7: Tôi cũng có tình cảm với anh mà...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Cuộc sống cứ như thế mà tiếp diễn. Mỗi ngày tôi đến lớp đều là nhận được một phần đồ ăn sáng và kèm theo câu "Tôi thích em"

Hôm nay vẫn thế nhưng tôi không còn bất ngờ hay lúng túng như lần đầu nữa vì tôi xem đó như một phần trong cuộc sống, không biết vì sao nữa nhưng tôi không muốn từ chối vì cho dù tôi dùng cách gì từ chối anh ấy vẫn một mực mua cho tôi. Dần rồi tôi cũng xem điều ấy là niềm vui.

  "Cho em"

Hình như tôi say mê ánh mắt ấy rồi. Một ánh mắt luôn hướng về phía tôi luôn dành hết thảy sự dịu dàng trên thế giới này cho tôi. Khoảnh khắc anh ấy cầm phần ăn sáng ấy và kèm theo nụ cười, ánh mắt ấy thì tôi biết bản chẳng thể nào thoát ra được rồi.

"Anh vì sao lại luôn dịu dàng như vậy với tôi ? Thực sự là vì thích tôi sao ? Hay là vì anh thích...một trong những người bạn xung quanh tôi nên mới thế ? "

Tôi không biết vì sao lại hỏi câu kì lạ thế nhưng đó cũng chính là thắc mắc và là khúc mắc trong lòng tôi. Tôi ngập ngừng như thế vì tôi thực sự sợ anh ấy sẽ trả lời tôi " vì tôi thích bạn em " đừng như thế tôi thật sự ghét cảm giác ấy! Thật sự rất ghét.

"Em đừng khóc"

Tôi khóc sao? Uầy đúng là tôi khóc rồi. Sao anh ấy vẫn nhìn tôi như thế? Vẫn là ánh mắt đấy không hề xao động.

"Tôi...tôi..chỉ là..."

"Em đừng khóc. Tôi không vì ai hay bất cứ điều gì mà đến bên em. Tôi đến bên em, vì muốn bảo vệ em bảo bọc em, dùng cả đời để dung túng cho tất cả hành vi của em. Vì tôi biết, sau sự vui đùa hằng ngày ấy là một đứa yếu đuối và ghen tị"

Anh ấy sao có thể? Sao lại có thể nhìn ra điểu tôi che đậy chứ. Tôi...tôi đã che giấy rất tốt mà. Vì sao chứ?

" Vì thế em đừng ghen tị với ai cả cũng không cần che giấu điều gì. Những gì người khác có tôi sẽ dùng cả cuộc đời trao cho em gấp bội và hãy luôn nhớ sự dịu dàng này là dành riêng cho em."

" Thật sự anh sẽ dùng cả đời dung túng cho tôi sao?"

"Đúng!"

"Dù đó là điều sai trái?"

"Chính xác"

"Dù đó là chuyện kinh thiên động địa trời đất không dung sao?"

"Dù em có làm gì khiến cả trời đất không dung anh cũng sẽ dung túng và gánh cho em"

"Vậy dù trời có sập anh cũng...."

"Ừm dù trời có sập anh cũng gánh cho em. Vì anh yêu em"

"Tôi cũng rung động trước anh rồi Vương Nhựt Nam"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net