Chương 2: Từ Quân Trầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   - Tôi gặp đối tượng của tôi được không thế?- Đăng Dương cười hì hì kéo ghế ngồi xuống. Đối diện cậu là một vị ngự tỷ ngực tấn công mông phòng thủ, gương mặt trang điểm sắc sảo cũng không thể nào che giấu được nét mệt mỏi ưu sầu nơi đáy mắt.


   Cô gái trước mặt Đăng Dương nhìn khá trẻ, chắc tầm 25 tuổi. Cô mặc một bộ váy kẻ caro tinh tế, mái tóc nhuộm màu nâu sậm được tết lại thành một búi dày kiểu xương cá. Cô nở một nụ cười nhẹ, cũng không quá cứng nhắc trịch thượng như trong tưởng tượng:

   - Cậu uống tạm trà hoa cúc nhé, vì nhà tôi còn mỗi cái này thôi.

   Đăng Dương nâng cốc, lơ đãng nhìn quanh. Căn nhà này nhìn từ bên ngoài thì rất bình thường, diện tích khá nhỏ hẹp, nhưng bên trong lại được bày trí rất có tâm, từ những đồ vật nhỏ như cốc uống nước bằng sứ màu sắc ấm áp đến màu sắc hài hòa của bức tranh treo tường, tất cả đều cho thấy đây là một gia đình nhỏ hạnh phúc. Ngoại trừ đồ điện tử trong nhà được đầu tư một cách đặc biệt thì căn nhà này chẳng có gì quá đặc biệt.

   Vậy... Quan hệ cuả cô gái này với " người kia"...

   Như lý giải được mối băn khoăn của Đăng Dương, cô gái lịch sự nói:

   - Chúng tôi là anh em.- Hơi gục đầu xuống, cô gái kéo khóe môi, nhếch lên một nụ cười miễn cưỡng- Anh trai tôi rơi vào tình trạng như vậy, tôi thân là em gái mà lại không hề phát hiện, đến khi anh ấy hoàn toàn gục ngã thì mới phát hiện ra, đúng là...

   -Không phải lỗi của chị.- Thiếu niên dịu dàng an ủi.

   Nhìn vào gương mặt mang sức ám ảnh của người kia, Từ Thục Thu thoáng ngẩn người. Cô biết rõ điều gì sẽ xảy ra nhưng lại không biết nên nói ra thế nào.

    Để người này tiếp cận anh cô, là đúng...hay sai...?


   Hai anh em Từ Quân Trầm và Từ Thục Thu đúng là có danh phận cao quý, xuất thân thực sự là không chê được ở điểm nào, nhưng đó chỉ là mã ngoài.

   Bên ngoài thì cả hai giữ danh phận hai người con lớn của ông chủ mới nhậm chức của một công ty sản xuất thiết bị điện lâu đời, tuy rằng dưới hai người ông ta có đến 3 người con nữa, số lượng anh chị em hơi quá nhiều nhưng cũng chưa từng bị nghi ngờ gì. Kì thực, Từ Lâm- ông chủ đó chỉ là bác của họ.

   Từ Lâm có một người em gái được gửi đi du học nước ngoài từ bé, đến khi 18 tuổi mới trở về. Chắc khi đó còn trẻ con ngây thơ, đang tuổi mầm tình chớm nở, bị một người đàn ông lừa gạt tình cảm, lại còn quyết định dọn qua sống chung với ông ta tận 4 năm trời. Cứ tưởng là có được một người yêu hoàn mỹ, vừa trưởng thành lại tinh tế, ai ngờ sau đó mới vỡ lở chuyện ông ta đã có vợ con ở miền Nam, ông ta cũng nhanh chóng gói ghém chạy mất hút.

   Gia đình nhà mẹ đẻ của họ từ cái lúc bà ấy quyết định dọn ra ở với gã đàn ông kia là đã gần như cắt đứt quan hệ, nay biết tin thì thôi cũng định coi như con gái đi lạc một vòng rồi quay về. Ai ngờ, khi bà trở về nhà mẹ đẻ, lại còn mang theo hai đứa trẻ con.

   Một đứa 3 tuổi, là Từ Quân Trầm.

   Đứa nhỏ mới hơn 6 tháng, là Từ Thục Thu.

   Bảo chưa cưới đã chửa thì thôi, nay lại còn đẻ hẳn ra rồi. Đã đẻ ra rồi, lại còn không chỉ 1 đứa! Người đàn ông kia còn bỏ trốn không chịu trách nhiệm, nếu tin đồn này nổ ra thì quả thực là danh tiếng mất hết. Chính vì vậy bác họ đành nhận họ là con nuôi, báo với bên ngoài là nhận đôi anh em này từ viện mồ côi về. Dù sao cũng là mảng kí ức không hay ho gì, mẹ của cả hai vô thức mà bài xích bọn họ, về sau khi có gia đình riêng thì lại càng cản thấy sự tồn tại của họ là một vết nhơ đáng xấu hổ, nhà họ ngoại cũng rất khó mà bao dung yêu thương hai đứa trẻ này. Từ Thục Thu không muốn nói rõ quãng thời gian ở dưới căn nhà kia họ đã trải qua thế nào, chỉ nói đó là một thời thơ ấu không đẹp đẽ gì.

