Chương 4: Tần Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Tần Vương

Tân Dịch hận không thể co người lại ngay lập tức, xúc cảm lạnh lẽo quanh quẩn trên vành tai rồi lan xuống ngực. Y cứ khẩn trương là lại nói lắp: "Không phải ngài, ngài muốn bôi thuốc hay sao."

Bách Cửu "à" một tiếng, sau đó thật sự chấm ngón tay vào hũ thuốc, bắt đầu soi xét các vết thương trên người thiếu niên. Tân Dịch xoay người, đối mặt với gương nhưng cũng chẳng nhìn rõ động tác của người phía sau, chỉ có thể loáng thoáng trông thấy sườn mặt của người nọ.

Ngón tay lạnh lẽo di chuyển trên lưng, ngưa ngứa . Tân Dịch còn chưa kịp điều chỉnh cảm xúc đã trông thấy má lúm trên mặt mình, vội nhìn qua chỗ khác.

Bách Cửu rủ mắt, con ngươi trong sáng, cường độ nơi đầu ngón tay rất vừa phải. Hai người không ai nói gì, mãi cho tới khi Bách Cửu bôi thuốc xong, bàn tay không biết là cố ý hay vô tình mà bồi hồi nơi thắt lưng Tân Dịch một lúc mới thôi.

Tân Dịch đang định kéo quần áo, Bách Cửu đã xoay người qua, "Đừng mặc, đi ngủ đi." Sau đó đi thẳng ra ngoài.

Để lại một mình Tân Dịch với vành tai nóng cháy không biết phải làm sao.

Ngày tiếp theo khi Tân Dịch tỉnh lại thì Bách Cửu đã vào triều. Y ăn sáng xong, thừa dịp còn sớm bèn dạo nốt khoảng sân còn lại với Khúc lão.

Mã trường của Bách Cửu thực ra không hề nhỏ, ít nhất là mười mấy con ngượi cùng nhau chạy cũng không thành vấn đề. Xích Nghiệp ở riêng một chuồng, nó giống tính chủ nhân của mình.

Tân Dịch thả Xích Nghiệp ra, để nó tự chạy hai vòng quanh mã trường. Sau đó quan sát mấy con ngựa xung quanh, quả nhiên đều là ngựa Bắc Dương, có cảm giác thật thân thiết.

"Lão nô cũng không chạm vào Xích Nghiệp được đâu." Khúc lão thấy Xích Nghiệp thân cận với y, cười nói: "Nếu lão nô trẻ lại vài tuổi, chắc cũng thuần được một con ngựa tốt đấy."

Má lúm của Tân Dịch xuất hiện, bàn tay mơn trớn cái bờm dài của Xích Nghiệp: "Đây là ngựa tốt hiếm có."

Khúc lão nói: "Lúc Xích Nghiệp mới được đưa vào Kinh, Tiểu Tần Vương cũng thích lắm, nhưng Xích Nghiệp tính tình hoang dã, chỉ có Đại nhân mới thuần được nó."

Tiểu Tần Vương trong miệng Khúc lão là Thế tử Tân Văn nhà Tần Vương Tân Chấn Bình, sống ở Kinh đô, là Thái Tuế có tiếng nơi kinh thành, vô cùng ương ngạnh. Tân Dịch không có ấn tượng với cậu anh họ này, y chỉ mới ở Kinh đô được mấy ngày, nghe biết sơ sơ mà thôi.

"Ta có thể cưỡi ngựa không?" Tân Dịch bỏ qua Tiểu Tần Vương, chỉ có hứng thú với ngựa.

Khúc lão vội vàng lui xuống vài bước: "Thế tử cứ tự nhiên."

Tuy rằng Tân Dịch thích Xích Nghiệp, nhưng dù sao đó cũng là ngựa của Bách Cửu, y không thể tùy tiện cưỡi được, vì thế chọn một con ngựa Bắc Dương dạo quanh mã trường mấy vòng. Vừa lên ngựa má lúm đã hiển hiện, tâm lý thật thoải mái. Yêu ngựa là đặc tính chung của người Bắc Dương rồi.

