Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện.

Vết thương lớn trên tay Tạ Tinh Thần bị khâu trọn sáu mũi.

Bác sĩ già râu bạc xử lý xong thì: "Giới trẻ ~~~ nên nghĩ thoáng một chút, cuộc sống vẫn rất tốt đẹp, gặp chuyện thì tâm sự nhiều chút cùng người nhà bạn bè, không nên tùy tiện tự hại mình!"

Tạ Tinh Thần: "..."

Bác sĩ tiếp tục rung đùi đắc ý: "À đúng rồi anh thanh niên này, ngón đeo nhẫn của cậu bị sao vậy?"

Trương Hách nhịn không được: "Phụt."

Ai bảo trong nháy mắt đó, biểu tình của Tạ Tinh Thần quả thực đặc sắc cực kỳ.

"Không có ngón đeo nhẫn" là vảy ngược của thiếu niên, nếu người khác hỏi chắc chắn cậu đã bùng nổ luôn. Nhưng cố tình người hỏi lại là bác sĩ, cậu không tiện phát tác, chỉ có thể nhịn run người.

Haha, hehe.

Tạ Tinh Thần: "......"

Cậu chịu đủ lắm rồi! Chịu đủ cái tên Trương Hách này lắm rồi!

Từ trên đường đến bệnh viện, cả một đường cậu đều bị người đàn ông này cười nhạo.

Thật sự, thật sự, chịu đủ lắm rồi!

Sáng sớm, sở dĩ cậu váng đầu làm tổn thương tay hoàn toàn là bởi vì sau khi chạy ra từ phòng hóa trang, một mình cậu trốn ở gầm cầu thang lướt điện thoại!

Lướt đến vô tận.

Lướt đến một đống yêu sách liên quan đến "công ty Tinh Đồ" và "lão tổng Tinh Đồ".

Đủ loại tố khổ đẫm máu và nước mắt, "tổng tài công ty Tinh Đồ" yêu sách sử dụng điều khoản bá vương như thế nào, bắt nạt, lừa dối thậm chí khống chế tinh thần một nam minh tinh tên là Đường Bạc Châu, làm đủ trò xấu, bài viết cực kỳ chi tiết, có logic có chứng cứ, vô cùng chân thực.

Cậu vốn rất lo lắng Thẩm Chước Hoa bị lừa, mà đọc xong bài viết kia thì ớn lạnh toàn thân.

Quá ghê tởm, người đàn ông tên Trương Hách này cười tươi lại ung dung như vậy, làm cho cậu thiếu chút nữa cũng tin anh ta giống như Thẩm Chước Hoa rồi!

Nhưng hóa ra tất cả đều là dối trá!

Trên xe đến bệnh viện, cậu một tay bọc vải băng không ngừng chảy máu, một tay khác thì lại lấy điện thoại di động ra hung ác chất vấn Trương Hách.

Trương Hách: "..."

【 Shock! Tin kết thúc hợp đồng của Đường Bạc Châu! Tổng tài Tinh Đồ mặt người dạ thú, minh tinh đang "hot" bị giày vò... 】

Trương Hách: "Hic, cậu là chấn bé đù à?"

"Cái thứ này là truyện má ơi! Truyện!!! Fanfic YY thần tượng hiểu không? Tác giả YY truyện H của minh tinh! YY thôi hiểu không?"

"Ông đây nếu thật sự có thể nhốt Đường Bạc Châu ở tầng hầm cưỡng hiếp một trăm lần thì sao cậu ta không trình báo? Sao cảnh sát không gô cổ ông? Ông là người một tay che trời, đi ngang hai giới hắc bạch sao??? Xã hội pháp trị đấy thiếu niên à!"

"Hơn nữa cậu xem xong cái truyện H này chưa?"

"Cmn kết HE đấy! Cuối cùng ông HE với Đường Bạc Châu mắc chứng Stockholm!"

"Tôi bán công ty, cùng cậu ta đến đảo trên Ấn Độ Dương sống ẩn dật!! Hỏi cậu nhé, Đường Bạc Châu đã giải nghệ chưa? Bố đây đã đi đu đưa trên biển chưa? Công ty con đã bị bán chưa??? Cho nên cái thứ này có thể có thật không?"

"..."

Tạ Tinh Thần là trẻ mồ côi.

Lúc rời khỏi cô nhi viện mới 15 tuổi, sách cũng không thể đọc tiếp.