   Vì vậy, từ khi lên Cấp 3, kiếm được việc làm thêm là làm gia sư, cả hai liền dọn ra ở riêng.

   Sau khi lên năm 3 Đại học, Từ Quân Trầm mở một công ty nhỏ về lập trình phần mềm máy tính. Nói công ty cho oai chứ lúc đó chỉ là một nhóm nhỏ học sinh giỏi trong chuyên ngành bọn họ cùng chơi với nhau, do Từ Quân Trầm đứng đầu bắt đầu các dự án. Thời gian đầu cũng không có gì đáng nói, nhưng Từ Quân Trầm rất có năng lực, quan hệ công chúng của Từ Thục Thu lại tốt, hai anh em một người có năng lực trong ngành, một người đối ngoại tốt, có thể nói là nội ứng ngoại hợp, hết lần này đến lần khác kí những hợp đồng đáng giá, tự nhiên công ty nhỏ cũng phất lên như gió.

     Đến lúc sự nghiệp coi như đã vững, đột nhiên Từ Quân Trầm hôn mê mấy ngày không tỉnh. Đến lúc khám rõ ràng ra thì phát hiện, bởi vì trong cơ thể anh xuất hiện quá nhiều nhân cách, các nhân cách đó không thể thỏa thuận được với nhau ai xuất hiện lúc nào, vì vậy muốn đồng quy vu tận, tất cả cùng chìm sâu mê man!

   Trong hơn một trăm nhân cách kia, có sáu nhân cách đứng đầu, "bọn họ" tự tạo ra một thế giới riêng cho bản thân trong ảo mộng. Mỗi một giấc mộng sẽ rải rác các nhân cách nhỏ khác. Nhưng đám nhân cách nhỏ này căn bản là không có lực điều khiển, bởi vì chúng không phải được tách ra từ nhân cách ban đầu.

   Cái này nói ra thì phức tạp, nhưng Đăng Dương cũng có thể mơ hồ mà hiểu, tóm lại cậu chỉ cần chữa trị cho các nhân cách chính chứ không phải hơn một trăm như trong tưởng tượng lúc đầu.


   - Tôi tin chị cũng đã tìm ra phương cách chữa trị thích hợp rồi chứ? Nếu không chị cũng sẽ không tự nhiên kể cho tôi nhiều bí mật như thế.

   Từ Thục Thu miễn cưỡng mỉm cười:

   - Tại vì các nhân cách kia quá mạnh mẽ nên tôi không thể chữa trị, nhưng nếu như làm cho chúng yếu đuối...

   - Tức là...?- Đăng Dương nở nụ cười.

   -Cậu, biết làm như thế nào để dễ dàng điều khiển một người không?- Từ Thục Thu ngẩng đầu, dường như hạ quyết tâm gì đó- Chính là, nắm toàn bộ cảm xúc của người đó trong lòng bàn tay.

   ...Ê, mới lạ à nghen.

   Chứ không phải là đi làm bác sĩ hả?

   Sao nghe giống như kĩ nữ đi rù quến người ta vậy kìa?

   ...Cảm giác như bị mắc lừa.


   Đăng Dương giơ cao cán ô, ngẩng đầu nhìn từng giọt mưa rơi tí tách.

   Theo lí thuyết mà nói, Từ Quân Trầm tuy gặp phải cảnh ngộ có chút đặc biệt, nhưng cũng chưa bi quan đến mức không thiết sống, phân liệt nhân cách thành cái dạng này. Hơn nữa, theo như lời Từ Thục Thu, anh trai cô ta hẳn là rất kiên cường mới đúng.

   Vậy thì, là cái gì?

   Gương mặt xinh đẹp trù lệ ngẩng cao, hé ra gương mặt tươi cười diễm lệ dưới vành ô trong suốt.

   - Lên xe đi.

   Chiếc xe hơi dừng trước mặt Đăng Dương, cửa kính xe chậm rãi hạ xuống.

   Từ Thục Thu khẽ giọng nói:

   - Giờ tôi sẽ đưa cậu đi gặp anh trai tôi.


   Người đàn ông nằm trên giường bệnh trắng toát có thân hình cao lớn, gương mặt tái nhợt, chắc vì suốt ngày chỉ có truyền dịch dinh dưỡng nên nhìn gầy yếu khác thường, nhưng vẫn không hề mang chút mong manh nào.

   Anh ta sở hữu một gương mặt góc cạnh, hàng mi rậm nam tính, đôi mắt một mí sắc nét, sống mũi cao, đôi môi mỏng lạnh bạc.

   Rất đẹp trai nhé hì hì.

   Coi bộ cũng không thua lỗ.

   - Rất đẹp trai à nha.- Đăng Dương thẳng thắn cười nói.

   -Coi bộ cậu cũng không phản cảm với đồng tính.- Từ Thục Thu thoáng thở ra, cô nắm chặt lấy tay anh trai.- Vậy, có thể hay không...

   Hiểu được suy nghĩ của cô, Đăng Dương xoay người sang bên phải. Cỗ máy Nhập Mộng được bày ngay bên cạnh Từ Quân Trầm, một đầu não đã được gắn với anh ta, cái còn lại... chắc là đang đợi cậu.













Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net