Thế giới 3: Nhân ngư của pháp sư (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   - Hôm nay anh phải tới nhà của phu nhân Moreau. Em đừng đợi anh, nhớ ăn tối trước, anh sẽ về trước 9 giờ tối.

   Nghe Calme vừa khoác áo choàng vừa nói, không hiểu sao trái tim Đăng Dương bỗng đầy tràn thứ cảm xúc không biết tên.

   Y biết, y đang có cảm giác thỏa mãn.

   Calme quả thực là một người yêu rất chung thủy, thực sự là rất khiến người khác yên tâm.

   Đăng Dương tạm thới đặt laptop qua một bên, nghiêng đầu nhìn Calme, khóe môi cong lên thành nụ cười.

   - Chuyện nhỏ như vậy, không cần nhắc với em đâu.

   Calme đã chuẩn bị xong, hắn vươn người về phía ghế sofa, hôn phớt nhẹ lên khóe môi Đăng Dương. Y hơi nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra lại không thấy người kia đâu cả, hẳn là đã nhanh nhẹn dùng pháp lực truyền tống lúc đang hôn.

   Y hơi nhướng mày.

   Cái người này không biết là đột ngột biến mất khi đang hôn là hành động mang điềm xấu à?

   Xem phim mà xem, nam chính mà đột ngột dứt nụ hôn với nữ chính có bao giờ là chuyện tốt đẹp hay ho không?

   Hơn nữa... Còn tạo cảm giác rất hẫng.

   Quay trở lại với laptop, y hơi giật mình khi phát hiện Louis đã ngồi đó từ bao giờ, ông đang nhàm chán ngồi tìm hiểu cách sử dụng điều khiển TV, trên màn hình TV đang chiếu một bộ phim tình cảm giả tưởng nào đó.

   Trong phim, nữ chính nước mắt dàn dụa, nhưng đôi môi lại cong lên nụ cười, gương mặt tươi cười hoảng hốt; nam chính ôm cô vào lòng, thân thể từ từ mờ dần, tựa như hóa thành trăm vì tinh tú, so với nữ chính, anh ta cười càng tươi tắn rạng rỡ hơn.

   Anh ta vừa cười vừa nói:

   - Cuối cùng, tôi cũng không phải làm thần của mọi người nữa. Cuối cùng, tôi cũng có thể theo ý nguyện một lần, làm Thần của riêng em, duy nhất em.

   Nữ chính khóc nức nở, nhưng từ đầu chí cuối khóe môi vẫn luôn kéo lên nụ cười, dường như thật sự hạnh phúc vì cuối cùng cũng có thể chiếm được nam chính là của riêng mình, dù chỉ một lần.

   ... Mẹ kiếp, mấy cái phim sến súa như này.

   Đăng Dương không thích xem phim ngôn tình, y không tin phim ngôn tình.

   Chỉ cần là người biết về Đăng Dương, đều sẽ biết điều này.

   Y không tin vào những lời mật ngọt giả dối mà một nam nhân có thể nói với một nữ nhân.

   Nữ nhân mà dễ dàng tin vào nam nhân sẽ khổ lắm.

   Nhìn gương mặt vô cảm của Đăng Dương, dường như Louis có chút hứng thú, ông chủ động gợi chuyện:

   - Ta thấy rất kì lạ, thường ngày không phải ngươi thích cười lắm hay sao, tùy thời tùy lúc cũng có thể cợt nhả được, e rằng khi xem giết người phân thây ngươi cũng có thể thản nhiên giễu cợt nhân loại kia phân thây quá mức xấu xí, vậy mà xem mấy cái thứ giải trí như này lại có thể dùng một khuôn mặt nghiêm túc như vậy, thật sự là khiến ta khó hiểu đấy.

   Đăng Dương rời ánh mắt khỏi màn hình TV, y không thích nói nhiều về chủ đề này, chủ động quay mặt đi, y vươn vai, sau đó lại tập trung gõ máy tính.

   Louis vẫn cứ nói không biết chán:

   - Có thấy không, tuy rằng nhân loại ít kẻ biết đến sự tồn tại của chúng ta, mà kể cả có biết cũng chẳng biết tường tận, vậy mà lại có thể đem chúng ta lên phim truyện như vậy. Tuy rằng ta phải thừa nhận đa số những gì bọn họ tưởng tượng về pháp lực của chúng ta chả có mấy cái là đúng nhưng có một điều họ có thể nhận thức tương đối rõ ràng, đó là khoảng cách quá lớn thì dù tình yêu có sâu đậm cách mấy, thì cũng chỉ có thể nhận lại kết cục miễn miễn cưỡng cưỡng như vậy mà thôi.

   Đăng Dương miễn cưỡng khơi dậy tinh thần, chuẩn bị sắp xếp từ ngữ trong đầu.

   Ôi chà, đây chính là cái kiểu mẹ chồng bóng gió con dâu trong truyền thuyết ư...

   Tuy rằng nhân vật không đúng lắm.

   - Ông đang dằn mặt tôi đấy à?

   Louis mỉm cười.

