Chương 3: Thế tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Thế tử

Đại Lam đều biết Yến Vương Thế tử là người câm, thế nhưng sự thật lại không phải như vậy.

Yến Vương và Yến Vương phi phu thê tình thâm, hai người có bốn nhi tử, Tân Dịch là út. Khi y ra đời, Tam ca y đã 12 tuổi. Khi y mới cai sữa, sức khỏe Yến Vương phi không tốt, vì thế các ca ca thay nhau trông y. Đại khái là từ nhỏ đã bị các ca ca xách đến xách đi trên lưng ngựa, Tân Dịch nói rất chậm, có nói thì cũng chỉ lắp bắp được vài ba chữ không rõ nghĩa. Tam ca của y thật thiếu đứng đắn, tối ngày bắt chước y nói lắp, bị Yến Vương và Đại ca đánh bao lần vẫn không chừa. Lâu dần Tân Dịch cũng không thích nói chuyện nữa, nhất là tiệc tất niên và giao thừa, trong vương phủ kẻ đến người đi như mắc cửi, một khi yến hội bắt đầu là y và Nhị ca mặt than lại đóng vai cây cột. Cứ như vậy qua vài năm, khi y lớn hơn chút thì lời đồn y bị câm cũng lan truyền tứ phía, lúc đó quan hệ giữa Kinh Đô và Bắc Dương dần trở nên căng thẳng, Yến Vương có lẽ đã nhận ra Kinh Thành đang nhìn chòng chọc vào các con mình, vì thế ông chỉ im lặng trước tin đồn ấy.

Sau này Yến Vương phi cũng dặn y đừng nói chuyện khi đi ra ngoài, các ca ca ở bên ngoài cũng thường xuyên lấp liếm cho y. Mới đầu y tưởng rằng chứng nói lắp của mình làm cả nhà mất mặt, bèn ngồi trong phòng suốt một năm, quay mặt vào tường ngậm đá tập đọc, tới khi miệng lưỡi lanh lợi có thể cười nhạo Tam ca, Nhị ca nhà y qua đời.

Đầu xuân Hồng Hưng năm 51, 800 dặm bên ngoài thành Bà Sa thuộc đất phiên Sơn Âm của Bình Vương, con trai thứ hai Tân Kính của Yến Vương bị đông chết. Thi thể do Bình Vương sai người đưa về Bắc Dương, trên mình phủ bừa một tấm cờ Bắc Dương Yến Vương. Khi di thể về đến phủ trời hãy còn đổ tuyết, Đại ca xốc cờ lên, nhìn chằm chằm người phía dưới cả nửa ngày, không nói một lời. Sau đó vào đêm trước ngày hạ táng, Tân Dịch nhìn thấy Đại ca nằm trong quan tài, nước mắt lặng rơi suốt cả một đêm.

Mùa thu năm ấy, Đại Uyển gây chiến với Đại Lam, Yến Vương, Bình Vương lần lượt xuất chinh. Đến đầu đông, con trai thứ ba Tân Lạp của Yến Vương trúng tên, tử trận. Một tên xuyên tim, bốn tên định thân, cố định ngay trên chính cột cờ của Bắc Dương Yến Vương như một sự khiêu khích trắng trợn. Nhưng 3 trong số 5 mũi tên đó, lại đến từ phía sau.

Mùa đông năm 53, Yến Vương phi theo ý chỉ của Thái Hậu tiến cung, chết bất đắc kỳ tử ngay trong đêm giao thừa.

Đầu năm 54, Yến Vương Tân Chấn Thịnh chết trận tại cảnh nội Đại Uyển.

Mùa xuân năm 54, trưởng tử Tân Tĩnh của Yến Vương phá Đại Uyển, trên đường truy binh thì gặp mai phục, chết trận.

Mùa đông năm 54, Bình Vương khải hoàn.

Tân Dịch bị đưa vào kinh đô, nhưng xe đến cửa thành thì nhận được tin Thánh Thượng ngã bệnh do lao lực quá độ, Bình Vương lấy lý do vết thương cũ tái phát, đưa Tân Dịch vào trong phủ của mình.