Không có người nhà, không có chỗ dựa, không có kỹ năng, chỉ có thể làm những việc mệt nhọc khổ cực nhất ở khu dân nghèo tồi tàn nhất.

Trạng thái cuộc sống như thế, sống sót được cũng đã rất khó rồi.

Nào là tin đồn giới giải trí, minh tinh, fanfic, đương nhiên cậu không rõ được. Ngay cả mấy câu nói của Trương Hách, gì mà YY, rồi lại HE, cậu hoàn toàn không biết chúng nghĩa là gì.

Nhưng Tạ Tinh Thần cũng không ngu ngốc.

Từ đơn không rõ cũng không ảnh hưởng đến việc nghe hiểu đại ý.

Trương Hách: "Hầy, không chứ tôi nói thật, cậu cũng thiên phú dị bẩm thật đấy! Đào mộ tin xấu thế mà đào đến chỗ fan cuồng của Đường Bạc Châu chuyên đi công kích công ty tôi được luôn? Đỉnh đỉnh đỉnh, like like like!"

Tạ Tinh Thần khẽ cắn răng, nhịn.

Trong lòng thầm hận, hận chính mình ngu xuẩn, kích động như một kẻ ngốc.

Càng hận Trương Hách hơn, hận đến nóng ruột!

Cậu biết là, cuộc đời của cậu từ khi sinh ra đã là một bãi bùn nhão.

Ngoại trừ A Chước, căn bản không có một ai coi trọng cậu!

Người khác xem thường cậu, bắt nạt cậu, nhưng xưa nay chưa từng có người nào như người đàn ông này ——

Vẻ mặt tươi tắn không chút kênh kiệu nào mà cứ thế túm lấy bàn tay tàn tật tay của cậu lại xem, lại còn thẳng mặt cười cậu ngốc!

Quá đáng hận.

Nếu không vì...

Nếu không vì A Chước bị người này nắm trong tay!

Cậu bây giờ còn có thể tiếp tục nhẫn người này, hoàn toàn đều là vì nghĩ cho Thẩm Chước Hoa.

Dù sao, dù cho chỉ có một tia hi vọng, cậu cũng thật tâm cầu nguyện người này đồng ý hiện thực hoá chuyện của A Chước.

Cậu thật tâm hi vọng A Chước có thể có cơ hội được diễn xuất.

Được đền bù mong muốn trở thành diễn viên tốt, đại minh tinh, có được cuộc sống hạnh phúc.

...

Trên đường từ bệnh viện về nhà.

Trương Hách đương nhiên không đoán được là thiếu niên bên người vẫn luôn cố gắng hết sức để chịu đựng anh.

Dù sao thì dưới góc nhìn của Trương Hách, anh mới là người bị hại kia mà?

Thật sự, từ đầu tới cuối, Trương tổng dân xã hội đã làm cái gì ư???

Chẳng làm gì nha!

Chỉ thực lòng thực dạ, toàn tâm toàn ý nuôi Kho Báu Nhỏ mà thôi, kết quả là, bạn cùng phòng ngốc của Kho Báu Nhỏ chui vào ngõ cụt đọc một bài bash vô nghĩa xong chạy đến trước mặt anh chơi trò tự hại bản thân.

Trách anh á hả???

Làm hại anh bị máu bắn đầy mặt, áo sơ mi mới âu phục phiên bản giới hạn bị bỏ đi không nói, rồi còn phải kéo đứa nhỏ hư máu me nhầy nhụa đi bệnh viện trong ánh mắt hóng hớt của nhân viên công ty.

Ánh mắt lúc đó của các nhân viên...

Chậc chậc chậc ~~~ Như là đang vây xem boss địa chủ bắt nạt thiếu niên nhà nghèo!

Suy quá. Chẳng lẽ nhìn giống tổng tài vô đạo đức thì nhất định là một tổng tài vô đạo đức sao?

Cũng không ngẫm lại xem, mức lương ở Tinh Đồ của chúng ta nơi nào có thể sánh bằng?

Ông chủ phát lương rộng rãi như vậy sao có thể là người vô lương tâm cơ chứ???

Sầu thật sự.

Chứ đừng nói là, đợi chút nữa làm thế nào để bàn giao nhóc kia cho Hoa Đào Nhỏ cũng là cả một vấn đề. Đứa trẻ hư này thừa nhận đã tự hại mình thì còn nói được. Nhưng lỡ cậu ta ném nồi lên trên đầu anh, anh trời sinh khuôn mặt phản diện chẳng phải là sẽ trăm miệng cũng không thể bào chữa sao?

