Thế giới 1: Chưa từng lừa ngươi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Gió thu thổi qua, mang theo những sợi gió heo may se lạnh, từng chiếc lá vàng rơi xuống, tạo nên một loại mĩ cảnh thê lương.

   Đình đài lầu các, sóng nơi hồ sen lăn tăn lặng lẽ, chân váy cung nữ đung đưa uyển chuyển, ánh mắt giao nhau nghiêm cẩn vô hồn.

   Màn che trướng rủ, hoa văn thêu cực kì phức tạp, mùi trầm hương nhẹ nhàng len lỏi trong không khí, thấm sâu vào trong gió, đi sâu vào hồn người.

   - Quốc sư đại nhân, Hoàng thượng muốn cầu kiến người, tuyên vào hay không ạ?

   Màn trướng thoáng lay động, một đôi bàn tay vươn ra, vén màn che dày nặng qua một bên. Đôi bàn tay trắng như sứ mong manh, từng ngón tay thon dài nhỏ nhắn, móng tay màu hồng phấn chếch lên một độ cong tuyệt mĩ.

   Người trên giường hạ đôi bàn chân trần xuống, đôi chân trắng trẻo thon thả được lớp lụa dày rũ xuống che kín.

   Rất xinh đẹp, xinh đẹp đến mức thiếu đứng đắn.

   Cảm xúc của Đăng Dương lúc này có thể thuật lại bằng hai từ đơn giản, hàm súc, thông dụng và dễ hiểu: Đm!

   Chuyện gì đang xảy ra???

   Đây là cái thế giới quỷ nào???

   Đây là ai? Tôi là đâu???

   Cái người Từ Quân Trầm này rốt cục là thế nào đây? Cái thế giới mà anh ta tạo ra là cổ đại hay sao? Cổ đại thì phải làm sao đây?

   Thân là dân chuyên ban tự nhiên, những gì Đăng Dương biết được về lịch sử nước nhà gói gọn trong một câu: Nguyễn Huệ là vợ Quang Trung, đồng thời là em gái Nguyễn Trãi!

   Giờ mà rơi vào thời Lê hay Lý gì thì...

   Âm thầm toát mồ hôi, Đăng Dương tiếp tục giả bộ như không có chuyện gì, y khẽ phất tay.

   - Người đâu!

   Cung nữ đang đứng ở góc vội vàng tiến lại gần, quỳ trước mặt y.

   - Quốc sư muốn thay y phục ạ?

   Tuy rằng động tác muôn phần phép tắc, nhưng lời nói nếu soi xét kĩ ra thì vẫn thiếu đi vài phần nghiêm cẩn e sợ.

   Quốc sư...

   Cái chức danh này, chưa từng nghe.

   Thây kệ, từ từ tiếp xúc thêm với nhiều người là sẽ biết được thôi.

   - Tuyên.

   Cung nữ vội vàng lên tiếng:

   - Quốc sư... Y phục...

   Bấy giờ Đăng Dương mới phát hiện y chỉ khoác một lớp áo mỏng, đúng là rất thiếu đứng đắn. Nhưng mà, các ngươi nhìn mặt trẫm coi trẫm có quan tâm hông?

   Trẫm không quan tâm ~

   Mà đến Hoàng thượng cũng phải đợi trẫm tuyên vào, hay lắm, không ngờ cũng có ngày trẫm lên đến đỉnh cao danh vọng thế này!

   Nhướn nhướn mày, Đăng Dương nhếch môi cười:

   - Y phục của ta, có vấn đề?

   Trẫm cũng biết nó có vẫn đề nhưng xin lỗi, trẫm không quan tâm :).

   Cung nữ thoáng nhíu mi, tựa như không hài lòng, nhưng lại không dám nói gì, chỉ có thể nhận mệnh, đi ra ngoài mời Hoàng thượng vào bên trong.

   Tiếng vải ma sát với sàn nhà lạnh lẽo tiến lại ngày càng gần, một âm thanh trầm vang phá tan bầu không khí im ắng.