Một lần đi này mất 4 năm.

______

Tân Dịch tỉnh lại.

Con ngươi sưng đỏ khó chịu, y lấy mu bàn tay đặt lên mắt một lúc, cảm thấy thật nóng. Đầu óc trống rỗng, lồng ngực trống trải.

Bên giường buông màn dày, không biết đã là canh mấy, cũng nghe không thấy âm thanh gì khác.

Tân Dịch trở người, thấy có thứ gì đó lành lạnh, cầm lên, thì ra là ngọc dương chi hôm qua Bách Cửu cầm nơi tay. Miếng ngọc bội này được điêu khắc rất tinh xảo, một bên là mãnh hổ hung hãn vồ mồi, một bên lại là thỏ con ngây thơ ôm củ cải, ở dưới là tua rua màu lam phớt hồng, vô cùng quý giá.

Tân Dịch cầm lên xem, trong đầu dần hồi tưởng về mi mắt gần trong gang tấc và giọng nói trầm thấp của Bách Cửu đêm hôm qua, khuôn mặt phút chốc đỏ bừng, nóng bỏng như đôi mắt của y. Y xoa mặt, lại trở người, không biết phải giải thích như thế nào cho việc người câm lại biết nói chuyện.

Yến Vương Thế tử là người câm và Yến Vương Thế tử có thể nói chuyện là hai con người với hai ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, thái độ của toàn Đại Lam với hai người này cũng hoàn toàn bất đồng. Phải tiếp tục giấu diếm như thế nào, đó là cả một vấn đề.

Đương nhìn mép giường mà buồn rầu thì màn che được vén lên. Ánh nắng buổi trưa tiến vào trong giường có hơi chói mắt, nhưng người nọ còn chói mắt hơn cả ánh dương.

Hôm nay Bách Cửu mặc áo khoác rộng màu ngà, chiếc áo lỏng lẻo nơi đầu vai, khác xa với hình tượng cấm dục thường ngày của hắn. Thấy đôi mắt của Tân Dịch hãy còn sưng đỏ, vẻ mặt mơ mơ màng màng như vừa mới ngủ dậy, nhịn không được hỏi han: "Đói không?"

Bụng Tân Dịch lập tức kêu lên vài tiếng cho hợp với hoàn cảnh, khuôn mặt thiếu niên cứng đờ, chỉ có ánh mắt là bay tới bay lui, bay một vòng rồi lại về với khuôn mặt Bách Cửu.

Bách Cửu không cười ra tiếng, nhưng ánh mắt cũng chẳng kém là bao, xoay người nói với Khúc lão: "Thu dọn một chút rồi ăn cơm."

Tân Dịch rửa mặt thu thập xong xuôi thì đồ ăn đã dọn lên bàn, thức ăn trong bát chất thành núi nhỏ. Tân Dịch rất quý trọng lương thực, từ tốn ăn hết đồ trong bát. Bách Cửu cũng không thúc giục, chỉ ngồi trên nhuyễn tháp* cạnh cửa sổ, cầm một khối ngọc chưa được tạo hình mà nghĩ gì đó. Sau bữa cơm có đại phu đến, kê mấy đơn thuốc an thần và trị thương, nhưng có vài vết sẹo đã lâu lắm rồi, e là khó có thể xóa được.

*Nhuyễn tháp: là một cái giường nhỏ, có lót một lớp nệm đơn giản. Ở giữa thường đặt một cái bàn nhỏ, gọi là Tiểu án:

Khúc lão tiễn đại phu ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Bách Cửu chăm chú nhìn miếng ngọc không nói gì, Tân Dịch thì không biết nên nói gì, có chút đứng ngồi không yên.

"Buổi chiều không có việc gì làm, nếu ngươi mệt thì có thể ngủ tiếp." Âm thanh đột ngột vang lên khiến Tân Dịch giật nảy. Bách Cửu đang cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng vẽ vời lên khối ngọc.

"A." Tân Dịch nhẹ "a" một tiếng, yết hầu có hơi khô khốc, y nói: "Đa tạ... Đại nhân." Bách Cửu không trả lời, Tân Dịch thanh giọng, nói tiếp: "Đêm qua, cám ơn Đại nhân... Ta...."