   - Tôi chỉ đang đưa ra những nhận xét khách quan nhất về mối quan hệ của hai người. Không biết trên phim không phải phim nào cũng có kết thúc như bộ vừa rồi không, chắc vẫn có những kẻ cố chấp đảo ngược đạo lý, kéo người cùng yêu quái miễn cưỡng mà nhét bên nhau, nhưng chắc chắn cậu cũng rõ phim và thực tế cách nhau xa như thế nào. Tôi thừa nhận, tôi khinh thường huyết thống nhân ngư của cậu, nhưng tôi đánh giá rất cao cái đầu của cậu. Tôi biết cậu sẽ có những phán đoán chính xác nhất.

   Đăng Dương không nén nổi mà phì cười.

   - Ông đang cùng tôi nói chuyện luân thường đạo lý đấy à? Cứ cho là chuyện tôi cùng anh ấy ở bên nhau là trái đời đi, nhưng mà, ông cho tôi biết, ai là người đặt ra đạo lý đây? Thần sáng thế hả? Đừng đùa, ông nghĩ họ sẽ quan tâm đến chuyện bé xíu như tình yêu giữa tôi và Calme hay sao?

  

   Lời này cũng đúng... Với nhiều người.
 
  Thần linh là đấng sinh thành nghiêm khắc và khống chế nhất, nhưng cũng là người quản lý vô tâm nhất.

   Có rất nhiều việc còn người bắt buộc phải đi theo đường lối mà các vị thần đã dọn sẵn, nhưng cũng có rất nhiều ngã rẽ mà thần linh lựa chọn buông tay để con người phải tự mình lựa chọn.

   ...Thực ra là buông tay nhiều hơn dẫn bước.

   Trên cuộc đời lớn có vạn mảnh đời nhỏ, thần linh cũng không thể ai cũng dẫn lối, ai cũng chỉ đường.

   Chung quy, đã được sinh ra là con người, có suy nghĩ, phải biết tự đưa ra lựa chọn và chịu trách nhiệm với nó.

  

   Thật đúng là lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, người ăn nói khéo như vậy lại đi cùng một kể ăn nói cứng nhắc như gã học trò của ông, thật chẳng hiểu bọn họ hợp nhau ở điểm nào.

   - Cậu không hiểu được tầm quan trọng của Calme.

    Sự tồn tại của Calme không thể đánh đồng với bất kỳ người hay yêu đang tồn tại.

   - Nếu như Calme thật sự quan trọng như vậy, anh ấy sẽ không để bất cứ ai ràng buộc đến tình cảm của hai chúng tôi.

    Đăng Dương không phải là người thích tỏ vẻ ta đây hiểu hết suy nghĩ của người khác.

   Nhưng riêng đối với Calme, y có thể chắc chắn về suy nghĩ của hắn.

   Calme có thói sống gần như là ngông cuồng.

   Hắn không thích bất kỳ ai coi hắn như quân cờ, sắp xếp đường đi nước bước.

    Hắn có thể ngu ngốc cũng có thể tài ba, có thể lựa chọn nghèo khó hay cũng có thể giàu sang, nhưng tuyệt đối sẽ không lựa chọn làm con rối ngẩn ngơ mơ màng.

    Cho dù không yêu mà chỉ có trách nhiệm, Calme chắc chắn sẽ không để kể nào chèo lái mối quan hệ của hắn và Đăng Dương.

   ... Huống hồ y còn là người hắn yêu thực lòng.

   Louis cố gắng giữ khoé môi tươi cười nhã nhặn.

    - Tôi tin rằng cậu biết rõ giá trị của bản thân và giá trị con người Calme. Cậu phải hiểu, cậu và Calme không chỉ là mối liên hệ với tiền bạc, cậu còn là liều thuốc cho Furie. Trong một mối liên hệ nghiêm túc như vậy mà đem tình yêu vào, nếu như tình yêu tan vỡ, cậu có tưởng tượng được hai người sẽ trở thành như thế nào không?

   Cũng không thể trách Louis ích kỷ.

   Ông cũng đã già rồi, cả cuộc đời chỉ có người học trò này là đáng lo lắng nhất, đương nhiên là muốn thu xếp cho cuộc đời hắn gọn gàng một chút.

    Cái bệnh "Furie" kia, ông cũng đã từng mang suy nghĩ từ bỏ, thế nhưng bây giờ có một tia hy vọng, dĩ nhiên là sẽ cố chấp níu lấy.

    Bất kể là đối với nhân loại hay đối với yêu quái, việc thầy thuốc và bệnh nhân phát sinh quan hệ yêu đương cũng chẳng phải là chuyện tích cực đối với chữa trị.
   
   - Làm người đứng ích kỷ như thế.- Đăng Dương cười cợt đứng dậy, vội vàng muốn chấm dứt cuộc trò chuyện.- Đối với anh ấy, yêu tôi chỉ là một trong số rất nhiều việc anh ấy có thể làm được. Nhưng đối với tôi, việc duy nhất có giá trị mà tôi có thể làm chỉ là yêu anh ấy mà thôi. Nếu như ngay cả tình yêu cũng không còn, tôi thực sự không tìm được giá trị mà tồn tại trong thế giới này nữa.
  

  

   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net