"Haizz."

Trương Hách hiện giờ thật lòng muốn giữ lại kho báu Hoa Đào Nhỏ.

Vất vả lắm mới đào được một Kho Báu Nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu lại diễn tốt, cũng đừng vì bạn cùng phòng ngớ ngẩn mà chạy chứ!

Trương Hách càng nghĩ, lòng càng nặng nề, quay đầu nhìn về phía Tạ Tinh Thần —— nhìn viên đá chặn đường hoang dại chẳng hiểu sao lại mọc lên trên con đường bồi dưỡng kho báu của anh.

"..." Haha, không nhìn thì hơn!!!

Nhãi con này!

Lúc này cậu đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng vấn đề là ánh mắt!

Trẻ tuổi, rõ ràng có một đôi mắt xinh đẹp như vậy mà hằng ngày ánh mắt không phải hung ác thì u ám, có thể nói là âm u vô hồn, rất giống chú chó hoang ven đường đã mất đi hi vọng sống.

Phải vậy không?!?!

"Ê, ê ~" Trương Hách vươn tay, chọc đứa bé hư đốn kia.

"Cậu cũng làm việc mấy năm rồi mà sao ngay cả bảo hiểm y tế cũng không có?"

"Sao không để ý tới người khác?"

"Nói mới nhớ, tiền khâu tay của cậu là tôi trả, ít nhất nói tiếng cảm ơn đi?"

"Thế này đi, cậu ngoan ngoãn nói tiếng cảm ơn thì số tiền cho thảm trạng ở văn phòng cũng như quần áo của tôi và Thiệu Duy sẽ không để Hoa Đào Nhỏ nhà cậu bồi thường nữa, thế nào?"

Tạ Tinh Thần quay mặt lại, không nói lời nào, đáy mắt mang theo gai góc băng lãnh.

Trương Hách đỡ trán.

Này nha, không phải anh nói chứ, đứa nhỏ này thật sự không, yêu, được!

Thật sự cmn là một con gấu! Đáng tiếc cho tấm mặt đẹp trai sáng sủa này!

Ơ, đợi đã. Này, này.

Không, tại sao, chờ một chút!

Cậu trừng thì cứ trừng, sao trừng mà mắt lại càng ngày càng đỏ? Không phải chứ, cậu hung dữ thì hung dữ, oan ức cái gì?

Ừm, đừng, đừng khóc nha?

Trương Hách: "Ầy dừng lại! Được rồi được rồi, vừa nãy đùa cậu chơi thôi! Không cần bồi thường! Một đồng cũng không cần Hoa Đào Nhỏ bồi thường! Mẹ nó, tôi vốn cũng không thật sự định để cho các cậu bồi thường mà, ôi trời ơi đừng khóc được không? Ôi đm ——!"

Thiệu Duy lái xe: "Trương tổng, không sao chứ?"

Trương Hách ngã vào chỗ ngồi phía sau: "Không, không có chuyện gì, haha."

Không có chuyện gì. Ngoại trừ bị Chó Hoang Nhỏ đột nhiên đỏ mắt nhào tới, oán hận ngoạm bả vai một cái thì cũng không có gì.

Thôi thôi thôi.

Ai bảo anh ngứa miệng chọc chó? Đáng đời bị chó cắn!

...

Trương Hách có thể cảm giác được sức lực Tạ Tinh Thần dùng để hận anh oán anh , mà cũng may âu phục của anh dày, chất liệu tốt, cắn không sao.

Anh thở dài, đưa tay ra, "Bộp", ôm Chó Hoang Nhỏ kia vào lòng.

Sờ đầu một cái, vuốt lông, vuốt lông.

Cũng không dễ dàng gì. Chó Hoang Nhỏ lưu lạc, vì bảo vệ người bạn duy nhất là Thỏ Trắng Nhỏ, nên cả ngày hung ác gầm gừ, gào hú, cắn khắp nơi.

Một thân thương tổn, một miệng lông.

Cực kỳ khó ưa.

Mà tuy rằng không đáng yêu, nhưng cũng... Thật sự không phải là đứa trẻ hư hỏng gì.