Ta làm sao?

Ta không bị câm? Hay là ta quá sung sướng trước cái chết của Bình Vương nên nói được rồi?

Bách Cửu rũ mắt liếc qua, Tân Dịch cảm thấy thật khẩn trương, lòng bàn tay bắt đầu ướt mồ hồi. Gặp Hoàng đế y cũng không căng thẳng như vậy, không biết có phải là do di chứng tối qua hay không, tóm lại giờ bị đôi mắt kia nhìn chăm chú khiến y có chút hanh hao, lời ra đến miệng lại đổi thành: "Chiều nay Đại nhân muốn ngủ à?"

Khối ngọc di chuyển giữa các ngón tay, Bách Cửu tựa lên gối mềm, nhìn chằm chằm đối phương: "Ngươi muốn ngủ cùng ta hả?"

"Không......" Tân Dịch lắp bắp nói: "Không dám làm phiền Đại nhân."

Bách Cửu nhìn y nửa ngày, ánh mắt dừng lại nơi vành tai ửng đỏ. Tân Dịch chỉ biết cúi đầu quan sát chén trà, cảm nhận ánh mắt của người nọ ở trên người mình.

May thay, đúng lúc này thì Tạ Tịnh Sinh tiến đến, Tân Dịch nhẹ nhàng thở ra. Ai ngờ còn chưa kịp thở xong, Bách Cửu đột nhiên quay đầu, thu lại thần sắc thả lỏng của y vào trong mắt, Tân Dịch còn chưa kịp phục hồi, người nọ đã đi thẳng.

Lần này Tân Dịch nghẹn một hơi thật dài cho tới khi không nhìn thấy Bách Cửu nữa mới thôi, xong ngã vật xuống nhuyễn tháp. Đệm thật mềm, y lăn một vòng, chôn mặt vào gối dựa, thoang thoảng nơi đầu mũi là một mùi hương lành lạnh thanh mát... là mùi hương trên người Bách Cửu. Tân Dịch nằm sấp nửa ngày giời mới trở mình nằm ngửa, ánh nắng bao phủ lấy thân hình thiếu niên, y giang hai tay, thật ấm áp. Nhưng lồng ngực trống trải khiến y cảm thấy hơi lạnh, bèn lấy gối dựa ra ôm, sau đó chìm vào giấc ngủ dưới ánh dương.

Tạ Tịnh Sinh không thể ở trong Kinh quá lâu, hôm nay Bách Cửu mở tiệc tiễn hắn tại Tiếu Tiếu lâu nổi tiếng nhất Kinh Thành. Khách tham dự phần lớn là huynh đệ Cẩm Y Vệ. Tạ Tịnh Sinh và mọi người thi nhau kính rượu Bách Cửu. Trong tiệc Bách Cửu rất kiệm lời, mọi người vui đùa náo nhiệt, hắn ngồi phía trên có vẻ biếng nhác, mọi người thấy vậy mới dám "tưng bừng".

Rượu say tất nhiên không thể thiếu mỹ nhân, nam nam nữ nữ chỉ cần là mỹ nhân thì đều là kiều khách. Tuy nhiên cái người Tạ Tịnh Sinh này rất thú vị, mỗi lần uống say đều hết sức đứng đắn, nghiêm chỉnh ngồi yên một chỗ, sau đó bị mọi người cười nhạo một phen.

Đêm qua dỗ Tân Dịch ngủ xong Bách Cửu không có ngủ. Rượu đã uống không ít, khó tránh khỏi có chút đau đầu, quen tay định sờ ngọc bội bên hông, lại nhớ tới đã ném đồ ở trên giường của Tân Dịch. Nhớ tới giường của Tân Dịch thì lại nhớ tới Tân Dịch. Nhớ tới Tân Dịch, tiết tấu gõ ngón tay liền lạc nhịp. Sửng sốt vài giây, hắn bỗng cảm thấy bữa tiệc này chẳng có gì vui cả.

Hay là đi về?

