Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiến luôn? Chiến cái quần què!

Trương Hách: Ai đồng ý diễn hoàng tử xinh đẹp bệnh tật Dung Nhược cơ? Nào có chuyện như vậy?? Nghe cũng chưa nghe qua nha?

Đm, không phải ông còn đang cố gắng rời sân chơi à?!

Đại V bất lương lan truyền loạn lên cái rumor gì đấy!

Anh nhanh chóng gọi điện cho thư ký Thiệu Duy, xác nhận đã sớm từ chối lời mời đóng "Hoa Đô Tẩy Oan Lục", Trương Hách quyết đoán nhắn tin riêng cho blogger "Kiến Quang Tử" .

Hách Ca Khiêm Nhường: 【 Ủa cái gì đây bạn ơi? Đừng nói bậy! 】

Báo lá cải Kiến Quang Tử: 【 Á, á! Woah! Chính chủ nhắn tin riêng! Vui quá! Nhắm mắt nhảy hai vòng! 】

Hách Ca Khiêm Nhường: 【... 】

Hách Ca Khiêm Nhường: 【 Cậu viết tin linh tinh gì đấy? 】

Báo lá cải Kiến Quang Tử: 【 Không viết linh tinh, em dùng từ rất chính xác, em nói là 'có vẻ'. 】

Hách Ca Khiêm Nhường: 【... 】

Báo lá cải Kiến Quang Tử: 【 Hách ca! Thực không dám giấu giếm, thật ra cậu hai của em chính là đạo diễn của "Hoa Đô Tẩy Oan Lục"! Cậu em thật sự rất rất hy vọng có thể hân hạnh được đón tiếp anh tham diễn! Cho nên là, sao anh lại từ chối? Diễn thì diễn luôn, có Quân Phiệt Bảo Ngọc làm gương rồi, Quân Phiệt Dung Nhược nhất định cũng sẽ có rating phá biểu! Chúng em đều yêu quý anh! 】

Trương Hách: "..."

Blogger đại V điên vãi chưởng! Khó nói chuyện nổi!

...

Weibo cá nhân của Trương Hách, "Hách Ca Khiêm Nhường", từ sau khi Quân Phiệt Bảo Ngọc bạo hồng thì cũng không thành công "khiêm nhường" được.

Ngày hôm nay anh vừa nhìn thì thông báo cũng đã 10000+.

Mọi người đều đến thảo luận về "Trương Hách + tam hoàng tử Dung Nhược".

Vốn dĩ, dựa theo suy nghĩ bình thường của nhân loại, với thiết lập "hoàng tử bạch y xinh đẹp ốm yếu", một đoàn làm phim bất kỳ chỉ cần vẫn tỉnh táo thì không thể nào phạm vào loại lỗi ngu xuẩn như – tìm loại đàn ông mang khí chất đại tổng công Quân Phiệt như Trương Hách đến diễn.

Quá không hợp nguyên tác.

Nhưng mà, ai bảo vết xe đổ của "Dân Quốc Mộng Ảnh" vẫn còn ——

Đạo diễn mù khoản chọn vai vẫn là đa số!

Huống chi cái vị Hách ca thân mang khuôn mặt Quân Phiệt kia! Người ta! Ngay cả "Dân Quốc Bảo Ngọc" cũng dám nhắm mắt mù quáng diễn!

Ngay cả Bảo Ngọc anh cũng diễn, lại còn vì đã tạo nên một "Quân Phiệt Bảo Ngọc" vô tiền khoáng hậu nên nổi đình đám!

Còn vai nào mà anh không dám nhận???

Cho tới thời khắc này, những cuộc thảo luận dưới weibo của Trương Hách rất sôi nổi, top comment thì thái độ trung lập, lời ít mà ý nhiều.

【 Được, hủy Bảo Ngọc xong đi hủy Dung Nhược! Trương Hách, đúng là nhu Hach! (đầu chó) 】

Phản hồi: 【 Nhu Hach thiệt. 】

【 Nhu Hach. 】

【 Tuyệt vời, bứt phá, vẻ vang, hiển Hách kkkkk 】

...