Thực ra, để kẻ phản diện Sói Xám Lớn là anh nhìn vào, thì thấy hoang đường buồn cười, lại có chút đồng cảm.

Tạ Tinh Thần thì ngay từ lúc bị ôm lấy đã xù lông triệt để rồi.

Người đàn ông này dựa vào đâu mà ôm cậu? Hơn nữa thế mà! Lại còn xoa đầu cậu?!

Hận không thể cắn chết anh.

Nhưng mà, thân thể cậu bị siết chặt, căn bản không thể nhúc nhích.

Đầu bị ép vào ngực người kia, xông vào mũi là mùi hormone thoang thoảng dưới lớp áo sơ mi, hòa quyện với mùi gỗ, mùi sách và mùi mực nhạt, đầy vẻ gợi cảm và thoải mái của một người đàn ông trưởng thành.

Shh...

Tên nhà giàu ngu ngốc chết tiệt!!! Thích làm màu, còn dùng nước hoa!

Cậu thật sự ghét nhất, ghét nhất người như thế! Cũng bởi vì quá đáng ghét mà tức đến nỗi gần như rơi nước mắt!

Mẹ nó, xấu hổ quá, mất bình tĩnh trước mặt loại người này rồi.

Suy nghĩ muốn chết cũng nảy sinh trong cậu.

...

Dằn vặt một đường.

Lái xe về công ty, vừa lúc một chiếc xe khác cũng đồng thời tiến vào garage.

Thẩm Chước Hoa từ trên xe xuống.

Cậu vẫn đeo kính gọng đen, để tóc màu hạt dẻ hơi xoăn kiểu Anh, bộ dáng một thiếu gia, giống như hồi sáng đã được makeover.

Hoàn toàn trái ngược với Chó Hoang Nhỏ nào đó thương tích đầy mình, đã cởi bộ đồ hươu trở về nguyên hình.

Thẩm Chước Hoa: "A, Trương tổng? Anh từ đâu về thế ạ... Ơ, Tinh Thần! Cậu, tay cậu làm sao thế?"

Tạ Tinh Thần: "..."

Cậu thật sự không muốn nhắc lại về cái tay phế kia!!!

Trương Hách: "Há, chân cậu ta dốt nát, xuống cầu thang bị sứt mẻ tổn thương. Lòng tôi thiện lương mà, đương nhiên đã dẫn cậu ta đến bệnh viện để điều trị một chút, không có chuyện gì."

Vừa nói, vừa không quên dùng ánh mắt uy hiếp Tạ Tinh Thần, đừng có lắm miệng ~~~

Tạ Tinh Thần: Mẹ kiếp! Người giàu ngu xuẩn, ông đây có nói nhiều sao?

Thẩm Chước Hoa ngơ ngác: "Ồ, vậy, nếu thế, thì, Tinh Thần cậu cẩn thận một chút nhé? Cậu như vậy phỏng chừng mấy ngày tới không thể đụng vào nước nhỉ?"

Tạ Tinh Thần: "Mình thực sự không sao, cậu đừng bận tâm vớ vẩn!"

Thẩm Chước Hoa không yên lòng: "Nè, Tinh Thần cậu đừng chạy, cậu để mình xem một chút đi! Đến cùng sao lại nghiêm trọng như vậy, thế thì sáng mai mình giúp cậu giặt quần áo nhé?"

Tạ Tinh Thần: "Không cần!"

Thẩm Chước Hoa: "Tinh Thần Tinh Thần..."

Trương Hách: "~~~~ "

Aaa, tương tác nhỏ tuyệt mỹ giữa những người trẻ tuổi!

Cảm giác chân tình thật đến vậy, người này tuy tsundere nhưng cố hết sức im lặng bảo vệ người kia, mà người kia cũng biết đau lòng lại.

Ngọt!

Haizz.

Tại sao ông đây lại không có tình yêu ngọt ngào như vậy?

Ông không đẹp trai sao? Không giàu sao? Nhân phẩm, tính cách không tốt sao, mông không vểnh sao?

Đến cả Chó Hoang Nhỏ cũng có thể có mối tình đầu đẹp như vậy, sao ông lại không có?

Hứ.

Tác giả có lời muốn nói: Trương tổng không thật sự cho rằng hai người kia là tình yêu.

Chỉ đơn thuần là ship mà thôi.

Editor có lời muốn nói: Tích chương nhiều quá rùi, mình sẽ beta rồi xả dần...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net