   - Quốc sư, ngươi để trẫm đợi cũng thật lâu!

   Nhíu nhíu mi nhìn lão bụng phệ mặc một cây vàng trước mặt, Đăng Dương cố kìm nén không cho bản thân lộ ra vẻ mặt khác thường.

   Đây... Là Từ Quân Trầm? Theo như y biết, nhân cách của Từ Quân Trầm sáng tạo ra thế giới này, theo lý thuyết, hắn chính là người đứng đầu thế giới đó, vậy có phải cũng là người có địa vị cao nhất?

   Không, đây không phải là hắn!

   Lão Hoàng thượng so ra còn kém địa vị của Quốc sư là y, vả lại, Từ Thục Thu từng nói, Từ Quân Trầm luôn ước ao có một gia đình hạnh phúc, gia cảnh không cần quá giàu có, chỉ cần khá giả, đủ ăn đủ mặc, hạnh phúc ấm êm... Vậy thì, có phải trong mộng, anh ta sẽ giúp bản thân thực hiện giấc mơ này?

   Nhưng Từ Thục Thu cũng từng nói, bởi độ tương thích giữa y và Từ Quân Trầm rất cao, thế nên Từ Quân Trầm không thể nào ở quá xa y.

   Đăng Dương nhếch lên một nụ cười, đầu hơi nghiêng, khuôn mặt mỉm cười vô cùng quyến rũ.

   - Hoàng thượng, mới sáng sớm, người không thể để ta ngủ thêm một lát sao?

   Ngây ngẩn nhìn dung nhan xinh đẹp trước mặt, lão Hoàng thượng lén lút vươn cái tay như móng heo ra sờ sờ làn da nhẵn nhụi của mĩ nhân trước mặt.

   Đăng Dương: !!!

   Cái quái gì thế này?

   - Dương, chuyện đó, ngươi nghĩ thế nào?- Hơi thở của lão phả bên tai Đăng Dương, thốt ra những lời dụ dỗ- Chỉ cần người đồng ý làm nam sủng của trẫm, trẫm có thể cho ngươi một đời an nhàn hưởng lạc... Ngươi hiểu mà, cái danh vị Quốc sư này chỉ là danh vọng nhất thời, tùy tiện một trận mất mùa lũ bão cũng có thể đổ tội cho ngươi, nói là do ngươi không thể cầu khẩn thần linh... Nhưng nếu ngươi đồng ý...

   Hở, ra là thế này à? Đăng Dương thoáng nhướn mày. Vậy ra y đang là một Quốc sư, chính là cái người chuyên giả thần giả quỷ giao tiếp với thần linh, luôn cầu thần linh cho quốc gia một năm sung túc thái bình? Chắc tại tạm thời quốc gia vẫn được yên ổn nên y cũng rất có danh vọng.

   Nghĩ đến đây, Đăng Dương thoáng thở ra.

   Từ Quân Trầm muốn một đời bình an, vậy thì chắc chắn quốc gia không thể xảy ra chuyện gì, y có thể tiếp tục giả thần giả quỷ mà làm Quốc sư rồi.

   Gương mặt hé ra tươi cười diễm lệ, Quốc sư trẻ tuổi đỡ lấy bàn tay mập mạp đang vuốt ve gương mặt mình, không chút nương tình hất văng nó ra:

    - Hoàng thượng, người đoán xem, liệu các vị thần có thích nhìn kẻ bề tôi của mình bị kẻ khác xúc phạm không nhỉ?

   Môi cười như hoa nở, nhưng lời lẽ tựa như thuốc độc.

   - Thần có thể làm ra nhiều chuyện hơn người nghĩ đấy, Hoàng thượng.

  

   - Quốc sư, sắp tới là sinh thần của người, người vẫn muốn tổ chức ở Đại điện Hoàng cung như trước sao ạ?

   - Không thích, phô trương vớ vẩn.