Tân Dịch ngơ ngẩn ở mã trường tới tận trưa, Khúc lão đưa khăn cho y lau mồ hôi, thấy Tân Dịch hãy còn chưa thỏa mãn, cười nói: "Mã trường này xây dựng cũng chưa được bao lâu, Đại nhân vẫn luôn bận rộn, rất ít khi tới. Nếu thế tử gia có hứng trí thì có thể tới đây thường xuyên, cũng có thể cho lui bớt kẻ hầu người hạ."

Tân Dịch cười cười: "Nếu không phiền, vậy cũng được."

Trở lại ăn trưa, sau đó Tân Dịch lại nằm lười trên nhuyễn tháp, ôm gối mềm chìm vào giấc ngủ. Không biết vì sao mà Bách Cửu vẫn chưa về, hắn không ở đây, Tân Dịch cũng đỡ mất tự nhiên hơn.

Sắp vào giấc thì chợt nghe có tiếng ồn ào đâu đây. Tân Dịch hãy còn mệt mỏi, nghe thấy trong viện truyền đến giọng nói ương ngạnh của một thiếu niên: "Làm sao? Bản công tử mà cũng không được vào sân của hắn hả?"

Tân Dịch trở mình, nghe người kia tiếp tục nói: "Trong Vương Cung cũng chẳng có lắm quy củ như thế! Hôm nay bản công tử phải nhìn Xích Nghiệp, ngươi dám cản xem!"

Khúc lão vẫn treo nụ cười bên môi: "Đại nhân vẫn chưa về, nào dám chậm trễ Văn Thế tử."

Tân Văn lớn hơn Tân Dịch ba tuổi, nghe vậy đuôi lông mày nhướng lên, trầm mặt: "Từ lúc sinh ra tới giờ, ở cái Kinh đô này bản công tử chưa từng bị ai kêu là Văn Thế tử. Không biết trong cái Kinh thành nhỏ bé này, còn có ai xứng với ba chữ Thế tử gia của Khúc lão vậy?"

"Thế tử gia tất nhiên vẫn là thế tử gia, Văn thế tử nào có bớt tôn quý hơn được." Khúc lão cười ha hả: "Đây là chuyện mà con nít cũng biết, Thế tử gia đừng để bụng."

Tân Văn chuẩn bị phát cáu, khóe mắt đã thấy thiếu niên đương nằm sấp trên bệ cửa sổ, dáng vẻ ôn nhuận lịch sự tao nhã, thần thái còn vương chút ngây thơ hồn nhiên. Hắn nghĩ một chút liền biết người này là ai, biểu tình trên mặt vẫn không thay đổi, chỉ vào thiếu niên, nói: "Người này còn vào được phòng ở trong phủ Bình Định vương, thể mà bản công tử lại không vào được sân của Bình Định vương hả? Khúc lão già quá nên hồ đồ rồi phải không, tôn ti lễ giáo cũng phân không rõ!"

Khúc lão vẫn duy trì dáng vẻ cười tủm tỉm, chỉ nói: "Nếu là phòng của Bình Định vương, tất nhiên không phải người bình thường có thể vào. Chẳng qua Đại nhân nhà ta suy nghĩ khác với mọi người, dù có cho người bình thường vào ở cũng chẳng phải chuyện gì to tát. Văn Thế tử ngài xem nắng hôm nay thật độc, chi bằng lão nô dẫn ngài tới viện bên cạnh ngồi nghỉ, ngài có leo lên xà nhà Đại nhân nhà ta cũng không ý kiến."

"Thời tiết hôm nay rất đẹp, bản công tử không nóng chút nào!" Tân Văn nâng cằm về phía Tân Dịch, nói: "Ngươi ra đây."

Tân Dịch thấy bộ dạng thề không bỏ qua của hắn, thở dài, chậm rì đi ra.