Trương Hách còn nhớ, năm đó lúc anh diễn Quân Phiệt Bảo Ngọc, khu bình luận đâu đâu cũng thấy fan nguyên tác "Dân Quốc Mộng Ảnh" và fan của Đường Bạc Châu khống bình, tinh phong huyết vũ bậc nào, cực kỳ bi thảm.

Antifan ngợp trời.

Họ đều tỏ vẻ: "Mù mắt chó titan hợp kim của t rồi" "Làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé yếu đúi của tui" "Có mấy người đi đóng phim chính là vì để trả thù xã hội" "Xem ra có tiền thì thật sự có thể muốn làm gì thì làm" "Mặc niệm thay nữ chính".

Nhưng mà, có lẽ là trước lạ sau quen, hoặc giả là antifan bất đắc dĩ trước cái thể chất cứ hở tí lại lên hot search của Trương Hách nên chẳng thèm nhảy nhót nữa.

Ngược lại là lần này, topic liên quan đến "Dung Nhược" Trương Hách lướt bình luận rất lâu, cũng không thấy được mấy người thật sự chửi anh?

Thật là hơi không quen.

Trương Hách không biết là thật ra! Fandom của "Hoa Đô Tẩy Oan Lục" đang cố gắng khống bình!

Đẩy bình luận bash xuống hết!

Fandom: Phải khống chế! Mấy tháng trước trơ mắt nhìn fan nguyên tác của "Dân Quốc Mộng Ảnh" và fan Đường Bạc Châu phẫn nộ chửi, xong cuối cùng lại chửi thổ phỉ Bảo Ngọc lên hot search, làm phim đại bạo luôn, tiện thể khiến cái vị Trương Hách đẹp mã mặt Quân Phiệt kia trở nên nổi tiếng.

Chúng ta đã được dạy dỗ đàng hoàng!

Chúng ta văn minh, chúng ta cao quý, chúng ta logic, chúng ta dễ thương, an tĩnh!

Tuyệt đối không bại lộ tố chất ở nơi công cộng!

Trong nhóm fanbase của nguyên tác và bản truyền hình của "Hoa Đô Tẩy Oan Lục", trưởng nhóm đọc kỹ từng tin tức, thực sự là lão lệ tung hoành, tận tình khuyên nhủ ——

"Mọi người tuyệt đối tuyệt đối đừng ngu mà chọc vào "vợ Quân Phiệt của tổng tài bá đạo" nhé!"

"Tên kia chúng ta không chọc nổi! Lỡ mắng quá, anh ta tức lên rồi nhận vai Dung Nhược thật thì chúng ta phải làm sao bây giờ?!"

Nghĩ xem, một "hoàng tử mỹ nam ốm yếu" cao ráo đẹp trai, nước da bánh mật, thoạt nhìn cực kỳ khỏe mạnh và bá đạo, nhưng thật ra lại rất yếu ớt, nôn ba lít máu???

Cứu...

Tuyệt đối không được!

...

Người ở trên hot search rồi, đính chính cũng vô dụng. Trương Hách nghĩ thầm, thôi cứ dứt khoát để lời đồn đãi bay màu vậy.

Dù sao thì sự thật thắng lời nói.

Thời điểm phim ra mắt thì thanh giả tự thanh.

Ít nhất với bản thân anh thì một bộ "Dân Quốc Mộng Ảnh" là đủ rồi, chắc chắn không có ý định vào giới đóng phim thêm lần nữa.

Để điện thoại xuống, anh bỗng nhiên nhớ ra —— há, khoan hãy nói thì "Hoa Đô Tẩy Oan Lục" cũng thật sự là một IP không tồi.

Vừa nãy kiểm tra một chút thì đoàn làm phim cũng khá đáng tin.

Tiện nói đến, phần diễn của Hoa Đào Nhỏ "Truyền thuyết Kiếm Lăng " hình như cũng sắp kết thúc rồi, nếu có thể thì tìm quan hệ để cho Hoa Đào Nhỏ nhà anh lộ mặt trong "Hoa Đô Tẩy Oan Lục" ~~~

Anh đang định đi tìm thì cửa phòng làm việc bị đá văng "ầm" một cái.

Thiếu niên chó hoang nào đó sắc mặt âm u, từng bước đi tới, áp sát bàn làm việc của anh.

Trương Hách ngẩng đầu: "Hơ, cậu không về à?"

...