    - Quốc sư, phô trương một chút, khiến người khác e ngại một chút, có khi người mới được an toàn.... - Cung nữ đứng trước mặt Đăng Dương phiền não đáp lại. Sau một hồi tra hỏi thăm dò, hóa ra nàng ta chính là chị gái ruột của thân thể này, việc thân thể này bị chọn làm Quốc sư đúng là muôn phần bất đắc dĩ, vì không an tâm nên nàng mới mang thân phận Cung nữ tiến vào phủ Quốc sư, âm thầm ở cạnh em trai.

   - Ê, vậy trong Hoàng cung có ai ghét ta không nhỉ?

   - Ăn đến ngu người rồi hả? Lần trước bị Thái tử mắng là lừa đảo trước mặt mọi người, ngươi quay đầu một cái liền quên rồi ư!

    Thái tử...

   - Này, chuẩn bị đi, chúng ta vào cung một chuyến!

   Thái tử điện hạ, con của chính thất Hoàng hậu, lớn lên trong tình yêu thương của phụ mẫu, sự kính trọng của văn võ bá quan, nói hắn là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới cũng không sai.

   Vậy thì...

   Quốc sư trẻ tuổi xoay xoay đóa hoa hướng dương trong tay, hé ra nụ cười mơ hồ.

  

  - Phụ hoàng vẫn còn để tên lừa gạt kia ở lại trong cung?- Từ Quân hơi nhíu mi, tuy trong lòng hắn không vui nhưng gương mặt lại mảy may không có bao nhiêu cảm xúc.

    - Bẩm Điện hạ, Quốc sư đang ở đằng trước, ngài...- Tên người hầu bỏ lửng câu nói, bất an nhìn gương mặt tuấn tú lạnh nhạt của Thái tử tôn kính bậc nhất Đại Việt.

   Tuy rằng Hoàng thượng yêu thương Thái tử là thật, bá quan tôn kính Thái tử là thật, thế nhưng... Ánh mắt mê đắm mà cả thiên hạ này dành cho Quốc sư cũng không phải là giả.

   Từ Quân cười nhạt, hắn hiểu rõ tình thế hiện giờ mà đi đối đầu với Quốc sư thì thật là ngu ngốc, thế nhưng hắn thực sự không thể chấp nhận sự xuất hiện của y. Hắn thừa hiểu ánh mắt Phụ hoàng dành cho y là ý gì, hắn cũng biết phụ thân đã cố tình che giấu, không muốn cho thiên hạ biết, không muốn thiên hạ này nói ra bất kì lời gây tổn hại nào đến người kia.

    Nhưng thế thì hắn càng không thể chấp nhận.

   Người kia hiểu rõ thứ tình cảm mê luyến điên cuồng mà Phụ hoàng dành cho y là gì, thế nhưng y trước sau vẫn cứ khéo đưa khéo đẩy, như gần như xa, chẳng hề làm gì ngoài việc khiến người ta căm hận, cũng khiến người ta không thể dứt ra.

   Tiến lại gần bóng áo choàng trắng đang đứng trong Ngự hoa viên, Thái tử tuấn lãng nhếch đôi môi mỏng, cất tiếng chào đầy chế giễu:

    - Tên lừa đảo nhà ngươi lần này vào cung, không biết lại hồ ngôn loạn ngữ gì, lại muốn được Phụ hoàng ta ban thưởng thứ gì đây?

   Bóng áo trắng từ từ quay đầu lại, mí mặt chậm rãi hạ xuống, lông mi đen dày rung rung, đôi môi nhếch lên nụ cười nhạt nhẽo như có như không.

    - Ngài nói vậy, sẽ khiến ta muốn lừa ngài đấy.

    - Ồ?- Từ Quân hơi nhướng mi- Ngươi có thể lừa được gì ở ta chứ?

    Đôi môi mị hoặc hé mở, cất ra lời dụ dỗ ngọt ngào.

    - Lừa đi tâm của ngài đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net