Tân Văn đẩy Khúc lão ra, kéo Tân Dịch đi về phía trước, "Hừ!" một tiếng, nói: "Bản công tử là khách mà Đại nhân nhà ngươi mời tới, ngươi còn dám cản? Đi mã trường, bản công tử muốn thấy Xích Nghiệp!"

Bọn họ tuy là anh em họ nhưng dung mạo lại chẳng giống nhau. Tân Văn đã quen sống an nhàn sung sướng, không nhướn mày trông cũng thật kiêu ngạo hống hách. Một đường kéo theo Tân Dịch, nhìn y mấy lần, cười lạnh hỏi: "Ngươi là ai?"

Người câm tất nhiên là không nói được, Tân Dịch chỉ cười cười, má lúm nhạt nhàn nhạt trông có vẻ ngại ngùng.

"Người câm ở Kinh đô chỉ có một mà thôi, là một nhân vật mới ra lò hai hôm trước. Tân... Tân Dịch nhỉ? Vào kinh sao không sang Tần Vương phủ?" Nói rồi nâng tay vỗ lên vai Tân Dịch, hắn cao hơn Tân Dịch một chút, ra vẻ anh em tốt khoác vai nhau đi về phía trước, nói: "Vẫn ở trong nhà Diêm Vương là làm sao? Ngươi cũng chẳng phải con của hắn. Phụ vương ta mấy hôm trước còn nhắc đến ngươi đấy, hôm nay là nể mặt Đại ca ngươi nên bản công tử mới qua đây. Tên điên Bách Cửu không làm gì ngươi chứ?"

Tân Dịch vẫn mỉm cười, vẻ mặt không thay đổi. Đại ca hắn ở trong kinh cũng chẳng phải nhân vật vạn người mê, có thể có bao nhiêu giao tình với bảo bối nhà Tần Vương chứ. Người này làm bộ tới thăm, nhưng cứ cắn chặt lấy Phụ vương và các ca ca nhà y, thật khiến người ta phiền lòng.

"Ngươi mới trở về hai ngày, còn chưa được gặp Thánh Thượng. Bách Cửu hôm nay vinh sủng vô hạn, mở miệng một câu cũng chỉ là việc tiện tay." Tân Văn nâng tay đẩy cành liễu trên đầu sang một bên, cười nhạo: "Nhưng hắn một chữ cũng không đề cập tới, nhốt ngươi ở trong phủ. Tuy rằng không thể so với năm đó, nhưng nói gì thì nói ngươi cũng là con trai của Yến Vương, hắn làm vậy mà ngươi cũng để yên hả?" Bàn tay bóp chặt lấy đầu vai Tân Dịch, "Là anh em họ, nếu ngươi muốn xả hận, bản công tử giúp ngươi. Ở cái Kinh đô này, trước mặt Thánh Thượng chưa có ai vượt qua được bản công tử đâu."

Bên cạnh cây liễu chính là cái ao phía trước thư phòng, Tân Dịch nghe vậy má lúm lại càng sâu hơn, cảm kích nhìn Tân Văn, dừng lại cước bộ. Tân Văn cũng dừng lại, dưới ánh mắt chân thành tha thiết ngưỡng mộ của y, thấm thía mà rằng: "Thân là tôn tử của Thánh Thượng, không thể để cho hai chữ vương* làm nhục!"

*Bách Cửu là vương gia khác họ nên sắc phong là hai chữ "Bình Định". Còn các hoàng tử được phong thân vương chỉ gồm một chữ như Yến, Tần, Bình Vương...

Tân Dịch vội vàng nâng tay che mắt, chắc là cảm kích phát khóc. Tân Văn nhíu mày, nói: "Ngươi đừng có khóc, như vậy.... Ơ này, ngươi lui đi đâu đấy!"

Tân Dịch vẫy tay ý là mình không sao, đầu vai hơi run rẩy, người không ngừng lui về phía sau. Lớn đầu rồi mà động tí đã khóc, Tân Văn cảm thấy thật phiền phức, hắn vốn không phải người nhẫn nại, thầm nghĩ kéo Tân Dịch qua nói vài câu rồi rời đi. Tân Dịch xoay người lau nước mắt, Tân Văn chỉ còn cách đi vòng ra đằng sau, còn chưa kịp mở miệng, liền trông thấy con ngươi trắng đen rõ ràng của thiếu niên đang dõi theo hắn qua khe hở ngón tay, nào có vẻ gì là đang khóc.