Trương Hách cũng không đoán được là trong một tiếng anh lướt điện thoại này, người bạn nhỏ Tạ Tinh Thần đến cùng đi đã đâu, trải qua cái gì.

Mà chắc chắn đã trải qua chuyện lớn!

Ít nhất là còn nghiêm trọng hơn, chọc giận cậu hơn khi lúc nãy anh hỏi câu "Tại sao cậu không có ngón đeo nhẫn".

Nếu không thì đứa nhỏ này cũng sẽ không đè nén lửa giận một cách rõ ràng, viền mắt ửng đỏ, như một cơn bão sắp ập tới.

Tạ Tinh Thần cắn răng đi tới trước bàn anh.

Trương Hách không sợ trời không sợ đất.

Thay đổi tư thế, tay chống mặt, rất ung dung.

... Ông cứ nhìn thì cậu có thể làm gì?

Tạ Tinh Thần cầm lấy cốc thủy tinh trên bàn.

Trương Hách: Triển luôn triển luôn, cậu có gan thì cứ giội đi!

Cậu dám giội, thì ông liền dám chút nữa đi mách Hoa Đào Nhỏ. Để cho các cậu hiểu lầm, xé mặt, cãi nhau, chia tay luôn thì tốt, tạo ra chút khúc mắc tuyệt vời cho tình yêu tuyệt đẹp của hai người!

Tạ Tinh Thần không có giội nước vào anh.

Mà là trực tiếp giơ cốc thủy tinh lên, đập về phía mặt bàn.

Một tiếng vỡ vụn vang lên, nước trà chảy trên bàn.

Trương Hách nhíu mày, không nhanh không chậm cầm tài liệu quan trọng lên.

Nhưng mà một giây sau, thao tác đầy khốn nạn đã đến —— thiếu niên bỗng nhiên dùng bàn tay thiếu mất ngón đeo nhẫn đặt mạnh vào trên đống mảnh thủy tinh!

Mắt đỏ, máu đỏ tươi hoà vào nước trà.

Một bàn tàn tạ. Lá trà, thủy tinh, máu đỏ trộn lẫn vào nhau.

Trương Hách: "?????"

Trương Hách: "??????????"

Cách hành động và suy nghĩ độc đóa như vậy... Tự mình hại mình? Yandere sống? Phản xã hội?

Cái thể loại bạn cùng phòng gì đây?

Không hơn gì người bạn cùng phòng trước đó bán mình cầu vinh o???

...

...

Ngày hôm đó, giờ ăn cơm buổi trưa.

Một nhóm nhân viên "Tinh Đồ" túm tụm vào một bàn, trong mắt đều lóe lên tia sáng hóng hớt quỷ dị.

"Chị Mễ Văn, nói đi nào, sáng sớm nay rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra tại phòng của sếp tổng vậy? Chị lẹ lẹ nói một chút cho chúng em với!"

Cô gái tên Mễ Văn thật ra cũng chỉ là một nhân viên nhỏ phòng tài chính của "Tinh Đồ" mà thôi.

Nhưng mà ai bảo hôm nay vừa dịp có một món nợ không đúng lắm nên trưởng phòng bảo cô đến chỗ Trương tổng xác nhận lại. Kết quả là cô đi tới tường thủy tinh cạnh phòng tổng tài đúng lúc thấy cảnh tượng khiến cô choáng váng

"Chị bảo này, đặc sắc lắm ý! Thật sự luôn!!!"

"Đù má cái anh đẹp trai kia trực tiếp dí tay vào mảnh vỡ thủy tinh luôn, tay chảy đầy máu tại chỗ aaa!"

"Lúc đó chị cũng sợ ngây người. Trương tổng đương nhiên cũng kinh ngạc, đứng lên, hỏi cậu ấy đến cùng muốn thế nào?"

"Anh đẹp trai liền rống lên với Trương tổng, nào là 'A Chước thật sự rất tốt, anh đừng làm hư cậu ấy', xong lại 'Nếu anh dám làm bất kỳ việc xấu với cậu ấy, thì lần sau thứ nát tan sẽ không chỉ là cốc thôi đâu'."