Hay là...... đi về.

Ý niệm này ngày càng rõ ràng, Bách Cửu bỗng cảm thấy thật khó chịu. Có người mắt sắc sợ hắn nhàm chán, vội tới kính rượu, rồi ai nấy lại thi nhau mời rượu hắn.

Tân Dịch bị Khúc lão gọi tỉnh, trời đã hoàng hôn. Khúc lão kêu người dọn cơm, đứng bên cạnh bồi y dùng bữa, sau chót còn sợ y chán, lại đi dạo quanh sân với y.

Tân Dịch vui vẻ đi qua đi lại với lão nhân gia. Đến mảnh đất phía trước thư phòng, Khúc lão chỉ cho y xem: "Thế tử gia ngài xem, cá trong ao này đều được lựa từ thôn trang bên cạnh, béo khỏe tươi ngon, hôm nào ngài có hứng, có thể tới đây bắt vài con."

Người hầu đứng cách họ bảy, tám bước, Khúc lão lại là người Bách Cửu đặc biệt sắp xếp cho y, Tân Dịch không sợ người khác nghe được, y cười, má lúm ngọt chết người. Y chưa từng nghe nói quan to hiển quý nào lại nuôi cá trong ao trước cửa thư phòng, nhớ tới nụ cười tự giễu của Bách Cửu lại càng thấy không hợp, không khỏi cười ra tiếng, nhỏ giọng nói với Khúc lão: "Là chủ ý của ai vậy?"

Khúc lão phối hợp với thiếu niên, nhỏ giọng trả lời: "Lúc sửa chỗ này, Đại nhân bảo là ở nhà thì phải thật thư giãn thoải mái, và câu cá là một sự lựa chọn không thể tốt hơn."

Tân Dịch nhìn đàn cá béo tốt trong ao, cảm thấy thật thú vị, "Thiếu mất vài thứ không thì cũng có thú lắm."

Khúc lão lập tức rửa tai lắng nghe.

Tân Dịch nói: "Nếu thêm một chiếc thuyền con thì càng đủ đầy hơn."

Khúc lão vỗ tay cười ha ha, "Nếu lại thêm hai ba ngư đồng áo vải, thì quả thực là đào lâm tán cảnh, mĩ thật sự."

*Ngư đồng: đứa trẻ bắt cá

*Đào lâm tán cảnh: Cảnh đẹp nơi rừng đào

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, tới mã trường thì trời cũng tối, Tân Dịch liền dừng bước, không xem nữa, theo Khúc lão đi về. Có hạ nhân cầm đèn soi đường đi trước, Khúc lão ở một bên chú ý đất đá dưới chân Tân Dịch, thấy thần sắc Tân Dịch đã bình thường trở lại, liền biết trong lòng y có chuyện.

"Cứ đến đêm hè là lão nô lại phiền lòng."

Tân Dịch "Ừm" một tiếng, ngẩng đầu hiếu kỳ hỏi: "Vì sao?"

Khúc lão sờ sờ bộ râu ngắn ngủn của mình, chỉ vào bụi cỏ bên cạnh, nói: "Bản nhạc đêm hè đúng là khiến người ta ngủ không ngon."

Tân Dịch bị vẻ mặt của ông chọc cười, má lúm sâu hoắm, lắng nghe tiếng dế kêu vang khắp chốn, cười rằng: "Nếu thêm tiếng ếch kêu nữa thì lại càng kinh khủng." Y nghiêng đầu, dường như đang hồi tưởng về những năm tháng ấy: "Ngày xưa Tam ca nhà ta cũng thích chơi dế, nhưng lại sợ Đại ca phát hiện nên toàn giấu trong phòng ta, mỗi lần giấu đều phải mấy đêm liền, mà lúc đó ta còn nói lắp, cuống lắm nhưng nói không lại Tam ca, bị dế kêu không thể ngủ nổi, bèn nói với Nhị ca. Nhị ca luôn có cách giải quyết, nửa đêm nhét dế vào ổ chăn của Tam ca, bị Tam ca ghi thù, ổng bèn tìm cơ hội đánh ta. Cuối cùng nháo đến tai Đại ca, Đại ca đánh ổng một trận." Nói tới đây, y hướng mắt về phía mái nhà cong cong, thanh âm nhỏ dần: "Nương vì dỗ ta, bắt cha và các ca ca treo đèn lồng khắp phủ, đủ màu, ban đêm nơi nơi đều là các loại màu sắc rực rỡ...."