"Ngươi...."

Dưới bụng đột nhiên nặng trịch, thân thể bị đạp đến lảo đảo, nào ngờ ao nước ở ngay phía sau, Tân Văn vừa lui mấy bước đã rơi tỏm xuống ao, bọt nước văng tung tóe.

Tân Dịch đứng trên bờ, lấy khăn ra lau đầu vai vừa bị hắn khoác lên. Con ngươi ôn hòa nhìn hắn vì thẹn quá hóa giận mà đập nước thùm thụp, má lúm hai bên mất rồi lại hiện, cuối cùng vẫn biến mất.

Hai bên thái dương Tân Văn giật giật, hắn tức giận đập nước, mắng: "Thằng chó câm Bắc Dương! Im ỉm cắn người! Mày giỏi lắm!"

Tân Dịch bình thản nhìn hắn, chiều ngày hè nước ao ấm áp nhưng lông tơ sau lưng Tân Văn lại thi nhau dựng lên.

Khúc lão ở phía sau "Ai u" một tiếng, đứng trên bờ ao chỉ đạo: "Mau mau đỡ Thế tử gia lên, cái ao này nuôi cá, phía dưới toàn bùn là bùn, làm ô uế đế giày Thế tử gia các ngươi có gánh nổi không!" Sau cùng lão đầu cười rộ lên, nói: "Phủ Thế tử nếu thiếu cá tươi thì cứ nói với lão nô một câu là được. Mấy con cá thôi mà, phủ ta có tiếc gì ngài đâu, việc gì phải tự thân vận động như thế."

Tân Văn không để ý đến lão, chật vật được kéo lên bờ, cẩm bào ướt nhẹp, nhảy vài bước đến trước mặt Tân Dịch, xách cổ áo y, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày cứ giương nanh múa vuốt đi, tao không tin Bách Cửu đỡ mãi được cho mày! Mày cứ chờ đó cho tao!"

Tân Dịch buông mi nhìn bàn tay ướt sũng của hắn trên vạt áo của mình, tặng cho hắn một nụ cười vô tội thiện lành hết mức. Tân Văn lại có thể rành mạch đọc được sự khinh miệt dưới đáy mắt y, như một mũi đao chọc vào mắt hắn.

Tên này quả nhiên là lang sói chui ra từ Bắc Dương, chẳng qua khoác lên người một bộ da dê hòng che mắt người khác mà thôi!

Người trong thư phòng đặt tách trà xuống bàn, khói bốc nghi ngút, đầu ngón tay di chuyển quanh tách trà nóng, chăm chú nhìn về phía bên kia ao, lặng im không tiếng động.

Khi Tân Văn phất tay áo bỏ đi thì Tân Dịch đương cảm khái cá chiên hôm qua ăn ngon quá, vừa khéo đang ở cạnh ao hay là vớt lên mấy con tối nay chiên tiếp nhỉ. Y nghiêm túc suy nghĩ, lúc về phòng ngủ tiếp hãy còn đang nghĩ.

Không biết ngủ bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng nghe thấy thanh âm dao khắc ma sát trên đỉnh đầu. Tân Dịch ngủ rất trầm, giờ tỉnh lại đầu óc vẫn còn nặng trịch, có hơi choáng váng, lặng im lắng nghe một lúc mới cảm giác không đúng lắm. Y hãy còn buồn ngủ trở mình nhìn lên, liền thấy một bàn tay xinh đẹp...... một bàn tay vô cùng xinh đẹp đang cầm dao khắc hoạt động trên khối ngọc thô.