"Nói chung là uy hiếp Trương tổng đủ kiểu, ý chính là anh đẹp trai vì bảo vệ đứa nhỏ dễ thương kia mà chuyện gì cũng có thể làm! Trương tổng nếu là dám gì gì với ẻm thì, hehe, ui cha ~ Sẽ như cái cốc kia!"

"Eo ơi ~~~ "

Nghe đến thế, các đồng nghiệp hóng hớt ai cũng hưng phấn bắt đầu đoán.

"Đây chẳng lẽ là tình tay ba?"

"Trương tổng nhà mình... Cướp người yêu của người khác à?"

"Xùy ~~~ Trương tổng của chúng ta đẹp trai, chân dài, eo thon, lại còn giàu như vậy thì còn cần phải cướp chắc?"

"Nhưng mà em thấy bé đáng yêu kia rồi, chà chà, không ngờ bề ngoài ngây thơ thế mà có bản lĩnh dữ vậy, hai nam thần một lớn một nhỏ tranh nhau giành giật ẻm ~~~~ "

"Không không, đừng vội, vẫn chưa xong nha, giờ mới vừa mới bắt đầu!" Mễ Văn nhanh chóng xua tay.

Là vừa mới bắt đầu!

Soái ca kia rống xong thì Trương tổng thẳng tay tóm chặt lấy cậu.

Mễ Văn lúc đầu cũng cho rằng đây là câu chuyện về hai nam thần lớn nhỏ tranh giành bé đáng yêu. Ai ngờ một giây sau, Trương tổng nheo mắt lại, cười tà ác, trực tiếp ấn soái ca với bàn tay đẫm máu vào góc tường, để lộ ra hàm răng sắc nhọn.

"A, chơi cái trò này với Trương tổng của chú à?"

...

Trên mặt thiếu niên vẫn là sự quật cường hung ác.

Không hề sợ sức mạnh của Trương tổng, chen chân vào đạp, tiếc rằng Trương tổng phản ứng quá nhanh, trực tiếp xách đùi của cậu lên, rồi trở tay ôm một cái, khiêng cậu lên bả vai luôn.

Ôm cậu lên, vứt xuống ghế sofa mềm mại trong phòng tổng tài.

Ngay sau đó, Trương tổng cưỡi lên người cậu, bắt đầu cởi cúc áo cậu.

Mễ Văn: Áu áu áu? Cái, cái play gì mà đột ngột dữ vậy?!?!

Thiếu niên cũng sửng sốt, điên cuồng giãy dụa.

Trương tổng thì lại khẽ mỉm cười, cúi người, ở bên tai cậu trầm thấp nói gì đó.

Thiếu niên nghe xong thì như càng điên rồi, giãy dụa cực kỳ kịch liệt.

Đáng tiếc cậu bị Trương Hách ép chặt, chỉ có thể chửi ầm lên.

Mấy câu chửi nho nhã hiền hoà của nhân dân lao động tầng chót đương nhiên cũng rất tục tĩu. Kết quả là cậu trực tiếp bị Trương tổng bịt miệng.

Thiếu niên: "Ưm ưm ưm!"

"Cậu kêu nữa đi! Hôm nay coi như cậu có gọi rách cổ họng thì cũng sẽ không có ai tới cứu cậu đâu!"

Vào thời khắc này, cửa một bên khác mở ra, thư ký Thiệu Duy của Trương tổng đi vào phòng tổng tài.

"... Trương tổng sáng sớm hăng hái quá."

Thư ký Thiệu Duy tuy rằng vào cửa nhưng cũng hoàn toàn không có ý ra tay cứu thiếu niên, không chỉ như thế, nói vài câu với Trương tổng xong còn quay người đi ra ngoài.

Chỉ sau chốc lát sau đã trở lại, trên vai gánh một bó dây thừng.

Sau đó, thư ký cùng tổng tài hợp lực trói thiếu niên kia  lại.

Mọi người: "........."

"Má, kiểu phát triển này thần kì quá, thú vị thú vị! Sau đó thì sao? Chị Mễ Văn, sau đó thì sao?!"

"Sau đó thì ~~~" Mễ Văn hấp háy mắt.

"Ừm, đoán xem?"

...

Trí tưởng tượng của quần chúng phong phú.

Mọi người vừa oán trách Mễ Văn nói đến chỗ mấu chốt của vở kịch thì thừa nước đục thả câu, vừa bắt đầu điên cuồng đoán không giới hạn.