Tân Dịch không nói nữa, vẻ mặt mờ mịt trong đêm, tựa như nói tới đây mới giật mình nhận ra, hết thảy đều đã tan thành mây khói.

Khúc lão vẫn nghe, vẻ từ ái dần hiện lên mặt, nhẹ giọng nói: "Vậy thì đẹp lắm."

Tân Dịch cười cười, hai người tiếp tục đi về. Tới phòng rồi Bách Cửu vẫn còn chưa về, Tân Dịch tắm rửa xong thì uống thuốc. Khúc lão vốn định bôi thuốc cho y, Tân Dịch từ chối, Khúc lão cũng không ép nữa.

Tân Dịch giống Bách Cửu không thích có người hầu hạ vào đêm, cho nên y tắt đèn bên ngoài, ra sau bình phong trong buồng trong cởi quần áo, tự bôi thuốc qua gương đồng. Vết thương nặng nhất là vào tiết Hàn Thực năm 57, Bình Vương sai người trói y vào cọc buộc ngựa, thả hai con chó dữ ra cắn.

Tân Dịch quay đầu ra sau, suy nghĩ xem có nên thoa thuốc lên vết thương này hay không, đang nghĩ thì nghe thấy tiếng gõ bên ngoài vách ngăn, y vừa nhấc mắc liền thấy Bách Cửu đang tựa vào bình phong, mắt dài bình tĩnh quét từ trên mặt y xuống phía dưới, xẹt qua xương quai xanh, đi tới ngực bụng.

Ánh mắt này quá bình tĩnh, bình tĩnh khiến bụng dưới Tân Dịch hơi co rút, vành tai ửng đỏ. Y kéo quần áo lên, rồi lại cảm thấy đàn ông với nhau làm vậy có vẻ hơi khác người, kéo lên không được mà thả xuống cũng không xong, cuối cùng chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn Bách Cửu.

Bách Cửu nâng tay xoa thái dương, nói: "Để ta."

"Không dám làm phiền." Nhưng Bách Cửu đã đến trước người, nam nhân cao hơn y một cái đầu khẽ cúi xuống. Dưới ánh đèn, mi mắt dày rậm càng thêm rõ nét, khiến tim y đập bình bịch. Mắt thấy hắn sắp đến gần, Tân Dịch đột nhiên lui về phía sau một bước. Bách Cửu đè lại vai y, Tân Dịch mới phát giác thì ra Bách Cửu cúi xuống cầm lấy thuốc trị thương ở phía sau.

Hương rượu vây quanh Tân Dịch, Bách Cửu thẳng lưng, đuôi lông mày hơi nhướn, "Sợ cái gì." Dứt lời lại cúi sát mặt thiếu niên, "Ngươi không sợ trời không sợ đất, ngay cả Bà Sa thành cũng dám thiêu cơ mà."

Tân Dịch im lặng, muốn nói gì đó, ai ngờ Bách Cửu lại xoa đầu y, nhỏ nhẹ như dỗ dành một chú cún con: "Không sao không sao, một Bà Sa thành thôi mà, người có đốt cả Sơn Âm cũng chẳng có gì to tát. Xoay người qua, ta thoa thuốc cho ngươi."

Giọng nói khẽ khàng khác hoàn toàn so với buổi tối ngày hôm qua, nghe vào lỗ tai sao mà tê tái. Vành tai Tân Dịch cũng sắp cháy bỏng, hơi thở của hắn hòa với mùi rượu khiến y cũng có chút váng vất.

"Hửm?" Đầu ngón tay Bách Cửu nhẹ nhàng đụng vào vành tai nóng bỏng đỏ rực của thiếu niên, khẽ cười: "Này là làm sao, nóng quá."

______

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net