Ánh tà dương xuyên qua song cửa sổ chiếu lên khuôn mặt chăm chú của nam nhân. Dung mạo vốn ác liệt trở nên thật bình thản lạnh nhạt. Đuôi mắt hẹp dài hơi cong khiến người ta thất thần, khi không cười thì lạnh lẽo, lúc im lặng lại hiền hoà.

Tân Dịch bỗng cảm thấy tê dại, xoay người nằm úp sấp, vùi mặt trốn trong gối mềm, thế nhưng xung quanh đều là hương vị lành lạnh kia, nhất thời chẳng có chỗ nào để trốn. Sau gáy bị người bắn một cái, tai Tân Dịch lại đỏ. Ngón tay lạnh lẽo của người nọ lại chuyển qua vành tai lộ ra ngoài, bắn cái nữa. Tân Dịch run lên, nhanh chóng lui về phía cửa sổ, cuộn thành một đống, lấy gối dựa che mặt, chỉ lộ một đôi mắt ra nhìn Bách Cửu, nhất định không cho hắn đụng vào.

"Ngươi là chó à." Bách Cửu chống tay nhìn y, "Ta cho rằng bản thân là một con người thân thiện."

Mặt Tân Dịch nóng bừng, buồn bực trả lời: "Ừm."

"Thuốc bôi hôm qua sao rồi?" Bách Cửu vươn tay ra, "Thuốc do ta bôi, ta muốn nhìn xem thế nào."

Dứt lời, ngay cả ánh mắt của Tân Dịch cũng rụt lui về phía sau gối, "Thoải... thoải mái, không cần xem đâu, cám ơn......"

"À." Bách Cửu đột nhiên quay qua giựt lấy gối dựa vứt sang một bên, vừa nhìn vừa nói: "Ta muốn xem."

"Không......" Quần áo bị vén lên, Tân Dịch đè chặt mép áo, cố gắng chống đỡ: "Thật không cần đâu, không dám làm phiền Đại nhân."

"Hương trên người ta dễ người không?"

"Thơm... a?" Tân Dịch sửng sốt, sau đó là một hồi trời long đất lở, người bị ấn trên đệm mềm, áo sau lưng bị vén lên, lộ ra vết sẹo. Y vừa bực vừa thẹn, không biết Bách Cửu cứ đụng chạm như vầy là có ý gì.

Trên lưng bỗng thấy lành lạnh, người này đương sờ lên vết sẹo nơi đó, Tân Dịch giật mình, căm tức chôn mặt xuống nệm, muốn mở miệng chất vấn song lại nuốt trở về.

"Vết sẹo này làm sao mà có, răng Tân Chấn Tiêu nào có sắc như vậy."

Tân Dịch sắp biến thành con đà điểu, âm thanh rầu rĩ vang lên từ dưới đệm lót: "Răng con chó của Tân Chấn Tiêu có sắc."

Bách Cửu nhíu mày, "Hắn thả chó?"

"Ừm......" Tân Dịch cảm thấy nói như vậy thì mình có vẻ yếu kém, vì thế cắn môi nói thêm: "Ta đâm hắn một đao, hắn không dậy được, chỉ có thể thả chó."

Bách Cửu rũ mi như nhớ tới điều gì, đầu ngón tay vẫn vẽ loạn trên lưng thiếu niên, một lúc sau thanh âm Tân Dịch chợt run run, nghe như sắp khóc: "Đừng sờ!"

Bách Cửu mò cái mặt y từ dưới đệm lên, thật nóng, nắm cằm quay về phía mình: "Lúc ngươi đốt Bà Sa thành sao không thả chó cắn hắn?"

Tân Dịch đỏ mặt, bởi khoảng cách giữa hai người rất gần, Tân Dịch có thể cảm nhận một cách rõ ràng vạt áo lạnh lẽo của người nọ đương đổ xuống vùng da thịt lồ lộ ngoài không khí của mình, hương vị lành lạnh cũng theo đó đổ ập xuống, "Không...... Tới kịp."

"Không sao." Bách Cửu cười gằn, "Hắn bị ngũ mã phanh thây, thiêu xong cũng chỉ có thể cho chó ăn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net