"Chà chà, Trương tổng nhỡ lại... Trói lại xong, khụ, ừm ừm a a ~ với cậu thiếu niên kia?!"

"Hú hú hú em đã biết rồi mà, từ lần đầu tiên em nhìn thấy Trương tổng của chúng ta thì đã biết dưới lớp vỏ nho nhã là sự nhã nhặn bại hoại, mặt người dạ thú thú thú thú thú!"

"Nhưng Thiệu Duy cũng ở đó đó. Trương tổng không phải là cùng bí thư Thiệu đồng thời ~~~ với người ta đó chứ, ừm ~???"

"Woah kích thích thế sao!"

"Nhưng mà em cũng hơi mơ hồ? Cho nên đến cùng ai với ai mới là một đôi? Chẳng lẽ.. Bé dễ thương thích Trương tổng, soái ca thích bé dễ thương, Trương tổng thích soái ca? Tam giác tình yêu?"

"Èo, em cũng mơ hồ, thật là phức tạp."

Mễ Văn nhíu mày, ăn đồ tiện lợi.

Sự thật tiếp sau đó hoàn toàn không đặc sắc bằng mọi người YY.

Thật ra là, sau khi trói kỹ thiếu niên lại, Trương tổng liền, khụ... Lấy một hòm thuốc ra.

Anh liếc mắt, đầu tiên là chỉnh lại vị trí của cổ áo trên chiếc cổ trắng ngần của thiếu niên, cổ tay áo cũng được vuốt phẳng, rồi lại vẻ mặt bất đắc dĩ mà bôi thuốc cho cậu.

Thuận tiện kiên trì phổ cập khoa học cho cậu, Tinh Đồ bọn họ là công ty kinh doanh chân chính, có giấy phép hành nghề, trước đây cũng từng nâng đỡ Lộ Trì Phi, Lâm Điềm Nhi, Đường Bạc Châu vân vân mây mây, không phải là địa điểm lừa bán những cậu bé!

Khuyên soái ca bớt tin vào những lời đồn đại bôi đen trên mạng, chúng đều không phải là sự thật.

So sánh với đó, ngược lại là thư ký Thiệu tương đối không có nhân tính.

Trương tổng vội vàng bôi thuốc cho người ta,  điều Thiệu Duy để ý lại là ——

"Trương tổng, tiện thể thì thảm của ghế sofa này lần trước mua ở chợ thủ công ngoài trời bên Thổ Nhĩ Kỳ đúng không ạ, hẳn phải hơn một vạn một mét. Anh xem, bị máu của cậu ấy nhiễm vào rồi thì e là rửa không sạch ạ."

"Làm sao bây giờ? Khoản tiền này hay tôi trừ vào tiền lương của Tiểu Chước Hoa nhỉ?"

Lời còn chưa dứt, thiếu chút nữa đã bị soái ca cắn.

Trương Hách: "Được rồi cậu cũng đừng có cố hung ác, lên nào, mình đi bệnh viện!"

Tạ Tinh Thần: "Bệnh viện gì mà bệnh viện? Không đi!"

Trương Hách: "Không đi à? Cậu bị một miếng thủy tinh lớn như thế đâm sâu vào trong thịt, ông lấy cái kẹp cũng không gắp ra được, không đi thì lấy ra kiểu gì?"

Tạ Tinh Thần: "Lấy không ra được là do tay anh ngu."

Trương Hách: "Được được, tự cậu làm đi." Nói xong, mở trói.

Soái ca cười lạnh một tiếng, một đôi tay đẫm máu, cậu mặt không biến sắc, rồi cắn thẳng xuống —— "Phập".

Như là băng vệ sinh phát nổ vậy.

Trương Hách và Thiệu Duy bên cạnh đều bị bắn máu đầy mặt.

Trong phòng tổng tài, đừng nói là tấm thảm một vạn một mét, ngay cả bức tranh thủy mặc xuất phát từ tay họa sĩ danh giá được treo trên tường cũng bị dính đòn, đâu đâu cũng có vết máu, giống như hiện trường án mạng.

Trương Hách: "..." Giời ạ, tay cậu thì không ngu chắc!?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net